Tuy cả đêm không ngủ nhưng hôm sau tôi vẫn tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Tôi nằm trên giường nhìn ra bên ngoài thì phát hiện rèm cửa được kéo kín mít làm ánh sáng không lọt vào phòng nên tôi không đoán được đã mấy giờ rồi.
Tôi với lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, khi nhìn thấy con số mà kim giờ chỉ vào thì lập tức bật dậy.
Tôi vào phòng tắm vừa đánh răng vừa suy nghĩ những việc cần làm. Hôm nay phải chọn đề tài cho số báo sau, đi mua điện thoại, rồi làm lại sim… Thời gian vừa rồi có quá nhiều việc xảy ra, bất kể tôi là Bạch Hi hay Tô Nghiên thì tôi cũng chỉ có thể đứng yên đón nhận từng cơn bão táp. Vỗ nước lạnh lên mặt, nhìn gương mặt mờ mờ trong gương, tôi bất giác cảm thấy mình như con lật đật, cho dù thế gian có biến đổi thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần tôi còn làm việc là tôi sẽ không bao giờ gục ngã, tôi vẫn là Bạch Hi.
Lau mặt xong rồi ra phòng khách, trên bàn có cái hộp nhỏ đè lên một mẩu giấy.
Trong tủ lạnh có cháo, hâm lại rồi ăn; nhớ đi làm lại số điện thoại để liên lạc.
Ký tên là “A Tuyển”.
Có dòng nước ấm từ từ chảy qua tim.
Bây giờ là mười giờ, có lẽ anh dậy rất sớm, chuẩn bị đồ ăn cho tôi rồi mới về nhà thay quần áo đi làm. Anh cũng thức cả đêm mà vẫn có thể đi làm như bình thường, quả nhiên luôn là Thẩm Khâm Tuyển mà tôi biết.
Dĩ nhiên lúc này tôi không hề biết bên ngoài kia, thế giới đã nổ tung như thế nào.
Tôi đứng ở cửa hàng điện thoại, vừa nhét sim vào điện thoại mới thì tiếng chuông điện thoại réo vang như nước tràn đê. Tôi luống cuống tay chân mở ra xem, toàn là thông báo có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Có khoảng ba mươi cuộc gọi từ Thẩm Khâm Tuyển, thời gian là sau khi tôi xảy ra tai nạn vào hôm qua.
Kéo xuống phía dưới còn có cuộc gọi từ Mạch Trăn Đông và Tần Mâu, cùng với một số lạ.
Chữ ký Lý Hân, chỉ viết mấy dòng ngắn ngủi mà có rất nhiều dấu chấm than làm tôi nhìn mà giật mình.
Hai người đang ở đâu? Mau lết xác về đây!!!!!!
Tôi không hiểu chị ta có ý gì, đang do dự có nên nhắn trả lời lại hay không thì chuông điện thoại vang lên, là Mạch Trăn Đông gọi tới.
Tôi nghe máy, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Mạch Trăn Đông mắng: “Bạch Hi, em làm cái quái gì thế? Anh mặc kệ chuyện của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu, nhưng sao em cũng dính vào?”
Tôi ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì, anh ấy nghĩ tôi chột dạ, nói tiếp: “Hôm qua, trong tiệc đính hôn, Tần Mâu và tất cả khách khứa đợi đến hai, ba tiếng đồng hồ nhưng mãi mà cậu ta vẫn không xuất hiện, là vì đi tìm em đúng không? Hai người luôn ở cùng nhau đêm qua đúng không?”
Tôi mơ hồ, đâu phải như mọi người nghĩ. Tôi gặp tai nạn giao thông, không biết vì sao Thẩm Khâm Tuyển lại biết rồi chạy tới tìm tôi… Nhưng anh nói lễ đính hôn đã bị hủy bỏ rồi mà.
“Em đang ở đâu?” Anh ấy thấy tôi không nói gì thì hỏi, “Về chưa?”
“Rồi, em định đến công ty họp chọn chủ đề.”
“Đừng đến công ty!” Anh ấy hét lên, “Có mấy phóng viên đã biết thân phận của em rồi, Thẩm Khâm Tuyển có ở cạnh em không?”
“Không có.” Tôi cố gắng giải thích, “Em không bỏ trốn với anh ấy, chuyện anh ấy và Tần Mâu hủy lễ đính hôn không liên quan gì đến em cả, thật đấy.”
“Tóm lại là em đừng tới công ty. Anh đang có việc nên không ra ngoài được, lát nữa sẽ đi tìm em, em tìm chỗ nào trốn đi.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi như lọt vào sương mù, cảm thấy anh ấy chỉ đùa thôi, nhưng thực tế lại không như tôi nghĩ, tôi lên mạng thì thấy ngay tin được chú ý nhất là: Nghi ngờ vị hôn phu bỏ trốn, giấc mộng gả vào nhà giàu của Tần Mâu tan vỡ.
Tôi lướt nhanh bài báo, nội dung đại khái là rất đồng cảm với Tần Mâu, mắng Thẩm Khâm Tuyển phụ tình bạc nghĩa, thậm chí cuối bài còn có “người biết rõ nội tình” nói “Người thứ ba quen nhà trai lúc chụp hình cưới cho hai người, đang làm việc cho một tòa soạn nổi tiếng.”
“Nói về mình đó hả?” Tôi dở khóc dở cười đứng ở cửa, nhất thời không biết nên đi đâu, ngay sau đó Thẩm Khâm Tuyển gọi đến, “Bạch Hi, hôm nay em đừng đi đâu cả, cứ ở nhà nhé.”
Một điều kỳ lạ là tôi cảm nhận được sự thay đổi trong quan hệ của chúng tôi. Anh nói xong, qua một lúc vẫn không thấy tôi đáp lại thì lo lắng hỏi, “Em có sao không?”
“Anh có biết là cả thế giới đều cho rằng em là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người không?”
Tôi và anh từng “hẹn hò”. Tôi từng tỏ tình với anh, anh bỏ lễ đính hôn để đi tìm tôi… Mỗi một việc đều có thật, nhưng chúng tôi hoàn toàn trong sạch, chúng tôi đều hiểu rõ.
Nhưng điều đó rất giống dối trá, còn tôi thì không có gì để nói, cũng không thể giải thích.
“Em về nhà trước nhé, xong việc anh sẽ về giải thích với em.” Anh bình tĩnh nói, “Bạch Hi, em hãy tin anh, anh sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Điện thoại liên tục nhận được tin nhắn, toàn là số lạ, đều gọi tôi là “cô Bạch” rồi hỏi những chuyện liên quan đến “bỏ trốn”.
Tôi gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho công ty rồi tắt máy mà không đợi hồi âm, sau đó vội vã đón xe về phòng trọ.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, cả thành phố âm u, không có tia nắng nào. Tôi nhìn tòa nhà cao chót vót ở gần đó, biết rằng anh đang ở đó, chỉ cách chỗ tôi vài trăm mét. Sau đêm qua, quan hệ của chúng tôi lại càng thêm rối rắm.
Cốc nước ấm trong tay đã hoàn toàn lạnh ngắt, tôi nghe được tiếng động ngoài cửa.
Thẩm Khâm Tuyển mở cửa đi vào, thấy tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa thì thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ném áo vest lên sofa rồi kéo một cái ghế đến ngồi gần tôi, dè dặt hỏi: “Em có ổn không?”
“Em có rất nhiều chuyện không hiểu.” Tôi đưa cho anh tờ báo đã mua ở dưới lầu “Sao truyền thông lại biết những chuyện này?”
Anh im lặng nhận lấy tờ báo, mệt mỏi xoa mi tâm, “Đây là chuyện của anh và cô ấy, xin lỗi đã kéo em vào. Anh sẽ xử lý tốt.”
Tôi nghĩ đến việc anh vội vàng chạy đi tìm tôi rồi lại thức suốt cả đêm, đôi mắt sâu thẳm như càng sâu hun hút. Tôi thở dài, thả lỏng nét mặt, “Anh… nói cho em biết được không?”
“Chắc là đoàn đội truyền thông của Tần Mâu viết bản thảo.” Anh nhìn sang chỗ khác, nói chậm rãi, “Buổi lễ đính hôn bị hủy bỏ đột ngột quá, cô ấy mời rất nhiều người trong giới, hành động của anh khiến bọn anh trở tay không kịp… Hơn nữa hôm qua đúng là xảy ra chuyện đột ngột, anh gấp quá…” Anh mất tự nhiên nhìn tôi, nói, “Tóm lại là lỗi của anh nên anh hiểu việc họ đổ hết tất cả lên người anh.”
“Nhưng anh thực sự không nghĩ họ lại làm thế với em, có lẽ là muốn trả thù.” Thẩm Khâm Tuyển mấp máy môi, ánh mắt lạnh lẽo.
“Cô ấy biết giữa chúng ta không hề có chuyện gì đúng không?” Tôi lắp bắp, sau chuyện tối qua, có rất nhiều sự việc khó hiểu dần trở nên dễ hiểu, ví dụ như tôi nghĩ một người thông minh và điềm tĩnh như Thẩm Khâm Tuyển sẽ không bao giờ “thuê” bạn gái để đả kích Tần Mâu, ép cô ấy về lại với mình.
Tôi thấy đôi lông mi dài của anh khẽ rung, giọng nói trầm tĩnh, “Đúng vậy. Từ đầu đến cuối, chuyện của anh và cô ấy không liên quan gì tới người khác.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh, “Vậy nên việc anh nhờ em giả làm bạn gái anh chỉ là một cái cớ mà thôi.”
“Anh chỉ muốn biết em sống thế nào thôi…” Gương mặt đẹp trai của anh bỗng nhiên hơi co quắp, “Nhưng nếu đột ngột tiếp cận em thì anh sợ em sẽ nghi ngờ…”
“Lần em bị đánh rớt phỏng vấn cũng là do anh bảo bọn họ tuyển em?” Tôi nhớ đến thái độ và lời nói của HR lâu năm trong lần tôi được tuyển dụng thì cười khổ.
Anh không phủ nhận mà thẳng thắn nói: “Lúc em tới phỏng vấn thì anh có thấy.”
“Từ nhỏ đến lớn, luôn có người tốt bụng giúp đỡ em nhưng không chịu tiết lộ thân phận của mình. Em cứ nghĩ đứa trẻ nào ở viện mồ côi Thịnh Hải đều như vậy.”
Đôi mắt anh dịu dàng vô hạn, “Anh vẫn còn giữ những bức thư mà em gửi.”
Rất tự nhiên, rõ ràng là anh không yêu tôi nhưng cứ luôn đưa ra những “nguyên tắc sống” cho tôi, đó đều xuất phát từ sự quan tâm của một người anh dành cho em gái mình tuy không thể đến gần trong suốt gần hai mươi năm. Tôi rất cảm kích tấm lòng của anh. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, khi màn sương mù bị phá tan, tôi cảm thấy vô cùng mất mát.
Cảm giác mất mát ấy rất phức tạp, phức tạp như quan hệ của chúng tôi khiến tôi không dám nghĩ nhiều. Tôi ngồi yên đó, nghe giọng nói điềm tĩnh của anh khi hỏi tôi: “Bạch Hi, em có thấy con người rất kỳ lạ không? Rõ ràng em biết người đó rất lâu rồi, nhưng kết quả là em nhận ra mình không hề biết chút gì về người đó.”
Tôi không hỏi rõ, chỉ đáp lại, “Biết rất lâu nhưng vẫn là người xa lạ… Đó là vì anh ta không muốn tìm hiểu về người đó thôi.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời của anh nhìn tôi ẩn chứa điều gì đó mà tôi không hiểu. Anh im lặng hồi lâu mới trả lời tôi: “Cũng có thể là do anh ta không dám đến gần để tìm hiểu về người kia.”
“Uhm… rốt cuộc là… tại sao anh lại chia tay Tần Mâu?”
Anh nhếch môi cười, giơ tay vuốt tóc tôi, “Cô nhóc, em không hiểu đâu.”
Sao tôi lại không hiểu chứ, tôi cũng đã yêu đơn phương, đã thất tình, đã đau khổ. Nhưng anh không muốn nói thì thôi vậy. Hơn nữa bây giờ tôi còn có chuyện phải lo nữa.
Tôi nhìn anh, chau mày nói: “Em không đi làm được, thầy bảo thời gian này em đừng tới tòa soạn.”
Tôi nhận thấy nụ cười của anh vụt tắt, nói với vẻ khó chịu:”Hôm nay em liên lạc với Mạch Trăn Đông?”
“Vâng.” Tôi chợt nhớ lát nữa Lão Mạch sẽ đến tìm tôi nên vội vàng lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở màn hình khóa thì bị anh giật mất.
Anh cười lạnh lùng, ánh mắt u ám, “Bạch Hi, anh đã bảo em đừng qua lại với anh ta cơ mà.”
“Cho dù anh là anh của em thì cũng không có quyền cấm em qua lại với ai.” Tôi bình tĩnh nói.
Anh ngẩn người, có lẽ rất tức giận nhưng vẫn kiềm chế, kéo tôi đứng lên.
“Gì thế?”
Anh kéo tôi ra khỏi nhà rồi tiến vào thang máy, khi xuống bãi đỗ xe anh mới nói: “Với tư cách là anh của em, anh sẽ tặng em một món quà.”
Hoàng hôn, xe chạy trên cầu, từ đây có thể nhìn rõ mặt trời dần khuất bóng, chỉ để lại một khoảng trời màu cam nơi cuối chân mây.
“Những năm qua anh luôn nhớ em ư?” Tôi ngạc nhiên, hỏi anh.
“Sau khi em thi vào đại học ở đây thì anh thường hay đến trường em. Bạn học này, em không để ý chút nào hết hả?” Thẩm Khâm Tuyển mỉm cười, “Ngày tuyển dụng anh cũng đến.”
“Hả?” Tôi nhớ lại đợt Vinh Uy tuyển dụng, sau vòng làm việc nhóm là vòng phỏng vấn cuối cùng, “Anh biết em nộp đơn?”
Nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn, “Hôm đó họ có báo với anh, nói biểu hiện của em rất tốt, có thể nhận vào làm, nhưng đợi hoài mà không thấy em đâu cả, thật là không còn gì để nói.”
Tôi cũng dở khóc dở cười, cứ nghĩ hôm đó mình rất thuận lợi, nào ngờ đằng sau lại có chỗ dựa vững chắc như thế.
“Tất nhiên là bản thân em cũng rất xuất sắc.” Có lẽ nhận thấy sự lúng túng của tôi nên anh chuyển đề tài, “Vinh Uy hợp tác với trường của em tổ chức rất nhiều hoạt động, nhưng anh không thấy em tham gia bao nhiêu.”
Tôi cười xấu hổ, tuy thành tích hồi đi học của tôi rất tốt, nhưng thú thật là tôi chẳng có hứng thú gì với chuyện học hành cả, hồi đó nhịn ăn nhịn uống mua được cái máy ảnh cũ, thế nên thời gian rảnh sau giờ học đều dùng để chụp ảnh.
“Anh còn giữ bảng điểm bốn năm đại học của em, điểm cao lắm.” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, giọng điệu cứ như là phụ huynh trong nhà, “Anh cứ nghĩ em sẽ xuất ngoại.”
“Em cũng muốn đi, nhưng không có tiền. Nhanh chóng tìm việc vẫn thực tế hơn.”
Anh nheo mắt, nhìn tôi bằng vẻ nửa thật nửa giả, mỉm cười, “Thật ra đó cũng là quãng thời gian khó khăn đối với anh, nếu em quyết định ra nước ngoài thì anh sẽ phải nghĩ ra phương án cấp học bổng cho em.”
“Anh không cần phải tốt với em thế đâu.” Tôi nói, “Cho dù trước kia ba mẹ em đã từng chăm sóc anh thì đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.”
Anh cười. Xe đã qua cầu vượt, đường phố im ắng, hàng cây ngô đồng ở hai bên đường tựa như những binh lính đang đứng thẳng, trên các chạc cây đã lú nhú những chồi non. Đường Hoa Sơn được xưng là một trong những con đường giàu có nhất, những ngôi biệt thự kính cổng cao tường san sát nhau, những cây tường vi tạo thành một hàng rào thấp trước nhà, giữa các ngôi nhà còn thỉnh thoảng bắt gặp vài quán cà phê độc đáo. Hồi còn học đại học, tôi và Hứa Trác rất thường tới đây đi dạo, lần nào hai đứa cũng ảo tưởng có thể được sống ở nơi này.
Xe chạy được một đoạn trên đường Hoa Sơn thì dừng lại, Thẩm Khâm Tuyển chỉ vào một ngôi biệt thự rồi ra hiệu bảo tôi xuống xe, còn hỏi: “Còn nhớ không?”
Tôi nhìn tầng lầu của ngôi nhà đằng sau cánh cổng sắt tinh xảo.
Tôi ngơ ngác đứng ngoài cổng, đột nhiên nghĩ khi mở cánh cổng ra sẽ là một cái sân nho nhỏ, có xích đu, có vườn hoa, tuy không mọc gọn gàng nhưng tràn đầy sức sống.
Thẩm Khâm Tuyển lấy chìa khóa mở cổng, tôi nhìn theo khe hở giữa hai cánh cửa đang dần mở rộng, cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng đúng như tôi nghĩ. Bóng anh đổ dài trên mặt đất, gương mặt mơ hồ vì đứng ngược sáng, còn giọng nói thì ấm áp như gió xuân, “Chào mừng em về nhà.”
Sàn nhà được lót bằng gỗ, phòng khách rất rộng, sofa được bao phủ bằng lớp vải trắng, rèm cửa màu xanh khẽ lay động bởi cơn gió chiều bên ngoài cửa sổ chỉ được đóng một nửa, còn cái ghế bị chồng lên bàn ăn đã nói lên rằng nơi này không có ai ở rất lâu rồi.
“Nhà em?” Tôi đứng ở phòng khách, cảm thấy rất khó tin.
Anh nhét cà vạt vào trong kẽ hỡ giữa hai cúc áo. Anh đang mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, hai bên tóc mai khẽ rối, đôi chân dài thẳng tắp. Tôi nhìn anh với vẻ ngạc nhiên khi anh bật đèn lên, lấy cái ghế từ trên bàn ăn xuống, ngoảnh đầu hỏi tôi: “Thế này giống nhà chưa?”
Tôi ngồi xuống bàn ăn, rồi đi xung quanh nhìn trái ngó phải, sau đó phấn khích chạy lên lầu khiến sàn gỗ kêu ầm ầm, có lẽ ai mà nghe tiếng động đó thì sẽ xót sàn lắm.
Tôi đẩy từng cánh cửa phòng ra, thầm suy đoán đây là phòng của ba mẹ, kia là đồ của mình. Phải chăng ba mẹ đã từng ôm tôi vào một đêm hè mát mẻ sáng trăng bên ngoài ban công?
Sau khi dạo một vòng trên lầu, tôi hài lòng đi xuống phòng khách thì thấy Thẩm Khâm Tuyển đang ngồi trên sofa khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, nhướn mày cười, “Thế nào? Thấy quen không?”
“Hồi đại học em có đi dạo khu này, lúc đó còn nói với bạn là sẽ thật hạnh phúc nếu được ở đây nữa.” Tôi cười đến cong cả mắt, “Mỗi ngày đều được ngủ trong căn phòng hướng nam, mở mắt là có thể nhìn thấy hàng cây ngô đồng ở bên ngoài cửa sổ. Sau đó em đi đến quán cà phê gần đây ăn sáng, tùy thích chụp ảnh trên con đường thông thoáng này.”
“Anh sẽ cho dọn dẹp lại, chủ nhật này là em có thể dọn về ở.” Anh giơ tay vỗ vai tôi an ủi, đáy mắt ngập tràn cảm xúc kỳ lạ, “Bạch Hi, thật ra cô chú đã để lại cho em rất nhiều thứ.”
Tôi buồn bã. Tôi biết họ cho tôi rất nhiều, nhưng mà, nếu như… có thể nhớ hết tất cả mọi chuyện thì sẽ tốt hơn. Nhưng điều đó quá xa xỉ, mũi tôi cay cay, nói nhỏ, “Em biết. Em rất vui.”
Khi đi về, xe chạy thẳng đến tầng hầm tòa nhà Vinh Uy.
Chẳng phải ở đây đang là trung tâm cơn bão sao? Mặc dù an ninh nghiêm ngặt nhưng đại sảnh ở tầng trệt đã có rất nhiều phóng viên mai phục ở đó. Tôi ngồi im trên xe mà không chịu xuống, thấy hơi sợ, “Anh đưa em tới đây làm gì?”
Anh tháo dây an toàn ra, trả lời thản nhiên, “Còn có chút chuyện muốn nói với em,”
Đứng trong thang máy, tôi cứ thấp thỏm không yên vì sợ gặp phải đồng nghiệp cũ. Khi cửa thang máy mở ra, tôi nhìn thấy cô thư ký quen thuộc đang điềm tĩnh nhìn tôi, trông không hề bất ngờ chút nào.
“Anh Thẩm, đã đặt xong bữa tối rồi.” Ánh mắt của cô ấy dừng trên mặt tôi rồi vô cùng chuyên nghiệp nhìn sang nơi khác, tựa như gặp tôi ở đây là chuyện rất bình thường.
“Ừ. Đem hai ly cà phê vào.” Anh gật nhẹ đầu, “Không có việc gì nữa, cô tan làm đi.”
Quả nhiên trong phòng làm việc của anh đã có bữa tối, là món sủi cảo nhân tôm mà tôi thích nhất, anh bảo tôi ăn đi. Thư ký bưng cà phê vào, qua làn hơi nghi ngút từ bát sủi cảo, tôi nhìn thấy anh uống liền một hơi hết nửa ly. Trước khi về, cô thư ký báo cáo: “Phòng thư ký đã lưu lại lời mời phỏng vấn của các tòa soạn, tất cả đã được gửi vào hộp thư điện tử của anh. Ngoài ra… người đại diện của cô Tần đã gọi điện cho anh.”
Tôi suýt nghẹn nửa con tôm đang ngậm trong miệng, Thẩm Khâm Tuyển thản nhiên gật đầu, cứ như chẳng để ý gì đến chuyện đó.
Sau khi cô ấy ra về, anh uống hết nửa ly cà phê còn lại, ngồi im chờ tôi ăn xong, sau đó đẩy cái bát tôi ra một bên, nhướn mày hỏi: “Muốn ăn gì nữa không?”
“No rồi.” Tôi khách sáo từ chối.
“Uống cà phê đi.” Anh chỉ vào cái ly ở bên cạnh tôi, “Anh hy vọng em sẽ bình tĩnh để nghe chuyện mà anh sắp nói.”
Cà phê cho đủ lượng sữa và đường, mùi vị rất đậm đặc, khá giống sô-cô-la. Tôi hớp từng ngụm nhỏ, ngạc nhiên nhìn anh.
Anh thấy tôi đã ăn uống xong rồi thì lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra.
“Cái gì đây?” Tôi nghi hoặc mở nó ra.
Anh không nói gì, tôi đọc nhanh tập tài liệu dày ấy, sau đó thì thấy một cuốn sổ tiết kiệm dành cho tôi.
Tôi nhìn vào con số cuối cùng, nhẩm đếm có tất cả bao nhiêu chữ số, bắt đầu từ hàng đơn vị… Khi nhìn lại tên cuốn sổ tiết kiệm lần nữa, tôi hắt hơi một cái.
Anh buồn cười, “Em vui lắm à?”
“Đây là tiền của… em?” Tôi mơ hồ, “Toàn bộ?”
“Toàn bộ.” Anh khẽ mỉm cười, “Nhưng em sẽ còn kinh ngạc hơn khi xem hết mấy giấy tờ này, vì cuốn sổ tiết kiệm này chẳng là gì cả.”
“Lên tới tám chữ số mà chẳng là gì cả?” Tôi giật mình, “Mấy thứ kia là gì?”
“Bạch Hi, trước đây ba em là kỹ sư cấp cao của Vinh Uy, lúc đó chú có tám phần trăm cổ phần.” Anh bình tĩnh nói, “Sau tai nạn, tất nhiên cổ phần sẽ chuyển sang cho em, anh xin lỗi vì đến bây giờ mới nói cho em biết.”
“Tiền trong sổ tiết kiệm là lãi của những năm qua. Tuy thấy nhiều đấy, tiền trong đấy đều là số tiền “chết”. Em cũng biết phải xoay vần đồng tiền thì nó mới sinh lãi, nhưng vì chưa nhận được sự đồng ý của em nên anh không thể đầu tư giúp em.” Anh cười, “Bây giờ em có thể tự quyết định. Ngoài ra, bắt đầu từ lúc này, em đã trở thành một trong những cổ đông lớn của Vinh Uy.”
Hết chương 7