[Lên đài được một phút, dưới đài phải mười năm vất vả. ], là nói nghệ sĩ còn phải âm thầm nỗ lực gấp bội, cũng có ý nói những nỗ lực này không thể nhìn thấy được.
Nói cách khác, muốn hoàn thiện một vở hài kịch ngắn là phải trải qua mấy ngày thậm chí vài tuần biên soạn, hơn chục lần chỉnh sửa mới khiến cho người ta bật cười. Trước khi diễn, đầu tiên chịu khổ cũng là bọn cậu, sợ rằng hài kịch này ngắn quá khán giả cười không nổi.
Các thành viên của Kẹo mạch nha chẳng cần nói ra, mọi người đều tự biết rõ, vị trí này nếu muốn đứng vững thì tâm huyết bỏ ra không phải một chút thời gian có thể tính được.
Bởi vì lần này thông cáo không nói diễn nhóm, nên mỗi người bọn cậu liền tự chuẩn bị.
Cũng vì chuyện thông cáo lần này, ngày hôm sau Quân Tử lại chạy đến tìm James nhờ anh giúp đỡ.
James vừa mở cửa, đã thấy Quân Tử chắp hai tay lại, là lần đầu tiên từ lúc bái sư lo lắng mà nhờ vả, [Thầy James ── mong anh nhất định phải giúp tôi lần này...]
James nhìn cậu một cái, [Vào đi rồi nói. ]
Vào studio rồi Quân Tử mới nhận ra hôm nay rất đông, phòng khách ở giữa đã có tận năm người, có guitar, có dùi trống, thoạt nhìn có vẻ như là ban nhạc rock...
[Trần Hoành Duệ, bọn cậu đi à? ]
James chẳng ngần ngại gọi cả họ lẫn tên người kia, nhưng đối phương trái lại có vẻ như đã quen anh gọi như vậy rồi, trả lời [Đúng vậy, ai đây? Nhóm các cậu có người mới à? ]
[Tìm mãi mới được đấy.. Lại còn debut rồi nữa chứ.]
[A ── a ──!]
Hết thầy lại đến trò. Quân Tử cũng chẳng chút lịch sự mà dùng ngón trỏ chỉ đích danh người tên “Trần Hoành Duệ” kia, hét lớn, [Các anh là nhóm “Thi Diệp Tổ” mà──!]
Thi Diệp Tổ là nhóm nhạc debut năm năm trước, hát chính họ Trần thấy trên báo chí đều có tiêu đề “Làn sóng thất nghiệp tháng Sáu”, lấy từ đồng âm là “Thi Diệp Tổ” mà đặt tên nhóm (1). Nổi tiếng dựa nào tài năng ca hát, chủ yếu hoạt động ở những trường học, sau khi phát hành album đầu tay “Làn sóng thất nghiệp tháng Sáu” liền nhanh chóng gặp may, giờ đây ai cũng đều biết tới nhóm nhạc này.
Quân Tử thật phấn khích, [Em, em hồi cấp 3 rất hay nghe nhạc của các anh.. ]
Lúc thi cử hồi cấp 3 cực kì chán nản, tình cờ nghe được “Thi Diệp Tổ” hát thôi mà cậu thấy thật thoải mái, chẳng còn áp lực gì hết cho nên từng có một thời gian cậu rất hâm mộ nhóm này.
[Cậu.. trông rất giống.. ] Hát chính họ Trần cũng ngó chằm chằm Quân Tử, chẳng lâu sau thì trố mắt lớn tiếng, [Cậu là thành viên của “Kẹo mạch nha” mà! Này, bài hát của bọn cậu rất thú vị đấy, Kẹo mạch nha ── Kẹo mạch nha ── Vị ngọt mà không ngậy tựa tình yêu anh dành cho em ──]
Quân Tử xấu hổ gật đầu, [Vâng.. Em là Quân Tử của Kẹo mạch nha. ]
Một thành viên khác cũng nhớ ra giai điệu kia, [Ồ ồ, là bài hát đó sao, Sweet Sweet──]
[Sao mọi người có thể hát được cái bài vớ vẩn này chứ.. ] James bất đắc dĩ cắt ngang.
[Bài này thì có sao chứ, giai điệu với lời hát dễ nghe là được, có thể hát trôi chảy lưu loát thì đã là bài hay rồi. ] Hát chính họ Trần lại phản bác rằng, [Mà không phải cậu cũng thường.. ]
James ngắt lời, [Bọn cậu không phải đi sao? ]
[Ừ rồi, không chơi tiếp nữa vậy, chúng tôi có việc đi trước. ] Hát chính họ Trần trước khi đi quay lại hỏi James, [Mà này Jimmy, cậu quăng chỗ quần áo của bọn tôi đi đâu rồi? Tìm cả phòng luyện nhóm với phòng ghi âm cũng không thấy, chỗ quần áo ấy vẫn còn dùng được đấy. ]
[Quần áo gì nhỉ? ]
[Đồ nữ hầu ấy. ]
——–
[... Vậy ra đống đồ nữ hầu này là của Thi Diệp Tổ.. ] Tiễn năm người kia đi rồi, Quân Tử mới dám mở miệng.
[Đúng vậy, cậu không biết là Trần Hoành Duệ không những cuồng nữ hầu mà còn yêu đàn ông hả? ]
[Gì chứ──?!]
[Lừa cậu đấy thôi, ] James chớp mắt, [Lừa cậu chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả, mới thế đã bị lừa rồi, là lần trước mấy người ấy muốn chơi trò trừng phạt, bởi vì tên Trần Hoành Duệ kia có nói lần này hắn ta sẽ quyết không đổi giọng, hắn bảo, ‘Nếu đổi giọng, anh đây sẽ mặc đồ nữ hầu đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, còn thêm bắt chuyện với nhân viên cửa hàng. ‘ ]
Quân Tử mê nhạc vậy đương nhiên biết rõ, Thi Diệp Tổ có tiếng là hát đổi giọng, tuy rằng album sẽ đc hiệu chỉnh lại nhưng ở live concert lại luôn đổi giọng, mà mọi người cũng thích cách hát này của nhóm.
[Vậy...Cuối cùng anh ấy cũng hát đổi giọng sao? ]
[Lúc cậu mặc đồ nữ hầu đó có ngửi thấy mùi mồ hôi không? ] James ác ý cười nói.
[Hả? ]
[Xem cậu nhẫn nhịn chịu đựng thế cũng chẳng khiến cho người ta có cảm giác thành tựu gì cả ──]
[Mặc thì cũng mặc rồi.. ] Cùng lắm lúc tắm thì tắm thêm lần nữa.. A, nhưng mà có đúng là anh hát chính đó đã từng mặc không?
[Tôi có giặt qua rồi đấy! Sao trông cậu cứ gian gian cười thầm thế hả.. ]
[...]
Vậy là, anh hát chính đó thực sự đã mặc đồ nữ hầu vào cửa hàng tiện lợi bắt chuyện với nhân viên?! Đúng là tin tức hay ho nha..
Lúc Quân Tử không ngừng kiềm chế muốn mở miệng hỏi, thì James đã đi trước một bước, [Mà này, vừa rồi cậu hỏi tôi phải nhanh chóng giúp cậu cái gì? ]
Ban nãy cứ rối tung cả lên, khiến Quân Tử suýt chút nữa quên luôn cái chuyện quan trọng này.
[Là thế này, tuần sau bọn tôi có thông cáo.. ]
James huýt sáo, [Nếu không phải người đại diện của bọn cậu có thủ đoạn thì chắc là có người đã bán cái mông mình rồi. ]
[Có lẽ là thủ đoạn của anh Lê.. ] Quân Tử tuy miệng nói ra như vậy, nhưng cậu bắt đầu liên tưởng đến nguyên nhân Quý Tân ngày đó say rượu...
[Này, muốn tôi giúp cái gì? ]
[Lần này bọn tôi tham gia show ” Ai là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng”..]
[Hả, là cái show đoán lời bài hát mà chi phí vô cùng thấp đấy á?]
[Đúng vậy.. Bởi vì bọn tôi là nhóm nhạc cho nên là năm người cùng tham gia, mỗi người một lần lên sân khấu đoán ca từ. ]
James nói hộ, [Bởi vì là hát cá nhân, vạn nhất đến phiên của cậu không có bốn người kia yểm trợ, nên cậu sợ hình ảnh cậu là người có giọng hát ngớ ngẩn sẽ được hiện ra trước mặt khán giả coi TV? ]
Quân Tử đã quen với kiểu nói toạc móng heo của James, chỉ có thể lợi dụng cầu xin, [Tôi muốn thầy James có thể ít nhiều giúp mình bù lại một chút hay không... Khiến cho cái giọng này đỡ khó nghe hơn một chút thôi.. ]
[Thật ra mất chút ít thời gian mà đạt được mục tiêu cũng không phải chuyện không thể.. ]
[Thật, thật vậy sao? ] Quân Tử nhanh chóng cảm kích.
[Nếu như cậu không phải âm si thì đương nhiên có cách. ]
[...]
Quân Tử nghe câu này xong vừa thất vọng vừa bực tức, sở dĩ cậu có thể tiếp thu những lời châm chọc khiêu khích của James là bởi biết rõ anh đang nghiêm túc chỉ bảo mình. Nhưng lần này không như vậy, anh xem cậu như con rối mà hết đùa lại giỡn sao? Khiến cậu hy vọng rồi lại khiến cậu vỡ mộng, chỉ vì muốn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu sao? Đè nèn hết thảy tự tôn để bái sư học nghệ, nén giận tiếp thu nhận xét, cậu cũng chỉ là một nghệ sĩ muốn cống hiến màn trình diễn xuất sắc nhất cho khán giả mà thôi...
Cậu im lặng không nói gì.
James dường như phát hiện cậu có vẻ hơi khác, thu lại nét cười.
[Ý của tôi là, cậu không phải âm si. ]
–
Làn sóng thất nghiệp tháng sáu là 「六月失业潮」- liù yuè shī yè cháo,Thi diệp tổ là 「诗叶巢」 – shī xié cháo đọc gần giống nhau:”D