“Vậy anh đối với mọi thứ ở nơi này hẳn là lạ lẫm lắm phải không? Không sao không sao, có tôi ở đây, tôi nhất định giúp anh tìm được người yêu …”
“Không cần.” Vũ Văn Tuấn thản nhiên nói: “Ta đã tìm được người đó rồi, chờ thương thế của ta bình phục, ta liền dẫn người đó trở về!”
Đến lúc đó, hắn có thể làm kẻ tên Vũ Văn Tuần kia sống không bằng chết!
Nhờ sự nhẹ dạ cả tin cùng lòng hâm mộ của Thường Tiếu nên Vũ Văn Tuần rất dễ dàng mà tiếp tục ở đây, cho dù hắn tự cao tự đại nhưng hiện vẫn đang chịu thua một số sản phẩm tiên tiến công nghệ cao của thế giới này, hắn càng ngày càng hiểu ra nơi đây không phải lãnh thổ của bọn man di, ngược lại, nơi này có rất nhiều thứ thần kì vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Thường Tiếu cố tình xin nghỉ hai ngày để chiếu cố hắn, cũng lần lượt dạy cho hắn cách sử dụng một vài đồ diện thông thường, mà chuyện làm cho cậu hãi hùng nhất chính là phản ứng của Vũ Văn Tuấn khi màn hình TV được bật lên, cây bút trong tay vút một tiếng liền bay ra, may mà hắn sau khi bị thương không thể dụng lực cho nên không có đánh nát màn hình TV, ngược lại làm Thường Tiếu sợ đến toát cả một thân mồ hôi lạnh, tiếp theo là chuyện tắm vòi sen, Thường Tiếu còn chưa kịp làm mẫu thì Vũ Văn Tuấn đã tự động mở chốt khóa, khiến cho cậu bị nước phun ướt như chuột lột.
Những việc đại loại thế ngày nào cũng lặp đi lặp lại không ngừng, cũng may Vũ Văn Tuấn thiên phú rất cao, tất cả mọi việc chỉ cần Thường Tiếu nói qua một lần thì hắn liền ghi nhớ trong lòng, giảm bớt cho cậu không ít phiền toái.
Lúc phát hiện nam nhân trong thời đại này không để tóc dài, Vũ Văn Tuấn liền bảo Thường Tiếu đem tóc mình cắt ngắn đi, một đầu tóc dài vừa dày vừa mượt của hắn làm Thường Tiếu xót xa không thôi, còn lôi cả lời xưa như “thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu”* ra để thuyết phục hắn, cuối cùng liền bị một câu liên quan gì đến ngươi của Vũ Văn Tuấn gạt bỏ.
*Lấy trong câu “Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chí thủy giã.” (Thân thể tóc da bẩm thụ ở cha mẹ, không dám làm hủy hoại, tổn thương, đó là sự bắt đầu của đạo hiếu.)
Hắn phải dung nhập vào thế giới này, nhất định phải chú ý tới các tiểu tiết, mái tóc dài này quá mức hấp dẫn sự chú ý của người khác, đương nhiên là phải cắt bỏ, hắn không muốn trước khi hắn tự mình tuyên chiến với Vũ Văn Tuần thì đã bị đối phương biết hết lai lịch, giống như chuyện cắt tóc này vậy, hắn luôn luôn nhâm tính vọng vi*, làm gì có việc để ý đến những câu cổ huấn đó.
*Nhâm tính vọng vi: tùy hứng mà làm xằng làm bậy
Vũ Văn Tuấn rất nhanh liền thông thạo các loại đồ dùng gia dụng bằng điện, thậm chí có thể dùng chuột máy tính và viết chữ để lên mạng tra tư liệu này nọ, hắn đối với thứ vũ khí gọi là súng lục đã từng khiến hắn suýt mất mạng vô cùng tò mò, tuy rằng Thường Tiếu từng nói chỉ có người trong hắc đạo mới có thể có nó, bất quá hắn tin trên đời này, chỉ cần có tiền, không gì là mua không được.
Quan trọng là làm sao để có tiền?
Trong vài ngày ở chung, Vũ Văn Tuấn đã sớm nhìn ra Thường Tiếu nghèo đến cỡ nào, đứa nhỏ này cá tính đơn thuần thì thôi đi, còn vô cùng xui xẻo, chưa đầy hai tuần mà cậu đã bị người ta đuổi việc ba lần, lần đầu là vì chuyện của hắn mà ra, nhưng từ đó những lần sau liền có cớ cho chủ quán bảo cậu thể lực quá yếu, nói rằng thuê cậu nhưng lại không thể bảo cậu khuân vác hàng nặng cho cửa hàng nên liền sa thải cậu, một chủ xưởng khác thì bảo ban đêm mất hàng, đêm đó trùng hợp trúng ngay ca trực của Thường Tiếu, cậu cứ thế hiển nhiên trở thành đối tượng tình nghi, ngay cả tiền công cũng chưa được nhận thì đã bị đá ra ngoài.
Thường Tiếu đêm đó trở về, chỉ mua bánh mì cùng ít gà rán đã nguội lạnh, còn cười nói, miếng gà rán này chặt ra là được tới tám khúc, hơn nữa hâm nóng một tí là ăn được rồi, nếu dùng chung với cháo còn dư hồi sáng chắc mùi vị cũng không tệ.
Nhìn ra được đứa nhỏ chỉ miễn cưỡng cười gượng, Vũ Văn Tuấn không tiếp lời, hắn đem khối ngọc lớn khảm trên đai lưng đưa cho Thường Tiếu, bảo cậu hôm nào đem tới tiệm cầm đồ, quần áo của hắn sớm đã nát đến không bằng mớ giẻ rách, thứ giá trị nhất cũng chỉ còn khối ngọc này thôi.
Nơi này không có hiệu cầm đồ, nhưng tiệm vàng bạc cùng ngọc quí thì nhiều như quá giang chi tức*, Thường Tiếu lấy ngọc bội của Vũ Văn Tuấn tùy tiện đem đến một tiệm buôn ngọc, thế nhưng bán được giá cao, bất quá cậu lại nói đó là tiền của Vũ Văn Tuấn, ngoại trừ dùng để mua thuốc thì phần còn lại phải giữ giùm hắn, cái này đúng là nằm ngoài dự kiến của Vũ Văn Tuấn, hắn không nghĩ tới Thường Tiếu ở phương diện này lại cố chấp như vậy.
*quá giang chi tức: cá diếc trên sông, ý chỉ nhiều vô số kể.
Bởi vì sự cố chấp này của Thường Tiếu mà cuộc sống của hai người cũng không có biến hóa gì sau khi đã đem ngọc đi bán, Vũ Văn Tuấn kì thực đối với chuyện ăn uống không phải kén chọn gì, bất quá cái làm hắn thấy rất khó hiểu chính là Thường Tiếu vốn không có nhiều tiền, vậy mà cứ sau một khoảng thời gian liền mua vé số mang về.
Thường Tiếu giải thích cho hắn ý nghĩa của vé số, còn nói nếu trúng thưởng thì có thể phải xúc tiền bằng xe mới đủ, đến lúc đó hai người sẽ không cần tiếp tục ở trong căn phòng ọp ẹp cũ kĩ này nữa, cậu mỗi lần mua vé số đều để vào một cái hộp sắt nhỏ, nơi đó chứa đầy cả một đống lớn các tờ vé số không trúng thưởng.
Vũ Văn Tuấn đôi khi cũng nhìn thấy một vài tiết mục của những người trúng thưởng chiếu trên TV, bất quá dựa theo tỉ lệ người trúng thưởng cùng tỉ lệ xui xẻo của Thường Tiếu mà nói, việc cậu trúng thưởng không khác gì mặt trời mọc ở hướng Tây.
Mặt khác, Thường Tiếu còn bị một cái bệnh, đó chính là mỗi cuối tuần sẽ mua một ít đồ ăn vặt gì đó đến một cô nhi viện tên là Dục Anh, bởi vì nơi cậu từng được sống lúc nhỏ chính là cô nhi viện này, nhìn đến Thường Tiếu đem mớ tiền dành dụm ít ỏi mà bản thân phải tân tân khổ khổ mới kiếm được đi tiêu pha cho cái chỗ nhàm chán ấy, Vũ Văn Tuấn thật muốn bửa đôi sọ não cậu ra, nhìn xem bên trong chứa cái thứ tương hồ gì.
“Vũ Văn Tuấn, lúc tôi đi anh nhớ thay tôi chăm sóc Tạp Tạp”
Đó là câu mà mỗi ngày Thường Tiếu trước khi ra ngoài đều căn dặn Vũ Văn Tuấn, sau đó người được dặn chỉ im lặng làm ngơ.
Nếu không im lặng, Vũ Văn Tuấn tin bản thân sớm muộn gì cũng có ngày hộc máu mà chết.
Tạp Tạp là hai con sóc chuột ảo Thường Tiếu nuôi trên máy tính, lần đầu nghe cậu nói, Vũ Văn Tuấn nhịn không được hỏi.
“Không phải tên là Tiểu Thượng với Tiểu Hạ sao? Đổi tên lúc nào vậy?”
Kết quả bị đảo tròng mắt liếc một cái.
“Vũ Văn Tuấn, anh trước đây không có đi học đúng không? “Thượng” với “hạ” hợp lại không phải chính là chữ “tạp” sao? Bởi vậy tên gọi tắt đương nhiên là Tạp Tạp, thật ngốc mà.”
*chữ thượng (上) ghép với chữ hạ (下) viết thành chữ tạp (卡)
Nếu hắn còn võ công, nhất định đem tiểu gia khỏa này đánh bay mấy trượng.
Hắn Lăng Tiêu Cung chủ anh tuấn tiêu sái văn thông võ lược, không gì không giỏi, cư nhiên có ngày lại bị cười nhạo như lũ dân đen, thật sự không thể nhẫn, không thể nhẫn được.
Vốn thề kiên quyết mặc kệ hai con sóc chuột chỉ biết suốt ngày gặm hạt dẻ kia, chính là hắn thật không chịu nổi việc mỗi tối Thường Tiếu vừa về nhà là liền lải nhải, nói cái gì mà sóc chuột thật đáng thương, nói ai đó vô tâm vô phế, lải nhải đến mức Vũ Văn Tuấn không cách nào chuyên tâm luyện công, rốt cuộc không còn biện pháp, hắn đành phải toại nguyện tiểu gia khỏa kia, đúng giờ thảy hạt dưa lên cho lũ sóc chuột kia làm điểm tâm, đổi lại chút yên tĩnh cho lỗ tai.
Hắn đường đường là Cung chủ Lăng Tiêu Cung, từ lúc nào thì trở nên túng quẫn đến như vậy a?
Cuộc sống của Thường Tiếu rất đơn giản, mỗi ngày đến trường, đi làm, khi nghỉ ngơi thì đùa giỡn với hai con sóc chuột hoặc ngồi nghiên cứu hộp sắt nhỏ chứa vé số và một cái bình thủy tinh hình bầu dục. Vũ Văn Tuần thấy Thường Tiếu đối với hai cái lọ ấy xem như bảo bối, yêu thích không buông tay, ban đầu hắn còn tưởng đó là pha lê, sau mới biết thứ đó gọi là thủy tinh, trong thế giới này rất thông dụng và tiên nghi, vậy mà Thường Tiếu lại nói, thứ quan trọng không phải là cái chai, mà là thứ đựng trong cái chai ấy.
Trong lọ chứa rất nhiều ngôi sao năm cánh được xếp từ giấy nhiều màu, Thường Tiếu gọi đó là sao may mắn, cậu nói chỉ cần đem ước mơ viết lên giấy, sau đó gấp lại, ước mơ có thể thành hiện thực, Vũ Văn Tuấn nghe xong, nội thương vừa khỏi lại vì hắn nghẹn nhịn cười mà xém nữa tái khởi, hắn chưa bao giờ gặp người nào ngu ngốc như vậy, giấc mộng không thể dựa vào hi vọng và cầu nguyện mà thành, nó phải dựa trên dã tâm và sự khôn khéo, mà hai thứ này Thường Tiếu tuyệt đối không có.
Lười phản bác lại hành động ngu ngốc của Thường Tiếu nên mỗi khi thấy cậu xếp sao may mắn, Vũ Văn Tuấn liền tranh thủ ra một góc khác ngồi luyện công.