“Thần nghĩ ngài nên quan tâm cho mạng sống của ngài trước hết chứ?”
“Sao chúng ta không tìm một nơi nào đó kín đáo hơn để nói chuyện nhỉ?”
“Ngài làm thần ngạc nhiên đấy Tiểu Vương gia. Không sợ thần giết người diệt khẩu?”
“Ta không thấy được sát khí nơi tướng quân. Trong mười tiếng đếm nữa thì lính canh sẽ thấy chúng ta.”
“Vậy thì làm phiền Tiểu Vương gia theo thần.”
Chương tướng quân tra kiếm vào bao. Một toán lính tuần tra đi ngang, cúi đầu chào hai người rồi bước tiếp. Theo lời hướng dẫn của Chương tướng quân, cậu đến khu dành cho quân đội. Phía sau, tướng quân vẫn sẵn sàng để có thể rút kiếm bất cứ lúc nào.
“Ta có thể ngồi được chứ?” – An Hải bình thản hỏi, cứ như thể đây là một chuyến viếng thăm bình thường của một thành viên trong hoàng tộc.
“Xin mời.”
Cậu ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà. Chương tướng quân ngồi đối diện cậu.
“Xin hỏi, từ đâu ngài biết được chuyện này?”
“Thế tướng quân biết chuyện này lâu chưa?”
“Thần nghĩ là thần hỏi ngài trước.”
“Ta thì nghĩ là địa vị của ta cao hơn tướng quân.”
Hai người nhìn nhau một lúc, rồi tướng quân thở dài. Đôi mắt của những thành viên trong hoàng tộc chẳng những đẹp mà còn rất có uy lực.
“Tất cả mọi chuyện là do thần làm.”
“Có cần phải thế không?”
“Tất cả mọi chuyện là do thần làm.” – Chương tướng quân kiên quyết lặp lại.
“Tướng quân, ta vốn không định sẽ nói chuyện này với hoàng thượng hay một ai khác.”
“Sao ạ?”
Trước sự ngạc nhiên của Chương tướng quân, cậu lấy tờ giấy có vẽ dấu hiệu khi nãy xé nát nó ra rồi thả rơi xuống sàn nhà.
“Dù sao thì người ấy cũng không nhắm vào hoàng huynh, mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra.”
“Sao cơ?”
“Tướng quân nói mình là hung thủ mà thậm chí còn không biết con mồi là ai cơ à?” – cậu cười to – “Nhưng thôi, không biết cũng tốt.” – cậu đứng dậy – “Ta phải đến thăm hoàng huynh đây. Tướng quân yên tâm, ta nói là giữ lời. Cuộc điều tra này sẽ mãi mãi không có kết quả.”
“Đa tạ tiểu Vương gia.”
“Không cần thiết đâu, tướng quân. Người nên nói câu đó không phải là ngài.”
Cậu mở cửa, nhưng rồi chợt quay lại.
“Tướng quân à, như thế có đáng không?”
Hy sinh nhiều như thế có đáng không? Khi mà thậm chí người ta còn không biết đến…
Tướng quân không nói gì, cậu cũng không hỏi nữa. Ngước nhìn bầu trời xanh trong, An Hải chợt thấy mình ích kỷ. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn muốn ở cạnh An Thiên, muốn chàng phải yêu thương cậu, và chỉ quan tâm mỗi mình cậu. Nhưng cậu lại quên mất một điều, chàng không phải chỉ là của riêng cậu, vẫn còn rất nhiều người cần chàng như cậu cần chàng.
Rồi chợt cậu nhớ đến một màu áo lam…
=================
“Đệ vào được không ạ?” – An Hải gõ cửa.
“Vào đi.”
An Thiên gấp tờ tấu chương lại, để vào khay trên tay tên thái giám đứng cạnh bên rồi ra hiệu cho bọn họ lui. Một tên thái giám khác nhấc cái bàn gỗ nhỏ và bút, nghiên ra khỏi giường rồi cùng lui ra ngoài.
“Từ bao giờ An Hải yêu quí của ta vào phòng mà phải gõ cửa thế?”
“Đệ chỉ sợ hoàng huynh đang ngủ thôi. Hoàng huynh tham việc quá đấy!”
“Chỉ là bị trúng độc tí xíu thôi mà, ta cũng đã khỏe rồi, mọi người cứ làm quá lên. Phải nói mãi mẫu hậu mới cho động đến đống tấu chương đấy, nhưng phải nằm trên giường thế này đây.”
“Vì ai cũng yêu hoàng huynh hết.”
An Hải ngồi xuống cạnh giường, siết chặt tay người anh yêu quí của mình. Sẽ ra sao nếu cậu lại rời xa chàng nhỉ? Ý nghĩ đó khiến tim cậu nhói lên một cái. Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Cậu đã lại quen với việc ở cạnh chàng rồi, sẽ buồn lắm khi phải chia xa lần nữa. Lúc đến Nhạc Y Trai, nếu không nhờ có Kỳ Vũ và Tử Y Lang, chắc cậu chẳng bao giờ quen nổi với việc sống mà không có chàng. Cậu thở dài, tự dưng lại nghĩ đến cái gã vận lam y ấy nữa rồi.
“Việc điều tra đến đâu rồi?” – chàng hỏi.
“Chương tướng quân vẫn đang cố gắng hết sức ạ.”
“Ừ.”
“Hoàng huynh khát không? Đệ rót cho huynh một tách trà nhé?”
Chàng mỉm cười, gật đầu. An Hải đứng dậy, nhưng vừa xoay người đi thì bỗng xây xẩm mặt mày, cả trần nhà như muốn đổ sập xuống.
“An Hải, đệ làm sao thế? An Hải! An Hải!!!!”
“Hoàng đệ bị sao vậy?” – chàng lo lắng hỏi.
Tử Y Lang thở dài. Bệnh tình của An Hải ngày càng trầm trọng. Và như ai cũng biết, mạng sống của cậu chỉ còn được vài năm. Hai mươi lăm tuổi, đó là cái mốc thời gian mà không ai dám chắc cậu có thể vượt qua.
“Bẩm hoàng thượng, Vương đường chủ cầu kiến.”
“Được rồi, ta ra ngay.”
Chàng vén lại chăn cho An Hải rồi bước ra ngoài, khi đi ngang y, chàng có nói nhỏ một câu.
Cám ơn.
Khi đến đây, y đã băng chặt vết thương và cố đi đứng hết sức bình thường. An Hải cũng đã dặn các ngự y, cung nữ, thái giám giấu việc y bị thương. Nhưng bằng một cách nào đó, chàng vẫn biết.
Y bị thương là vì chàng.
Nhưng chàng vẫn chưa thể tha thứ cho y.
Một câu cảm ơn, chỉ thế thôi. Và bất chợt y mỉm cười.
Chỉ thế thôi.
=============================================
“Tham kiến hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” – chàng nói, giơ tay ra hiệu cho cung nữ, thái giám ra ngoài và mời Vương đường chủ ngồi.
Vương đường chủ là chủ nhân của An Lạc tiêu cục, nổi tiếng trong giang hồ. Tuy không ra làm quan, nhưng mấy đời hoàng hậu đều xuất thân từ Vương thị, lại thêm có nhiều mối quan hệ hôn nhân khác với hoàng tộc nên ở kinh thành, Vương thị được xem là đệ nhất thế gia. Thái hậu hiện thời cũng là biểu tỉ của Vương đường chủ.
“Dạo gần đây, bệnh tình của Hải nhi…à, Tiểu vương gia ngày một xấu đi, thần nghe nói Tiểu vương gia lại vừa ngất nữa?”
“Lại là sao?”
“Trong lúc người còn hôn mê, Hải…”
“Vương thúc cứ gọi An Hải như bình thường, ở đây chỉ có hai chúng ta.”
“Hải nhi đã ngất một lần rồi.”
“Sao không ai nói với trẫm hết vậy?”
“Chắc Hải nhi dặn họ giữ kín.”
“Thật là…”
Chàng bỏ dỡ câu nói, mày chau lại, không giấu nổi nét phiền muộn. An Hải yêu quí của chàng liệu sẽ còn bên chàng được bao lâu?
“Thần xin có một đề nghị…”
“Không được!!!” – chàng tức giận đứng dậy – “Không đời nào trẫm để An Hải gặp lại hắn!!!”
“Nhưng cứ với tình hình này, đây là cách tốt nhất.”
“Không, An Hải không đồng ý đâu! Đệ ấy không muốn gặp lại hắn!”
“Chính vì thế thần mới nói với người trước.”
“Vương thúc muốn trẫm thuyết phục An Hải đến Vương gia trang à?” – chàng giận đến mặt mày đỏ tía.
“Vâng ạ. Đó là cách tốt nhất cho Hải nhi.”
“Ra ngoài!!!”
“…”
“Trẫm bảo thúc ra ngoài!!!”
Vương đường chủ không chút sợ sệt trước thái độ của chàng, chỉ bình thản đứng dậy, cúi đầu chào, ra ngoài đóng cửa lại rồi đến thăm An Hải.
Chỉ còn một mình trong phòng, chàng tức giận gạt hết ly tách xuống đất, ném mạnh mấy cái ghế vào cột, hất đổ bàn, giật tung màn cửa xuống. Sau một lúc không còn gì để đập phá được nữa, chàng ngồi bệch xuống đất, dựa lưng vào một cây cột, thở hổn hển.
Chàng biết, Vương đường chủ nói đúng.
======================================
Một tháng sau…
“Hay lắm!”
Chàng vỗ tay bước vào. Hoàng hậu đỏ mặt đứng dậy, cúi chào. Nàng không nghĩ là chàng lại đến đây lúc này.
“Trẫm không biết là nàng cũng biết thổi tiêu đấy.”
“Từ lúc được nghe ngài thổi, thiếp đã cố tập nhưng vẫn không hay bằng, nên không dám nói ra.”
“Nàng khiêm tốn quá rồi. Thổi cho trẫm nghe một bài nữa nhé?”
Tiếng tiêu lại ngân lên. Chàng nhìn ra cửa sổ, giờ này An Hải ra sao nhỉ? Chàng muốn đến gặp cậu, muốn được chăm sóc cậu. Thật lòng chàng chẳng muốn để cậu đến Vương gia trang tí nào, nếu không vì…
“Hoàng thượng, ngài có tâm sự?”
“Xin lỗi... Trẫm bảo nàng thổi nhưng lại không chú ý lắng nghe…”
Nàng lắc đầu, mỉm cười.
“Chỉ cần ngài đến đây là thiếp vui rồi. Nếu được, thiếp mong được cùng chia sẽ muộn phiền với ngài.”
“Ta chỉ đang lo cho An Hải…”
Chàng thở dài, bỏ lửng câu nói.
“Hm?”
“Sao ạ?”
“À, không có gì.”
Chàng mỉm cười. Một tì nữ bưng cái khay có phủ vải tím hướng về điện Đông, chắc là cung nữ của Thái hậu. Chẳng biết từ bao giờ, chàng lại khá nhạy cảm với những gì màu tím.
“Có lẽ ta nên đến thăm An Hải.”
Chàng nói vu vơ, vẫn nhìn ra cửa sổ, quan sát hai chú chim đang đùa nhau, không hay biết đôi mắt hoàng hậu đượm buồn.
Trong lòng ngài, chưa bao giờ có thiếp…
=======================================
Cô tiểu thư trẻ vận lục y nhè nhẹ bước vào tiểu đình, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho bọn cung nữ, thái giám im lặng. Nàng rón rén đến sau lưng chàng
“Hoàng thượng!!!”
Nàng vỗ vào vai chàng, vui vẻ cười tươi.
“Giật mình.” - chàng làm ra vẻ hoảng hốt.
“Chẳng vui chút nào cả!” – nàng nguýt dài, ngồi xuống đối diện chàng – “Hoàng thượng biết muội đến.”
“Dĩ nhiên rồi, muội tử xinh đẹp.” – chàng véo nhẹ mũi nàng.
“Mai mốt muội không thèm đến nữa đâu.”
“Đừng giận mà. An Hải vẫn bình thường chứ?”
“Ngài chỉ lo cho Hải ca, chẳng thèm để ý gì đến muội cả.”
“Đừng hờn dỗi nữa, muội muốn thứ gì? Trẫm bảo người lấy cho.”
“Thôi không thèm.” – nàng thè lưỡi – “Hải ca vẫn khỏe mạnh như thường, và cực kỳ lạnh lùng với nhị ca của muội.”
“Uhm.” – giọng chàng buồn buồn, chàng muốn được đến thăm An Hải ngay tức thì.
“Chẳng có gì đau khổ hơn là phải vừa yêu lại vừa hận một người.”
“Hm?”
“Thì Hải ca đó! Mà thôi, mặc kệ họ đi, vài hôm nữa muội đi phương Bắc chơi một chuyến.”
“Lại đi nữa? Nữ nhi chẳng lo cầm kỳ thi họa, tối ngày rong chơi, coi chừng ế chồng đó.”
“Muội không thèm!”
“Đừng có nói sớm quá, cô nương. Mai mốt đừng có chạy đến đây năn nỉ trẫm ban hôn đấy!”
“Không nói chuyện với ngài nữa. Muội về đây.”
“Này, trẫm đùa thôi mà. Mau giận thế?”
“Hứ, giận luôn rồi!” – nàng nguýt dài, bỏ đi – “Lần này về không thèm mua quà cho ngài đâu.”
Chàng cười to. Lần nào nói chuyện với nàng, chàng cũng thấy như mọi ưu phiền tan biến. Trúc Diệp là con gái út của Vương đường chủ, xét về mọi mặt cũng chẳng thua kém gì hoàng hậu. Nếu nàng ấy sinh ra sớm hơn một chút, chắc thái hậu phải đau đầu lắm mới quyết định được giữa hai người họ, ai sẽ nối tiếp người giữ chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ. Như thế cũng hay, với hoàng hậu chàng có thể xem như một người vợ, nhưng với Trúc Diệp, thể nào cũng chỉ có thể là muội muội.
“À, Trúc Diệp!” – chàng gọi.
“Sao? Muốn năn nỉ muội à?” – nàng quay lại, nháy mắt.
“Ừ. Năn nỉ~~~”
“Xìa, chẳng thành ý chút nào. Có chuyện gì ngài nói đi.”
“Trẫm… À, trẫm nghe nói có đến hai cây tử tiêu?”
“Vâng, nhưng một cây mất tích rồi. Ngài cũng có hứng thú à?”
“Nếu được, muội tìm giúp trẫm nhé. Trẫm… muốn tặng cho hoàng hậu.”
“Í ẹ, tình cảm quá đi thôi!”
Chàng cười, cốc đầu Trúc Diệp một cái. Thật ra chàng tìm cây tử tiêu để làm gì? Chẳng biết nữa, chỉ là trong thoáng chốc, lời nói được thốt ra.
Màu tím, có lẽ đã trở thành nỗi ám ảnh.
Mà đã là ám ảnh thì không dễ gì có thể dứt ra. Từ bỏ, nói nghe thì dễ lắm, nhưng mấy ai làm được. Còn không muốn từ bỏ có được chăng? Hai người họ từ lúc sinh ra vốn đã được định sẽ đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Sau cái lần giao nhau năm mười bảy tuổi, hai con đường ấy đã tách ra để trở về quỹ đạo cũ của mình rồi. Có lẽ suốt đời cũng chỉ có thể đứng nhìn nhau ở hai phía cuộc đời.
Song tử tiêu, liệu đến bao giờ mới được trùng phùng?
===============================
Chú thích: Vương đường chủ là papa của seme bạn An Hải, bên “Huyền Cầm”, và trong “Bạch Phong sơn trang” có nói rõ về ông ấy ^^
Để thuận tiện hơn cho chương sau, Aki sẽ tóm tắt sơ lược những gì diễn ra bên
“Huyền cầm” để cho những ai chưa đọc “Huyền cầm” hiểu rõ hơn sự việc.
Huyền cầm: Sau khi đến Vương gia trang, bạn An Hải nhà ta và bạn Kỳ Vũ, con trai thứ của Vương đường chủ vờn nhau cả chục chap rồi cuối cùng cũng gạo nấu thành cơm. Trong thời gian này, Trúc Diệp biết được sự thật về cây tử tiêu còn lại và tìm được nó đem về cho An Thiên (thật ra là do Tử Y Lang giúp).
Nói về cặp Thiên – Lang. Bạn Tử thỉnh thoảng vẫn lén đến hoàng cung, bạn Thiên vẫn chưa học được thói quen cài chốt cửa sổ. Những lúc bạn Thiên bệnh hoặc thức trắng liên miên, bạn Tử sẽ dùng kế dụ bạn Thiên ra ngoài rồi buộc bạn Thiên phải nghỉ ngơi.
Rồi bạn An Hải biết mình sắp chết, Tử Y Lang đã pó tay, cơ hội tìm ra viên thuốc còn lại cũng quá mong manh nên quyết định sẽ bỏ đi, không muốn chết trước mặt người mình yêu. Tuy nhiên trong lúc bỏ đi thì An Hải bị mấy gã lạ mặt tấn công. Bạn ấy chống trả quyết liệt, đang ở thế thượng phong thì đột nhiên phát bệnh và sơ ý bị đâm mấy nhát (nói hơi quá ^^), rớt xuống núi. Lúc đó bạn Kỹ Vũ chạy đến nhưng không kịp, An Thiên cũng thế. Họ chỉ có thể đứng đó nhìn người mình yêu thương rời bỏ cõi đời. Chương 8 của “Song tử tiêu” sẽ ở vào khoảng thời gian giữa chương 12 và chương 13 của “Huyền cầm”. Xác An Hải lúc này vẫn chưa tìm được.