12,
Thẩm Hoán tức giận.
Tôi rất ít khi nhìn thấy hắn tức giận, đây cũng là lần đầu tiên thấy hắn tức giận từ khi xuyên không.
Thật ra trước kia tôi cũng từng khuyên hắn diễn mấy bộ cổ trang, nhưng hắn suốt ngày nói không muốn, trang phục cổ trang quá rắc rối.
Kết quả bây giờ mặc lên, đúng là rất đẹp mặt.
“Nàng rốt cuộc có nghiêm túc nghe trẫm nói không. Trẫm nói từ nay về sau không được để thị vệ đứng trước mặt nàng, nhất là đám thị vệ kia càng không được, biết chưa!” Thẩm Hoán nghiêm túc nói.
Tôi vẫn còn đang nghĩ về trang phục cổ trang.
“Có thể đừng dùng ánh mắt hoa si đó nhìn trẫm nữa không? Quý Phi, được rồi, trẫm tha thứ cho nàng là được chứ gì.” Thẩm Hoán thở dài, giống như không biết phải làm gì trước tôi.
“???”
Tôi còn đang thất thần, sao tự nhiên lại được tha thứ rồi.
“Nhưng lần sau đừng nhìn những nam nhân khác.”
Dưới ánh nến, gương mặt Thấm Hoán hiện ra như ngọc, cặp mắt phượng rũ xuống, kết hợp cùng hàng mi dày, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ hé, nói ra ba chữ: “Trẫm ghen tị.”
Tôi thừa nhận, nhịp tim tôi lỡ mất một nhịp.
Nhưng rất nhanh tôi đã bình tĩnh lại, vừa định mở miệng nói, đột nhiên hắn duỗi một cánh tay ra ôm lấy eo của tôi, tôi không chút phòng bị nào mà ngã vào ngực hắn.
Mùi đàn hương bay vào chóp mũi, lồng ngực mềm mại của hắn khiến tôi có cảm giác yên tâm.
“Đêm nay, trẫm muốn…” Âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên.
“Viết công văn?” Tôi ngước mắt hỏi.
“Nàng.” Hắn ta bổ sung một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, âm thanh kích động của Mặc Nhi vang lên từ bên ngoài: “Ta đã nói rồi, Hoàng Thượng chính là ăn dấm, các ngươi đều thua rồi!”
“...”
Cảm ơn.
Tôi bị gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoán làm cho tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, tìm lý do thoát thân: “Hoàng Thượng, hôm nay kinh nguyệt của thần thiếp tới.”
Trong mắt Thẩm Hoán hiện lên một chút mất mát, nhìn về phía tôi: “Ái phi, tháng này kinh nguyệt của nàng đã tới ba lần.”
“...”
Á đù, không đếm kĩ.
“Chắc là do ở cùng Hoàng Thượng nhiều nên kích động, nên mới bị như vậy.”
Lý do này rất vớ vẩn.
Nhưng hắn tin.
“Được rồi.” Thẩm Hoán nhẹ gật đầu.
Đêm đó, tôi bị mất ngủ, trong đầu chỉ toàn hình bóng Thẩm Hoán.
Thật ra, hắn cũng khá tốt, mặc dù thi thoảng có hơi ấu trĩ nhưng cũng chưa bao giờ gắt gỏng với tôi.
Tôi nhớ có lần sau khi đưa hắn đến phim trường, tôi đau bụng kinh nên nằm lì trong phòng nghỉ. Buổi chiều hôm đó hắn vẫn mặc đồ hóa trang, nhẹ nhàng đến chỗ tôi, đưa cho tôi một cốc trà gừng đường đỏ.
Lúc tôi ngẩng đầu lên, vô tình chạm vào ánh mắt hắn.
“Uống đi, bồi bổ một chút.”
“Cảm ơn, Thẩm Hoán.”
“Tôi sợ chị đau c h ế t, trên mạng cũng có trường hợp như vậy mà.”
“...”
Cảm ơn, thật sự đ ộc mồm độ c miệng.
Sau đó tôi nghe nói, ly trà kia chính là hắn bí mật đi mua, mặc dù đội mũ đeo khẩu trang rất kín nhưng vẫn bị phát hiện.
Vì vậy, hắn đã cầm cốc trà đó chạy ba con phố, sau khi thoát khỏi người hâm mộ mới quay lại phim trường.
Tôi vừa cảm động vừa buồn cười.
Đây đúng là chuyện Thẩm Hoán có thể làm được.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở mắt đã thấy Thẩm Hoán đang nhìn mặt tôi chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Hoàng Thượng?” Bị nhìn chằm chằm như vậy tôi cũng hơi xấu hổ.
“Ái phi! Buổi sáng thức dậy mặt nàng sưng vù.”
“...”
Tôi nhịn cơn tức giận, kiên nhẫn giải thích: “Hoàng Thượng, đây là chuyện bình thường, buổi sáng thức dậy mặt ai cũng sẽ sưng lên.”
“Nhưng mà…” Thẩm Hoán nói xong đưa cho tôi một cái gương đồng, “Tất cả mọi người đều sưng vù như vậy sao?”
Tôi nhìn vào gương thấy mặt tôi như cái bánh nướng, hai mắt sưng giống như hai cái tiểu màn thầu, miệng thì sưng thành cây xúc xích trầm mặc.
Thẩm Hoán nói đây chỉ là sưng vù!?
Cmn sưng đến nhà bà ngoại rồi.
13,
Cuối cùng cũng điều tra rõ việc này.
Đêm qua tôi nói mớ, nhắc đến trà gừng đường đỏ, Thẩm Hoán nghe được.
Vì vậy trong đêm hắn gọi thái giám làm một bát rồi mang tới, đúng lúc tôi nói khát, hắn liền đút chén đường đỏ kia cho tôi.
Như thế thì không có vấn đề gì, nhưng mà vấn đề ở đây chính là trà gừng đường đỏ quá nóng, Thẩm Hoán muốn khuấy một chút cho nguội bớt, lấy từ trong hộp gỗ hai cây đũa đen để khuấy khuấy.
Mà đây không phải là đũa đen, đây chính là mấy cây châm thử độc của tôi.
Tuyệt, tuyệt cmn vời.
“Ái phi, nàng đừng nóng giận, trẫm không biết thật mà.” Thẩm Hoán ở bên giường nhìn tôi, trong mắt tràn ngập ủy khuất.
Thấy tôi không nói chuyện, hắn lại nói tiếp: “Quý Phi, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Tôi đang nghĩ, giờ đổi kịch bản đi theo con đường của Võ Tắc Thiên có kịp không?
14,
Thẩm Hoán vì đền bù cho tôi nên đã đưa rất nhiều đồ tới cung của tôi, thậm chí vừa bãi triều đã đến nói chuyện phiếm với tôi.
Nói chuyện với Hoàng Đế mỗi ngày mặc dù đi ngược với phương châm sống làm cá mặn của tôi, nhưng cũng không quá phiền phức.
Hắn phàn nàn chuyện triều chính với tôi, nói Thái Hậu quá khống chế, tất cả mọi việc đều muốn nắm trong tay, khiến hắn sống trong cung không thoải mái.
Vậy là tôi đưa ra một chủ ý…
Bởi vì trong cung có Thái Hậu không được thoải mái, vậy xuất cung chơi là được rồi.
Vi hành thôi.
Thật ra là tôi cũng có chút lòng riêng, muốn đến Giang Nam gì đó, rất dễ gặp những nữ nhân xinh đẹp, biết đâu gặp được ai đó, Thẩm Hoán sẽ động lòng đưa nàng về cung.
Vậy thì cuộc sống lười biếng nằm yên của tôi có thể tiếp tục rồi.
Thẩm Hoán thấy ý kiến của tôi hợp lý nên đã tiếp thu, ngay trưa hôm đó chuẩn bị xe ngựa xuất cung, tôi đứng cùng các phi tử giả vờ lưu luyến vẫy tay: “Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ rất nhớ người, người cố gắng về sớm nha.”
Giả vờ thêm chút nữa, về cung là được nằm rồi.
Thẩm Hoán gật nhẹ đầu, xoay người lên xe ngựa.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Đế đi xa được một quãng, cuối cùng tôi cũng yên tâm, trong lòng âm thầm lên kế hoạch để trải qua mấy ngày thoải mái.
Nhưng không được bao lâu, sau khi xe ngựa đi được một lúc, nó lại xuất hiện ở trước mặt tôi.
Tôi: “???”
Bảo hắn sớm trở về cũng không cần sớm thế này chứ.
Thậm chí còn chưa rời khỏi cung cơ mà!
Thẩm Hoán đến nắm lấy tay tôi nói: “Ái phi, trẫm cảm thấy ra ngoài một mình quá chán, nên trở về đưa nàng đi cùng.”
“À…”
Không tìm được lý do thích hợp để từ chối.
“Thần thiếp không mang theo y phục.”
Thẩm Hoán vỗ tay một cái, thái giám bên cạnh lấy ra một đống y phục nữ.
“Thần thiếp không mang đồ trang sức.”
Thẩm Hoán vỗ tay một cái, thái giám bên cạnh lại lấy ra một mâm đồ trang sức.
“Thần thiếp không mang son phấn.”
Thẩm Hoán vỗ tay một cái, thái giám bên cạnh lại lấy ra mấy hộp son phấn.
“Thần thiếp…”
Thái giám vẫn đang đợi tôi nói.
Hắn ta là Doraemon sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đưa ra con át chủ bài: “Thần thiếp không có Mặc Nhi bên người, nàng ấy là tì nữ thân cận của thiếp, không quen người khác hầu hạ.”
Thái giám vén màn kiệu lên, thấy Mặc Nhi đang ngồi ở bên trong nhe răng vẫy tay với tôi: “Nương nương, Hoàng Thượng muốn cho người một bất ngờ.”
“...”
Thuốc trợ tim của tôi đâu???
Thế là tôi phải theo Thẩm Hoán lên xe ngựa xuất cung.
“Quý Phi, lần đầu giả vờ không mang theo nàng, để nàng thất vọng một chút, sau đó quay lại cho nàng một niềm vui bất ngờ, có thích không?”
“...”
Nhìn xem tôi có tí vui vẻ nào không?
Danh Sách Chương: