Mặc dù nghĩ nát óc vẫn không hiểu sao hôm nay tiểu thụ cặn bã ngu ngốc lại ân cần như vậy, tuy nhiên phải nói rằng, vì câu “tự nhiên tốt bụng, không phải trộm thì cũng là cắp” mà da đầu nàng cực kì tê dại.
Nhưng nàng cũng không đành lòng đả kích sự ân cần này của tiểu thụ cặn bã ngu ngốc, chỉ có thể cẩn thận đáp lại.
Bỗng nhiên lại có không khí tương kính như tân [1]. Sau khi dâng hương xong, trả tiền hương, tiểu thụ ngu ngốc cặn bã còn rất dịu dàng đưa nàng đi dạo rừng đào, sợ nàng leo núi vất vả còn nắm tay nàng rất chặt, thỉnh thoảng lại dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, đi chưa được ba bước đã hỏi nàng có muốn uống nước hay không.
… Khác thường tức là yêu quái. Nếu không phải đôi mắt hạch đào của thất công tử vẫn chớp chớp, nhìn những người đi trên đường, Mộ Dung Xán còn thật sự nghi ngờ có phải tối qua thất công tử cũng bị xuyên không rồi không… Nhưng càng nhìn càng sợ hãi, nàng nghiêm túc cân nhắc khả năng thất công tử bị xuyên…
“Đài Loan, Đài Bắc?” Nàng cẩn thận hỏi.
“Đài Loan Đài Bắc?” Nét mặt thất công tử trở nên bối rối, “Nương tử, nàng muốn làm thơ sao?” Nhưng mà không có gì loan, đây cũng không phải phương bắc mà.
Không phải xuyên không. Mộ Dung Xán thầm thở phào nhẹ nhõm, “Ha ha, không… Thiếp thân chỉ nói mấy chữ mà thôi, nào biết làm thơ…” Đến đạo văn cũng khó, nàng không đưa google đi cùng mà…
Liên quan đến hoa đào, nàng chỉ nhớ một bài tên “Hoa đào gió mưa xuân”. Bởi vì đó là một bài ca ngợi đất nước, có một giáo viên rất thích, cứ say là hát rống lên.
Đến đạo những bài giá trị cũng không được, thật đáng buồn. Tiểu thụ cặn bã ngu ngốc bên cạnh trái lại còn xuất khẩu thành thơ, nàng không khỏi khâm phục hắn.
Công tử bột là công tử bột, thụ căn bã là thụ cặn bã, vẫn có học vấn đấy. Cộng thêm khuôn mặt yêu nghiệt đến khó phân biệt sống mái kia, và tiếng nói êm tai… Nàng cũng sắp tha thứ cho tội bắn sớm của hắn rồi.
Con người vốn không hoàn hảo, thành thật là được.
Người ngắm hoa đào mặt hồng lên (đương nhiên cụm từ mặt này không phải chỉ nàng), nàng cũng dần thấy vui vẻ hơn. Hiếm khi bọn họ hòa bình như vậy, tâm trạng nàng rất tốt, bèn xướng một bài ngũ ngôn tuyệt cú anh cả hay ngâm, thất công tử say sưa nghe, liên tục trầm trồ khen ngợi.
Khi cảm thấy hứng thú văn học và âm nhạc của cả hai dâng trào, không khí hòa hợp, khiến nàng cuối cùng cũng có cảm giác dạo xuân thời cổ…
Định luật người không thể luôn vui, hoa không thể mãi nở lại xuất hiện.
Ngay khi bọn họ đang đi dạo rừng đào xong, thong thả bước đến một thiền viện, định đi uống một chén trà thì… hiệp lộ tương phùng [2] với một đám công tử nhà giàu.
Khuôn mặt thất công tử nhanh chóng trắng bệch, lại bước thêm một bước để chặn trước mặt Mộ Dung Xán.
Sau đó hắn cực kì hối hận. Vì mong có không gian riêng tư giữa nương tử và hắn nên không cho nhiều người theo cùng, chỉ để một tiểu nha hoàn hầu hạ. Ai ngờ lại có thể gặp được kẻ địch ở chốn Phật thanh tịnh này…
“Hừm, đây không phải tiểu oan gia lòng dạ độc ác hay sa?” Một công tử mặc trang phục người Hán nghiến răng, khiếm nhã đi lên trước, “Đánh ca ca ta thành như vậy, cậu không đau lòng ư…?”
“Nương tử, chúng ta đi.” Thất công tử trầm giọng nói, ôm lấy thất thiếu phu nhân, định bỏ đi.
“Chương ca à, đây là tình nhân của huynh?” “Làn da mịn màng mềm mại đấy, chậc chậc… Công tử nhà giàu à?” “Nhóc mặt trắng, đừng trốn chứ, đến để ca ca thương nào… Khai bao chưa vậy… Trông vẫn còn non lắm…”
“Tránh ra.” Công tử mặc đồ người Hán kia đẩy đám cáo sói đó ra, “Tiểu tử này là của ta. Không để hắn sống không bằng chết thì không được!”
“Đám đàn bà chắc kia là con hát [3] hả?” “Con đó cuối cùng là của chúng ta sao… Tuy không đẹp lắm nhưng da trắng thật đó… Không biết có dâm đãng hay không…”
Bị đám công tử nhà giàu và đám nô bộc độc ác của hắn vây quanh, bọn họ bị ép đến cổng thiền viện, nhưng mà đám hòa thượng đã chạy sạch rồi, đến Phật tử cũng sợ ác bá.
Cả người thất công tử run rẩy, lại không nói gì, chỉ chắn trước Mộ Dung Xán. “Lưu Tử Chương, có hận thù gì thì tìm ta là được, đừng lôi người khác vào cuộc!”
“Thỏ con, giọng nói cũng run rẩy kìa… Ca ca nghe mà đau lòng quá…” Lưu Tử Chương nói xong, cả đám kia phá lên cười.
Nhưng thất công tử không trốn, cũng không van nài. Hắn trầm giọng nói, “Nương tử, vào trong đi. Tìm một căn phòng mà trốn… Nhớ cài then…”
Mộ Dung Xán sửng sốt một chút rồi lặng lẽ đi vào trong viện… Rồi nàng nhanh chóng đi ra, tay cầm then cửa.
Nàng thừa nhận, tiểu thụ cặn bã ngu ngốc đã làm nàng bất ngờ rồi, trong bất ngờ còn có mấy phần kính trọng.
Hắn vẫn còn có thể cứu chữa.
Tay cầm then cửa, đứng cách đám heo kia một quãng, nàng thản nhiên mỉm cười.
Kiếp trước, sau khi vào trường quân đội, giữa một số lượng nữ sinh ít mà trông cũng bình thường, nàng được coi là xinh xắn, mặc dù được xưng tụng là “Bông Hoa Bá Vương” nhưngvẫn bị rất nhiều người làm phiền.
Có điều, sau khi lên năm hai, danh hiệu của nàng biến thành “Hoa Hồng Bá Vương”, rốt cuộc không ai dám làm phiền nữa.
Trên thực tế, nàng rất khiêm tốn. Khi học trường quân đội, Karate Taekwondo gì gì đó… nàng không đoạt giải gì hết. Nhưng nàng tham gia một câu lạc bộ kungfu.
Có điều bạn học, lớp trên, lớp dưới cùng tập kungfu với nàng đều rất khổ sở, gặp nàng như gặp vận xui, người nào cũng khóc không ra nước mắt.
Nàng không giành được giải gì trong các cuộc thi thể dục thể thao, nhưng nàng là thiên tài đánh lộn.
Đáng tiếc cơ thể này sống trong khuê các quá lau, da tay quá mềm, mới phải cầm then cửa… Nếu không thì nàng chẳng cần bất kì thứ gì hết.
Nàng cầm then cửa ra, trông nhu nhược yếu ớt đến vậy, lại còn hơi nhìn xuống đất, khiến đám nô bộc độc ác kia càng cười lớn hơn. Đột nhiên nàng trợn mắt lên, một luồng sát khí mỏng xuất hiện, để lộ chiếc răng nanh trắng như tuyết của loài rắn độc năm màu, trông hoa lệ một cách kỳ dị, hơn nữa cực kì khủng bố.
Tầm hai khắc sau, lúc tiểu nha hoàn chạy về cầu cầu cứu dẫn rất nhiều viện binh đến… chỉ còn hai người đang đứng.
Một là thất công tử, người đang đứng đờ ra như khúc gỗ, một người khác là thất thiếu phu nhân yếu đuối cầm then cửa. Những người khác, bất kể là công tử nhà giàu hay nô bộc, đều nằm trên mắt đất, cuốn người rên rỉ, cực kì thê thảm.
“Phu quân.” Thất thiếu phu nhân dịu dàng hiền hầu để then cửa tựa vào tường, “Thiếp thân kích động quá, không có đức hạnh của đàn bà gì hết… Còn khiến phu quân phải chứng kiến.”
“… Không kích động.” Thất công tử sững sờ nói.
Mộ Dung Xán nhẹ nhàng nắm lấy tay thất công tử, “Phu quân, chúng ta về đi.” Giọng nói rất dịu dàng, thái độ rất mềm mại.
“… Tay nàng!” Thất công tử thấy lòng bàn tay ươn ướt mới giật mình, tay toàn máu, “Nàng bị thương rồi!”
“Rách da mà thôi.” Mặc dù nàng vẫn thầm luyện tập nhưng mà nha hoàn bên cạnh cũng không cho nàng để bàn tay nàng rèn luyện, luôn ngâm nước muối, tẩy lớp chai, bôi dầu cao… Đến cầm cái then cửa mà cũng rách da.
“Bị thương như vậy!” Thất công tử cầm tay nàng, “Mau nhanh lên! Lấy thuốc đến đây! Đưa kiệu mềm đến! Nương tử, nàng không sao chứ?” Giọng nói lại nghẹn ngào.
… Có thể cứu chữa là có thể cứu chữa, nhưng tật yêu khóc thì nên cứu thế nào?
Nàng hơi hết cách rồi.
- Chú thích:
[1] Tương kính như tân: chỉ vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.
[2] Hiệp lộ tương phùng: đại ý là oan gia ngõ hẹp, kẻ địch gặp nhau.
[3] Con hát: cách gọi khác của kỹ nữ.