Đứa bé Trương Trì lại mon men tới cây tang hái trộm, trong tay nắm một cành cây sai trĩu quả. Dưới tán cây, đứa trẻ cùng đi với anh lom lom nhìn lên, nửa thích thú, nửa lo lắng. Trương Trì thì cười đến là vui vẻ, thỉnh thoảng lại ném xuống vài quả dâu, cả ngón tay lẫn khóe miệng đều vương chất lỏng màu hồng tím.
Đột nhiên dưới tán cây trở nên hỗn loạn, lũ trẻ Lân thôn phát hiện ra hành vi “ăn cắp” của bọn Trương Trì, quyết lao tới bảo vệ “báu vật quốc gia”. Anh có chút nóng nảy, thiết nghĩ với lực lượng hiện tại đánh sẽ không thắng nổi, do vậy liền mau chóng nhảy xuống chạy trốn. Anh ba chân bốn cẳng lao xuống từ cành cây, thế nhưng Trương Trì lại trượt chân một phát.
Trời đất quay cuồng!
Bầu trời vốn trong veo nay trở nên dị dạng, hai bên tai ù ù khi nước trào vào, Trương Trì hiểu rõ hơn ai hết tình cảnh hiện tại của bản thân, anh đã hoảng loạn tới cực điểm.
Hầu như đứa trẻ nào trong làng cũng đều không biết bơi, thấy Trương Trì bị rơi xuống nước, tất cả những gì chúng có thể làm là đứng bên bờ hô to chờ người lớn tới giúp, lại chẳng thể lao xuống cứu Trương Trì. Đứa nào thông minh sẽ chạy đi gọi người lớn trong làng, còn đứa nào yếu đuối nhát gan thì chỉ biết khóc rống lên, bỗng nhiên, Trương Trì nhìn thấy đứa bạn tốt của mình quỳ sụp xuống trước pho tượng bên cây tang.
“Tang Thụ Nương Nương, Tang Thụ Nương Nương, cầu ngài hãy mau cứu Trương Trì! Chỉ cần ngài cứu Trương Trì, nó mỗi ngày cũng sẽ tới đây phục vụ người! À không, nó sẽ cưới luôn người về nhà!”
Đây là cái kiểu cầu nguyện gì vậy? Anh còn đang trong tình thế nguy hiểm cũng muốn thổ huyết.
Ý thức của Trương Trì ngày càng mơ hồ, tay chân như kiệt sức, cơ thể anh chìm dần xuống. Mình sẽ không chết chứ? Anh nghĩ, bỗng nhiên có thứ gì đó luồn qua hai cánh tay, như xuyên qua thân thể anh, Trương Trì không tự chủ duỗi người thẳng đuột. Cả chân và tay bỗng như được ai đó kéo lên, sau một đợt giằng co, thân thể Trương Trì cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, trôi dạt vào bờ.
“…” Có ai đó ghé vào tai anh nói điều gì đó, vậy nhưng quá nhỏ nên Trương Trì nghe không rõ. Anh muốn quay đầu lại nhìn, nhưng mắt vẫn còn đầy nước nên mọi thứ đều mông lung chẳng rõ.
Rốt cuộc là thứ gì?
Bỗng nhiên tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Trương Trì sửng sốt tỉnh lại, vài giây sau mới ý thức được đây chỉ là một giấc mơ. Nói là nằm mơ, thế nhưng đúng hơn là chuyện ngày bé anh đã từng trải qua, chỉ là lúc đó những lời nguyện cầu của bạn anh, anh không hề hay biết, sau này mới nghe kể lại.
Cũng chẳng hay thế nào mà Trương Trì không biết bơi lại có thể vùng vẫy mà ngoi lên bờ. Nhiều người nói tìm thấy anh dạt bên bờ cỏ nơi hạ nguồn, ai ai cũng bảo mạng Trương Trì lớn, âu cũng là nhờ phúc của Tang Thụ Nương Nương.
“Tang Thụ Nương Nương, cám ơn ngươi đã cứu ta. Ngươi yêu tâm! Chờ khi ta lớn, ta nhất định sẽ cưới ngươi về nhà, mỗi ngày cũng đều cho ngươi ăn ngon, tuyệt đối sẽ không làm ngươi nửa phần u uất!”
Vào thời điểm đó, Trương Trì tin chắc rằng đó là do Tang Thụ Nương Nương đã cứu anh, sở dĩ đó là lý do tại sao anh lại thoát chết nhiều lần. Sau đó không lâu, người nhà Trương Trì sử dụng quan hệ mà đưa anh tới một trường học trong trấn dự thính, mỗi tháng được về nhà một lần. Rồi một thời gian sau, Trương Trì thi đỗ cao trung, thời gian về nhà càng ít đi. Mãi cho tới trước khi vào cao đẳng, anh mới có cơ hội gặp lại cây tang và pho tượng bên cạnh, thứ mà anh gọi là Tang Thụ Nương Nương.
Nói tới cũng lạ, mặc dù đã rất trưởng thành, thế nhưng niềm tin của Trương Trì đối với Tang Thụ Nương Nương vẫn rất mãnh liệt. Thế nhưng một lần kia, anh đứng trước tượng đá, để ý thấy một góc của tượng đã vỡ mẻ, chắc là vết tích của thời gian, bỗng nhiên khi đó, trong Trương Trì lại nổi lên thứ cảm giác, tựa như từ này về sau sẽ chẳng còn được gặp lại tượng đá này nữa.
Có lẽ bởi khi đó, bản thân đã chính thức trưởng thành! Trương Trì không khỏi cảm khái, người trưởng thành và đứa trẻ khi xưa, suy cho cùng cũng khác nhau ở chỗ, niềm tin của bản thân họ vào thần thoại, cổ tích.
Anh đứng lên, sau khi vệ sinh cá nhân, trở lại liền kéo Tang Minh dậy. Y thực như một đứa con nít! Chỉ cần khám bệnh ổn thỏa liền có thể rời đi. Anh nhìn Tang Minh sau khi nỗ lực đánh răng rửa mặt trở lại, rồi đổi chiếc áo in hình con khỉ nhỏ bằng một chiếc áo phông trắng tinh. Hừm, Tang Minh về khoản ăn mặc cũng thật nhanh trí!
Hôm nay lúc ra cửa, lại gặp ông lão bán dâu tằm, cũng chẳng biết có phải ông lão hôm trước hay không.
“A, đúng rồi! Ngươi thích ăn dâu!” Tang Minh đột nhiên bừng tỉnh kêu lên.
Trương Trì: “?!”
Biểu hiện của mình rõ ràng tới vậy sao? Trước đây còn được bảo bản thân có một cái mặt lạnh, tuyệt nhiên không khiến người khác nhìn thấu suy tư, vậy mà người này trong chốc lát đã đoán được!
“Ngươi cứ đi làm đi, lúc về ta sẽ mua những quả dâu mới nhất, tươi nhất cho ngươi ăn!” Tang Minh thập phần đắc ý, nắm lấy tay Trương Trì nói.
Đầu ngón tay bỗng truyền tới một dòng điện, trong lòng anh chợt trở nên yếu mềm.
“Tôi đi đây!” Trương Tri xoa xoa đầu Tang Minh, “Cậu ở nhà cẩn thận một chút, nhớ đóng cửa, nếu thấy ma nữ liền lập tứ đổi kênh.”
“Bản quân sao phải sợ, kẻ phải sợ chính là nữ quỷ đó!”
“Ha ha ha ha ha…”