Bóng đêm sáng ngời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng tỏ, khắp nơi được trải một màu sáng bạc. Gió đêm lành lạnh, hoa cỏ lay động. Trong màn đêm im lặng, lộ ra một hơi thở không tầm thường.
Vô Ngạn, Thiên Khiết, giờ tý.
Hơn mười bóng dáng màu đen võ nghệ cao cường vượt khỏi biên giới Vân Thiên quốc trong đêm trăng, dẫn đầu là hắc y nhân có chiếc mặt nạ màu bạc. Ánh trăng sáng ngời, y lấy ra hai bản vẽ, thì thầm thảo luận với người khác. Một lát sau, tất cả Hắc y nhân phân tán thành hai đội, xuất phát đến Vô Ngạn cùng Thiên Khiết.
Gió đêm lạnh người, lá cây sàn sạt rung động. Giống như một tiếng kinh hô, sau lại bình tĩnh lại.
Giờ tý, mọi người đang ngủ. Mùi máu tươi lén lút hòa vào trong bóng đêm, sặc sụa…
Hắc y nhân băng qua những ngôi nhà khác nhau, hoặc hoa lệ, hoặc đổ nát. Ánh bạc lóe ra, rút ra đao kiếm, hàn quang chớp ảnh, càng phát ra vẻ âm trầm.
Cuồng sát…
Lẻn vào phủ Binh bộ Thượng Thư Thiên Khiết, Hắc y nhân gỡ một tấm mái ngói ra, làm kinh động hộ viện tuần tra ban đêm thông minh của phủ.
“Ai?”
Hộ viện bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ‘xoát’, mọi người đều rút đao ra, cảnh giới nhìn chằm chằm bốn phía.
“Mau đi ra.”
“Gâu gâu gâu…”
Giọng nói của hộ viện làm mọi thứ bừng tỉnh, tiếng chó sủa nhốn nháo. Màn đêm yên lặng bị lột ra, không ít phòng đều sáng đèn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thượng Thư Bộ binh khoác một chiếc áo dài, miệng ngáp đi ra. Không ít người hầu gia đinh cũng mặc quần áo theo ra.
“Lão gia, vừa rồi chúng ta nghe được điều khác thường.” Hộ viện chắp tay hồi bẩm.
“Vậy sao?” Thượng Thư Bộ binh ngẩn ra, mày rậm lập tức nhíu lại. “Có phát hiện ra cái gì không?”
“Không có.” Hộ viện lắc đầu, “Nhưng thuộc hạ tin nhất định có kẻ xông vào.”
Có kẻ xông vào?
Mọi người nghe xong đều hoảng hốt, khe khẽ bàn tán.
“Im lặng.” Thượng Thư Bộ binh vung tay lên, chúng người hầu lập tức yên tĩnh lại. “Có thể là có đạo chích xông vào phủ, mọi người phải cẩn thận. Còn nữa, phái người đi bảo vệ các thiếu gia, tiểu thư.”
“Dạ.” Mọi người đáp.
“Ngươi, ngươi, ở lại đây bảo vệ phu nhân.” Thượng Thư Bộ binh chỉ vào hai người, “Ngươi theo ta đến thư phòng.” Lại chỉ vào tên còn lại, nói.
“Dạ.”
Thượng Thư Bộ binh mang theo thủ hạ, đi đến thư phòng.
Hắc y nhân ẩn mình trên nóc nhà cẩn thận đứng lên, đi theo.
“Ngươi canh ở bên ngoài.” Thượng Thư Bộ binh đi vào thư phòng nói với hộ vệ, mình đẩy cửa ra rồi đi vào.
“Két…”
Cửa được đẩy ra, hắn thắp một ngọn đèn nhỏ. Ngọn đèn mông lung sáng lên ở trong phòng, chiếu sáng bốn phía.
