Trên tờ kết quả giám định cha con.
Viết rằng tôi và cha Lâm không có quan hệ cha con.
Cha Lâm nhận tập giấy, liếc mắt nhìn qua.
Lâm Dao rất đắc ý, tựa hồ cảm thấy lần này có thể giẫm tôi dưới chân.
"Cha, con đã nói rồi mà. Con đ.ũy này thèm muốn tiền tài nhà mình cho nên nó..."
Cô ta còn chưa nói hết câu, đã bị cha Lâm tát cho một phát muốn lật mặt.
Lâm Dao ng.u luôn rồi.
Đưa tay ôm má, lại liếc nhìn đám người ngồi dưới xem trò vui, thế là thẹn quá hóa giận gào lên.
"Cha, sao cha đánh con?"
Tại sao ấy à?
Tôi muốn bật cười tại chỗ luôn.
Chắc tại vì sáng hôm nay, kết quả giám định cha con do tôi chủ động yêu cầu đã được gửi tới cho cha Lâm.
Mẫu giám định tôi tự tay lấy ngay trước mặt ông ta cơ mà.
Chẳng lẽ lại không đáng tin hơn kết quả giám định do Lâm Dao lén lút lượm tóc rụng của tôi đi làm à?
Ai cũng vậy thôi, sẽ chỉ tin tưởng thứ mình nhìn thấy tận mắt.
Sáng hôm nay cha Lâm đã xem tờ kết quả giám định cha con kia rồi.
Kết quả hai lầm giám định đều giống nhau, không thể nào sai được.
Đương nhiên ông ta sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi nữa.
Cho nên, dù Lâm Dao có cầm tờ giám định kia tới, thì ông ta cũng chỉ nghĩ là Lâm Dao ghét tôi nên muốn dùng cách này để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm mà thôi.
Nếu Lâm Dao gây chuyện ở nhà, chắc cha Lâm cũng không giận đến thế.
Dù sao Lâm Dao cũng là đứa con gái ngọc ngà quý giá của ông ta.
Lòng người, xưa nay đều thiên vị.
Nhưng đây là cuộc họp cổ đông thường niên, là chỗ rất quan trọng, cũng là nơi lát nữa ông ta định thông báo việc phân phối cổ phần.
Ở đây không chỉ có người nhà họ Lâm mà còn mấy trăm cổ đông khác trong công ty.
Thậm chí còn có cả phóng viên ngồi lẫn ở giữa.
Lâm Dao công bố chuyện này trước bàn dân thiên hạ, mà suy nghĩ đầu tiên của cha Lâm chính là đứa con gái này đang cố tính gây chuyện.
Cho nên tức giận tới đỉnh điểm.
Hoặc, cũng có thể nói, là thất vọng hoàn toàn.
Cho nên cuối cùng cha Lâm không lấy tờ quyết định chuyển nhượng cổ phần còn dùng dằng chưa hạ bút kia ra nữa.
"Chị, em với cha đã giám định ADN rồi, chị đừng nói bậy."
Tôi tiến tới phía trước, cố ý nhấn mạnh chuyện này.
Sau đó chuyển đề tài, gợi mở một hướng mới cho cô ta phát tác
"Hay chị cho rằng không phải con gái của cha, nếu vậy thì sao cha lại đưa em về nhà nuôi chứ?"
Lâm Dao tựa hồ còn chưa nhận ra điều gì, hoặc là cô ta không hiểu sao cha Lâm lại không để ý đến giấy giám định mà mình vất vả lấy về.
"Cha, cha bảo vệ một con đ.ũy như vậy à?"
Lâm Dao rơm rớm nước mắt, giận quá mất khôn, cũng không biết lựa lời mà nói nữa.
Nhất là khi bị tôi kích động, lại càng nói hàm hồ.
"Hay là, cha lấy danh nghĩa con nuôi để dắt nó về nhà, chứ thực ra nó là tình nhân của cha?"
"Lâm Dao!"
"Dao Dao!"
Lâm Dao vừa mới nói xong câu này, cha Lâm đã không kiềm chế được nữa bồi thêm cho cô ta một tát tai.
Lần này lực mạnh hơn nhiều, đánh cô ta ngã xuống đất luôn.
Lâm Châu vội vàng chạy tới, quở trách Lâm Dao, ngăn cô ta tiếp tục nói bậy.
Với tình hình hôm nay quậy thành bê bối lớn cỡ này, chuyện thân phận của tôi, dù có nhiều chứng cứ hơn nữa thì cuối cùng mỗi người cũng nói một kiểu mà thôi.
Tam sao thất bản, cũng dễ hiểu thôi mà.
21.
Cuộc họp năm nay thất bại thảm hại.
Lâm Dao nói chuyện quá khó nghe, khiến cha Lâm tức đến mức đau tim ngất xỉu, cả đám cuống cuồng gọi xe cấp cứu đưa ông ta tới bệnh viện.
Tôi đứng bên cạnh yên lặng nhìn trò hề này.
Lâm Dao phẫn nộ tột đỉnh, bỏ đi mất.
Lần này, cô ta đã mất hết mặt mũi.
Tôi liếc nhìn Kỳ Dĩ Trì ngồi ở dưới hàng ghế cổ đông, ánh mắt khó giấu sự thất vọng.
Lần này, Lâm Dao thật sự mất đi người trong lòng rồi.
Vì cha Lâm nhập viện.
Nên tôi và Lâm Châu cũng vào chăm.
Cha Lâm được đưa vào phòng phẫu thuật, chỉ có tôi và Lâm Châu đứng chờ ngoài hành lang.
Tôi dựa tường, không hề lo lắng chút nào.
"Loan Loan."
Lâm Châu bỗng nhiên gọi tên tôi.
Tôi nhướng mắt nhìn hắn, chưa lên tiếng.
"Rốt cuộc em có phải là..."
Hắn chưa nói hết câu, nhưng tôi biết hắn muốn nói gì.
Hắn biết rõ Lâm Dao tùy hứng.
Nhưng chắc chắn cô ta không n.gu đến mức làm việc mua dây buộc mình như vậy trong đại hội cổ đông.
Đã vậy còn làm tới mức này, chứng tỏ cô ta phải có chứng cứ và lý do vô cùng xác thực.
Chỉ tiếc là vẫn thất bại.
Người ngoài thì có thể cho rằng Lâm Dao làm vậy là vì đố kỵ, nhưng Lâm Châu thì không.
Hắn rất thông minh, nhất định sẽ nhìn ra được vấn đề.
Nếu không, hắn sẽ không mở miệng hỏi tôi chuyện này.
Lâm Châu ngồi xuống ghế chờ, tôi thì chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, sau đó nắm chặt tay hắn.
Ban đầu hắn ngây người, định rút tay lại.
Nhưng tôi nắm rất chặt.
Thế là Lâm Châu không giãy nữa, để mặc tôi nắm tay.
Tôi ghé sát hơn chút nữa, thanh âm dịu dàng mà bình tĩnh trước sau như một: "Nếu anh muốn biết, mình đang ở bệnh viện này, chi bằng làm thêm lần nữa nhé?"
Lâm Châu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm.
"Em, đúng là em gái anh sao?"
Khi hắn nói câu này, rốt cuộc tôi cũng chứng thực được những suy đoán trong lòng mình.
Tôi cười càng tươi hơn.
Tôi không kiêng dè gì nữa đưa tay vuốt má hắn: "Anh, có quan trọng không?
Đây là lần đầu tiên tôi trả lời trực diện câu hỏi của hắn.
Có quan trọng không?
Đương nhiên là quan trọng.
Cho nên tôi không trả lời thẳng, nhưng cũng ngầm thừa nhận tôi không phải Lâm Loan thật.
Tôi giao điểm yếu của mình vào tay hắn.
Sau đó tôi lấy điện thoại ra, mở tấm hình đã chụp lúc trước ra.
Lâm Châu cúi đầu nhìn hình ảnh trên điện thoại.
Trên giấy chuyển nhượng cổ phần, tên Lâm Dao được ghi rất rõ ràng.
"Em nói rồi, anh là quan trọng nhất. Nên em nhất định sẽ đứng cạnh anh."
Tôi nắm chặt tay hắn, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau.
Lâm Châu cúi đầu nhìn tôi, mặt không lộ buồn vui.
Nhưng mà vành tai hắn lại ửng đỏ.
"Anh, anh sẽ bảo vệ em, đúng không?"
Lâm Châu không nói gì, nhưng hai bàn tay mười ngón đan nhau, không hề rời nhau.
Mỹ nhân kế, đúng là tiện sử dụng ghê.
22
Nhưng chừng này còn lâu mới đủ.
Lúc trước tôi chỉ lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai, giờ thì đã xác thực được rồi.
Cho nên tôi mới dám to gan nói vậy với Lâm Châu, chính là đang đánh cược tình cảm của hắn.
Ngay từ đầu hắn đã biết tôi không phải Lâm Loan thật.
Tôi làm hắn nghĩ rằng, tôi đã giao cả trái tim chân thành này cho hắn.
Đánh cược rằng tình cảm này sẽ khiến hắn làm việc giúp tôi.
Nhưng chừng đó là chưa đủ.
Trong lòng Lâm Châu, tiền và quyền mới là thứ quan trọng nhất.
Cho nên tôi lợi dụng sự do dự của cha Lâm, để tờ giấy chuyển nhượng cổ phần kia trở thành vật xúc tác thúc đẩy Lâm Châu quyết định.
Cô em gái không cùng huyết thống này, toàn tâm toàn ý muốn giúp hắn.
Thậm chí, trong mắt chỉ có mình hắn.
Nhưng tình cảm ấy à, quá thẳng thắn lại thường không được trân trọng.
Tôi còn cần một vật xúc tác nữa.
Kỳ Dĩ Trì, là vật xúc tác lý tưởng.
Không chỉ có thể khiến Lâm Dao đau đớn phát đi.ên, mà còn có thể ép Lâm Châu hạ quyết tâm.
23.
Kỳ Dĩ Trì tốt xấu gì cũng có hôn ước với Lâm Dao.
Cho nên lúc cha Lâm nằm viện, anh ta cũng tới thăm một lần cho phải phép.
Thần sắc cha Lâm không còn tươi tắn như trước nữa, lúc thấy chàng rể quý Kỳ Dĩ Trì của mình thì sắc mặt mới khá hơn một chút.
Có lẽ do dạo này Lâm Dao gây chuyện quá nhiều, chuyện nào cũng mất mặt mất mũi cả.
Cho nên cha Lâm có hơi lo lắng về hôn ước này, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Chuyện kết hôn của con với Dao Dao, con tính khi nào tổ chức?"
Hai người cũng tới tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, trước kia thấy con gái mình còn nhỏ, nên cha Lâm mới không giục đính hôn.
Nhưng giờ thì không ổn rồi.
Chỉ đành bất chấp mặt mũi chủ động nhắc tới.
Kỳ Dĩ Trì cau mày, dùng dằng mãi mới dám mở miệng: "Không gấp ạ."
"Sao lại không gấp?" Cha Lâm không vui, lên tiếng: "Hôn ước của con với nhà họ Lâm đã chốt từ nhỏ, giờ đều lớn rồi, cũng nên cân nhắc đi thôi."
"Việc liên hôn với nhà họ Lâm, đương nhiên nhà họ Kỳ chúng con sẽ không bội ước."
Tựa hồ Kỳ Dĩ Trì cũng không được vui cho lắm, nhưng vì nói chuyện với người lớn nên không dám phát tác.
Tôi nghe họ nói chuyện, thế là lựa đúng lúc đưa tới hai ly nước.
Ánh mắt Kỳ Dĩ Trì chẳng biết vô tình hay cố ý lướt qua người tôi.
Tôi làm như không thấy gì cả, gật đầu với hắn, sau đó ngồi ghế sô pha bên cạnh, yên lặng đọc sách.
Lịch sự tao nhã vô cùng.
Một lúc sau, tôi ra khỏi phòng bệnh.
Đứng ngoài cửa gọi điện thoại nhờ Lâm Châu mua giúp tôi ít đồ ở gần bệnh viện.
Tôi bảo là gấp lắm, vừa khéo hắn ở gần đây nên làm cũng rất nhanh.
Lúc Lâm Châu sắp đến bệnh viện, Kỳ Dĩ Trì cũng ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta vừa bước ra đã nhìn thấy tôi.
"Anh Kỳ."
Tôi lễ phép chào hỏi, dù sao quan hệ hai nhà Lâm Kỳ cũng khá gần gũi. Nên cha Lâm dặn tôi, gặp anh ta thì gọi "Anh Kỳ" để thể hiện sự thân thiết.
Kỳ Dĩ Trì nhìn tôi, rất lâu sau mới lên tiếng: "Em đồng ý đính hôn với tôi chứ?"
Tôi từng nghĩ anh ta sẽ đổi ý chuyện Lâm Dao, nhưng không ngờ lúc này lại hỏi thẳng tôi như vậy.
Thấy tôi mãi không trả lời, Kỳ Dĩ Trì tiếp tục giải thích.
"Hôn sự này là cha mẹ hai nhà quyết định, tôi nhất định phải nghe theo. Nếu bắt buộc phải cưới, tôi hi vọng có thể cưới một cô gái dịu dàng tao nhã hơn."
Hiển nhiên bộ dạng phát cuồng của Lâm Dao đã khiến anh ta thất vọng đến cực điểm.
Nếu nhất định phải cưới, sao không cưới một người khiến anh ta hài lòng hơn?
Chẳng hạn như tôi.
Tôi còn chưa mở miệng trả lời thì Lâm Châu đã chạy tới.
Hắn nhét bao đồ vào tay tôi, sau đó túm cổ áo Kỳ Dĩ Trì, hung dữ cảnh cáo: "Mày nghĩ con gái nhà họ Lâm là đồ bán ngoài chợ à? Muốn đổi là đổi thế à?"
Kỳ Dĩ Trì đưa tay sửa kính, vẫn nhìn tôi chằm chằm.
"Em cứ suy nghĩ đi, tôi chờ em trả lời."
Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lâm Châu.
"Đằng nào cũng là thông gia, đương nhiên tôi có quyền chọn người tôi thích hơn chứ."
"Mày... cứ thử xem."
Lâm Châu giận quá hóa cười.
Hắn đấm mạnh vào tường, nếu không phải còn nhớ ra cha Lâm đang nằm nghỉ trong phòng bệnh, chắc hai người đã xông vào đánh nhau một trận rồi.