“Không có, chúng ta là trưởng bối không phải dậy sớm, trong nhà nàyhai ta là cao nhất, cũng chẳng cần phải lạy ai hết. Lúc nữa nàng muốn ăn cơm, chúng ta tới từ đướng thắp một nén hương là được.”
“Uh”, ta gật gật đầu, quyết định đứng dậy.
“Ta gọi người đưa cơm tới.”
“Đừng, thiếp muốn tắm rửa trước…”
Hắn đỏ mặt, gật gật đầu rồi sai người đem nước tắm tới phòng cáchvách, sau đó ôm ta đi tắm rửa. Học theo ta cũng bắt đầu kỳ cọ, nhưng màlực đạo thì cực kỳ nhẹ. Ta có chút kinh ngạc, biết hắn là một nam nhânlỗ mãng, vốn cũng chẳng trông cậy hắn có chút ôn nhu nào.
Sau đó cùng nhau dùng cơm.
“Chàng thích ăn đồ ăn gì, về sau thiếp làm cho chàng ăn”, ta nhẹ giọng hỏi hắn.
“Ta thích ăn thịt, mấy tảng thịt mỡ lớn.”
Ta cười, “Vậy chàng thích ăn thịt kho hay là hầm?”
“Đều được, hầm cũng được.”
“Thiếp hiểu rồi”, ta kín đào cười gật gật đầu.
“Nàng đứng quá khổ cực, dù sao trong nhà cũng có đầu bếp nấu cơm.”
“Thiếp biết.”
Sau khi ăn xong, thay y phục chải đầu, ta đứng dậy chuẩn bị xuấtphát. Trương Lai lại đỏ mặt nói: “Tiểu Khê, ta muốn hôn nàng một cái.”
“A? Ồ”, ta có chút kinh ngạc nhìn hắn, gật gật đầu, chậm rãi đi tớitrước mặt hắn, để hắn cúi đầu, trên mặt ta hôn một cái. Đưa tay ôm lấyeo hắn, mới ôm lấy hắn, liền phát hiện chỗ đó của hắn đã cứng ngắc, tacúi đầu dịu dàng nói: “Buổi tối thế nào là tuỳ chàng, nhưng chúng ta bây giờ còn phải tới từ đường.”
“Ta nghe nàng”, hắn ôm ta một lúc, rồi nắm tay ta tới từ đường. Lý phu nhân nhìn thấy chúng ta năm tay nhau đi, che miệng cười.
Ban ngày ta kiểm kê đồ cưới cùng tài vật, Lý phu nhân còn đưa tớitiền biếu người ta mang tới hôn lễ, thật sự không sung công. Chỉnh lýlại một hồi, ta đem những đồ vật quý khóa kỹ, viết sổ sách. Hiện giờ tacũng có nhà của mình rồi, thu nhập hay chi cái gì cũng phải tính toán tỉ mỉ.
Lý phu nhân còn cố ý nói với ta, bởi vì Lý đại nhân về nhà thời giankhông cố định, nàng muốn chờ hắn ăn cơm cùng, cho nên ta với Trương Laiba bữa cứ ăn ở trong phòng riêng, muốn ăn cái gì cứ nói với phòng bếpmột tiếng là được. Xem ra nhà này, cuộc sống khá là thoải mái.
Sửa sang lại toàn bộ đồ cưới, cũng sắp đến giữa trưa. Cũng nhờ thểchất khoẻ khoắn vốn có, tuy rằng tối hôm qua mệt chết đi được, nhưng vừa đứng lên, lại thấy phấn chấn hơn nhiều. Quyết định tới phòng bếp làmcho Trương Lai chút thức ăn, đợi người đem nguyên liệu nấu ăn lại, thuận tiện hỏi hắn: “Lão gia đâu?”
“Lão gia đang trồng rau.”
“Trong nhà có đất trồng rau sao?”, ta kinh ngạc, chỗ này cũng gầnHoàng cung, là nơi tấc đất tấc vàng, Hoàng đế hào phóng như vậy sao, còn cấp đất làm vườn cho Lý đại nhân?
“Không có, là lão gia đem… vườn hoa phá đi, để trồng rau.”
Ta cười, đúng là chỉ có hắn mới làm ra cái chuyện này, chỉ sợ là hắnkhông biết, hắn nhổ bông hoa đấy so với rau còn quý gấp trăm lần, “Lýlão gia với Lý phu nhân không có ý kiến sao?”
“Không có, bọn họ nói biết lão gia ở kinh thành không có việc gì làm sẽ buồn bực, sẽ làm người khổ sở.”
“Còn việc gì ta không biết nữa khhông? Nói hết đi.”
Người hầu này cực thông minh, hiển nhiên biết rõ ta đang hỏi cái gì,nhẹ nhàng đáp: “Dạ, phu nhân. Nguyên bản trong vườn có một ao sen trongđó có ếch cùng cá chép, đều bị lão gia vét lên làm đồ ăn. Còn lại khôngcó chuyện gì nữa.”
Ta cười nói: “Hiện giờ trong ao sen không có cá?”
“Có, phu nhân, lão gia lại mua mấy cá con bỏ vào, mỗi ngày đều cho ăn.”
“Ồ. Ngươi tên là gì, hiện tại trong phủ làm việc gì?”
“Tiểu nhân là Lai Phúc, vốn là người làm vườn, hôm qua mới điều đến làm người hầu của phu nhân với lão gia.”
“Ngươi hoá ra là người làm vường? Vậy mấy bông hoa bị nhổ đi ngươi xử lý thế nào?”
“Tiểu nhân trồng vào các chậu hoa, phu nhân muốn một chậu sao?”
Ta gật gật đầu, “Nếu có hoa mới nở, thì căm vào bình nước đem tớiphòng ta. Dù sao, ngươi vừa phải chăm hoa, vừa phải làm người hầu củata, làm hai công việc một lúc hình như làm khó ngươi. Như vậy đi, về sau tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi, trừ bỏ phần trong phủ đưa, thì tasẽ đưa ngươi một phần nữa. Nhưng ngươi phải nhớ, tiền này cũng khôngphải là dễ lấy, phàm là việc ta dặn dò sai sự nhất định phải tỉ mỉ làmcho tốt, ở chỗ ta không nên lười biếng hoặc giở thủ đoạn.”
Lai Phúc vui vẻ ra mặt nói: “Tạ ơn phu nhân đã chiếu cố, tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt cả hai việc.”
“Uh, ngươi đi thỉnh lão gia về dùng cơm đi.”
“Dạ, tiểu nhân đi ngay.”
Ta quay lại phòng bếp, nha hoàn đã đem nguyên liệu nấu ăn ta muốndùng rửa sạch sẽ, giờ chỉ cần đem nấu thôi. Làm một nồi thịt kho tàu,toàn thịt mỡ. Lại làm hai món ăn mình thích, cùng một bát canh ninhxương. Cho người mang về phòng, Trương Lai đã ở trong phòng chờ ta.
Lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, người này bình thường đĩnh đạc mà trướcmặt ta lại có chút khẩn trương, cứ như chẳng có cách nào thả lỏng được.
“Thiếp làm chút thức ăn, chàng nếm thử xem hợp có hợp khẩu vị không.”
“Nàng làm cái gì ta cũng thích ăn”, còn chưa thử qua qua đã nói luôn những lời dễ nghe, gia hoả này đúng là một nhân tài mà.
Ta cười, ngồi xuống yên lặng ăn cơm, thuận tiện bình bộ dáng ăn cơmnhư hổ đói của hắn. Hắn ăn ba bát cơm đầy, sau khi ăn sạch sẽ đĩa thịtmỡ đầy, nói tổng kết lại một câu: “No rồi.”
Ta cũng phải nói rằng, mấy đồ ăn bày biện tinh xảo đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì, quan trọng nhất chính là số lượng thịt mỡ.
Buổi chiều bố trí lại phòng ngủ dựa theo ý thích của mình, sau đómang theo sa lạp (hức ta chẳng biết sa lạp là gì, ai biết bảo ta với),cho người cầm bút vẽ thuốc màu, đi vào vườn dọn một bàn vẽ tranh. Cảnhđẹp trong vườn hầu như đã bị vườn rau phá hư chẳng còn gì, nhưng ta lạicảm thấy rất có hứng thú. Không nói đến phong cảnh, mà mảnh vườn này lại cho ta cảm giác sức sống bừng bừng. Buổi chiều vẽ một bức 《 Trương Lainông tác đồ 》(Trương Lai làm việc nông), hắn cực kỳ vui vẻ, không vộivàng đem bức hoạ treo lên, mà để Lai Phúc đem bức hoạ đi đóng khungtrang hoàng.
Cứ như vậy mấy tháng qua đi, ta ở trong nhà này sống cuộc sống annhàn, buổi sáng làm nữ công, làm y phục cho Trương Lai với muội muộihắn, nàng ấy từ nhỏ đã làm việc nhà nông, không am hiểu mấy thứ thêuthùa này. Giữa trưa thì tự làm mấy món ăn. Buổi chiều lại tới vườn rauđánh đàn, vẽ tranh, đọc sách, Trương Lai bên cạnh chăm sóc vườn rau củahắn.
Dần dần ta cũng buông lỏng cảnh giác, có thể nhìn ra Trương Lai cùngmuội muội hắn là người tốt. Còn vị Lý đại nhân kia tuy ta nhìn khôngthấu, nhưng cũng chẳng quan hệ gì tới ta. Cuộc sống này cũng coi như làyên ổn, vì thế phái người đến thăm Vũ Sư phó, ông tuy đã về quê, nhưngta biết rõ ông chẳng có người thân. Ông lại còn mê uống rượu, lại chẳngquan tâm tới tiền đồ, bây giờ chẳng biết đã ra dạng gì nữa. Nếu ông vẫntốt, ta ân cần thăm hỏi thôi. Nếu mà không tốt, ta sẽ sai người đưa ôngtới sống cùng, dù sao trong lòng ta đã coi ông là trưởng bối. Nhưng mà,ta đoán ông sẽ giật mình vì thân phận nữ nhân của ta.
Sau đó Vũ Sư phó tuy tới, lại không đồng ý ở lại Lý phủ ăn uống chùa, vì thế nhận chức hộ vệ, ta cũng để tuỳ ý ông, không cản lại.
Qua tân niên, Cố quý phi triệu ta tiến cung nói chuyện, không ngờHoàng đế cũng ở đây. Uống xong chén trà, Cố quý phi tìm cớ lui xuống,chỉ còn lại hai người ta với Hoàng đế, ta trong lòng cảm thấy rất kỳquái, nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện gì cả.
“Trẫm ban hôn cho nàng có thấy hài lòng không?”
“Tạ ơn Hoàng thượng, cuộc sống của dân phụ thật sự như ý”, bởi vì tôn ti cấp bậc nghiêm khắc, Trương Lai là dân chúng bình dân, trong ngườikhông có công danh, gả cho hắn, ta cũng phải tự xưng là dân phụ.
“Là trẫm lo nghĩ không chu đáo, nàng vốn là tiểu thư tôn quý ở Cố phủ, bây giờ lại cài trâm gỗ quần áo vải bình thường đạm bạc.”
Dân chúng bình dân không được mặc lăng la trù đoạn (các loại vải vócthượng hạng), chỉ được mặc quần áo vải thường. Ta tuy cũng muốn mặc đẹp, lại chẳng thấy tiếc nuối gì nhiều, so với được tự do, cái này có tínhlà gì? Kiếp trước ta thích mặc quần áo vải bông, hơn nữa mặc áo vải biết cách thì cũng thành đẹp.
“Hoàng thượng nói đùa rồi, ta chỉ là dưỡng nữ Cố gia, thân phận bảnthân vốn đã hèn mọn, mặc áo vải là đúng mức rồi”, ta thản nhiên nói, cho tới giờ, nói chuyện rất trung thực không hề có câu nào quái dị, mà quái dị chính là giọng điệu Hoàng đế, giống như nồng đậm châm biếm.
“Ồ, nàng thân phận vốn đã hèn mọn? Nói cho trẫm nghe xem.”
Ta trong lòng thầm căm hận, hắn muốn nghe chuyện xưa sao? Tất cả đềulà kí ức đẫm máu và nước mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Dân phụ xuất thân ởmột hôn làm nông gần biên giới, sống ở đó đến năm 5 tuổi, quân Đột Quyết vượt biên giết toàn thôn, nương của ta đem ta giấu trong chum nước mớitránh được một kiếp. Ngoại trừ ta, cả nhà đều chết. Về sau ta lưu lạcthành ăn mày, lại bị bọn buôn người bán vào Cố phủ.”
Biểu tình của hắn dần nghiêm túc lại, “Năm tuổi… Những chuyện hồi đótrẫm vẫn còn nhớ được, thời điểm đó trẫm đã là hoàng thái tử… Mà năm đóhoàng tỷ của trẫm đi hòa thân…”
Ta nhịn không được cười châm biếm, mắt đã ướt. Ta nhớ tới lúc Lưu gia gia mang theo ta lưu lạc, trên đường đã nghe tới chuyện triều đình đưatiễn công chúa, lúc đó Lưu gia gia còn nói: “Đã là thông gia, vi sao còn tới giết người cướp lương thực, vi sao chứ”, người làm nông dân ông tất nhiên không hiểu chuyện chính trị, cũng không hiểu mấy chuyện cầu hoàcủa sĩ phu.
Không khí phảng phất như ngưng đọng lại, ta cảm xúc trầm lắng chẳngmuốn mở miệng, Hoàng đế cũng chẳng biết đang nghĩ gì, cũng không mởmiệng. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng nói: “Nàng có biết không, trẫm thiếuchút nữa đã đem nàng đi hoà thân.”
Ta hoàn toàn không biết, bây giờ cũng chẳng rõ là tiếc nuối hay làvui mừng, nếu ta đi, nói không chừng lúc này thù hận đã báo xong, tuyrằng tính mạng mình có lẽ cũng mất luôn.
“Nhưng mà lúc đó, trẫm cũng chẳng có ý tốt gì, chỉ là cho nàng đi chịu chết thôi.”
Hắn vì sao hận ta như vậy? Hắn muốn ta chết, chỉ một câu nói đã đủrồi, làm gì phải phí sức như vậy? Ta lặng im không mở miệng, là khôngbiết phải mở miệng thế nào, tạ ơn hắn hay là hỏi hắn nguyên nhân?
Hắn thấy ta không nói chuyện, vừa cười vừa nói, “Trẫm cũng không phải là muốn nàng chết, trẫm chỉ ghét bị người khác tính kế, vì như mục đích nàng tiến cung.”
Ta cười cười, không nói lời nào.
“Nhưng mà hiện tại trẫm lại có chút hối hận, đem nàng cho một thônphu thô tục, một người dân tầm thường, thực sự đã quá nhục nhã cho nàng. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ để Thái Úy trước tiên tách nàng ra khỏi nhà đó,về lại nhà, về sau tái giá cũng không muộn”, nữ nhân quý tộc hôn nhânkhông như ý, nhà mẹ đẻ có thể xin ly hôn, chỉ là rất ít người làm nhưvậy.
Nói thế, đây chính là mục đích của ngươi? Trước tiên nói mấy lời xuất phát từ nội tâm, vế sau mới là mục đích quan trọng nhất. Nhưng mà vìsao, ta rời khỏi Trương Lai đối với hắn có lợi ích gì, hay là ta vẫn còn giá trị lợi dụng? Nghĩ không ra, nhưng cũng không thể để hắn không rõràng phá hỏng cuộc sống an nhàn của mình. Ta quỳ xuống, dập đầu lạy nói: “Dân phụ đa tạ Hoàng thượng quan tâm, nhưng chúng ta vốn là Hoàngthượng chỉ hôn, làm thế là không tốt. Hơn nữa, xuất giá tòng phu, dânphụ không có ý định tái giá.”
Hoàng đế nhìn ta thật sâu, sau đó phất tay áo rời đi.