• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Huyên

Sau nửa tháng cọ cơm ở phủ Thụy quận vương, khí sắc Vân Trạch tốt hơn nhiều, phong thái trở nên rạng rỡ. Thậm chí Vân Trạch còn cảm thấy mình cao thêm một cm, nhưng trong nhà không có gương lớn, chuyện cao hơn này chỉ là phỏng đoán của Vân Trạch.

Lúc ở nhà Vân Trạch momg mình cao tới một mét tám, ở nơi này cao tám thước là tốt nhất —— cũng không khác gì một mét tám.

Chỉ là tuy Vân Trạch hay đến phủ Thụy quận vương nhưng không thường nhìn thấy Chung Hành, nửa tháng gặp được một hai lần, hơn nữa nói chuyện chưa đến một khắc Chung Hành đã bị thuộc hạ gọi đi. Tôi tớ trong phủ chỉ nói gần đây quận vương bận rộn sự vụ, không thường ở nhà, bảo Vân Trạch không cần khách khí, thích cái gì cứ thì phân phó xuống là được.

Nghe nói Thụy quận vương là người phong nhã nhàn vân dã hạc, nhưng lời đồn đãi bên ngoài có thật có giả, chỉ có thể tin tưởng một nửa. Tuy Vân Trạch tiếp xúc với đối phương không nhiều, nhưng nhìn cách nói chuyện và khí chất, nghĩ rằng đối phương không phải là người cam lòng trước phú quý.

Hiện tại Nhiếp chính vương quản lí triều chính thay Thiên tử, hơn một nửa văn võ bách quan không phục, nghe lời đồn đãi ầm ầm trong Minh Đô cũng có thể nhìn ra, thế gia đại tộc không hy vọng Chung Hành từ đến Liêu châu cướp lấy ngôi vị Hoàng đế.

Một khi người trên ngôi vị Hoàng đế có biến, lợi ích của rất nhiều gia tộc sẽ bị tổn hại.

Chung Hành xuất thân con vợ lẽ, mẹ hắn Mạnh thị không phải thị thiếp của lão Liêu Vương mà là một tỳ nữ trong Vương phủ, sau khi lão Liêu Vương uống rượu phát sinh quan hệ với tỳ nữ này mới có Chung Hành. Cho nên một ít người độc miệng không muốn sống sẽ mắng Chung Hành là ‘con trai của tỳ nữ’.

Nhắc đến lão Liêu Vương Chung Lĩnh… Vân Trạch chỉ có thể nói đối phương là đàn ông lạm tình, cực kỳ giống nam chính ngựa giống trong một số truyện nào đó, Chính phi của lão Liêu Vương là con gái danh môn vọng tộc Liêu Châu, trong phủ có vô số cơ thiếp, có mỹ nữ được đưa tới khi Bắc Địch bị đánh bại, có quan viên phương nam lấy lòng tặng, có Hoàng đế tặng, còn có tỳ nữ nhìn trúng mang lên giường.

Điều này cũng dẫn đến anh chị em Chung Hành đông đảo, anh trai cùng cha khác mẹ mà còn sống cũng chỉ có bảy tám người, em trai thì đếm không hết dù sao thì cũng nhiều lắm.

Quan niệm dòng dõi của Liêu Châu rất nặng, tôn ti đích thứ rõ ràng, lão Liêu Vương Chung Lĩnh dũng mãnh quả quyết, quản lí Liêu Châu gọn gàng ngăn nắp. Chung Lĩnh đã sớm an bài người kế nhiệm mình, lão không yêu thương gì Chung Hành, tùy tiện đuổi Chung Hành đi quân doanh, một hai đứa con trai chết trong quân là chuyện bình thường, nếu rèn luyện được một chút bản lĩnh vừa hay sau này trung thành với anh trai làm vẻ vang cho gia tộc.

Chung Lĩnh hoàn toàn không ngờ đứa con trai xuất thân thấp kém này lại ôm mộng xưng vương, càng không ngờ Chung Hành không chỉ dám nằm mơ mà còn dám làm thật, nếu Chung Lĩnh không tắt thở sớm nói không chừng sẽ bị đứa con trai bất hiếu này đá xuống đài rồi.

Khi Chung Hành còn trẻ lòng dạ đã thâm trầm, lén lút lung lạc một đám tướng sĩ xuất thân thấp kém nhưng có tài. Sau khi Chung Lĩnh chết, con trai lão bị tướng sĩ dưới tay Chung Hành giết một nửa, đám con trai còn lại hoặc là phục tùng Chung Hành hoặc là không ôm chí lớn không để tâm vương vị.

Chung Hành có thể thượng vị là bởi vì hắn không nhìn dòng dõi trọng dụng hiền tài, sau khi tới kinh thành nuôi một lượng lớn văn nhân cầu quan nhưng không có cửa.

Rất nhiều gia tộc trong kinh thành bởi vậy mà không thích Chung Hành. Chung Hành nhẫn tâm tuyệt tình, nếu những gia tộc này không thể cống hiến nhân tài cho Chung Hành, Chung Hành ngại bọn họ chướng mắt không cho bọn họ vị trí cao thì làm sao bây giờ? Nhà ai mà không có mấy đứa con cháu bất tài, nếu như con cháu bất tài mà còn là con trai trưởng cháu ruột*, chẳng phải cả gia tộc sẽ bị lạnh nhạt vứt bỏ sao?

(* gốc đích tử đích tôn: chỉ con cháu của vợ cả)

Hôm nay thời tiết âm u lạnh lẽo, Vân Trạch vốn đang ở nhà đọc sách, cậu muốn chuẩn bị cho khoa cử sang năm —— tuy rằng sẽ đứng cuối bảng, nhưng Vân Trạch vẫn phải tham gia. Trời đông giá rét làm cả người lạnh run, Vân Trạch vốn sợ lạnh, đột nhiên nhớ tới ngày mai là đến ngày phát tiền tiêu vặt tháng này, tháng trước nhận được phúc của Thụy quận vương, Vân Trạch còn lại một trăm văn, không bằng đi tửu lâu uống một chén trà nóng làm ấm cơ thể, thuận tiện gọi một đĩa bánh quế hoa mà Vân Trạch thích ăn nhất.

Đương Quy đi theo phía sau Vân Trạch: “Công tử, sắp ăn tết rồi, hôm qua Thái phu nhân bảo thợ may của tiệm may đến nhà, đại công tử bị gọi đi đo người để may quần áo, vậy mà không gọi cậu qua. Nghe nói tối hôm qua canh ba Hầu gia mới về, cả người toàn mùi rượu, ngủ đến bây giờ còn chưa rời giường, cũng không biết cả ngày ông ấy bận rộn cái gì, phu nhân và lão phu nhân ở trên trời có linh, nếu nhìn thấy cậu như vậy sẽ cực kỳ đau lòng.”

Lúc Vương phu nhân còn sống nó còn nhỏ, nhưng đến bây giờ nó vẫn nhớ rõ khuôn mặt dịu dàng đoan trang của Vương phu nhân.

Vân Trạch “suỵt” một tiếng: “Đừng nói những điều này nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon.”

“Công tử, tôi muốn ăn kẹo hồ lô.”

Người không phải cỏ cây, Vân Trạch đối xử tốt với Đương Quy, đương nhiên Đương Quy có thể cảm nhận được. Đại công tử Vân Dương cũng từng bỏ tiền mua chuộc nó, cũng hứa hẹn sẽ gả tỳ nữ xinh đẹp nhất trong phủ cho nó, bởi vì Vân Trạch đối xử với nó rất tốt, coi nó như con người, chưa từng đánh mắng nó, lúc khổ sở cũng chưa bao giờ lấy Đương Quy ra trút giận, Đương Quy rối rắm hai ngày vẫn lựa chọn đi theo Vân Trạch sống qua ngày.

Trong lòng Vân Trạch có hơi sa sút, đây sẽ là năm mới thứ ba cậu trải qua ở nơi này.

Nhưng than khổ với Đương Quy cũng chẳng thay đổi được gì, cho dù từ lúc trời sáng than khổ đến khi trời tối, Thái phu nhân và Vân Dương vẫn sống tốt.

Vân Trạch đột nhiên nhớ tới Nhiếp chính vương Chung Hành: “Tuy rằng lời đồn đều nói Nhiếp chính vương lãnh khốc vô tình, nhưng hắn có thể đi tới hôm nay coi như là anh hùng hiếm có trong triều đại này.”

Anh em của Chung Hành rất nhiều, những anh em này không phải tài trí bình thường, nam tử Liêu Châu mười lăm mười sáu tuổi đã từng ra chiến trường, đa phần bọn họ dã tâm bừng bừng như sài lang hổ báo, hoàn cảnh sống thuở nhỏ của Chung Hành còn tàn khốc hơn gấp mười lần so với Vân Trạch. Vân Trạch mười tám tuổi lo lắng ấm no, Chung Hành mười tám tuổi đã lung lạc một đám tử sĩ giúp hắn tranh đoạt vương vị.

Đương Quy nói: “Công tử, cậu đã có quan hệ tốt với Thụy quận vương, tại sao không mượn tầng quan hệ này leo lên Nhiếp chính vương vậy?”

“Bổn công tử nhát gan mà,” Vân Trạch hợp tình hợp lý, “Thuộc hạ của hắn là sói hổ, hắn đứng đầu đàn sói hổ đó, ai mà không sợ hắn chứ?” Lúc đọc tiểu thuyết xem truyền hình thì thưởng thức bệnh kiều, ngoài đời thì phải cách xa bệnh kiều.

Nghe một số sự tích của Nhiếp chính vương, Vân Trạch cho rằng đối phương là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ, nhưng nếu gặp được trong cuộc sống… Vân Trạch nhớ tới Triệu Nghị sát khí bừng bừng, Nhiếp chính vương hung ác gấp mười lần Triệu Nghị, người bình thường không dám đến gần.

Nhiếp chính vương Chung Hành quá mức máu lạnh, có thể nhìn từ xa mà không thể tiếp cận nổi.

Vân Trạch và Đương Quy mua kẹo hồ lô cầm đến tửu lâu, hai người nghe tiên sinh kể chuyện đang kể chuyện tiền triều, còn nghe đến chạng vạng mới trở về.

Hoàng hôn buông xuống, phía trước là một sòng bạc, bốn năm nam tử trẻ tuổi đi ra khỏi sòng bạc.

Vân Trạch thấy rõ khuôn mặt của người đi đầu, vội vàng nâng tay áo lên che mặt mình, muốn thừa dịp đối phương không chú ý vội vàng rời đi.

Đối phương lại liếc mắt một đã thấy ngay Vân Trạch: “Vân tiểu Hầu gia, sao ngươi vừa nhìn thấy bổn công tử đã chạy rồi?”

Vân Trạch bình sinh nhìn thấy ba người sẽ trốn tránh, một người là mẹ kế Thái phu nhân giả nhân giả nghĩa, một người là anh cả Vân Dương bệnh thần kinh, còn có một người là Phùng công tử Phùng Dịch Chi bề ngoài phong lưu phóng khoáng này.

Phùng Dịch Chi là bạn tốt của Vân Dương, nhân phẩm của gã còn kém hơn nhân phẩm của Vân Dương.

Vân Trạch tránh né Phùng Dịch Chi không chỉ bởi vì đối phương là tiểu nhân ti tiện, mà là bởi vì Phùng Dịch Chi và Vân Dương cá mè một lứa, Phùng Dịch Chi là một tên đoạn tụ, năm lần bảy lượt quấy rối Vân Trạch.

Vân Trạch không chán ghét đoạn tụ, đoạn thì đoạn đi dù sao cũng không liên quan đến chuyện của Vân Trạch, Minh Đô thịnh hành nam phong. Cậu chỉ ghét đoạn đến trên đầu mình thôi.

Bác trai của Phùng Dịch Chi là Tướng gia Phùng Khôi, địa vị của Phùng Khôi trong triều còn cao hơn cả An Lạc hầu, Vân Trạch không đắc tội nổi nhân vật này. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cho nên mỗi lần Vân Trạch nhìn thấy Phùng Dịch Chi sẽ chạy trốn.

Hôm nay lại trốn không thành, bởi vì Phùng Dịch Chi ác ý nhanh chóng chặn đường lại.

Vân Trạch miễn cưỡng cười nói: “Phùng công tử, đã lâu không gặp.”

Phùng Dịch đi lên vài bước: “Mỗi lần ta phái người mời ngươi đến nhà ta làm khách ngươi đều từ chối, hôm nay vất vả lắm mới gặp được, bổn công tử tự mình mời ngươi, Vân Trạch, ngươi cũng không thể không cho ta chút mặt mũi chứ?”

Phùng Dịch Chi uống rượu, Vân Trạch có thể ngửi được mùi rượu trên người đối phương.

Trong lòng Vân Trạch phản cảm, ngoài mặt lại không thể không giả bộ trấn định: “Phùng công tử tự mình mời ta, đương nhiên ta sẽ không từ chối. Nhưng anh trai bảo ta ra ngoài mua chút giấy mực, Phùng công tử, ta không thể để anh ấy chờ lâu, ta đến Nam thị mua đồ trước đã.”

Phùng Dịch Chi cười nói: “Ngươi lại lừa ta, anh ngươi đang đánh bạc bên trong, sao có thể ở nhà? Hôm nay ngươi rảnh không? Nhà ta có rượu ngon, buổi tối hai ta cộng ẩm.”

Gã nhìn chằm chằm vào mặt Vân Trạch.

Công tử tuấn duật trong kinh không ít, bạn bè bên cạnh Phùng Dịch Chi đều đẹp, nhưng không có một người nào hoàn mỹ như Vân Trạch.

Đáng tiếc tính cách Vân Trạch quá kiêu ngạo, Phùng Dịch Chi nhiều lần cúi đầu, nhưng Vân Trạch vẫn không cho gã chiếm một chút tiện nghi.

Vân Trạch nói, “Cha không cho ta uống rượu, cô phụ ý tốt của Phùng công tử rồi.”

Phùng Dịch Chi nói: “Vân Trạch, ta có lòng muốn kết bạn với ngươi, sao chút mặt mũi mà ngươi cũng không cho thế? Thời tiết lạnh đến nỗi bàn tay của ngươi bị cóng đỏ cả lên, trong nhà ta vừa hay có một chiếc áo choàng lông chồn định tặng ngươi, ngươi theo ta về nhà đi.”

Nói xong, Phùng Dịch Chi muốn sờ tay Vân Trạch, ngón tay Vân Trạch mảnh khảnh xinh đẹp, gã chưa từng sờ thử, vẫn luôn muốn sưởi ấm tay Vân trạch.

Vân Trạch trực tiếp đẩy bàn tay bẩn thỉu của Phùng Dịch Chi ra, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Phùng Dịch Chi, ta là con trai trưởng của phủ An Lạc hầu, cháu ngoại Phụ quốc công, nếu ngươi dám làm bậy, Vân gia và Vương gia sẽ không bỏ qua cho Phùng gia, ngươi suy nghĩ kỹ đi.”

Lúc trước Phùng Dịch Chi không ép buộc Vân Trạch chính là nguyên nhân này. Tuy rằng Vân Trạch không được An Lạc hầu yêu thương, nhưng cậu vẫn là con trai trưởng của Hầu phủ, nếu mạo phạm tôn nghiêm của Vân Trạch cũng có nghĩa là đánh vào mặt An Lạc Hầu.

Còn bây giờ…

“Ngươi không biết sao? Cậu ruột ngươi đắc tội với tâm phúc Thượng Quan Anh của Nhiếp chính vương, Vương gia giờ như bùn bồ tát qua sông, nào có thời gian lo chuyện của ngươi?” Phùng Dịch Chi cười lạnh, “Ta tôn ngươi kính ngươi, nhưng ngươi năm lần bảy lượt không cho ta mặt mũi… Vân Trạch, sau này ngươi gặp phải phiền toái gì có cầu bản công tử thì cũng muộn rồi, đến lúc đó không phải sờ tay hôn môi đơn giản như vậy đâu. Chúng ta đi thôi.”

Phùng Dịch Chi mang theo vài người hầu rời đi.

Đương Quy kinh hoảng: “Công tử, chúng ta làm gì bây giờ? Cậu có muốn nói chuyện này với lão gia không?”

Hốc mắt Vân Trạch từ từ ửng đỏ, cậu cố nén cảm xúc: “Nhà ngoại đã đắc tội với cấp dưới của Nhiếp chính vương, cha chỉ biết trách ta đắc tội Phùng gia.”

Lui một vạn bước, cho dù An Lạc hầu ra mặt cho Vân Trạch, với thế lực của Phùng gia ở kinh thành, ngày sau Vân Trạch vẫn sẽ bị Phùng Dịch Chi tính kế.

Vân Trạch và Thụy quận vương quen biết chưa lâu, cho dù là Thụy quận vương cũng không giúp cậu được.

Đương Quy nói: “Công tử, cậu định làm sao đây?”

Vân Trạch suy nghĩ: “Xem tiếp theo Phùng Dịch Chi sẽ làm gì, nếu như gã ra tay thật, ta sẽ xin cha đi thăm ông ngoại, sau đó lén rời khỏi kinh thành xuôi nam, trời không tuyệt đường người, tới phía nam rồi lại tìm cách sinh sống.”

An Lạc hầu phủ không có gì đáng lưu luyến, khi Vân Trạch chuẩn bị khoa cử cũng từng nghĩ tới nếu không thể vào triều làm quan thì cậu còn có thể làm gì.

Nửa canh giờ sau, một thám tử báo cáo tin tức với Chung Hành. Gần đây Chung Hành chú ý tới Phùng gia, người phía dưới sẽ nói lại chuyện xảy ra ở Phùng gia cho Chung Hành, bởi vì Chung Hành và Vân Trạch có quen biết, thám tử thuận tiện báo chuyện nhỏ này cho Chung Hành luôn.

Chung Hành nhất tâm nhị dụng, vừa nghe thám tử báo cáo tin tức vừa xem thư từ Liêu Châu, sau khi nghe xong ánh mắt hắn không nhấc lên, chỉ thản nhiên nói: “Lá gan của gã không nhỏ. Trà.”

Người hầu vội vàng chuẩn bị trà dâng lên.

Bởi vì chuyện của Phùng Dịch Chi, cả đêm Đương Quy không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau Đương Quy đi tìm ngựa cho Vân Trạch, nếu Vân Trạch đã định rời khỏi kinh thành, trong khoảng thời gian này phải luyện cách cưỡi ngựa nhiều hơn.

Trên đường lại nghe được tôi tớ mua đồ ăn về thì thầm bàn tán.

Đương Quy dựng thẳng lỗ tai nghe một lúc lâu, sau khi nghe xong chạy nhanh về chỗ ở của Vân trạch: “Công tử, tin tức tốt! Tin tốt đây!”

Vân Trạch thò đầu ra từ trong chăn: “Hả?”

Đương Quy mừng rỡ: “Phùng Dịch Chi chết rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK