Sau hôm ấy, Hà Vân Khai không gặp lại Lương Nguyệt Minh nữa, mãi đến ngày khai giảng, cậu mới biết được việc cô chuyển trường qua lời Chu Trách nói.
“Tối đó mày đưa cô ấy về, tao còn tưởng cô ấy nói với mày rồi.” Chu Trách cúi đầu xuống, “Nhưng nghĩ lại cũng không quá bất ngờ, cô ấy không giống với người sẽ nói lời chia tay lắm.”
Nếu không phải cậu ta nhìn thấy đơn xin chuyển trường của cô ở trên bàn giáo viên chủ nhiệm, có lẽ cậu ta cũng sẽ bỏ mất cơ hội nói lời tạm biệt với cô.
“Hà Vân Khai.” Cậu ta ngẩng đầu lên, ngước nhìn hoàng hôn ở phía xa: “Tao hỏi lại mày một lần nữa, rốt cuộc mày thích Giang Nguyệt hay thích Lương Nguyệt Minh?”
Hà Vân Khai im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn cách trốn tránh: “Tao không biết.”
“Giang Nguyệt nói không sai, mày đúng là thằng hèn ích kỉ.” Chu Trách đá quả bóng dưới chân, chạy vào trong đám đông.
Hà Vân Khai không nhúc nhích, dưới ánh chiều tà, cậu thoáng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, bật dậy đuổi theo vài bước thì đột ngột dừng lại.
Hình như cậu rơi vào một cơn ác mộng mang tên Lương Nguyệt Minh, không thể thoát ra, cũng không muốn tỉnh lại.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Hà Vân Khai đến Bắc Kinh như mong muốn, vào năm hai nhà trường có tổ chức trao đổi sinh viên đến Stanford, anh gặp lại Giang Nguyệt ở nơi đất khách quê người.
Lễ Giáng sinh năm đó, Giang Nguyệt tỏ tình với anh trước mặt hội bạn.
Không hiểu sao lúc đó anh lại nhớ đến kỳ nghỉ đông của năm hai trung học, có một Lương Nguyệt Minh đứng trên phố vừa khóc vừa tỏ tình với anh.
Hà Vân Khai không thể trốn tránh được nữa.
“Xin lỗi.” Anh từ chối Giang Nguyệt, nhận lại một cái tát của cô ấy và một câu “Anh cút đi”.
Hà Vân Khai rời khỏi bữa tiệc, đi dạo trên con phố xa lạ, nhưng trái tim lại rõ ràng hơn cả.
Có lẽ anh đã từng thích Giang Nguyệt, thời niên thiếu, bất cứ ai cũng sẽ thích một cô gái như vậy, các cô ấy đẹp và phóng khoáng, phù hợp với tưởng tượng về nữ thần của tất cả mọi người.
Mà Lương Nguyệt Minh đối với anh, càng giống như một thói quen hơn.
Một người có thể hình thành một thói quen trong 21 ngày nhưng không thể bỏ được thói quen ấy sau vô số 21 ngày.
Hà Vân Khai trở về nước ngay trong đêm, vài năm này, từ trong tin nhắn của Chu Trách mà anh biết được sau khi chuyển về Nam Thành, Lương Nguyệt Minh đã nghỉ học một năm, đến khi đi học lại thì chuyển sang lớp nghệ thuật, năm ngoái trúng tuyển vào khoa Báo chí của Đại học Nam Thành.
Trong mười tiếng ở trên máy bay, Hà Vân Khai đã trải qua một giấc mơ dài, vào một buổi tối trong giấc mơ, anh và Lương Nguyệt Minh vẫn ngồi cùng một bàn.
Khi thức giấc, anh nằm bò ra bàn nhìn cô đang giúp mình sắp xếp giấy tờ, rồi đột nhiên nói với cô về tương lai: “Sau này cậu muốn học đại học ở đâu?”
Lương Nguyệt Minh cúi thấp đầu, ngón tay cuộn bài kiểm tra của anh, “Chưa nghĩ xong, cậu dự định đi Bắc Kinh à?”
“Ừm.” Không hiểu sao, anh nhất thời xúc động nói: “Cùng nhau đi?”
“Gì cơ?”
“Đi Bắc Kinh cùng nhau.”
Lương Nguyệt Minh nhìn anh và chỉ cười: “Bắc Kinh quá xa rồi.”
Cách đây bao nhiêu nhỉ?
Hà Vân Khai tỉnh lại từ trong giấc mơ, trong cơn mê man, anh không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, hóa ra tại thời điểm đó, cô đã trụ ở trong tim anh rồi.
Chỉ là sự hèn nhát ích kỷ của anh, coi sự yên tĩnh và trầm lặng của cô như một bức tường thành để trốn tránh, đến khi bức tường thành được xây cao, cái thích của cô đã bị giam ngoài cửa.
Lần này, anh sẽ không lùi bước nữa.
Khi máy bay hạ cánh, Hà Vân Khai nhận được tin nhắn của Chu Trách, là ảnh chụp màn hình web trường của Lương Nguyệt Minh. Anh từ chối lời tỏ tình của Giang Nguyệt vào đêm Giáng sinh, mà cô lại nhận được bó hoa hồng, cũng nhận được một tình yêu đẹp.
Hà Vân Khai đứng trên con phố đông nghịt người, nhắm mắt tuyệt vọng.
Bước đi sai lầm của tuổi trẻ đã khiến anh phải nhớ nhung cô cả đời.