Một ngày nào đó, đại trưởng lão Thốn Tâm thấm thía khuyên can ta rằng ta đã ba ngàn tuổi rồi, nay đã là nhân ngư trưởng thành, phải có người kế tục Vương tộc, cũng nên cân nhắc chuyện sinh sôi dòng dõi.
Được, ta không nói hai lời đồng ý ngay, tai họa, không, ở trong Vô Tận Hải ba ngàn năm, ta đã chơi chán rồi nên vừa hay có thể đến thế gian đùa giỡn một chút.
Ta bèn lên bờ, dọc đường thoải mái nhàn nhã, du lịch phàm trần, cuối cùng sinh ra lòng thưởng ngoạn Kính Hồ ở Thanh Châu.
Có lẽ do mặt hồ phẳng lặng, không cuồn cuộn như sóng biển. Có lẽ do khói lửa nhân gian khiến tay ăn chơi như ta sinh ra lòng chiếm hữu.
Quỷ thần xui khiến ta thi pháp bên hồ, học theo kiểu dáng xây dựng đình viện lầu các của phàm nhân, biến ra chỗ ở cho mình, lấy tên là Tiểu Trúc Lâm Hồ. Đồng thời bày kết giới, người bình thường căn bản không nhìn thấy, càng vào không được.
Ta đang nghĩ nơi này sơn thanh thủy tú, phong cảnh mê người, nam tử sinh ra ở đây nhất định không phải tục vật nên định tìm gặp một nam tử không tầm thường ở đây, hoàn thành nhiệm vụ sinh sôi hậu đại.
Ta học theo dáng vẻ của phàm nhân, một ngày ba bữa, trải qua thời gian ngày đêm như bình thường. Ngày thường, ta lưu luyến trong thành, đi đến những nơi ăn ngon chơi vui, chỉ cảm thấy vui đến quên trời quên đất, hoàn toàn quên sạch sành sanh chuyện sinh sôi dòng dõi.
Sau đó...
Ta nhớ, mình cứ sống phóng túng như vậy, trải qua rất nhiều thời gian tiêu dao, gặp một lang quân áo trắng, dưới ánh sáng nhu hòa của mặt trời, hắn nở nụ cười yếu ớt về phía ta, thực sự quá mê người.
Ta động tâm sao?
Chính là hắn.
Từ trước đến nay, mỹ mạo và giọng nói của tộc Nhân Ngư thế gian hiếm có, ta tin rằng hắn sẽ không có lực chống đỡ.
Sau đó là những ngày tháng không biết xấu hổ ở Tiểu Trúc Lâm Hồ, tiếp theo ta bị Thốn Tâm trưởng lão dẫn về Vô Tận Hải.
Những mảnh kí ức này lẻ tẻ mà mơ hồ, sau này đủ ngày tháng rồi, ta sinh ra Linh Tê ở Vô Tận Hải... Theo quy định của tộc, cậu bé là dị loại nên bị xử tử, lúc ta sầu muộn xoắn xuýt, dùng hết pháp thuật chữa trị ký ức thì mới chậm rãi nhớ tới, nhưng chỉ vẻn vẹn như thế.
Rốt cuộc vì sao ta không tìm phàm nhân, rồi lại đi trêu chọc một vị Thượng Thần, còn suýt nữa mất mạng nhỏ, ta đã sớm quên sạch sẽ cả rồi.
Bây giờ nhớ lại thì có lẽ năm đó ta thật sự thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Huyền Linh Thượng Thần, hắn lại ngây thơ dễ bị lừa như vậy...
Khi đó, ta trở lại Vô Tận Hải, ngày nào cũng cười toe toét, tiêu dao sống qua ngày. Dù sắp sinh nhưng vẫn mang theo hai thị nữ cưỡi hải mã đi đá san hô hoặc dắt ngựa đi rong, bắt hải tinh, đùa sứa.
Tọa kỵ ta ngự dụng là một con hải mã trưởng thành, màu xanh đậm, bóng loáng nước, tên là Đạp Tuyết.
Mặc dù chúng ta ở trong biển không có tuyết để đạp, nhưng ta hi vọng một ngày kia có thể cưỡi nó, đạp lên tuyết trắng, tìm hồng mai, ngắm nhìn phong quang vô tận trên tứ hải bát hoang.
Vốn định sinh ra người thừa kế, giao cho bốn đại trưởng lão, từ kinh nghiệm xương máu của bọn họ, điều chỉnh phương thức giáo dưỡng, một lần nữa bồi dưỡng một vị nữ vương Nhân Ngư hợp cách, ta sẽ tiêu sái mang theo Đạp Tuyết, ngao du tứ hải cửu châu.
Hành lý đã đóng gói xong.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc đứa trẻ cất tiếng khóc vang, trong lòng ta đã biết đại sự không ổn...
Ta là một Nhân Ngư, làm sao lại sinh ra một tiểu Thanh Long được?
Còn là con trai, nếu là gái thì xen lẫn một đám mỹ nhân ngư, che giấu một chút, còn có thể miễn cưỡng mạo xưng đủ số.
Nhưng con trai thì cũng không thể nam giả nữ cả đời được?
Ta ôm tiểu Thanh Long vô cùng mềm mại, nhất thời choáng váng, khổ cực nghĩ đối sách, hoàn toàn không để ý đến bốn đại trưởng lão nghe tiếng chạy đến và ánh mắt ảo não ưu sầu của Đại Tế Ti.
Khe vực dưới biển sâu là nơi tĩnh mịch hắc ám nhất, giam cầm yêu thú bị bắt lúc đại loạn thời kỳ Thượng Cổ, bọn chúng đang mở to miệng lớn, chờ đợi tội nhân trong tộc bị đẩy xuống đáy vực ăn cho no bụng.
Đó là tử hình của tộc Nhân Ngư, tộc nhân phạm vào trọng tội sẽ bị đẩy xuống đáy vực cho yêu thú ăn. Vạn năm trôi qua, không có mấy tộc nhân bị đẩy xuống, đối với tộc Nhân Ngư mà nói, nơi đó sớm đã là thùng rỗng kêu to, có lẽ yêu thú dưới đó đã chết đói từ lâu.
Nhưng Đại Tế Ti lại muốn đẩy tiểu Thanh Long của ta xuống đáy vực cho yêu thú ăn.
Nàng nói, không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ làm hại chúng ta.
Dưới đáy vực tĩnh mịch đen nhánh, Yêu thú đói bụng vạn năm lóe lên răng nanh màu trắng bạc, phát ra từng tiếng gào thét. Tiểu Thanh Long từ trong bụng mẹ chui ra, bị giày vò từ điện Lam Hoa đến đáy vực, tiếng khóc nỉ non sớm đã trở nên yếu ớt.
Thuở nhỏ ta sợ nhất là Đại Tế Ti, nàng chấp chưởng hình phạt trong tộc, ăn nói có ý tứ, rất nghiêm khắc. Ta gặp nàng, giống như chuột thấy mèo.
Nhưng một ngày này, không biết ta lấy dũng khí từ đâu ra, một đường đuổi đến bên vực thẳm, đoạt tiểu Thanh Long đã khóc đến không còn sức nhúc nhích trong tay Đại Tế Ti.
Cậu bé rất ngoan, được ta ôm vào trong ngực bèn bẹp miệng, ngủ thiếp đi.
Trong mắt Đại Tế Ti lóe ra vẻ căm giận ngút trời.
Nhưng ta là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Vương tộc, đương nhiên biết làm thế nào mới có thể dập tắt lửa giận của nàng, bảo vệ đứa trẻ từ trong bụng ta sinh ra, cho dù Nhân Ngư hay là Thang Long, cậu bé vẫn là trẻ con, không chỉ là trẻ con mà còn là con của Tư Không Úc Luật ta!
Bây giờ Tiểu Thanh Long đã ba trăm tuổi.
Ta đặt tên cho cậu bé là Linh Tê, cậu bé vui vẻ lớn lên trong điện Lam Hoa, chưa từng cảm thấy mình có gì khác biệt với những người khác. Lúc vui vẻ, cũng sẽ lộ ra cái đuôi dài nhỏ, học theo đám mỹ nhân ngư tỷ tỷ của cậu bé ngồi trên đá ngầm ca hát.
Đáng tiếc, ngũ âm của cậu bé không được đầy đủ.
Ta và bốn vị trưởng lão giống nhau, không biết nuôi trẻ con, chỉ cần mỗi ngày cậu bé đều cười vui vẻ là được.
Ta bề bộn nhiều việc trong tộc, cậu bé và Đạp Tuyết sẽ chơi đùa ở nơi hẻo lánh, thấy ta rảnh rỗi, sẽ nháo muốn ta dẫn cậu bé đi thuần phục hải mã, đào hải tinh, nhìn sứa đủ mọi màu sắc khiêu vũ, có khi cũng sẽ ngứa tay trêu chọc sứa nhỏ xinh đẹp, ôm lấy ngón tay bị giật đến tê dại, khuôn mặt phồng lên như bánh bao thịt, ngậm nước mắt tới tìm ta nũng nịu.
Không phải tộc loại của ta thì thế nào, trong thân thể của cậu bé vẫn chảy dòng máu của Vương tộc Nhân Ngư.
Nhưng Thốn Tâm trưởng lão lại nói, trong lục giới, bây giờ cũng chỉ có nhà Thiên Đế Huyền thị trên Cửu Trọng Thiên thuộc Long tộc Thượng Cổ, năm đó, người bị ta trêu chọc ở phàm giới, chỉ sợ là vị Thượng Thần kia của Huyền thị, dòng họ thống trị Thiên Giới vài vạn năm, thủ đoạn tàn nhẫn, ta phải cẩn thận, giấu kỹ Linh Tê, tránh dẫn xuất đại họa.