Thượng Thư Bộ binh quay đầu nhìn bên ngoài trừ hộ vệ thì không có người khác, mới thả lỏng đi đến giá sách. Tay xoay một chốt được giấu kĩ trong giá sách, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, giá sách mở ra hai bên, lộ ra một gian mật thất, hắn cầm theo ngọn đèn rồi đi vào mật thất. Từ trên vách tường trong mật thất lấy ra một cái hộp, mở ra, thấy bên trong rõ ràng là một phần binh đồ. Hắn thấy bức binh đồ còn đầy đủ không tổn hao gì, nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Đột nhiên, lại phát hiện trên vách tường ngoại trừ mình còn có một bóng dáng màu đen khác. Tâm cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, ‘vút’ một tiếng, một cây đao đã găm ở cổ hắn, máu tươi phun ra tung toé như một bông hoa xinh đẹp, bóng dáng ngả nghiêng rồi ngã xuống, bộ binh đồ bị người ta lấy đi.
Hộ vệ canh giữ ở ngoài phòng thấy lão gia không đi ra, cũng không nghe thấy tiếng. Trong lòng có cảm giác không tốt, bất chấp mệnh lệnh không được vào thư phòng, gã chạy vào. Kết quả phát hiện ra lão gia đã chết trong mật thất, dòng máu chói mắt chảy xuôi trên mặt đất…
“A, lão gia bị giết!.”
Đồng thời, mấy phủ quan trong nội thành Thiên Khiết đèn đuốc đột nhiên sáng tỏ. Một tiếng thét chói tai vang lên: Đại nhân bị giết!!!.
Gió đêm vẫn như cũ, nồng đậm mùi máu tươi tràn ngập ở trong gió.
Ngày 17 tháng 5, Thiên Khiết quốc.
Mười mấy tên quan viên bị giết, máu tươi đầy vách tường, tất cả tín hàm, họa đồ quan trọng đã không cánh mà bay, trên dưới Thiên Khiết cả kinh.
Lưu Quang Cung, Vô Ngạn.
Tọa trên vách núi đen, Lưu Quang Cung giống như một tòa thành nguy hiểm vô cùng nhưng lại có cái tên sáng chói. Bốn phía bóng cây loang lổ, con đường thu hẹp. Vài đại hán tay cầm đao ở khắp bốn phía cung điện, ánh mắt cảnh giới.
Hơn mười bóng dáng màu đen bay vút lên theo đường núi, giống như tia chớp phi thân tới phía sau đại hán, ‘hự..hự..’ một tiếng, giải quyết các đại hán. Mấy người nhìn nhau, nhanh chóng đi vào trong điện.
Trong cung gấp khúc quanh co, hơn mười bóng đen chia làm mấy đội, đều tự rời đi. Vào đến phòng nào, thừa dịp bóng đêm liền giết người không một tiếng động. Không đến một lát, mùi máu tươi bắt đầu tràn ra…
Có lẽ là im lặng không tầm thường, có lẽ là ngửi được mùi máu tươi trong không khí, mọi người trong cung đều bừng tỉnh, châm đèn, một mảnh ánh sáng. Hắc y nhân bị phát hiện, người của Lưu Quang Cung một bên binh khí liền bắt đầu đánh nhau. ‘Keng keng choang choang’, đao quang kiếm ảnh, hỗn độn.
Cung chủ Lưu Quang cung phủ thêm ngoại bào màu đỏ, có thêu hoa đào quyến rũ, hắn híp mắt lại, hiện lên một ánh sáng nguy hiểm.
“Cung chủ, có kẻ xông vào Lưu Quang Cung.” ‘Két’ một tiếng, một thiếu niên đẩy cửa vào. Hắn một thân bạch y bị máu tươi nhuộm đỏ, thở hào hển, rất chật vật.
Cung chủ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tay cầm bảo kiếm của mình, thân mặc hồng y, tóc đen như thác buông trên vai. Xẹt qua thiếu niên, bộ pháp nhẹ hẫng đi ra ngoài.
Đi ra ngoài điện, một tay vung kiếm chặn mặt Hắc y nhân ở trước dùng một chiêu đã giải quyết xong. Sau mấy chiêu, đã có ba người bị chết.
Đột nhiên, hắc y nhân đeo mặt nạ màu bạc lao ra. Đôi mắt tím và đôi mắt màu hoa đào, giống như băng sơn gặp băng sơn. Hai người giằng co, giống như đều đang đánh giá thực lực của đối phương.
Một lát sau, hai người đồng thời rút kiếm phi thân đâm tới đối phương. Tựa như hai con giao long bay lên trên không trung, một đỏ một trắng, tay áo tung bay. Kiếm khí va vào nhau, bốn phía bàn thì bay mất, ghế thì bị phá nát, những mảnh vỡ bắn ra khắp nơi.
Hai người kịch liệt đánh nhau, chẳng phân biệt được thắng thua, đến khi người người càng đến nhiều rồi ngã xuống. Mùi máu như ác ma dụ hoặc người ta, đôi mắt tím kia, giống như là rơi vào ma đạo, lộ ra tàn khốc lạnh như băng. hắc y nhân ra một hư chiêu, rồi lại đâm tới. Chỉ nghe ‘vút’ một tiếng, hàn quang lóe ra, lưỡi kiếm đâm sâu vào trước ngực cung chủ Lưu Quang Cung.
“Phụt…”
Miệng đầy máu tươi phun ra, bắn vào y bào màu đen của y. Như một đóa huyết hoa nở rộ, xinh đẹp mà quỷ dị. Thân ảnh màu lửa đỏ ngã xuống, mang theo không thể tin, trừng lớn mắt, không còn thấy rõ nữa.
Đôi mắt tím của y biến sắc, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, y quay đầu, vẫy tay. Những Hắc y nhân đang giải quyết người của Lưu Quang Cung rời đi theo hắn.
Sau nửa canh giờ, Thất Tinh trưởng lão cứu hoàng đế từ hoàng cung ra đã xuất hiện ở Lưu Quang Cung. Chờ đợi bọn họ, ngoại trừ tiếng gió, chính là thi thể đầy đất…
Ai nói cho bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Nền kinh tế Thống An quốc đột nhiên trượt dốc, dùng mọi biện pháp cũng không cách nào cứu hoãn được.
Trọng quan của Thiên Khiết quốc bị giết, Hoàng đế tức giận lại không tìm ra hung thủ.
Tổ chức bảo vệ hoàng gia Vô Ngạn Quốc, trong một đêm hóa thành tro tàn.
Trong mấy ngày ngắn ngủn, ba nước lần lượt xảy ra chuyện cực lớn chấn động các quốc gia. Rốt cuộc là ai ở phía sau bày ra màn này? Mọi người bàn tán, nhưng vẫn không thể đoán ra kẻ đó là ai. Có người nói trong tứ đại quốc chỉ có Vân Thiên hoàng triều bình yên vô sự, có lẽ hung thủ là Vân Thiên hoàng triều. Thiên Diệu muốn diệt trừ tam quốc, độc bá Thiên hạ. Nhưng cũng có người nói tứ quốc không thoát nổi, nói không chừng mục tiêu kế tiếp là đến phiên Thiên Vũ hoàng triều … Tóm lại, đủ mọi ý kiến.
Mười ngày sau, Vân Thiên hoàng triều đột nhiên gửi một tín hàm đến tứ quốc, bắt tứ quốc xưng thần, tôn Vân Thiên làm chủ.
Mọi người ồ lên, Vân Thiên hoàng triều từ khi nào lại có thực lực mà có thể không mất một người liền làm lung lay tứ quốc như thế?
Bất luận bên ngoài phỏng đoán như thế nào, trong Hoàng cung Vân Thiên vẫn một mảnh bình tĩnh như cũ.
Ánh nắng tươi sáng, chim ca hoa nở.
Các cung nữ, thái giám chạy tới chạy lui dưới ánh dương sáng bạc, bận rộn với công việc của mình.
“Cái gì?”
Từ bên trong Ngự Thư Phòng truyền ra một tiếng quát kinh thiên động địa, giống như có thể làm chấn động cả cung điện. Thái giám ngoài điện run run, giống như chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng lại hô to như thế.
“Ngươi không nghe sai.” Âu Thần Tuyết ngồi ở ghế, đong đưa chân, mắt nhìn Thần Huyền Lãng, ánh mắt thản nhiên. “Là ta phái người chặt đứt kinh tế của Thống An quốc, cũng là ta cho người giết bọn cẩu quan của Thiên Khiết quốc, lấy đi tín hàm họa đồ của chúng; cũng là ta tiêu diệt tổ chức Lưu Quang Cung của Vô Ngạn Quốc, cuối cùng cũng là ta cầm ngọc tỷ của ngươi viết thư khuyên hàng đưa đến tứ quốc…”
Thần Huyền Lãng nghe nàng nói ra từng chuyện, chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng. Thần nữ của hắn rốt cuộc là người như thế nào? Có thể trong mấy ngày ngắn ngủn biến tam quốc thành nơi gà bay chó sủa, dường như không có gì ngoài ý muốn, bình tĩnh tựa như ngủ bình thường. Nàng, thật là một thần nữ bình thường sao? Ánh mắt thâm thúy mang theo tìm tòi nghiên cứu thật sâu nhìn nàng, giống như phải nhìn thấu nàng. Nếu là người, thân thể nho nhỏ sao có thể lạnh nhạt mà biến bốn đại quốc thành cảnh chật vật như thế? Nàng rốt cuộc đã làm thế nào?
“Đừng nghĩ linh tinh.” Âu Thần Tuyết liếc mắt nhìn Thần Huyền Lãng một cái, nam nhân này khẳng định lại miên man suy nghĩ. “Không phải ngươi muốn nhất thống Thiên hạ sao? Hiện tại ta đã giải quyết tứ quốc, tặng lễ vật này cho ngươi. Ngươi không cần sao?” Nếu không cần, để cho cục diện tứ quốc tiếp tục rối rắm, ai thích thì can thiệp đi.
“Mục đích của ta xác thực là muốn nhất thống Thiên hạ, nhưng không nghĩ tới nàng nhanh như vậy đã thay ta làm được. Rất kinh ngạc, rốt cuộc nàng đã làm như thế nào vậy?” Bốn quốc gia, hóa ra chỉ dùng vài ngày đã khiến chúng chân tay luống cuống, thật sự quá lợi hại. Cho dù là hắn, cũng không thể không bội phục.
“Về sau ngươi sẽ biết, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ thư xưng thần thư của chúng đến nơi, còn nữa nhớ lời hứa của chúng ta.” Âu Thần Tuyết cũng không muốn mở quân bài mà mình chưa lật xong, cho dù thân mật như vợ chồng cũng đều sẽ có mối riêng tư. Huống hồ, quân bài đã nắm nắm chắc mới có thể thần bí, mới có thể hấp dẫn đối phương, mới có thể ở thời điểm mấu chốt xuất kỳ bất ý*, đạt được toàn thắng.
(*bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó)
Âu Thần Tuyết không muốn nói, Thần Huyền Lãng cũng sẽ không bức bách. Cứ việc tò mò, nhưng giống như nàng nói, về sau bọn họ còn có rất nhiều thời gian, không phải sao?
“Nàng xác định chúng sẽ thần phục, mà không phải dấy binh phản kháng?” Thần Huyền Lãng hoài nghi, nhỡ đâu tứ quốc liên hợp lại đánh Vân Thiên thì sao?
“Ngươi chờ coi đi, không quá ba ngày, chúng tất sẽ đưa tới thư thần phục.” Âu Thần Tuyết ngẩng đầu, tự tin tràn đầy nói.
“Vậy sao?” Thần Huyền Lãng bán tín bán nghi, ba ngày? Vậy chờ đi, hắn chờ mong kết quả sau ba ngày.
Thiên Khiết quốc, Ngự Thư Phòng.
‘Rầm’ một tiếng, Hoàng đế Thiên Khiết quốc quăng tín hàm của Vân Thiên xuống đất. Khuôn mặt tuấn mỹ xanh mét, ngực phập phồng, có thể thấy hắn tức giận thế nào.
“Rất làm càn, muốn Thiên Khiết thần phục dưới Vân Thiên ư?. Hắn nằm mơ!.” Giống như chưa hết giận, bàn tay lại đánh xuống mặt bàn.
“Hoàng Thượng bớt giận.” Chúng thần sợ hãi quỳ xuống đất.
“Bớt giận?” Hoàng đế Thiên Khiết quốc cười lạnh, “Chúng sắp ngồi lên trên đầu ta, các ngươi chỉ biết kêu bớt giận. Trẫm còn cần các ngươi làm gì?” Một đám phế vật.
“Hoàng Thượng.” Tể tướng đứng dậy, “Gần đây quốc gia của ta đã phải chịu biết bao tai họa, dân chúng lầm than. Theo như lão thần thấy, việc này là do Vân Thiên gây nên.”
“Chu Tướng quân, mau điểm binh, Trẫm muốn thân chinh đi tiêu diệt Vân Thiên.” Hoàng đế Thiên Khiết quốc nhíu mày rậm, phất tay nói.
“Xin Hoàng Thượng cân nhắc.” Nghe Hoàng đế muốn thân chinh, tất cả đại thần đều quỳ xuống.
“Hoàng Thượng….” Đột nhiên thái giám tổng quản vội vã chạy vào, “Hoàng Thượng, việc lớn không tốt. Quốc khố vừa bị trộm, hơn nữa ngoài cung truyền tin, tất cả giá gạo tăng vọt, đã sắp đến mức ngàn kim một đấu gạo. Dân chúng cũng sắp cạn lương thực.”
“Cái gì?”
Hoàng đế ngã xuống long ỷ, chúng quan cũng kinh hãi. Chẳng lẽ trời muốn diệt Thiên Khiết sao?
Thiên Vũ quốc, Kim Ngôn điện.
Dạ Thần thân mặc Long bào ngồi trên long ỷ, trên đầu mũ miện lay động thành một độ cong xinh đẹp. Khuôn mặt thờ ơ, không cười không nói, càng nghiêm túc, đông lạnh.
Bách quan quỳ gối ở điện, vẫn không nhúc nhích.
“Nói chuyện đi, ngày thường các ngươi không phải biết ăn nói lắm sao? Sao gần đây xảy ra chuyện quan viên bị giết, họa đồ bị trộm, các ngươi lại chẳng tra được chút gì? Nói mau, một đám ngốc đứng đây làm gì?”
‘Rầm’ một tiếng, chúng quan nhịn không được run run.
“Hoàng Thượng.” Một nam tử mặc quan phục màu lam đi ra, cúi người chắp tay nói, “Thần nghĩ đến trong ngũ đại quốc, chỉ có Vân Thiên hoàng triều vô sự, nhất định là chúng muốn dùng cách này diệt trừ chúng ta, độc bá Thiên hạ.”
“Đúng, Trương đại nhân nói có lý.”
“…”
Đại thần thấy thế, đều tán thành.
Dạ Thần lạnh lùng nhìn mọi người, bọn chúng nghĩ hắn không nghĩ như vậy sao? Nhưng chứng cớ đâu? Chứng cớ ở đâu??? Nếu chỉ nói suông, hắn lấy gì mà lý luận với Vân Thiên?
“Hoàng Thượng.” Thái giám tổng quản vội vàng đi đến, "" Vân Thiên hoàng triều đưa tới một phong tín hàm.”
Dạ Thần cầm lấy lá thư, chúng thần cũng tò mò.
Mở thư ra, sắc mặt Dạ Thần lại theo nội dung trong tín hàm mà càng xanh mét. Lửa giận từng chút thoát ra, ‘rầm’, hắn vứt lá thư xuống mặt bàn.
“Hoàng Thượng, không biết Vân Thiên gởi thư đến có chuyện gì? Khiến người tức giận như thế?” Quan viên tiến lên từng bước hỏi.
“Chuyện gì ư?” Dạ Thần cười lạnh, “Người ta muốn Thiên Vũ ta cúi đầu xưng thần với Vân Thiên.” Bàn tay to gắt gao siết lại, gân xanh ứa ra. Chết tiệt, tất cả họa đồ trọng yếu đều đã đánh mất.
“Hoàng Thượng, không bằng thần lĩnh quân đi diệt Vân Thiên.” Thiên Vũ Tướng quân là kẻ thô lỗ, chỉ biết là mang binh đi đánh giặc.
“Đánh giặc?” Dạ Thần trừng mắt nhìn hắn, hắn nghĩ mình chưa từng nghĩ chuyện này sao? “Ngươi muốn chủ động đưa lên cửa cho người ta đánh? Tất cả sơ đồ hành quân bố trí, bản đồ địa hình, sơ đồ phân bố lương thảo đều không thấy, nhỡ đâu nó trong tay Vân Thiên, ngươi còn muốn đánh như thế nào?”
“Chuyện này, chuyện này….” Tướng quân vuốt đầu, suy nghĩ.
“Hừ.”
Dạ Thần hừ lạnh, lại giải quyết không được vấn đề này. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Vô Ngạn quốc, Lưu Quang cung
Nhiếp chính vương Vô Ngạn mang theo ám vệ đến Ảnh Diệu cung, cung điện to lớn ngày xưa, hôm nay lại như một tòa thành cô độc. Gió núi gào thét, bóng cây lay động, phát ra thanh âm vù vù, làm người ta nghe được mà lông tơ đều dựng đứng lên.
“Tham kiến nhiếp chính vương.” Thất Tinh trưởng lão dẫn hoàng thượng ra, nhiếp chính vuơng liền quỳ xuống thỉnh an.
“Đứng lên đi.” hoàng đế Vô NGạn phất tay, giọng nói thản nhiên dường như bị tiếng gió lấn át. “ Lưu Quang cung bây giờ còn còn lại bao nhiêu người?”
“Trong cung chỉ còn thuộc hạ cùng một hộ pháp, nhưng bên ngoài còn mười người.” Trưởng lão thanh âm có chút thương cảm, không nghĩ tới những người đã làm bạn lâu năm như vậy sớm đi rồi. Mà bà nếu không phải đi hoàng cung cứu hoàng đế, chỉ sợ cũng khó trốn một kiếp.
“Ừ.” hoàng đế Vô Ngạn gật đầu, mấy thế hệ hoàng thất bồi dưỡng nên Lưu Quang cung liền như vậy mà không còn gì nữa, thật là làm người luyến tiếc, phẫn hận. Rốt cuộc là ai diệt Lưu Quang cung? Báo thù ư? Không giống!. Chẳng lẽ là biết Lưu Quang cung là hoàng thất, nên mới đến? Đôi mắt thâm thúy híp lại, lộ ra vài phần nguy hiểm.
“ Thất Tinh trưởng lão, ngươi đi chiêu tập người phân tán bên ngoài cung nhân về.” Có ngày có lẽ còn có thể dùng.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thất Tinh trưởng lão gật đầu.
Cơn gió làm xiêm y tung bay, một lát sau, bóng dáng rời đi.
Vô Ngạn quốc, Hoàng cung
hoàng đế Vô Ngạn vừa về cung liền biết được Vân Thiên hoàng triều đưa tới một phong thư vội vàng về Ngự Thư Phòng. Đi đến bàn, mở tín hàm đọc, tức giận đến cả người run run. Đáng giận, Vân Thiên hoàng triều hóa ra bắt Vô Ngạn cúi đầu xưng thần với Vân Thiên.
“Tức chết Trẫm, tức chết Trẫm.” hoàng đế Vô Ngạn bóp nát tín hàm, đi tới đi lui ở trong phòng. Đôi mắt lóe ra lửa giận hừng hực, giống như đã nhiễm đỏ đôi mắt.
“Người đâu, người đâu.” Hô to bên ngoài.
“Hoàng Thượng, có gì phân phó?” Một tiểu thái giám chạy vào.
“Đi, đi mời Tể tướng đại nhân tiến cung.” hoàng đế quát tiểu thái giám.
“Dạ.” Tiểu thái giám lĩnh mệnh đi xuống.
Sau nửa canh giờ, Tể tướng vội vàng đến.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Được, bình thân.” hoàng đế vẫy tay, đã mất kiên nhẫn.
“Không biết Hoàng Thượng triệu vi thần có chuyện gì?” Tể tướng thấy tâm tình Hoàng đế không tốt, lên tiếng hỏi.
“Ngươi xem đi!” Hoàng đế giao tín hàm cho Tể tướng.
Tể tướng nhận tín, đọc xong quá sợ hãi: “Chuyện này, chuyện này, Vân Thiên cuồng vọng muốn Vô Ngạn ta xưng thần ư?”
hoàng đế gật đầu, trầm trọng hỏi: “Ái khanh, ngươi nghĩ phải xử lý chuyện này như thế nào?”
“Theo ý vi thần, Vân Thiên cuồng vọng muốn ta xưng thần như thế, chỉ sợ đã định liệu trước.” Sợ là đã sớm có kế hoạch.
“Nếu Vô Ngạn khai chiến với Vân Thiên, có bao nhiêu phần phần thắng?” hoàng đế gật đầu, tự nhiên cũng hiểu Vân Thiên đường đường chính chính viết thư chiêu thần, sớm đã dự tính. Nhưng muốn Vô Ngạn xưng thần, hắn đương nhiên không theo.
“Hoàng Thượng…” Giọng nói Tể tướng có chút trầm trọng, “Chỉ sợ không có phần thắng.”
“Sao có thể như thế?” hoàng đế kinh hãi, binh lực Vô Ngạn không yếu, sao lại nói không có phần thắng.
“Gần đây Vô Ngạn trong nước có biến, chỉ sợ kẻ địch đã lẻn vào. Nếu lão thần không đoán sai, động tĩnh hai ngày hai ngày này. Hơn nữa chỉ sợ không chỉ là Vô Ngạn, mà ngay cả Thần Vũ, Thống An, Thiên Khiết chỉ sợ cũng khó thoát khỏi lần này. Vân Thiên muốn nhất thống Thiên hạ, sợ đã định rồi.”
Một ngày sau, quả không sai, giống như Tể tướng đoán. Thần Vũ, Thống An, Thiên Khiết đều bị chặt lương thảo, dân chúng, quan binh đều lo lắng yếu thế; Cùng một ngày, dân chúng tam quốc bắt đầu phát động bạo loạn, dấy lên mối nguy cơ lớn.
Ba ngày sau, Thống An, Thiên Vũ, Thiên Khiết, Vô Ngạn đều gửi tín nguyện xưng thần với Vân Thiên, khẩn cầu Vân Thiên phái binh điều lương đến giúp bọn họ trấn an dân chúng.
Ngày 50 tháng 5 theo lịch Vân Thiên, Thần Huyền Lãng hạ chỉ sát nhập Thống An, Vô Ngạn, Thiên Vũ, Thiên Khiết tứ quốc là thuộc Vân Thiên, dân chúng ba nước đều phục tùng một đế vương. Hàng năm yết kiến Vân Thiên Hoàng đế, tiến cống Vân Thiên đế quốc.