Mục lục
LÀM NỮ PHỤ TRONG SỦNG VĂN THÌ PHẢI LÀM SAO?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nhiên thực sự có quyền thay đổi kịch bản, ít nhất anh đã làm được điều đó trong bộ phim này. Anh chỉ dựa vào cảnh quay và diễn xuất của một cái ôm trong tập đầu tiên, không thêm lời thoại, không thay đổi kịch bản, lại khiến khán giả “bổ não” bởi những tình tiết giữa anh và Tiểu Hoài.

Trên trường quay, tôi ngồi nhìn bên cạnh màn hình, Giang Nhiên cúi đầu lướt điện thoại, khóe miệng cong lên lộ rõ sự vui vẻ. Tôi nhìn anh mấy lần, anh mới quay qua nhìn tôi một cái: “Sao thế?”

Tôi quay đầu lại: “Không có gì.”

Anh lại cầm di động lên đưa qua trước mặt tôi, là bình luận trên mạng về Tiểu Hoài và Tống Nhiên, tôi nhìn những dấu chấm than cảm thán đầy trên màn hình nhưng vẫn mỉm cười.

Anh hơi quay mặt sang một bên, từ sống mũi tới xương hàm đều hoàn hảo.

Tôi nhắc tới buổi họp báo lần đó.

Giang Nhiên trừng mắt nhìn tôi: “Cuối cùng cũng chịu hỏi anh?”

Anh mím mím môi, tùy tiện nói: “Còn phải xem xét thái độ của em đối với chuyện của anh đã.”

Tôi lại hỏi, Giang Nhiên quay lại nghiêm túc nhìn tôi: “Từ lâu anh đã cảm nhận được sự tồn tại của Ôn Quyết với em rất quan trọng. Nếu như em nghĩ rằng anh có tình cảm sâu đậm với cô ta, em nên tự mình tiến tới tìm hiểu, chứ không phải là bỏ chạy.”

Nếu như em tới gần em sẽ nhận ra rằng, nhiều năm như vậy, em vẫn luôn là trung tâm thế giới của anh.

Những tiếng nói xung quanh nhỏ dần, tôi đột nhiên ý thức được, thế giới này không phải được mở ra bởi những tờ giấy ướt lạnh, vận mệnh của mỗi người cũng không phải là được định sẵn. Tôi không phải là nữ phụ của ai, tôi là người làm chủ cuộc đời mình.
Nếu như đến dũng khí vươn tay ra tôi còn không có, làm sao có thể nói đó là yêu thật lòng.

-----

“Ngô Hoàng Lệnh” sau khi phát sóng lượng rating cực cao và nhận được danh tiếng rất tốt.

Sau khi kết thúc công việc, tôi vẫn quyết định quay về Hải Thành.

Lúc tôi thu dọn hành lý, Tống Chi Châu tới gõ cửa chào tạm biệt tôi.

Anh ta nói một chút về cảnh quay, cuối cùng dựa cửa nói tới tôi: “Thật ra rất lâu trước đó anh đã từng gặp Giang Nhiên.”

Tôi hoài nghi chờ anh ta nói tiếp.

Ánh mắt anh ta mang theo ý xin lỗi: “Chính là lễ kỷ niệm đại học của chúng ta. Lần đi ăn tối sau khi sự kiện kết thúc đó cũng là lúc anh định tỏ tình với em. Giang Nhiên đứng cách rất xa nhìn anh một lúc liền rời đi, cậu ta đi rồi anh mới phát hiện hóa ra là đi tìm em, cuối cùng cũng không có cơ hội nói cho em biết.”

Tôi mơ hồ nghĩ tới bộ dáng của Giang Nhiên lúc 20 tuổi, có lần anh đứng dưới đèn đường, muốn châm điếu thuốc nhưng tay run nửa ngày cũng không châm được. Lưng anh có chút cong, hỏi tôi có phải thương hại anh không.

Bây giờ tôi mới biết, hóa ra là anh tới tìm tôi.

Hôm nay Giang Nhiên không tới trường quay, tôi lên tàu cao tốc rồi mới nhận được tin nhắn của anh. Anh gửi cho tôi một dấu hỏi chấm.

Tôi nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn” nhấp nháy nửa ngày, cuối cùng nhận được 4 chữ “Đi đường cẩn thận.”

Một lát sau anh lại gửi tới: “Đợi anh.”

Tôi trả lời: “Được.”

Điều đầu tiên tôi làm khi về nhà là ăn hoành thánh ở quán dưới lầu, bày ra gương mặt quen thuộc với ông chủ, ông cười hỏi tôi: “Sao không dẫn bạn trai con đến ăn cùng?”

“Bạn trai con?”

“Ừ, cái cậu cao cao gầy gầy đó, sau khi con lên đại học, lúc cậu ta rảnh rỗi toàn đến chỗ ông ăn.”

Tôi cắn miếng hoành thánh, da mỏng nhân nhiều, trong tiệm đang phát bài hát vừa đúng là bài của Giang Nhiên cách đây một khoảng thời gian.

“Em là trung tâm thế giới của anh nhưng lại không hề cảm thấy có gì khác biệt.”

“Thời kì hoàng kim anh sẽ trao cho em chiếc vương miện, chỉ sợ lỡ gây cho em gánh nặng tình yêu.”

Tôi mới chợt phát hiện ra rằng, có lẽ trong ngần ấy năm, tôi chưa từng đơn độc ở cùng anh.

Mức độ nổi tiếng của “Ngô Hoàng Lệnh” vẫn như thường lệ, phát sóng hai tuần một tập.

Cuối cùng vẫn có chút buồn, tôi đi dạo khi hoàng hôn buông xuống, tình cờ nhìn thấy một màn hình LED lớn treo trên tòa nhà cao tầng. Trên màn hình viết concert của Giang Nhiên sẽ được tổ chức ở Hải Thành vào tuần sau.

Điện thoại reo lên, tôi tiện tay nghe máy. Đầu dây bên kia rất lâu không nói gì, tôi ngẩng đầu nhìn màn hình LED. Ánh mắt Giang Nhiên trên tấm áp phích có chút hờ hững, ánh sáng rất tốt, khiến người khác nhìn không rời mắt. Bên trên cùng viết 2 chữ “Cực Quang”*

Một lúc sau anh mới cất tiếng: “Quan Thư.”

Tôi cười nói: “Chúc mừng hoàn thành bộ phim, thầy Giang.”

Tôi suy nghĩ rồi bổ sung một câu: “Tiểu Hoài biết Tống Nhiên thích cô ấy rồi.”

Tôi cúp điện thoại.

*北极光:Cực quang (Ánh sáng cực Bắc). Tiếng Trung là 3 chữ nhưng khi dịch sang tiếng Việt mình là 2 chữ nên mình xin phép để như vậy nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK