Ánh trăng hiện ra sau những đám mây đen, tôi thấy rõ mặt hắn ta, người này đã gặp qua rồi.— chính là tên thanh niên chạy xe đạp.
Tuy vừa nãy mánh khóe nhỏ của tôi đã khiến hắn ăn đau, nhưng giờ gió đổi hướng rồi. Tay phải bị đâm xuyên dính trên cửa sổ, đau đến nỗi không thể dùng sức, tôi chỉ có thể dùng tay trái bám vào bệ cửa sổ.
Hắn cầm cán dao rút ra, tôi hét lên, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mũi dao lơ lửng trên mu bàn tay trái tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống. Tay phải máu tươi chảy đầy ra nên bắt đầu bị trượt, có lúc tôi suýt nữa không bám vào bệ cửa sổ được.
Chỉ cần tay trái bị một dao là sẽ rơi từ tầng tám xuống ngay.
Mũi dao chạm nhẹ vào mu bàn tay tôi, đôi mắt đen lãnh tĩnh đến dọa người. Tôi chưa bao giờ bị người khác nhìn kiểu này, ngay cả những lúc quan hệ với Hứa Đà căng thẳng nhất cũng không có — ánh mắt tên này nhìn tôi giống như mổ cá đang nằm trên thớt.
Sau đó hắn mở mồm hỏi một câu:
"--- Mày biết bao nhiêu thân phận giả của nó?"
Tôi sợ cứng người, tôi nhận ra ngay hắn muốn biết rốt cuộc tôi biết rõ quá khứ của Hứa Đà bao nhiêu. Nhưng mà tôi chỉ biết người này gọi là "Hứa Đà", cứ tính là tôi xem qua túi đựng giấy tờ giả của anh ấy cũng không có cố tình ghi lại mấy cái tên a.
"Thôi, dù sao thì ý của thầy là giết mày." Hắn cười nhạt.
Tôi ngẩng đầu nhìn: "Có người sai mày đến giết tao?"
Hắn không đáp, chuẩn bị đâm xuyên tay trái tôi, tôi la lên ngăn hắn lại.
"Mày cảm thấy tao biết một chuyện mà mày không biết. Tao nói với mày, mày có thể thả tao không?"
"Chuyện gì?"
"Mày không giết tao được." Tôi hơi cúi đầu xuống, "Nhưng mày thì sắp chết rồi."
Không giống mấy tên phản diện ngốc nga ngốc nghếch trong phim truyền hình, hắn ngay lập tức hiểu ra tại sao tôi nói vậy, định quay người lại; nhưng mà muộn mất rồi nha, Hứa Đà đứng ngay đằng sau, mũi dao chiến đấu nhẹ mà sắc rất nhanh chạm vào hốc hộp sọ phía sau, cắm sâu vào đến nửa con dao, Hứa Đà thành thục xoay con dao nửa vòng, thậm chí chưa kịp thấy máu chảy ra tên đó đã co giật dữ dội rồi lặng lẽ ngã xuống.
Hai chúng tôi mình đầy thương tích. Anh ấy giũ mấy túi thịt đông lạnh mà tôi nhét vào quần áo ra, trên đó có mấy vết dao. Trước đó để phòng vạn nhất tôi đem thịt đông trong tủ lạnh giấu bên dưới quần áo rồi lấy mền quấn lại, kẻ địch nếu muốn đâm thêm thì mấy túi thịt này cũng có khả năng thay anh ấy chống đỡ được.
Tên kia vẫn chưa chết, thỉnh thoảng lại co giật. Nhưng tôi biết hắn không thể dậy được nữa, khi nãy Hứa Đà xuống tay không một chút lưu tình, thần kinh và não đều bị quét sạch, chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Để hắn đại đâu đó cho anh nghỉ một lát được không?" Hứa Đà cười khổ, "Anh hơi mệt….đợi khỏe hơn sẽ mang hắn đi vứt….."
"Em xử lý cũng được."
"Em không biết đâu, em cũng nghỉ ngơi đi. Vết thương ở tay chân không đến nỗi ảnh hưởng thần kinh chứ?"
— Khó mà nói. Tay phải tôi có ba ngón không còn cảm giác nữa, nhưng so với Hứa Đà thì tôi chỉ chị thương nhẹ.
Tôi băng bó tay chân đơn giản, đưa thuốc kháng sinh cho anh ấy. Còn tên kia tôi tạm thời lấy thảm quấn lại quăng vào nhà kho, mang hết đồ khử mùi mở ra ném vào cùng, phòng trường hợp hắn ở trong đó không nhịn được đại tiểu tiện hoặc chết nhanh quá ngày mai sẽ có mùi xác chết.
Hứa Đà uống thuốc xong đã ngủ. Tôi cố tình ghé sát mặt anh ấy xem ngủ thật hay giả, hai lần đầu anh ấy còn ráng đưa tay xoa xoa đầu tôi, đến lần thứ ba quá mệt không tỉnh nổi nên đã ngủ say rồi.
Thế là tôi cũng uống hai viên kháng sinh, chuẩn bị đến bệnh viện cấp cứu, viện cớ bị tai nạn thuận tiện kê thêm thuốc kháng sinh với tiêu độc.
Màn hình điện thoại bị dính máu, lúc tôi đang lau thì nó sáng lên, có mấy tin nhắn chưa đọc của Kỳ Mông Trúc. Đại ý là anh ta sẽ không đeo bám tôi nữa, nhưng hy vọng tôi cũng đừng đem chuyện của anh ta đi nói lung tung.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, một suy nghĩ chợt lóe lên. Sau vài phút suy nghĩ tường tận, tôi gọi điện thoại cho Kỳ Mông Trúc.
Hai giờ sáng chúng tôi hẹn gặp ở hoa viên Lục Địa.
Anh ta đến sớm nửa tiếng, ở bên ngoài xe thấp thỏm bất an, cứ cách ba giây lại kiểm tra tay áo với đồ vest xem có ngay ngắn không. Tên gia hỏa này rất cẩn thận, đã đổi qua một chiếc xe nhỏ ít bắt mắt hơn.
Tôi ở trong rừng cây đi ra: "Anh không nói với ai khác đó chứ?"
Anh ta lắc đầu, kích động đi về phía tôi: "Không. Đều chuẩn bị xong cả rồi, công cụ, bao tải, kế hoạch xử lý xác chết….người cậu xảy ra chuyện gì thế?!"
Đi gần đến đèn đường, anh ta nhìn thấy người tôi băng bó thì bị hù chết khiếp. Tôi thật không chịu được cái kiểu làm bộ của phú nhị đại, luôn mồm nói muốn giết người cho thỏa, kết quả vừa nhìn thấy vết thương băng bó đã không khống chế được cảm xúc.
"Anh thật sự được không đấy?" Tôi chất vấn anh ta, "Đừng có nhìn thấy mục tiêu xong rồi sợ vãi đái ra."
"Cậu nói chuyện có thể đừng xéo sắc như vậy không?"
"Tôi nói chuyện xéo sắc á?"
"Không ai nói cậu xéo sắc hả?"
Sau ba câu hỏi ấu trĩ, tôi tự ngẫm lại vài giây nhưng mà trong ký ức không thấy lúc nào Hứa Đà chê tôi nói chuyện xéo sắc cả. Quả nhiên là phú nhị đại thích làm bộ làm tịch.
Anh ta đem kế hoạch xử lý thi thể nói cho tôi. Dùng cách ổn thỏa nhất là lò đốt rác. Doanh nghiệp của gia đình Kỳ Mông Trúc ở ngoại ô thành phố có một xưởng tái chế rác thải nhựa, công xưởng có lò đốt cả ngày, lối đi vào có giám sát, nhưng anh ta có thể vào xưởng trước yêu cầu ngưng giám sát tạm thời.
Tên kia đang ở trong cốp sau, tôi đem nhét hắn vào vali to nhất. Vẫn còn sống nhưng mà trông như con robot đồ chơi bị hỏng, chân tay bẻ ngược, chỉ không ngừng run rẩy.
Xe chạy đến tư trạch của Kỳ Mông Trúc trước, anh ta ở một mình trong tòa biệt thự này. Chỉ mới bước một chân vào viện tử tôi liền khằng định đây là nhà anh ta, vì tôi chưa thấy qua viện tử nào nào mà mấy luống hoa cỏ trong vườn hoa đều phân thành các ô vuông vức, không một cọng cỏ dại.
Trong nhà cũng thế, đá lót sàn trắng tinh, mặt tường đen huyền, các đồ trang trí trong nhà đều tuân theo sự tối giản, sạch sẽ đến mức làm người khác không thoải mái.
"Vali này thì sao, tôi mở hay anh mở? Lỡ mở ra làm dơ đá lót sàn của anh đừng có trách tôi."
Kỳ Mông Trúc ngẫm nghĩ một lát, liền nhanh gọn mở ra tại huyền quan. Ngay khi mở nắp ra anh ta liền bị choáng, bịt miệng mũi mà nôn.
"--- Sao kinh tởm vậy?!"
"So với tôi tưởng tượng, như vầy đã sạch sẽ lắm rồi." Tôi nói, "Hiện trường không có mấy giọt máu, thủ pháp rất tuyệt."
"Thứ tôi muốn không phải là người với loại cảm giác này!"
"Anh tưởng đây là tuyển tú à?"
"Đới Tuyết Minh, chuyện này quan trọng như đi xem mắt vậy, là một loại cảm giác nghi thức, là cảm giác!" Anh ta kích động đến nỗi tóc tai loạn cả lên, thần kinh mà giải thích với tôi, "Không phải tùy tiện một người là được!"
".....Anh lấy hắn luyện tập không được sao?"
"Tôi đâu phải tên cuồng sát nhân!"
— Trước đây cũng có người thề thốt nói với tôi không phải là cuồng sát. Có quỷ mới tin á.
—----------
Nhưng lần này Kỳ Mông Trúc có vẻ tức giận thật.
Tôi đem người nhét lại vào vali. Anh ta bỏ tôi lại huyền quan, tự đi vào phòng khách, đi qua đi lại cuối cùng ngồi xuống sô pha, mãi không nói gì.
Qua một lúc tôi mới theo vào phòng khách: "Anh rốt cuộc muốn như nào?"
Anh ta che mặt hít một hơi thật sâu. Đốt huân hương trong phòng khách muốn xua đi mùi đáng sợ từ vali.
"......Tôi bất quá hỏi người kia ở đâu ra, tôi không có hứng thú." Anh ta nhỏ giọng nói, nghe có chút bí bách: "Đới Tuyết Minh, lần này cậu quá phận rồi."
"Tôi dựa theo yêu cầu của anh mà —"
"Cái tôi muốn không phải loại này! Hắn đánh nhau với ai mới biến thành như vầy? Tôi cũng không cách nào biết được anh ta có muốn chết hay không!"
"Ai biến thành như thế này mà chẳng muốn chết." Tôi rất chắc chắn.
Một cái ly bay về phía tôi, đập vào bức tường phía sau lưng vỡ tan tành; tôi ôm đầu né đi, nhìn cái người đang bạo nộ.
"Cậu có biết tôn trọng sinh mệnh không hả?"
Anh ta hỏi.
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, trợn mắt lên nhìn gã.
Kỳ Mông Trúc quay về lại ghế salon ngồi, "Tôi đối với cậu có cảm giác rất kỳ quái, suy nghĩ của cậu có chút không giống người bình thường."
Tôi bật cười: "Anh bình thường chắc?"
"Tôi nói tôi muốn giết người, là vì tôi muốn hoàn thành một việc như vậy, để cho cuộc sống của tôi hoàn chỉnh, thăng hoa. Khống chế khoảnh khắc sinh tử, đây là cái mà tôi muốn thể nghiệm. Người này phải khao khát cái chết mà không chết được, tôi sẽ ban cho. Chỉ có thăng hoa rồi tôi mới biết được quá khứ của mình có bản chất như thế nào."
"Rồi lần sau giết hai người, thanh kinh nghiệm đầy rồi thì thăng cấp?"
Tôi đùa một câu không hợp với lúc này lắm.
Gã không nói nữa, vẫy tay ý kêu tôi cút.
Tôi chỉ có thể lùi về huyền quan, mang vali cút đi. Đang lúc dựng đứng vali lên thì thân thể hắn rơi ra ngoài do nắp đóng không kỹ. Nhìn thấy bộ dạng đó tôi liền đứng tim.— chết rồi.
Không biết do bị trọng thương hay vì bị đóng kín trong va li nên mới vừa bị ngạt chết.
Kỳ Mông Trúc nghe thấy tiếng ở huyền quan, liền đi ra khỏi phòng khách xem tình huống. Tôi ngồi trước thi thể, có chút chột dạ né tránh ánh mắt của anh ta.
".... Hắn chết rồi, anh có thể……cho tôi mượn xưởng đốt được không?" Tôi thì thào.
"Tôi không muốn vì cậu mà vướng vào rắc rối."
".....sẽ không đâu, tôi dám đảm bảo gia hỏa này không có thân phận hợp pháp."
"Vậy càng phiền phức, lai lịch bất minh, hoàn cảnh không rõ."
"Tôi cầu anh một ân tình, được không hả?" Ngữ khí của tôi xuống nước hẳn, "tôi sẽ tiếp tục tìm đối tượng mà anh muốn. Anh giúp tôi lần này đi."
Hai mắt anh ta chăm chăm nhìn tôi, nội tâm cũng đang do dự.
"Người này không thể do cậu giết, sao không để người giết hắn xử lý thi thể đi?"
Tôi nghĩ rất nhiều câu trả lời trong đầu nhưng mục đích thật sự đơn giản đến buồn cười — tôi chỉ muốn để Hứa Đà nghỉ ngơi thêm một lát, không cần vội dậy xử lý tên này.
"Tôi không thể nói được." Cuối cùng tôi quyết định dùng cách nói thật nhất, "Tôi không thể nói với anh gì cả, càng nói nhiều anh càng dễ bị rắc rối quấn thân. Chỉ cần cho tôi mượn lò đốt, tên này trên thế giới không có thân phận, sống như một bóng ma, chỉ cần đem thiêu xong là tất cả kết thúc rồi."
Một khắc sau, trời sáng thì chúng tôi cũng lên đường rồi, vội vã chạy đến công xưởng ở ngoại ô. Kỳ Mông Trúc trước tiên đã liên hệ phòng trực ban công xưởng tạm ngừng giám và để nhân viên trực lò đốt rời đi.
—-----
Lúc về tới nhà là bảy rưỡi sáng. Lúc tôi mở cửa, cửa phòng ngủ đã mở, tôi nhớ lúc đi đã khóa lại rồi mà.
Trong nhà không một bóng người.
Hứa Đà đâu? Tay bị thương của tôi tự nhiên đau nhói — không thấy anh ấy đâu, không lẽ đi mất rồi?
Tôi khó khăn đi về phía trước, giống như bước vào địa ngục trần gian. Tôi biết rất rõ, giả sử anh ấy quyết định đi, bản thân tôi căn bản không có năng lực tìm ra anh ấy.
Tôi thất thểu đi vào phòng khách. Phía sau có tiếng đóng cửa phòng, một bàn tay mát lạnh nắm lấy cổ tay tôi — anh ấy trốn sau cánh cửa, thu hồi lại con giao trong tay.
"....Em về rồi?" Giọng anh ấy khản đặc vì kiệt sức, "Anh tỉnh lại không thấy đâu, tưởng em đi rồi."
"Không phải anh bảo em mau chạy trốn sao?"
Anh ấy cúi đầu cười: "Ừ, anh muốn em mau trốn đi."
"Anh ngủ thêm lát nữa đi, em mang thuốc về rồi, mua cả cơm hộp hâm nóng là ăn được rồi." Tôi để túi siêu thị lên bàn, lấy từng thứ trong đó ra, "Em không đi đâu, anh yên tâm đi. Cùng lắm là buổi sáng đến giờ đi xuống đổ rác thôi."
"Buổi tối hãy đổ." Anh ấy kéo chặt tay tôi.
"Buổi tối thùng rác ướt không mở."
(Rác ướt: Rác phân hủy được)
Tôi liếc nhìn miệng vết thương với đường khâu nham nhở ở bụng anh ấy, rũ hai mắt xuống,
"Anh sợ hả? Sợ lúc tỉnh dậy không thấy em ở đây sao?"
"Anh không có chuyện gì phải sợ cả."
"Anh sợ." Tôi cười, "Lúc nãy có phải anh nghĩ, đợi vết thương đỡ hơn rồi, sẽ khiến cái tên quản lý không mở thùng rác phân hủy buổi tối biến hắn thành rác phân hủy sao?"
Anh ấy ngồi lại sô pha nghỉ ngơi. Tôi đắp cho anh ấy chiếc chăn mỏng rồi xuống bếp lấy giẻ lau dọn dẹp mớ bừa bãi trong nhà, miễn cho mẹ tôi đột ngột lên đây lại bị dọa chết khiếp.
"Tuyết Minh," anh ấy ở phòng khách gọi tôi, "đợi buổi chiều anh dậy, cùng đi gặp bạn anh nha?"
"Cái loại bạn đâm anh ba nhát ấy à?"
"Thứ bạn đó đã thành rác phân hủy rồi, buổi chiều muốn gặp người bạn thật sự, em tốt nhất đi với anh, không, là nhất định phải đi."
- ----------------