“Một giờ sau ngươi liền học được?”
Cao Dât Vân cười khổ nói: “Không sai, không phải là một giờ, mà là một ngày ròng rã. Cô cô ta căn bản quên mất là nàng đặt tảng đá trên ngực ta, chờ nàng một ngày, không thấy ta đến ăn cơm, lúc này mới nhớ tới chuyện này, chạy đến hậu viện giải cứu ta.”
Lãnh Hà Phong nở nụ cười. Toàn thân Cao Dật Vân run rẩy, xém chút nữa không nhận ra Lãnh Hà Phong mới đắng đo vuốt nhẹ tóc hắn, thanh âm ầm ờ: “Ngươi thật là đẹp, cười càng đẹp, Hà Phong.”
Ngữ khí của Cao Dật Vân chứa chan vẻ tán thưởng, Lãnh Hà Phong nghe xong theo bản năng run rẩy. Hắn nhìn Cao Dật Vân, ánh mắt y lại chìm đắm, mang chút dục vọng. Toàn thân Lãnh Hà Phong nóng lên, bất giác hé môi, khẽ liếm môi đã vô cùng đỏ hồng.
Hắn muốn hôn Cao Dật Vân, càng muốn được Cao Dật Vân hôn; hắn nắm lấy y phục của Cao Dật Vân thở hổn hển, hé môi muốn (đòi) hôn.
Cao Dật Vân lại dời ánh mắt nơi khác, không còn nhìn hắn nữa.
Hắn có chút thất vọng, cảm giác mất mác càng nặng nề hơn, bởi bọn họ là bằng hữu, đã là bằng hữu thì không thể hôn môi.
Cao Dật Vân mở miệng tán dóc, tựa như đánh tan không khí ngột ngạt giữa bọn họ, “Hà Phong, nếu bình minh chúng ta từ nới này xuất phát, khoảng hai ngày một đêm có thể đến Cao gia, đến lúc đó không biết ngươi có bằng lòng ở lại Cao gia vài ngày không?”
Lãnh Hà Phong mất mác lại thất vọng, càng hận Cao Dật Vân lãnh đạm, tâm tình thật sự không tốt, liền lạnh lùng nói: “Không cần, ta không thích làm phiền người khác.”
Ngữ khí lạnh lùng khiến Cao Dật Vân nhất thời không phản ứng được, hồi sau, y mới nhẹ giọng nói: “Ngươi ở xa như thế. hiện giờ chân của ta như vậy, chỉ sợ cũng không thể tới thăm ngươi, ngươi nhất định phải thường đến tìm ta, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu, ca hát, trò chuyện.”
“Ta không thích xuất môn.”
Cao Dật Vân rốt cuộc không thể tiếp tục được đành không nói nữa, chỉ thở dài.
Lãnh Hà Phong nghe hắn thở dài, trong lòng lại tức giận, “Ngươi vì sao thở dài? Là ta sống cùng quá khó sao?”
Cao Dật Vân lắc đầu, “Không phải, ta chỉ nghĩ đến một việc mới thở dài.”
Lãnh Hà Phong cười lạnh nói: “Trong lòng ngươi có suy nghĩ hay không, Lãnh Hà Phong này chung sống thật khó, hận không thể nhanh chóng vứt ta lại, trở về Cao gia?”
“Hà Phong–”
“Ai cho ngươi gọi tên ta?”
“Được rồi, Lãnh huynh đệ–”
“Ta mới là không muốn với ngươi xưng huynh đệ!” (muốn được gọi là em yêu hơn =))).
Hắn cố tình gây sự đến mức tình trạng khó bề tưởng tượng, Cao Dật Vân hết sức khó xử, nhưng hắn cũng không nổi giận, “Lãnh công tử, là ta lỡ lời.”
Người ta đã nhượng bộ như thế, chính mình há lại không biết tốt xấu? Lãnh Hà Phong đưa mặt sang một bên, Cao Dật Vân nhường bộ khiến hắn cắn môi dưới, chỉ cảm thấy lòng đầy khổ tâm, còn hơn cả khó chịu hồi nãy.
Cao Dật Vân thấp giọng nói: “Nếu mai này ta có chuyện vui, ngươi sẽ tới chứ? Lãng công tử.”
“Ngươi nói “ngày đại hỉ” sao?” Hắn chẳng qua thuận miệng chế nhại hỏi, Cao Dật Vân lại thở dài, Lãnh Hà Phong cho rằng mình nói trúng tâm sự của y, nhanh chóng quay mặt lại nhìn y, vẻ mặt khó coi cùng cực, như muốn khóc lại phải cười, kinh ngạc nói những lời càng khó nghe hơn. “Ngươi…ngươi… Ai chịu gả cho loại phế nửa người như ngươi?”
Sắc mặt Cao Dật Vân khẽ biến, không nói lại.
Lãnh Hà Phong biết mình lỡ lời, hắn lại thay đổi biểu cảm, chính là càng không ngừng cắn môi, lệ như muốn trào ra, rất lâu sau mới nói: “Ngươi muốn thành thân, lúc trước ở cửa nhà ta còn hát những lời ca kia, rồi đối với ta làm những chuyện kia, ngươi còn nói yêu ta!”
“Đó là ta đối với người nhất thời lưu luyến si mê, cuối cùng cũng hiểu được ngươi không thể, bây giờ–”
“Bây giờ không giống như trước, đúng không?”
Cao Dật Vân gật đầu: “Tuy là như vậy, nhưng cuối cùng ta hiểu được thua thiệt của ngươi ngươi, do đó ta sẽ mau chống chữa khỏi thể chất kỳ dị của ngươi; mà việc hôn nhân do cô cô ta định đoạt, tuy rằng trước kia chúng ta từng có quan hệ “vượt quá”, nhưng hiện tại chúng ta là bằng hữu tốt, không phải sao?”
Lãnh Hà Phong cắn môi không nói gì, nhưng hắn hơi run nhè nhẹ, như đang kiếm chế chính mình.
Cao Dật Vân thấy hắn không nói lời nào, liền trầm mặc chợp mắt ngủ.
Không biết qua bao lâu, Lãnh Hà Phong mới nói: “Đúng, chúng ta là bằng hữu.”
“Cảm ơn ngươi, Lãnh công tử.”
Nghe câu “Lãng công tử” lạnh nhạt, Lãnh Hà Phong lại quay mặt đi hướng khác, thế nhưng không lâu sau, hắn vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn Cao Dật Vân.
Cao Dật Vân quả thực vô cùng khôi ngô tuấn tú, có thể nhìn mặt y gần như thế cũng không nhiều, Lãnh Hà Phong biết hai ngày sau, hắn cũng không có cơ hội nhìn Cao Dật Vân gần như thế nữa, chỉ có người vợ của y mới được hưởng đặc quyền đó, lòng hắn như bị ai đó bóp chặt lại, hốc mắt lại đỏ lên. May mà Cao Dật Vân từ từ nhắm mắt không nhìn thấy.
***
Mãi đến khi hừng đông, bầy sói mới tản đi, Lãnh Hà Phong cùng Cao Dật Vân mới thoát hiểm.
Cao Dật Vân nói cho hắn biết, phải nhất định khởi hành đi ngay, đến ngọ (giữa trưa) mới có thể đến thành trấn kế tiếp, hắn nghe cũng không có bất cứ phản ứng nào, cho dù Cao Dật Vân nói gì, hắn liền làm theo, cũng không làm ngược lại.
Quả nhiên, khi hoàng hôn, bọn họ mới đi tới thành trấn phồn vinh, cũng tìm được một khách điếm sạch sẽ để ngụ.
Đêm qua bọn họ ở trên vách đá giằng co một đêm không ngủ, sáng nay lại lên đường đi ngay, thần sắc Cao Dật Vân vô cùng mệt mỏi, mà Lãnh hà Phong tuy nhiên không mệt như Cao Dật Vân, nhưng đúng là toàn thân uể oải.
Sau khi bọn họ dùng qua cơm, lập tức trở về phòng nghĩ ngơi.
Trong khi dùng cơm Cao Dật Vân đã gật gà, cho nên vừa vào phòng, người y càng thêm mê man, nhưng bọn họ ở trên vách đá một đêm, cả người bẩn thỉu không chịu được, Lãnh Hà Phong kiên quyết muốn lau người cho y.
Cao Dật Vân không cách nào phản đối, Lãnh Hà Phong cởi bỏ áo của Cao Dật Vân ra, lại kéo ống quần lên cao lau rửa, cuối cùng, hắn đưa khăn bố cho Cao Dật Vân, muốn Cao Dật Vân tự mình lau nơi thầm kín, thế nhưng lúc này Cao Dật Vân lại nhắm mắt tựa vào đầu giường, như đã muốn ngủ.
Lãnh Hà Phong giặt sạch khăn lần nữa rồi vắt khô, do dự một hồi, quyết định vẫn là không cần đánh thức Cao Dật Vân.
Hắn cởi bỏ khố của Cao Dật Vân, dùng khăn ướt luồng vào bên trong lau. Bỗng nhiên, cả người hắn rung lên, đụng tới cái gì đó làm hắn kinh sợ, còn Cao Dật Vân cũng lập tức mở to mắt, nhanh chóng giật lấy khăn ướt trong tay hắn. Động tác vô cùng hung mãnh, dọa Lãnh Hà Phong nhảy dựng lên, mà vừa nãy xúc cảm trong lòng bàn tay khiến hắn phát run,
Lãnh Hà Phong lùi lại hai bước, Cao Dật Vân cũng không dễ chịu quăng cái khăn vào thau nước. “Ta muốn ngủ, ngươi cũng đi ngủ đi! Hà– ách, Lãnh công tử.”
Lãnh Hà Phong tay chân luống cuống, mặt thì đỏ lên.
Cao Dật Vân nằm thẳng xuống, lấy cái chăn phủ lên người, thì thào giải thích: “Thật có lỗi, dược hương của ta có ảnh hưởng đến thể chất của ngươi, mùi trên người của ngươi cũng có ảnh hưởng đối với ta, cho nên vừa này thật là… Thật sự xin lỗi, đối với ngươi thất lễ.”
Lãnh Hà Phong không biết mình phải trả lời y như thế nào, hắn xấu hổ mang thau nước chạy đi nhanh chóng, chính mình cũng lau chùi cơ thể, nhưng lòng bàn tay hắn lại như thế nào cũng không quên được xúc cảm nóng bỏng kia.
Sau khi tẩy trừ toàn thân, Lãnh Hà Phong trở lại phòng, nhưng làm sao cũng ngủ không được (lại ngủ không được, ẻm lúc nào cũng không ngủ =..=), nguyên căn là hắn nghĩ Cao Dật Vân đối với hắn hoàn toàn không mất hết cảm giác, cho nên nhiều lần hắn muốn hôn, Cao Dật Vân đều cách xa, Cao Dật Vân đối với hắn vẫn còn cảm giác, chỉ là y cường lực áp chế.
Bởi vừa nãy khi hắn thâm nhập vào bên trong khố của Cao Dật Vân thay hắn lau người, dục vọng của Cao Dật Vân cực nóng, như muốn đốt cháy tay hắn. Cao Dật Vân ngoài mặt làm vẻ phớt lờ hắn, nhưng thân thể đối với hắn kháo khát khó mà che dấu.
Vì sao Cao Dật Vân che dấu dục vọng của mình?
Lãnh Hà Phong nhớ đến cảm giác chạm vào dục vọng cua y, toàn thân bắt đầu nóng lên.
Lại nghĩ đến ngày mai Cao Dật Vân trở về Cao gia cùng người thành thân, sau đó chính mình cũng phải trở về Hà Phong tiểu trúc, rồi hai người vĩnh viễn không gặp lại nhau…Nghĩ tới đây, hắn không ghìm được cái rùng mình.
Hắn biết cho dù Cao Dật Vân tê liệt, bằng học thức cùng năng lực của y, lại còn tuấn tú xuất chúng, vẫn sẽ có cô nương tự nguyện gả cho y.
Nghĩ đến đó, trong lòng hắn lại lo lắng. Hắn vùi mặt vào gối, lại không thể ngủ được
***
Nửa đêm, trăng sáng, bốn bề tĩnh lặng im ắng.
Lãnh Hà Phong nhẹ gõ cánh cửa phòng Cao Dật Vân.
Cao Dật Vân mở mắt nhìn ra cửa,”Có chuyện gì không? Hà — Lãnh công tử.”
“Ta có thể vào trong không?” Ngữ khí Lãnh Hà Phong vô cùng nhẹ nhàng, như sợ Cao Dật Vân lại cự tuyệt.
Cao Dật Vân trả lời: “Vào đi!”
Lãnh Hà Phong đẩy cửa đi vào, hắn một thân bạch y, ánh trăng bên ngoài chiếu vào tựa như ngân y (ái chà cũng biết dùng kỷ xảo quá a), tôn hắn lên như thế ngoại tiên nhân.
Lông mi hắn khẽ run, thì thầm: “Ta cảm thấy lần trước ngươi mang ta đến Nguyệt Đình Cổ Sơn rất đẹp, ngươi có thể họa bản đồ cho ta không?”
Yêu cầu này có chút khó hiểu, bởi Lãnh Hà Phong đã đi qua, theo lý hẳn là không cần bản đồ cũng có thể tự mình đi; cho dù hắn không nhớ được vị trí chính xác, cũng không tất vội vã nửa đêm muốn Cao Dật Vân vẽ, sáng mai kêu y họa cũng không muộn, há cớ nửa đêm quấy nhiễu người đang say giấc nồng?
Thế nhưng Cao Dật Vân không một lời oán hận, “Tốt, ta lập tức họa cho ngươi.”
Cao Dật Vân họa bản đồ, cũng tỉ mỉ viết rõ mốc phương hướng, nhưng Lãnh Hà Phong không hề nhìn bản đồ, hai mắt luôn nhìn chăm chú Cao Dật Vân.
Sau khi Cao Dật Vân họa xong, cầm bản đồ đưa cho hắn, “Ta họa rất rõ ràng, dù người chưa đi qua cũng có thể tìm được, huống chi ngươi đã từng đi.”
Nhận bản đồ, Lãnh Hà Phong vẫn ngồi trên giường, cũng không có dấu hiệu muốn rời đi; Cao Dật Vân lại không tiện đuổi hắn, hai người đành đối diện không nói gì.
Lãnh Hà Phong vẫn cúi đầu nhìn đệm chăn, sau khi nhận bản đồ chỉ nhẹ nhàng cuộn lại, cũng không trân trọng, có thể thấy hắn đối với bản đồ này không hề coi trọng, sau hắn thở dài nói: “Ngươi còn biết nơi nào đẹp nữa không? Họa cho ta có được không?”
Cao Dật Vân nghe vậy, không đợi nói lần hai bắt đầu vẽ mấy bản đồ nữa, hơn nữa vừa vẽ vừa thuyết minh đặc điểm nơi đó. Mãi đến lúc Cao Dật Vân không nghĩ ra nơi nào nữa, mà trong tay Lãnh Hà Phong đã cầm một chồng bản đồ, lúc này Cao Dật Vân mới thẳng thắng nói: “Ta biết chỉ có những nơi này.”
Lãnh Hà Phong nhìn chằm chằm Cao Dật Vân lặng lẽ không nói gì.
“Còn có yêu cầu nào ở chỗ của ta nữa không? Không thì ta thật sự muốn ngủ, đã khuya lắm rồi.” Cao Dật Vân khéo léo nói.
Đây thực là lời đuổi khách khách sáo, thân thể Lãnh Hà Phong vi hoảng đứng lên, ” Thật có lỗi, nửa đêm làm phiền ngươi, ta trở về ngủ, quả thực đã khuya.”
Nhưng hắn đến cửa lại quay trở lại.
Cao Dật Vân cảm thấy hắn là lạ, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Còn có vấn đề muốn hỏi ta sao?”
Lãnh Hà Phong ngước đầu nhìn Cao Dật Vân, chỉ thấy lông mi hắn run rẩy, cho thấy nội tâm hắn cực kỳ bất an. “Ta… Ta…” “Ta” nửa buổi cũng chưa nói ra một nguyên cớ đến.
Hắn nâng tay trắng như tuyết lên, mặt hơi nghiêm một bên, không dám nhìn Cao Dật Vân. Tay hắn run rẩy kịch liệt, thế cho nên sau một hồi tìm kiếm hắn mới cởi bỏ nút kết thứ nhất của y phục.
Cao Dật Vân bị hành động của hắn làm cả kinh đần ra thất thần, nhất thời quên phản ứng.
Sau khi cởi nút kết thứ nhất, tay hắn không giống vừa nãy run rẩy kịch liệt như thế; tay lại dời xuống chút nữa, chậm rãi cởi bỏ y phục.
Chỉ một chốc sau, Lãnh Hà Phong dĩ nhiên là toàn thân xích lõa (trụi lụi). Ánh trăng chiếu vào tấm thân đang run rẩy của hắn, làm thân thể hắn lộ ra như ngọc sáng bóng, mà ánh mắt bất an, lông mi run run, ánh trăng chiếu xuống, hình thành một mỹ cảm kỳ diệu khó mà tưởng tượng. (Lại dùng kỷ sạo hiệu ứng ánh trăng:”>)
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Rốt cuộc Cao Dật Vân cũng phản ứng. ( Oh hay, giờ mới phản ứng).
Lãnh Hà Phong không đủ dũng khí nhìn thẳng Cao Dật Vân, khẩu khí của Cao Dật vân nghiêm khắc khiến thân thể hắn co lại, hai tay vây quanh chình mình, run rẩy nói nhỏ: “Ta… Cao Dật Vân, ta…”
“Mặc y phục vào!”
Lãnh Hà Phong ngước đầu nhìn Cao Dật Vân, thấy vẻ mặt Cao Dật Vân hết sức nghiêm túc, toàn thân Lãnh Hà Phong run rẩy hơn, lấy hết dũng khí nói: “Ngươi có thể ôm ta không?”
“Không thể! Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.”
Kiên quyết cự tuyệt khiến Lãnh Hà Phong càng ôm chặt chính mình hơn, hốc mắt hắn hơi đỏ, “Ta biết tính tình ta không tốt, cá tính không tốt, mà hai đêm kia ngươi rõ ràng tỏ ra ra rất thích cơ thể ta, ta… Ngươi cũng biết ta không cách nào cùng người khác có quan hệ thân mật, chỉ có thể với ngươi, ta…”
“Hà Phong, ta sẽ tìm phương thuốc tốt chữa thế chất của ngươi, ngươi trở về phòng đi!”
Hắn không muốn những lời vỗ về như vậy! Lãnh Hà Phong run rẩy đi lên phía trước, tựa vào bên giường, nước mắt tranh nhau rơi xuống, run rẩy nói không ngớt: “Không phải thế, là ta…là ta muốn ngươi ôm ta.”
Cao Dật Vân vuốt nhẹ mặt hắn, lau khô hàng lệ trên mặt hắn, dịu dàng nói: “Hà Phong, ngươi về nghĩ ngơi đi, ngươi chỉ là nhất thời bị kích động, trong lòng ngươi căn bản không muốn như vậy.”
“Không! Ta muốn ngươi, trước đây là ta không dám thừa nhận, nhưng ta hiện giờ…” Lãnh Hà Phong giải thích, cảm xúc rõ ràng hết sức kích động.
Cao Dật Vân nhẹ đẩy hắn ra, “Chân ta bị phế, không thể…”
“Cẳng chân ngươi chỉ là tạm thời không có cảm giác, từ đầu gối trở lên đều có cảm giác, không phải sao? Không thì ngươi thành thân như thế nào?”
Cao Dật Vân lại lắc đầu, “Ta với ngươi lúc đó không hề có cảm giác này, chúng ta chỉ là bằng hữu.”
Lãnh Hà Phong che mặt khóc, nức nở nói: “Sau khi ngươi bị thương ngươi lại không yêu ta, ngươi cho rằng là ta hại ngươi, có đúng không?”
“Ta không có! Hà Phong ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Có, là ta hại ngươi, nếu ngươi không cứu ta, căn bản sẽ không bị thương, là ta không tốt.”
Cao Dật Vân lắc đầu, “Ngươi sao lại nghĩ như vậy chứ?”
“Bởi sau khi chân bị thương ngươi chưa bao giờ nhìn thẳng ta, đêm hôm ta trúng mê hương, ngươi cũng kiên quyết không chạm vào ta, bởi vậy trong lòng ta khó chịu, cho nên mới liên tục nói những lời khó nghe với ngươi.”
Cao Dật Vân vuốt nhẹ tóc hắn, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, đó là bởi ta bị liệt, ta không muốn cưỡng cầu ngươi theo ta cùng một chỗ, vậy đối với ngươi không công bằng.”
Lãnh Hà Phong hốc mắt đỏ, rốt cuộc cũng hiểu được khổ tâm của Cao Dật Vân. Tại sao Cao Dật Vân đem hắn làm bằng hữu? Tại sao đêm hôm đó hắn trúng mê hương, y rõ ràng có thể yêu thương hắn, nhưng y không làm? Vì sao nhiều lần hắn muốn hôn, Cao Dật Vân đều làm như không thấy? Toàn bộ bởi Cao Dật Vân quá để tâm đến hắn a! “Đây là lý do sao? Ngươi không muốn liên lụy ta?”
Cao Dật Vân không trả lời, chỉ thờ ơ nhìn phía trước, “Ngươi mặc y phục vào rồi đi ra ngoài đi, ta sẽ không ôm ngươi.”
“Ta muốn với ngươi cùng một chỗ!”
“Ngươi điên rồi sao? Loại không danh phận lại càng không thể công khai quan hệ, ngươi ngẫm lại khi chúng ta đi vào khách điếm, những kẻ nhiều chuyện kia nói gì không, bọn họ đều nói ngươi là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, bất quá ta đây “phân trâu” diện mạo cũng không tệ mà thôi.”
“Ta muốn cùng một chỗ với ngươi!” Lãnh Hà Phong lặp lại.
Cao Dật Vân rốt cuộc giận lên nói: “Ngươi nếu không đi ra ngoài, ta sẽ chưởng đánh ngươi!”
Câu trả lời của Lãnh Hà Phong là tựa vào ngực y, Cao Dật Vân giơ tay lên, Lãnh Hà Phong chính là khẽ nức nở. Cao Dật Vân kiềm lại không đành tâm xuất chưởng đánh hắn, chỉ có thể đẩy hắn ra; nhưng Lãnh Hà Phong lại bổ nhào tới, hai người quấn lấy nhau.
Cao Dật Vân nắm được tay hắn muốn đẩy xuống giường, nhưng lại đụng vào làn da trắng tinh (như tắm bằng omo) tỏa sáng; lòng bàn tay cảm nhận một luồng nhiệt làm toàn thân y có chút run rẩy…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lão chỉ biết nói “Cao Dật Vân ngươi thật là cáo già!) =))
Phong nhi à, Phong nhi, ủy khuất cho ngươi a.