• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong phòng khách sạn buồn chán, Tần Hiểu dựa vào giường, tay bị bó bột thì treo trước ngực, cảm giác cứ như Dương Quá bị cụt tay. Thật đáng tiếc, bên cạnh nàng không phải một người dịu dàng và tình cảm như Cô Cô, mà Lý Mạc Sầu oán khí đầy trời.

Hiên Cảnh vừa xem tivi vừa hút thuốc, thỉnh thoảng cười vài tiếng. Tần Hiểu thì hoàn toàn không hiểu mấy tiếng chim hót trên tivi, nên nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.

Nửa tỉnh nửa mê, Tần Hiểu nghe thấy bên tai có người nói chuyện. Chợt tỉnh giấc, thấy Hiên Cảnh đang nằm nhoài bên cạnh tai nàng, nhỏ giọng nói: "Té chổng vó....té chổng vó...."

Tần Hiểu bất ngờ bật dậy, lỗ tai bị Hiên Cảnh làm đỏ chót:

"Cô, cô làm gì!!"

"Cô nằm mơ thấy mình bị té chổng vó sao?" - Hiên Cảnh cười ranh mãnh: "Từ nãy tôi cứ thì thầm vào tai cô nói té chổng vó, té chổng vó. Không lẽ, thật sự mơ thấy mình bị té à!"

"Ấu trĩ!" - Tần Hiểu nhìn cô một chút, Hiên Cảnh vẫn đang cười. Lúc này nét cười của cô có vẻ bướng bỉnh và ngây thơ, so với cái người luôn cao ngạo kia chẳng giống tý nào. Tần Hiểu nhìn cô gái lớn hơn mình 3 tuổi này, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, quay đi nói:

"Cười đủ chưa....."

"Tay cô phải nhanh chóng lành đi! Làm hại tôi không thể ra ngoài chơi."

"Cô còn trách tôi, tay tôi vì sao lại gãy hả!!"

"Tôi đâu có nhờ cô giúp." - Hiên Cảnh ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mặt Tần Hiểu, tỉ mỉ xem phản ứng của cô.

"Cô đúng là không có lương tâm, sau này cô sống hay chết tôi cũng mặc kệ."

Hiên Cảnh còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Họ tưởng là phục vụ đưa thức ăn, Hiên Cảnh mở cửa, thấy một người mặc đồng phục màu trắng, đó là anh trai của Tần Hiểu, Tần Văn Thiện.

"Xin chào, đã lâu không gặp, Hiên Cảnh." - Tần Văn Thiện cao hơn 1m8, đứng trước mặt Hiên Cảnh thì ngại ngùng không biết làm sao.

Hiên Cảnh liếc mắt nhìn anh, nói: "Tôi đi lấy quần áo cho ba." - Đưa đại một lý do rồi bỏ đi.

Tần Hiểu thấy anh trai thở dài ở ngoài cửa, muốn cười rồi mắng anh vài câu, nhưng thấy thật ngớ ngẩn. Người phụ nữ đó có gì tốt chứ? Đáng giá để anh say mê vậy sao?

"Thật không có lương tâm, lâu ngày không gặp, vừa tới không thèm để ý đến em gái bị gãy tay, mà lại nói chuyện với người đã làm gãy tay em gái mình." - Tần Hiểu tức giận nói.

"Aida, em gái yêu dấu của anh, tay còn đau không?" - Tần Văn Thiện đến ngồi cạnh Tần Hiểu.

"Anh thử xem."

"Bao lâu không gặp, sao lại tức giận vậy?"

"Bị Hiên tiểu thư yêu quý của anh chọc tức."

Sắc mặt Tần Văn Thiện có chút lạ, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Không phải em......hẹn hò với Hiên Cảnh đó chứ?"

"Ồ? Anh biết?" - Tần Hiểu ngạc nhiên.

"Anh đoán đúng rồi."

Tần Hiểu xua xua tay trái nói: "Không liên quan gì tới em, không phải em. Ý là......Ách, anh biết Hiên Cảnh thích con gái, anh vẫn......"

Tần Văn Thiện ngửa mặt lên, thở dài nói: "Biết làm sao."

"Loại phụ nữ xấu xa đó...."

"Em không hiểu cô ấy."

"Hử?" - Tần Hiểu liếc nhìn anh trai của mình một chút, mang theo ít khiêu khích, dường như Tần Văn Thiện biết một số việc liên quan với Hiên Cảnh. Tần Hiểu thừa nhận, nàng có chút muốn biết, nhưng không thể biểu lộ quá rõ ràng. Nàng hiểu anh trai mình, anh ấy yêu ghét rõ ràng, thích cái gì thì miệng luôn nói về nó.

Quả nhiên, nói chuyện về Hiên Cảnh là anh bắt đầu hưng phấn, miệng tía lia.

Tần Văn Thiện kể rằng, khi còn trung học cơ sở, Hiên Cảnh rất gầy, người cũng nhỏ con, nhưng vẫn lạnh lùng y như bây giờ, mỗi ngày ôm theo cây cello to hơn cả người cô luyện tập không ngừng. Anh thường chạy tới phòng âm nhạc, nằm dài trước cửa số nhìn lén. Hiên Cảnh chưa bao giờ thích nói chuyện với con trai, nhưng rất nhiều nam sinh thích đến trêu chọc cô, trong đó có cả Tần Văn Thiện. Đừng thấy Hiên Cảnh gầy với nhỏ con, ra tay rất tàn nhẫn đấy, nếu chọc cô ấy tức giận lên, thì mặc kệ bên cạnh có thứ gì, cô sẽ túm lấy nó và chọi người đó. Tần Văn Thiện đã từng bị Hiên Cảnh đổ coca, đập nát hộp bút, bị bút chì đâm. Thế nhưng anh không bao giờ thấy chán, chính từ lúc đó Tần Văn Thiện biết rằng, sở dĩ anh hay trêu chọc Hiên Cảnh, bởi vì anh thích nữ sinh xinh đẹp này rồi.

Sau khi tốt nghiệp cấp 2, Hiên Cảnh đi Melbourne du học. Tần Văn Thiện học như điên, sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh được nhận vào Melbourne như nguyện vọng, lòng tràn đầy chờ mong muốn gặp lại nữ thần trong lòng. Kết quả, vừa đến Melbourne, lần đầu nhìn thấy Hiên Cảnh, anh xém nữa té chổng vó tại chỗ.

Anh hoàn toàn không thể tin rằng, cái người to béo, nặng gần 200 cân đó, lại chính là cô gái nhỏ bé 3 năm trước.

Thì ra, khi vừa qua Melbourne, Hiên Cảnh chưa thích ứng được với việc học tập ở nước ngoài, bên cạnh lại không có bạn bè hay người thân, áp lực cuộc sống, làm cô thấy lạc lõng trong một thời gian rất dài, thậm chí cây đàn cello cũng bị đóng bụi. Ngày nào cô cũng ăn uống rất nhiều để giảm stress, toàn bộ tiền gia đình gửi qua, cô dùng để mua đồ ăn. Cân nặng tăng nhanh kéo theo học tập trì trệ, cô càng ngày càng tự kỷ, tính cách càng lúc càng tệ, cũng chả thèm phản ứng gì với Tần Văn Thiện. Tần Văn Thiện lo lắng, nghĩ cách gì đó để Hiên Cảnh tươi tỉnh trở lại. Lúc này, bên cạnh Hiên Cảnh xuất hiện một cô gái. Tần Văn Thiện không biết cô ấy tên tiếng Trung là gì, chỉ nghe Hiên Cảnh gọi cô ấy là Kyo.

Tần Văn Thiện gặp Kyo vài lần, trong ấn tượng là một cô gái rất bình thường, lớn lên không có mấy xinh đẹp. Thế nhưng cô ấy với Hiên Cảnh đều là sinh viên khoa âm nhạc của đại học Melbourne, chuyên ngành piano. Kyo có vẻ ngoài bình thường, nhưng khi chơi piano thì lại rất khác. Tự do, thoải mái, tràn đầy đam mê, hấp dẫn ánh mắt người khác. Tần Văn Thiện phát hiện, ánh mắt Hiên Cảnh nhìn Kyo cũng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Cũng từ lúc đó Tần Văn Thiện biết rằng, không một chàng trai nào có thể tiếp cận Hiên Cảnh, bởi vì xu hướng tính dục của Hiên Cảnh khác với những cô gái bình thường.

Kyo lúc đó không quan tâm Hiên Cảnh mập mạp còn lười biếng, ở bên cạnh cô. Mỗi lần Tần Văn Thiện nhìn thấy hai người, đều là dáng vẻ vô cùng ngọt ngào. Tổ hợp này thật có chút kỳ quái, thế nhưng Tần Văn Thiện chỉ có thể âm thầm chúc phúc, cầu phúc cho Hiên Cảnh, hi vọng cô có thể vui vẻ mà tiếp tục sống.

Không biết Kyo có thần thông như cây đàn piano của cô hay không, sau khi Hiên Cảnh ở bên cạnh cô ấy, mặc dù vẫn ăn nhiều như cũ, nhưng cân nặng đã bắt đầu giảm, cây đàn cello từ lâu bị hoang phế cũng được cô ôm ấp trở lại. Đến sau này, Hiên Cảnh còn nhận được bằng tốt nghiệp với kết quả ưu tú, được chọn vào dàn nhạc giao hưởng đa quốc gia, và trở thành thành viên trẻ tuổi nhất. Cân nặng cũng còn 95 cân, một lần nữa trở thành một cô gái mảnh mai xinh đẹp.

Ngay khi Hiên Cảnh muốn về nước biểu diễn, hai tháng trước đó buổi diễn, Kyo đã chia tay với cô, nguyên nhân tại sao thì Tần Văn Thiện không biết. Chỉ là khoảng thời gian đó, Tần Văn Thiện thường nhìn thấy, Hiên Cảnh đứng một mình trên cầu Sandridge, đờ người ra nhìn hoàng hôn, dáng vẻ tiều tụy, cũng càng lúc càng gầy, chắc trước khi về nước đã gầy hơn 90 cân.

"Vì thế." - Tần Văn Thiện tổng kết: "Hiên Cảnh là người giấu mọi chuyện trong lòng, cô ấy không nói với ai bất cứ chuyện gì, cũng không có bạn bè để kể lể. Có thể tính cách kì lạ, thế nhưng cũng làm người khác đau lòng."

Tần Hiểu nghe chuyện của Hiên Cảnh, có chút chưa hoàn hồn. Nàng thực sự không tưởng tượng nổi, Hiên Cảnh lúc nặng 200 cân sẽ thế nào....Mà Kyo kia, có phải là người đã hiện lên trong đôi mắt Hiên Cảnh không, hay là một người khác?

- -----------

1 cân = 1/2kg (0.5kg)

Nên 90 cân chỉ tầm 45kg thôi nha ~_~!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK