• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Phương cảm thấy lúc Bạch Cảnh Đàm nói câu "Tôi có mang theo kim chỉ" toàn thân như mang ánh hào quang của thần thánh phổ độ chúng sinh.

"Đàm ca, cậu thật sự giúp tớ sao! Cảm ơn Đàm ca, Đàm ca uy vũ!" Quan Phương phấn khích nắm vai Mục Nam Dữ lắc lắc, "Dữ ca, chúng ta được cứu rồi!"

Dữ ca đang trưng ra một vẻ "poker face", chẳng có lấy một tia vui sướng khi được cứu.

Bạch Cảnh Đàm chắc chắn là cố ý chọc tức cậu.

Xem cậu đội cái mũ rộng thùng thình trên đầu xong cười chưa đủ.

Còn muốn ám chỉ cậu không cách nào ra ngoài tìm tiệm sửa đồ, chỉ có thể nhờ hắn sửa giúp?!

Mục Nam Dữ từ trước đến giờ suy nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt, cả người âm u, lông mi cong vút ở trước mắt sụp xuống, môi mỏng khẽ nhếch, lời từ chối đã sắp tràn ra khỏi miệng rồi.

Liếc mắt qua nhìn, lại nhìn thấy thái dương Bạch Cảnh Đàm dính mồ hôi bết dính từng sợi tóc nâu.

Còn có dính ướt cổ áo thâm sắc dấu vết.

Mấy chi tiết đó cứ nhắc nhở cậu rằng Bạch Cảnh Đàm vừa rồi vì thương xót cái chân què của cậu, mà chịu phạt giúp cậu.

Mục Nam Dữ thở hắt một cái, lời đã sắp tràn ra rốt cuộc nuốt trở lại vào bụng, trầm mặt lạnh giọng đáp.

"Nếu sửa cho nó xấu đi, thì cậu phải đền tôi một cái nón khác."

"Vậy nếu tôi sửa lại đẹp hơn thì sao?"

Mục Nam Dữ nghẹn lời.

"Trời ơi, quá đơn giản, Đàm ca sửa đồ giúp tụi tớ, tụi tớ mời cậu ăn cơm!" Quan Phương đẩy nhẹ vai Mục Nam Dữ, "Đúng không Dữ ca?"

Trở lại phòng ngủ, bọn họ nghe được thông tin từ dì quản lý ký túc rằng một người còn lại tạm thời không đến ở, ba người ở trong phòng bốn người, đột nhiên thấy căn phòng rộng rãi hơn nhiều.

Bạch Cảnh Đàm lấy áo quân phục và nón của Mục Nam Dữ, lại lôi ra từ vali một cái tui kim chỉ.

"Mục Nam Dữ, lấy giúp tôi cái kéo."

"Đừng lấy kéo nhỏ, khó dùng lắm."

"Có cây kim rớt xuống đất, cậu nhặt giúp tôi."

Mục Nam Dữ kiên nhẫn nghe hắn sai bảo, vốn dĩ cậu đang ngồi ngay dưới máy lạnh, bị kêu hoài kêu mãi, cậu kéo luôn cái ghế ngồi ngay bên cạnh Bạch Cảnh Đàm.

Huấn luyện viên chỉ cho đúng 1 giờ để thay quần áo, còn chưa tính thời gian đi đến sân vận động, thời gian eo hẹp gấp rút, Mục Nam Dữ cũng không dám so đo tính toán.

Thật ra cậu vẫn luôn biết Bạch Cảnh Đàm làm được rất nhiều thứ.

Suy cho cùng, một được trẻ mồ côi từ năm 8 tuổi, được bà ngoại nuôi nấng, từ nấu cơm đến may vá, sửa chữa đồ điện đến thông bồn cầu, mọi thứ đều phải tự mình học.

Bàn tay cầm kim chỉ sửa mũ của Bạch Cảnh Đàm trắng y như da mặt của hắn, trắng đến mức nhìn thấy được mạch máu xanh nhạt ngay dưới làn da.

Cổ tay mảnh khảnh cân đôi, khớp ngón tay rõ ràng, nhưng từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều có những vết chai mỏng, không giống bàn tay của học sinh ngày ngày cầm bút lật sách, trông giống bàn tay của người lao động quanh năm hơn.

Nghĩ tới đây, mắt Mục Nam Dữ đột nhiên hơi trống rỗng, như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm động tác của Bạch Cảnh Đàm, đến khi tiếng kéo cắt đứt sợi vang lên cậu mới hoàn hồn

"Cúi đầu."

Mục Nam Dữ cảnh giác: "Làm gì?"

"....Đo vòng đầu của cậu một chút."

Mục Nam Dữ "ồ" một tiếng, nghe lời cúi đầu, cái đầu bù xù của cậu chỗ này vểnh lên chỗ kia thì nhấp nhô, hoàn toàn giống hệt một cái tổ chim.

"Buổi sáng sáng trước khi tập trung gội đầu xong tại sao không sấy tóc?"

Mục Nam Dữ cảm giác được tay của hắn nhẹ nhàng vuốt qua từng lọn tóc của cậu, lại giống như đang nghịch cuộn thước dây, cậu cũng để mặc cho hắn vuốt.

"Đến trễ năm phút huấn luyện viên phạt 30 cái hít đất, nếu đến trễ mười phút, có cộng thành 60 cái không?"

Bạch Cảnh Đàm hơi mím môi, tròng kính mỏng phản chiếu ánh đèn trần, che đi ý cười khẽ hiện lên nơi đôi mắt phượng nhạt màu.

Ngón tay thon dài tinh tế giúp cậu vuốt gọn lại mái đầu, đầu ngón tay xuyên qua từng lọn tóc, làn da trắng nổi bật xen kẽ mái tóc đen.

"Không sấy khô tóc, rất dễ cảm mạo."

"Đang giữa hè, cảm mạo cái gì?"

Mục Nam Dữ khịt mũi, nhìn sợi thước dây buông thõng trước mắt, cảm thấy Bạch Cảnh Đàm đo vòng đầu mình thôi mà cũng hơi bị mất thời gian rồi đó.

"Cậu có ổn không đó?"

"Ổn mà." Tiếng nói mang theo chút giọng mũi.

Bạch Cảnh Đàm rút tay lại, đem cuộn thước dây vô dụng đặt lên bàn, xong mới lấy cái mũ sửa xong tự lúc nào đội lên đầu Mục Nam.

Rất vừa vặn, không thít chặt vào đầu, nhưng lúc vận động cũng không dễ dàng rơi xuống.

Mục Nam Dữ theo thói quen đưa tay lên kéo cái vành mũ, vô tình chạm phải tay của Bạch Cảnh Đàm, đều là thiếu niên khí lực hưng thịnh, từ mu bàn tay đến lòng bàn tay đột nhiên đều nóng bừng lên.

Thiếu điều quẹt ra tia lửa luôn.

Trong lòng bỗng dưng lại thấy căng thẳng, Mục Nam Dữ lại nhớ về tình cảnh của đêm mưa hôm qua.

Bạch Cảnh Đàm tắm xong có sấy tóc không?

Hình như là không có..

Tiếng máy sấy quá ồn ào, dễ đánh thức người khác.

Người mà mang theo dầu để cho người khác mượn.

Lại để tóc ướt đi ngủ, bảo sao không bị cảm cho được.

Những suy nghĩ này thoáng chạy qua đầu cậu, không biết tại sao, một góc nhỏ nào đó trong lòng lại tự nhiên mềm nhũn.

Hiếm khi Mục Nam Dữ lại nghĩ, lúc nãy lấy quân phục có phải cậu hơi thô lỗ với Bạch Cảnh Đàm rồi không.

Tay cũng không nhàn rỗi, lấy một hộp thuốc cảm từ trong ngăn kéo, ném lên bàn của Bạch Cảnh Đàm.

"Còn nói tôi, chính cậu bị cảm rồi kìa, uống thuốc đúng giờ, đừng lây bệnh cho tôi, ảnh hưởng đến việc tập luyện của tôi."

Lại lôi từ dưới gầm bàn một bình nước nóng.

"Không có nước ấm thì lấy của tôi." Mục Nam Dữ liếc hắn một cái, "....Con ma bệnh."

"Con ma bệnh" - buổi sáng vừa hít đất 30 cái cũng không thở dốc - không hề phản bác, tiếp tục sửa áo cho Quan Phương, nới rộng vòng bụng ra nhiều chút.

Quan Phương hít một hơi dài, cuối cùng cũng mặc vừa được áo khoác.

"Cảm ơn Đàm ca, cảm ơn Đàm ca, Đàm ca buổi tối cậu muốn ăn cái gì, tớ mời cho! Dữ ca cũng đi luôn nhé!"

"Cũng cái gì mà cũng, tôi với cậu cùng mời mới đúng."

Mục Nam Dữ đến trường học sớm hơn bọn họ, cũng biết sương sương mấy quán ăn ổn áp ở gần trường, nhìn qua app giao đồ ăn trên điện thoại.

"Bên này có một tiệm lẩu, tuy nhìn hơi sập xệ, nhưng đồ ăn sạch sẽ, vừa rẻ vừa ngon, đi không?"

"Đi!"

Mục Nam Dữ đá nhẹ vào chân ghé của Bạch Cảnh Đàm: "Hỏi cậu đó?"

"Đi." Bạch Cảnh Đàm giơ tay đẩy mắt kính một chút, giọng nói bình tĩnh, "Nhưng cậu không được uống rượu."

Quan Phương tò mò: "Dữ ca dị ứng cồn sao?"

"Xàm ngôn, nốc sạch 3 ly một lần cũng được!"

Mục Nam Dữ lườm mắt cảnh cáo Bạch Cảnh Đàm, đá chân ghế của hắn mạnh hơn.

Bạch Cảnh Đàm cười như không cười: "3 ly nước sôi để nguội?"

Đệt.

Mục Nam Dữ mím môi thành một đường thẳng tắp.

Sao cậu lại nghĩ Bạch Cảnh Đàm đã thay đổi tính cách nhỉ.

Tên này vẫn luôn mong nhìn thấy cậu trở thành trò cười!

Mục Nam Dữ nghiến răng, lấy lại hộp thuốc cảm ôm vào ngực.

"Chúng ta chờ xem, Bạch Cảnh Đàm. Tối nay tôi uống đua với cậu, ai say trước thì phải đứng ở giữa đường lớn hô to 3 lần 'anh ơi em sai rồi', cậu dám không?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK