Tạ Chi Quang nhìn thấy Tiêu Phong Hàn xuất hiện, ngay lập tức gào khóc lên, kêu lên oan ức.
Mà lúc này, sự phẫn nộ trong lòng Tần Lam đã dần lắng xuống, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Tạ Chi Quang, ánh mắt nàng di chuyển ra khỏi người Tiêu Phong Hàn, ánh mắt nàng nhìn hết trên dưới lầu hai một lượt, không tìm thấy hình bóng màu xanh đó nữa.
Tiêu Thành Vũ không ở đây.
Tần Lam cụp mắt xuống, không nói gì, nhưng cả người đều lộ ra một cảm giác mệt mỏi.
Tạ Chi Quang bị ném xuống mặt đất, ngã đến mức tròng mắt trợn lên trợn xuống mấy lần, đau đến nỗi hắn ta không thể nói được gì nữa.
“Lui xuống.”
Giọng nói lành lạnh vang lên.
Tiêu Phượng Hàn di chuyển xe lăn đi từ lầu hai xuống lầu một.
Xe lăn chầm chậm di chuyển về phía nàng, bánh xe kim loại va chạm phát ra những âm thanh lạnh lẽo cứng rắn, mỗi một tiếng dường như va vào trái tim nàng, khiến cả người nàng trở nên căng thẳng.
Lúc này đầu óc phẫn nộ đã tỉnh táo lại, nàng vẫn chưa quên rằng Quân Phi Yến chết ở trong tay Huyền Vương Tiêu Phong Hàn.
Xe lăn dừng lại trước mặt nàng.
Cảm giác áp bức kinh người ập đến.
“Thế mà đã tỉnh lại rồi?”
Bỗng nhiên Tiêu Phong Hàn mở miệng nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại lộ ra một chút kinh ngạc.
Tần Lam mím môi, gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp không có bất cứ biểu cảm gì, trong ánh mắt nàng không có sự né tránh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nam nhân vô cùng tôn quý ở trước mặt: “Huyền Vương gia, thần nữ không đáng tội chết, lúc trước đã mạo phạm Vương gia nhưng cũng đã phải trả cái giá nặng nề.” Tần Lam nói, giọng điệu đều đều, đúng mực.
Tiêu Phong Hàn không lên tiếng, ánh mắt trong veo của hắn rơi xuống người nàng, lộ ra sự đánh giá kỹ càng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cả Hội Anh Lâu đều lặng ngắt như tờ.
Mỗi người đều nín thở.
“Ha…”
Cho đến khi Tiêu Phong Hàn phát ra một tiếng cười nhẹ.
Tiếng cười khó đoán, không phân biệt rõ được là vui hay tức giận, chỉ nói: “Dường như Quân Đại tiểu thư có hơi khác rồi.”
Nghe thấy lời nói của Tiêu Phong Hàn, Tần Lam kinh sợ trong lòng: “Đã từng chết một lần, tất nhiên sẽ rút ra được bài học.”
Lời này rất không cung kính, cũng không có dáng vẻ khách khí cho lắm.
Vừa nói xong đã thấy khí thế quanh người Tiêu Phong Hàn thu lại, bỗng nhiên đưa tay ra, một tia sáng vàng hiện lên, một đường màu vàng mạnh mẽ bắn ra khỏi sự khống chế của hắn, ép đến cổ Tần Lam.
Kiếp trước Tần Lam tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, chỉ có võ nghệ là chưa từng xem qua, nhưng không ngờ khi trọng sinh nàng lại trở thành Quân Phi Yến, lại thừa kế võ công của nàng. Khi đường ánh sáng màu vàng tiến về phía nàng, cơ thể của nàng vô thức làm ra động tác né tránh, nhưng vẫn không nhanh bằng Tiêu Phong Hàn.
Cảm giác áp bức lớn mạnh rơi xuống trên đầu, đường ánh sáng màu vàng như tên vừa được bắn khỏi cung hướng thẳng về phía Tần Lam, trong nháy mắt quấn vào cổ nàng.
“Á….”
“Ôi.”
Tiếng kinh hô vang lên, có người hít vào khí lạnh.
Đến cả Tạ Chi Quang cũng kinh ngạc im miệng lại, không ngờ được đường ca nhà mình một khi đã ra tay đã dùng sát chiêu luôn. Nhưng nữ nhân này là Quân Phi Yên mà, là con gái của Đại Tướng quân vương, trong tay có bùa hộ mệnh, không thể giết được đâu.
“Đường, đường ca…”
Tạ Chi Quang căng thẳng lên tiếng, nhưng không có ai để ý đến hắn ta.
Ánh mắt Tiêu Phong Hàn khẽ động, hơi dùng lực một chút vào sợi dây vàng trong tay, chỉ cảm thấy trước mắt dần dần biến thành màu đen, không khí ở trong miệng giảm đi, yết hầu dường như sắp bị cắt đứt, hai mắt nàng không khống chế được mà tràn nước mắt ra.
Không có xin tha, không có sợ hãi, chỉ có không cam lòng…
Sắp chết rồi sao?
Vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy mọi sự thê thảm của mình, chưa kịp làm gì cả đã phải chết lần nữa sao?
Nàng mở to mắt, dùng sức nhìn về phía Tiêu Phong Hàn.
Nam nhân toàn thân áo trắng, không nhiễm bụi trần ngồi trên xe lăn, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong vô tình, ngón tay thon dài móc lấy sợi dây vàng. Chỉ cần dùng lực một chút nữa, cổ nàng sẽ lìa đầu, nàng sẽ làm Hội Anh Lâu này nhiễm máu.
Trên đời này không có Quân Phi Yến thì cũng không còn Tần Lam nàng.
Nhưng dựa vào đâu chứ!
Nàng gặp phải nhiều bất công như vậy, thiên vị, hãm hại, chết thảm, hài cốt không còn, sau khi chết lại có tiếng xấu, vẫn chưa đòi lại được công bằng, sao có thể chết được chứ!
Không, tuyệt đối không thể!
Trong mắt nàng tỏa ra ý chí muốn sống mãnh liệt, sự phẫn hận tuôn ra từ sự không cam lòng gần như phản kích chỉ trong nháy mắt, Tần Lam vươn tay ra nắm chặt lấy sợi dây vàng đang siết chặt lấy cổ nàng, ngón tay ngay lập tức bị cắt chảy máu đầm đìa. Nhưng dường như nàng không nhìn thấy điều đó, trực tiếp mạnh mẽ lao thẳng về phía trước, đó chính là hướng chiếc xe lăn của Tiêu Phong Hàn!
Ôi.
“Trời ơi!”
Tiếng hô lên, tiếng hít vào vang lên cả một không gian.
Mọi người đều rớt một con mắt ra ngoài.
Mà lúc này, cả người Tần Lam đã nhào lên trên người Tiêu Phong Hàn!
Trên cổ nàng vẫn còn sợi vàng quấn quanh, da thịt mịn màng đã bị cứa rách, chảy ra vết máu đỏ tươi, trên ngón tay một vùng máu me đầm đìa. Nhưng bởi vì nàng không lùi lại mà nhào về phía trước, sợi dây vàng quấn trên cổ nàng lại giảm bớt lực đạo. Thế nhưng cùng lúc đó một bàn tay thon dài bóp lên cổ nàng trong nháy mắt.
“Hỗn xược!”
“To gan!”
Hai người thuộc hạ mặc áo đen ở đằng sau Tiêu Phong Hàn rút kiếm ra, đều mang vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Lam, bởi vì không có ai có thể ngờ được rằng Quân Phi Yến dám bổ nhào lên người Huyền Vương gia! Sao nữ nhân này lại dám làm vậy? Sao nàng ta có thế như thế? Ngay lập tức xông lên muốn bắt Tần Lam lại.
“Lui xuống.”
Nhưng không ngờ, còn chưa tiến lên đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Phong Hàn, hắn không hề phẫn nộ mà chỉ là giọng điệu thấp hơn rất nhiều so với ngày thường.
Thuộc hạ ngay lập tức dừng động tác lại, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ không hiểu được nhìn Tần Lam, trơ mắt nhìn nàng nằm trên người chủ nhân nhà mình.
Mà giây phút này, không có ai nhìn thấy trên tay phải của Tần Lam đã nắm lấy một cây trâm Bạch Ngọc, đâm vào chỗ trái tim Tiêu Phong Hàn chính xác không lệch một li.
Trong đầu Tần Lam có chút rối loạn, vì mạng sống nàng chỉ có thể liều mạng một lần, đây là hành động mà kiếp trước đích nữ Tần gia nàng không bao giờ làm. Nhưng cái gọi là thỏ nóng nảy lên còn cắn người được, sát ý của Tiêu Phong Hàn rõ ràng đến vậy, nếu như nàng không phản kháng thì có lẽ hôm nay sẽ mất mạng ở Hội Anh Lâu rồi. Vậy thì chuyện nàng trọng sinh mới đúng là một trò cười từ đầu đến cuối.
Nhưng, bây giờ, nàng uy hiếp Tiêu Phong Hàn, vậy thì có sao chứ? Thật sự có thể đâm thẳng trâm bạch ngọc vào trong tim hắn trước mặt mọi người sao?
Nàng và Tiêu Phong Hàn sát vào quá gần, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được thân thể đang căng thẳng của hắn. Hai người đối mặt sát người vào nhau, ai cũng không mở miệng trước, nhưng suy nghĩ của Tần Lam lại ở trên cổ họng của mình, bởi vì tay Tiêu Phong Hàn vẫn ở trên cổ nàng.
“Quân Phi Yến, nữ nhân này, á á á… Thế mà ngươi lại dám đùa cợt với đường ca ta, ta liều mạng với ngươi, a a a…!”
Cuối cùng thì Tạ Chi Quang cũng lấy lại tinh thần trong sự khiếp sợ, hắn ta không thể tưởng tượng được nhìn một màn trước mắt này, cả người sắp bùng nổ rồi. Hắn kêu la oái oái, muốn bò dậy xông lên ngay lập tức, nhưng lại bị thương quá nặng không biết làm sao, vừa nhúc nhích đã đau toàn thân, chỉ có thể nằm trên đất gào lên, tức giận đến mức con ngươi trợn lên sắp rơi ra ngoài.
Tạ Chi Quang kêu gào rất kinh khủng, nhưng mọi người lại nín thở, không dám thở lớn, trời, trời ạ! Bọn họ nhìn thấy cái gì thế này? Quân gia Đại tiểu thư sao nàng ta có thể dám làm như vậy? Sao lại dám mạo phạm đến Huyền Vương điện hạ mà thần cũng không thể khinh nhờn chứ!
“Đi xuống!”
Cuối cùng thì giọng nói của Tiêu Phong Hàn cũng vang lên.
Trong giọng nói lạnh lẽo còn ẩn chứa sự phẫn nộ.
Bàn tay nắm lấy Tần Lam đột nhiên dùng sức.
“Khụ…”
Tần Lam đỏ mắt, ho khan một tiếng, vô thức đưa tay còn lại ra nắm một phát lấy tay Tiêu Phong Hàn đang bóp cổ nàng…
Chính lần nắm này, trong lúc nhất thời, đầu óc đang rối loạn của Tần Lam có chút không tưởng tượng được.
Hơi thở nàng ngừng lại, thậm chí còn không để ý đến sự ngạt thở trên cổ, nàng mở to đôi mắt hạnh kinh ngạc nhìn vào Tiêu Phong Hàn, sau đó khuôn mặt trầm xuống rồi mở miệng nói: “Tiêu Vương gia, ngài sắp chết rồi.”
Danh Sách Chương: