•Editor: Tiểu Hi•
Sáng hôm sau, Đường Tử Thiến và Cố Hoành đến phim trường.
Đạo diễn vừa nhìn thấy Đường Tử Thiến thì trêu chọc: "Đường Tử Thiến à, không ngờ cô rất có tiềm năng nổi tiếng nha, ngoại hình của cô không tệ, nếu không thì tôi sắp xếp cho cô một nhân vật nhỏ?" Cô gái phim kiếm hiệp cơ bản đều là dịu dàng đáng yêu hoặc là thông minh tinh nghịch. Đường Tử Thiến: mắt to, mũi cao, miệng anh đào, rất có ý vị cổ điển, rất thích hợp phim cổ trang.
Đường Tử Thiến sợ tới mức nhanh chóng xua tay: "Đạo diễn, ngài tha cho tôi đi, diễn xuất rất khó a, tôi không diễn được."
"Haiz, còn chưa thử qua sao biết bản thân không được." Làm đạo diễn nhiều năm như vậy, Ngô Khôn rất biết nhìn người. Mặc dù ông ta không thể bảo đảm Đường Tử Thiến nhất định diễn tốt, nhưng mà có thể nhìn ra cô có tiềm năng.
Đường Tử Thiến cười khổ từ chối: "Đạo diễn, ở trước mặt boss của tôi, ngài cũng đừng làm cho tôi khó xử."
Ngô đạo nhìn Cố Hoành một cái, sau đó nhấc tay che một bên miệng, nhỏ giọng nói với Đường Tử Thiến: "Vậy chúng ta đợi lát nữa nói?"
Đường Tử Thiến bất đắc dĩ, đạo diễn đừng đùa cô được không: "Đạo diễn, tôi không phải ý này! Tôi không muốn đóng phim, chỉ muốn làm trợ lý tận chức tận trách, không có dã tâm."
Cố Hoành từ lúc bắt đầu đã không có nói gì, hờ hửng nhìn bọn họ.
Ngô đạo ha ha cười rộ lên, nhìn nhìn Cố Hoành và Đường Tử Thiến, bộ dáng rất hài lòng: "Không tệ không tệ, là một đứa trẻ ngoan. Nhưng mà cô chỉ là trợ lý tạm thời của Cố Hoành, sau này vẫn phải trở về bên cạnh Lục Đan Ny." Câu nói tiếp theo Ngô đạo chưa nói, tính tình của Lục Đan Ny, ở chung một thời gian thì có thể nhìn ra. Thời gian Cố Hoành chưa tới, Đường Tử Thiến đi theo bên cạnh Lục Đan Ny làm trợ lý, mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, cũng đau lòng cho cô gái nhỏ này đã chịu cực khổ lại còn vui vẻ.
"Chị Đan Ny cũng khá tốt." Đường Tử Thiến thật sự cảm thấy như vậy, trước kia cô cũng từng đi theo mấy người nghệ sĩ không có danh tiếng gì, tính tình cũng không thể tốt hơn so với Lục Đan Ny, ít nhất Lục Đan Ny trả tiền lương cao nhất.
Cũng không đúng, Cố Hoành mới cao nhất. Hôm đó Đinh Văn gửi cho cô 2 vạn tệ, cô sợ tới mức muốn trả lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trước tiên vừa mới bắt đầu công việc đã phát tiền lương là không hợp lý, còn đưa nhiều như vậy, còn hơn bốn tháng tiền lương. Nhưng mà Đinh Văn nói, tiền lương này mới nói lên giá trị con người của Cố Hoành. Đường Tử Thiến không thể nào phản bác. Suy nghĩ, nếu như thời gian đi theo Cố Hoành rất ngắn, vậy sau này trả lại cho anh là được.
"Thật là một trợ lý tốt." Ngô đạo không nói thêm nữa, kêu Cố Hoành đi hoá trang, sau đó đi ra ngoài.
Thật ra đạo diễn chưa chắc thật sự muốn cho Đường Tử Thiến diễn xuất, chỉ là đêm qua Đường Tử Thiến ở trên Weibo đột nhiên nhận được sự chú ý, tâm tính rất có khả năng sẽ thay đổi, phần lớn ông ta chỉ là thăm dò.
Dù sao bây giờ mọi người đều chen lấn muốn được nổi tiếng.
Cố Hoành biết rõ ý đồ của đạo diễn, chẳng qua anh cảm thấy để Đường Tử Thiến diễn một nhân vật nhỏ không phải không thể, vì thế hỏi cô: "Đạo diễn nói, cô động tâm không?"
Tuy rằng ngày thường Đường Tử Thiến không thích suy nghĩ sự việc quá phức tạp, nhưng mà ở trong cái giới này thấy được việc đời cũng không ít, rõ ràng một câu nói của nhân vật lớn đại biểu không chỉ là một ý nghĩ. Cô lắc đầu: "Không có động tâm."
Cố Hoành hiểu rõ gật đầu: "Sau này nếu cô muốn diễn, tôi giúp cô."
Đối với việc Cố Hoành luôn muốn cho cô đi diễn xuất này, Đường Tử Thiến không rõ nguyên do, cô không tốn quá nhiều tâm tư đi xoắn xuýt: "Được. Nếu như có ngày đó, tôi sẽ tìm Cố tiên sinh."
*****
Hôm nay cảnh diễn của Cố Hoành lại rất nhiều.
Lục Đan Ny chỉ có hai cảnh diễn, buổi chiều một cảnh, buổi tối một cảnh.
Buổi chiều lúc Cố Hoành đang đóng phim, Lục Đan Ny hóa trang xong đến chỗ quay phim.
Đường Tử Thiến ngồi ở ngoài chỗ quay chờ, sau đó Lục Đan Ny ăn mặc y phục cổ trang ngồi bên cạnh cô, trên mặt mang theo ý cười.
Phương Lan lấy một cái ghế để cho cô ta ngồi, sau khi cô ta ngồi xuống thì nói với Đường Tử Thiến: "Tử Thiến, Cố Hoành có sở thích gì? Ví dụ như sau khi trở lại khách sạn, thích làm gì, còn có thích ăn gì."
Ban đầu Đường Tử Thiến cho rằng cô ta sẽ nói chuyện tối qua, không ngờ lại là hỏi chuyện này.
Cô tình nguyện nói chuyện tối qua với Lục Đan Ny, đối với câu hỏi như vậy, cô không muốn trả lời, nhưng không nói không được: "Anh ấy về khách sạn thì tắm rửa nghỉ ngơi a, suất diễn của anh ấy nhiều như vậy, trở về cũng khuya lắm rồi. Có thời gian anh ấy sẽ xem báo, xem tin tức tivi."
"Còn ăn uống?" Lục Đan Ny cũng biết Cố Hoành bận rộn, đối với thói quen sinh hoạt của anh ta, cũng biết không chiếm được bao nhiêu tin tức có ích.
Về ăn uống, Đường Tử Thiến có không ít lời nói: "Anh ấy thường sẽ kêu tôi đi siêu thị mua đồ ăn, các loại quả hạch(*), sữa chua, sữa bò, trái cây khô, sô-cô-la, còn có chính là trái cây tươi."
(*) Quả hạch có: hạt điều, hạt dẻ, hạt hướng dương, quả óc chó, đậu phộng,...
Trong khoảng thời gian này những thứ này cũng không thiếu, buổi tối trở về khách sạn, Cố Hoành đều sẽ kêu Đường Tử Thiến cùng ăn một ít, song đôi khi đều là Đường Tử Thiến ăn, Cố Hoành giải thích anh là diễn viên, ban đêm không thể ăn quá nhiều, chỉ là nhìn Đường Tử Thiến anh sẽ cảm thấy giống như bản thân mình ăn. Đối với loại logic này của anh, Đường Tử Thiến cũng không nghĩ nhiều, lời boss nói đều đúng.
Ban ngày đến phim trường, Cố Hoành cũng sẽ kêu Đường Tử Thiến để một ít đồ ăn vào ba lô, giữa hai bữa cơm sẽ cùng Đường Tử Thiến ăn một chút.
"Không ngờ ảnh đế cũng là một người thèm ăn." Phương Lan bên cạnh giống như phát hiện đại lục mới vậy, lúc nhìn về phía Cố Hoành ở phim trường, ánh mắt rất phức tạp.
Đối với cách nói của Phương Lan, Đường Tử Thiến không có cùng quan điểm, nhưng mà cô không có lên tiếng. Ngộ nhỡ các cô biết phần lớn đều do cô ăn, sợ rằng các cô có ý nghĩ khác.
Lục Đan Ny suy nghĩ một hồi, nói: "Tiếp theo tôi sẽ tìm cơ hội ở chung với Cố Hoành, Tử Thiến cô...... Ừm, phải thông minh một chút biết không?"
Đường Tử Thiến: "Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cớ tránh đi."
Lục Đan Ny hài lòng mỉm cười: "Sau này trợ lý của Cố Hoành quay lại, cô tiếp tục ở bên cạnh tôi làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi cô."
"Vâng, cảm ơn chị Đan Ny."
Lục Đan Ny đạt được mục đích, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi. Nơi này không có gió, cô ta cũng không muốn ở lâu.
Vài phút sau, tạm dừng quay phim. Đường Tử Thiến lập tức cầm nước và khăn lông, còn có cây quạt chạy đến chỗ Cố Hoành.
Nhiệt độ không khí rất cao, trán Cố Hoành đã đổ mồ hôi, anh uống nước trước, Đường Tử Thiến thì mở quạt xếp ra quạt cho anh.
"Lục Đan Ny nói gì với cô?" Cố Hoành hỏi.
"Không có nói gì nha, chỉ là tùy tiện trò chuyện một chút." Đường Tử Thiến chột dạ.
Cố Hoành híp mắt lại nhìn cô: "Cô ta không làm khó dễ cô?"
Đường Tử Thiến cười: "Không có a."
Cố Hoành: "Vậy thì được."
Cảnh diễn sau, là Cố Hoành diễn với Lục Đan Ny. Suất diễn của Lục Đan Ny giai đoạn trước nhiều, giai đoạn sau thì ít đi, suất diễn của nữ chính Chu Mạn Di thì ngược lại.
Cảnh diễn này là cảnh hành động, trong phim Lục Đan Ny đóng vai Đại tiểu thư một lời không hợp liền động thủ với Cố Hoành, Cố Hoành không muốn chấp nhặt với cô ta, khắp nơi nhường cô ta, điểm này làm cho cô ta âm thầm đắc ý, sau đó giả bộ té ngã, ý muốn để cho Cố Hoành đỡ lấy cô ta. Đương nhiên, trong kịch bản Cố Hoành không có đỡ lấy, mà là thuận tay xốc đống cỏ khô bên cạnh lên rồi ném xuống dưới người cô ta, để cô ta ngã không đau.
Lúc chưa bắt đầu, Lục Đan Ny và Cố Hoành đối diễn, chỉ đạo võ thuật đang dạy bọn họ cách sử dụng động tác. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bọn họ rất nhanh đã tiếp thu, chỉ là lúc quay phim, Lục Đan Ny ngã xuống đống cỏ khô đó, kết quả một màn chật vật, làm người xem cảm thấy sảng khoái, nhưng mà Lục Đan Ny ngã quá giả, NG vài lần.
Tính khí của đạo diễn nổi lên: "Lục Đan Ny, tuy trong phim là giả bộ té ngã, nhưng cô phải biết rằng trong nháy mắt ngã xuống đó là té ngã thật, là bởi vì tin tưởng Lục Cảnh Thần sẽ đỡ được cô, cho nên buông lỏng ngã xuống. Cô phải biểu hiện sự chật vật sau khi ngã xuống, không phải xinh đẹp! Nhân vật này, trọng điểm của cảnh diễn này, chính là cô khốn khổ!"
Lục Đan Ny thật sự cố kỵ hình tượng, cô ta đóng vai nhân vật có tính cách không tốt thì thôi đi, nếu như để cô ta té ngã quá khó coi, cô ta không cam tâm, coi như chật vật, cũng phải có mỹ cảm(*).
(*) Mỹ cảm: khả năng thưởng thức cái đẹp.
Tiếp theo NG hai lần nữa, đạo diễn đã không muốn nói chuyện, định kêu mọi người nghỉ ngơi. Cố Hoành lại nói: "Quay lại lần cuối đi."
Đạo diễn hơi ngạc nhiên.
Cố Hoành lại nói: "Lần này chắc có thể qua."
Mặc dù không biết anh lấy đâu ra tự tin, nhưng mà mọi người tin.
Bắt đầu là một đánh một nhường, đến lúc Lục Đan Ny té ngã dự tính trước, biểu cảm cố ý của cô ta chợt lóe, khi Cố Hoành xách đống cỏ khô đặt dưới người cô ta hơi dùng sức. Lúc chỗ máy quay không quay đến, một góc đống cỏ khô đụng vào người Lục Đan Ny, trọng tâm của cô ta mất thăng bằng, thân mình nặng nề ngã xuống đống cỏ khô, một lớp bụi bay lên.
Trong nháy mắt cô ta ngã xuống, phát ra một tiếng kêu kinh hoảng lo sợ, cùng với đỉnh đầu dính rơm rạ và biểu cảm ngốc ngốc.
Rất tự nhiên.
"Cắt! Qua!" Cuối cùng đạo diễn đã nói ra từ này, mọi người rốt cuộc có thể thở phào một cái.
Phương Lan đã chạy tới như bay, đỡ Lục Đan Ny dậy, giúp cô ta kéo rơm rạ trên người xuống. Lục Đan Ny biết Cố Hoành cố ý, trong lòng ấm ức, nhưng mà nhịn xuống.
Dù sao chuyện này cô ta ghi nhớ rồi.
Kỹ thuật diễn xuất của Lục Đan Ny không tốt, nhưng cô ta coi như có thể nhịn, cũng không có để cho người khác phát hiện cô ta không vui. Chạng vạng, lúc ăn cơm, Lục Đan Ny còn bưng cơm hộp lại cùng ăn với Cố Hoành.
Khi Cố Hoành ăn cơm thích tìm một nơi yên tĩnh ăn chung với Đường Tử Thiến, lúc Lục Đan Ny lại đây, Đường Tử Thiến rất thức thời bưng hộp cơm đứng dậy: "Tôi có một số việc cần nói với Phương Lan, tôi đi tìm cô ấy, một lát sẽ trở về." Cũng không đợi Cố Hoành nói gì, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Đan Ny dịu dàng cười một tiếng, ngồi xuống ở vị trí lúc nãy của Đường Tử Thiến.
Cái bàn của Cố Hoành là một thùng giấy, Đường Tử Thiến làm ra, ngồi trên cái ghê băng, không thoải mái.
Kỳ thật Lục Đan Ny không hiểu loại người như Cố Hoành, nghe nói dòng họ nhà anh ta không tệ, hơn nữa khởi đầu rất cao, lại nhận được giải thưởng lớn, bây giờ lại là nam chính, anh ta hoàn toàn có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn, nhưng mà anh ta không biết sử dụng chút nào.
Ngoại trừ diện mạo khí chất của anh ta, Lục Đan Ny cũng sắp không tin anh ta không lo cơm áo gạo tiền từ nhỏ.
Một chút dáng vẻ của thiếu gia cũng không có.
Lục Đan Ny cũng hoàn toàn không muốn cùng Cố Hoành phát triển cảm tình gì, đẹp thì có ích lợi gì? Ảnh đế thì thế nào? Cũng không phải hào môn.
"Cố Hoành, buổi chiều cảnh diễn đó may mà có anh, nếu không không biết còn phải quay mấy lần." Lục Đan Ny cảm kích nói: "Trước kia tôi chưa từng học biểu diễn, về phương diện diễn xuất còn có rất nhiều thiếu sót, sau này anh phải chỉ giáo nhiều hơn ha." Cô ta cười đơn thuần vô hại.
Cố Hoành: "Tôi cũng chưa từng học, chỉ giáo không dám nhận."
Lục Đan Ny: "Nhưng mà kỹ thuật diễn xuất của anh rất tốt a, có bí quyết gì không?"
Cố Hoành: "Nghiêm túc, dụng tâm, là được. Cô cũng có thể."
Nụ cười của Lục Đan Ny trong nháy mắt đình trệ, đây là nói cô ta không nghiêm túc, không dụng tâm?: "Anh nói đúng, chỉ là diễn cảnh đánh nhau là khuyết điểm của tôi, sau này tôi không hiểu thì có thể tới tìm anh chứ."
Cố Hoành: "Tìm chỉ đạo võ thuật tốt hơn."
__________
Editor:
Chương sau: Lúc nãy anh giận tôi sao?
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Dạo này bệnh Virus Corona bùng phát nhiều quá, mọi người hãy cẩn thẩn bảo vệ bản thân và những người thân của mình nhé.
Nếu cảm thấy có dấu hiệu thì hãy nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra, để kịp thời chữa trị cũng như không làm ảnh hưởng đến người thân và những người xung quanh mình.
Hãy vì bản thân cũng như vì cộng đồng nhé mọi người.
Cầu mong cơn đại dịch này nhanh chóng kết thúc để thế giới được bình yên.
* Cách phòng tránh:
* Dấu hiệu mắc bệnh:
* Bệnh viện nhận điều trị: