Mưa kéo đến rất nhanh, gần như ngay lúc hai người bọn họ ngồi vào trong taxi thì những giọt nước to nặng cũng rơi lên mặt kính xe và rồi con đường phía trước nhanh chóng ướt đẫm, không ngừng phản xạ lại ánh đèn rực rỡ trên phố.
Alex thoải mái thở ra một hơi dài, không gì tốt hơn là bầu không khí mát lạnh này, rốt cuộc cũng về nhà.
Ross ngồi bên cạnh nắm lấy tay cậu, thấy cậu như vậy thì cười nhẹ: “Có vẻ như em đã thật sự thích nơi này.”
Alex nhìn anh cười: “Vâng, tuy lúc mới chuyển đến đây có phần không quen nhưng dần dà em cảm thấy mình rất thích cái lạnh này. So với thành phố nóng bức trước kia nơi em sống thì tốt hơn nhiều.”
Tính ra thì cậu cũng chỉ mới đến Estaban được hơn một năm, sau đó quen biết anh. Có lẽ cũng là những ngày có anh mới khiến cậu nhanh chóng làm quen với thành phố ẩm ướt này.
Ross thấy cậu lại đăm chiêu nhìn ra màn mưa ngoài cửa, không khỏi nhéo nhéo tay cậu: “Đang nghĩ gì thế?”
Chỉ thấy Alex cười cười: “Đang nghĩ về những ngày chúng ta mới quen nhau.”
Lần đó cậu có hẹn cùng một vị khách của mình ra quán café, sau khi trao đổi với nhau xong thì vị khách nọ ra về, còn cậu vẫn tiếp tục ở lại dịch hợp đồng, lúc ấy trời cũng bắt đầu mưa to như thế này.
Mới đến thành phố chưa được bao lâu, thỉnh thoảng cậu sẽ lại quên mang ô và áo đi mưa, lần này cũng vậy. Trong lúc cậu đang ngẩn người nhìn ra ngoài màn mưa và tự hỏi một lát nữa làm sao để ra bãi đỗ xe mà không bị ướt thì bất ngờ trông thấy một bóng người quen thuộc ở tòa nhà đối diện.
Alex nhanh chóng nhận ra, đây chẳng phải là anh chàng mà mình gặp được vào mấy hôm trước khi suýt trượt chân ở ngã tư đường hay sao?
Anh chàng nọ lúc này mặc một bộ vest thẳng thớm toát lên vẻ nghiêm túc và chững chạc hơn hẳn ngày hôm trước. Thân hình cao ráo khiến vóc dáng anh trở nên nổi bật giữa đám người. Alex nhìn bảng tên tòa nhà, thầm nghĩ có lẽ đó là công ty của anh.
Lúc này anh đứng dưới mái hiên, một tay cầm cặp công văn, một tay bung ô, thế nhưng anh không bước đi mà đứng lại nói chuyện với một nữ đồng nghiệp. Alex không rõ họ nói gì nhưng chỉ thấy anh đưa ô cho nữ đồng nghiệp kia, cô ấy không ngừng cúi đầu cảm ơn sau đó nhận lấy ô của anh rồi rời đi, còn anh thì đứng dưới mái hiên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn những người còn lại cũng lần lượt rời đi.
Alex thầm than một tiếng, anh đúng là tốt bụng mà, lại còn lịch thiệp và ga-lăng. Lần đầu tiên gặp cậu thì đỡ cậu một lần không để cậu ngã, còn cho cậu đi nhờ ô đến siêu thị, bây giờ thì nhường ô cho một nữ đồng nghiệp.
Alex nhìn vẻ mặt của anh mà thấy có chút đáng yêu, cậu nghĩ nghĩ một lúc sau đó đi tìm nhân viên phục vụ hỏi mượn tạm một chiếc ô rồi rời khỏi quán café mà đi đến chỗ anh.
Lúc nhìn thấy cậu, anh vô cùng ngạc nhiên: “Alex, cậu cũng ở chỗ này?”
“Ha ha, anh còn nhớ tôi à?”
“Sao lại không chứ?”
Alex cười chỉ tay về phía quán café: “Tôi ngồi ở bên kia, vô tình thấy anh cho nên…”
“Thế à, thật trùng hợp!” Ross cảm thán.
Alex lắc lắc chiếc ô trong tay, hỏi: “Cái này tôi mượn của nhân viên phục vụ, anh có muốn sang bên kia uống một ly không? Tôi mời.”
“A. Cảm ơn nhé.” Ross không từ chối, cảm ơn cậu sau đó cùng cậu đi về phía quán café kia. Vì vóc dáng của anh cao lớn thế nên hai người đi chung dưới một tán ô không thể nào che hết. Chờ khi đến nơi thì mỗi người đều bị ướt một bên vai nhưng chẳng ai thèm để ý đến chuyện đó.
Có thể nói lần này lại là một duyên phận kỳ lạ, bọn họ ngồi trò chuyện với nhau. Alex kể mình vừa bàn xong một bản dịch hợp đồng với một vị khách khó tính, Ross thì kể lại chuyện ban nãy, hóa ra nữ đồng nghiệp kia là thực tập mới đến thành phố, cũng chưa quen với thời tiết nơi này cho nên cô ấy không mang theo ô.
Sau đó Alex cũng không ngờ giữa mình và anh chàng mới quen này lại có nhiều chủ đề chung để bàn luận như vậy, từ sở thích cho đến công việc, anh ấy thậm chí còn biết nhiều thứ tiếng hơn cả một biên dịch viên như cậu.
Cuộc trò chuyện vui vẻ chẳng mấy chốc bị tiếng bụng sôi của Alex cắt ngang làm cậu phải xấu hổ, có điều người đàn ông ngồi đối diện cậu lại tỏ vẻ mình cũng đói không kém. Dù sao giờ tan tầm đã trôi qua một lúc, nên ăn tối rồi, nhưng mà…
Hai người nhìn ra ngoài màn mưa, cùng nhau đăm chiêu. Một lát sau, Ross hỏi: “Alex, cậu có nghĩ những gì mà tôi đang nghĩ không?”
Alex chần chờ một lúc rồi nhướng mày: “Chẳng lẽ anh cũng đang nghĩ đến việc cùng đội mưa đi mua thức ăn?”
“Phải đó!” Ross phá ra cười thành tiếng: “Chúng ta đúng là hiểu nhau mà. Tôi biết ở gần đây có một chỗ bán burger rất ngon, muốn ăn thử không?”
“Muốn.” Cậu gật đầu.
Có điều Ross lo lắng cho cái máy tính của cậu. Alex lập tức cười tươi giơ ra chiếc túi chống thấm nước mà mình mới sắm được, thứ này chính là để đối phó với loại thời tiết đặc trưng ở đây.
Vì thế ít phút sau, trên hè phố giăng mưa có hai người chạy băng băng, một người áo vest chỉnh tề giờ đã ướt đẫm, người còn lại cũng không khác gì mấy. Giờ phút này rất ít người qua lại, dù có chạy nhanh cũng không sợ bất cẩn va phải người qua đường.
Dường như biết được có hai kẻ đang bất chấp nên mưa càng lúc càng to, Ross thậm chí còn vươn cặp công văn ra muốn che chắn bớt cho Alex làm cậu phải cười ha ha bảo: “Tôi có cặp chống nước rồi này, anh tự che cho mình đi.”
Thế là Ross cố ý chạy vòng sang bên trái để chắn bớt gió lạnh thổi thốc vào người cậu.
Kết quả, hai người ướt như chuột bước vào quán burger dưới cái nhìn quái dị của thực khách, mua hai phần rồi đứng trước cửa tiệm mà gặm. Thế mới biết quán burger này khá gần bãi đỗ xe, Alex cảm thấy một công đôi việc, chạy tới đây ăn cái bánh sau đó chạy đến bãi đỗ xe là vừa vặn, dù sao thì trước sau gì cũng sẽ bị ướt.
Không thể không nói, đây là một trong những kỷ niệm thú vị và vui vẻ nhất từ lúc Alex chuyển đến Estaban cho đến giờ.
Ngày hôm đó Ross nói ăn xong anh sẽ chạy đến trạm xe buýt, bởi vì xe của anh bị hỏng, nó còn đang được sửa nên mấy ngày hôm nay anh phải đi xe buýt. Alex lập tức đề nghị anh cùng về với mình, dù sao nhà bọn họ chỉ cách nhau vài con phố. Mới đầu Ross ngại làm phiền cậu nhưng vì cậu cứ một mực giữ tay anh kéo về phía bãi đỗ xe, cuối cùng cậu cũng thành công đưa anh về nhà.
Hồi tưởng và kể lại đoạn kỷ niệm kia, Alex cười rất vui vẻ: “Sau lần gặp trùng hợp đó em đã bắt đầu nảy sinh một chút cảm giác với anh rồi.”
Đúng vậy, từ sớm trước kia cậu đã biết rõ xu hướng tình dục của mình, với cậu mà nói anh là một người rất hấp dẫn ngay từ giây phút ban đầu. Diện mạo tốt, tính cách càng không cần phải bàn cãi, hôm nay lại còn phát hiện có rất nhiều điểm chung giữa mình và anh, thậm chí ở một vài trường hợp nào đó còn ngầm hiểu ý nhau. Bảo cậu không có cảm giác với anh quả thật là không được.
Ross ngồi bên cạnh nghe cậu nói như vậy thì cười nhẹ: “Kỳ thật lúc anh còn đứng trong công ty đã nhìn thấy em ngồi ngẩn người bên cửa sổ quán café nọ.”
Alex kinh ngạc: “Thật ư?” Sau đó cậu chợt nảy ra một suy đoán, cậu nheo mắt nhìn anh: “Đừng bảo là anh cố ý nhường ô cho cô đồng nghiệp để dụ em chạy qua nhé.”
Ross không trả lời, chỉ cười như đang ngầm thừa nhận.
Alex há to miệng như không thể tin được, cậu đánh anh một cái: “Anh thật mưu mô! Vì sao anh chắc chắn rằng em sẽ bị dụ qua chứ?”
Ross khều khều tóc cậu, nói: “Lúc đó, anh vừa bước ra trước cửa tòa nhà công ty là đã có thể cảm giác được tầm mắt của em. Vậy nên anh đánh cược một chút, nếu em không chạy qua thì anh cũng sẽ làm như vô tình đi đến quán cafe đó.”
Alex trợn mắt: “Hóa ra anh đã tính hết rồi.”
Ross bật cười, ôm cậu hỏi: “Còn muốn nghe nữa không?”
“Nghe!”
Thế là anh kể: “Từ lần đầu gặp đã thích em rồi, nên mới muốn có cơ hội qua lại với em. Lúc ấy thật ra xe anh không bị hỏng, đỗ dưới hầm xe của công ty. Vì thấy em nên anh quyết định đi ra bằng cửa trước. Quả nhiên đây là một quyết định đúng đắn vì sau đó em đã mời anh về cùng em.”
Alex nghe mà càng trợn to mắt, dáng vẻ ngốc ngốc vô cùng buồn cười khiến Ross phải xoa đầu cậu mấy cái, cảm thán: “Lần đầu ngồi xe của em, cảm thấy xung quanh đầy mùi thơm dễ chịu, là thứ mùi có trên người em. Rất thích!”
Nói xong anh lại nghiêng đầu hôn lên cổ cậu, mặc kệ ánh mắt như có như không của tài xế phía trước.
Alex phải mất mấy giây để tiêu hóa được sự thật mình đã bị anh lừa gạt như thế nào để chui vào tròng. Rõ ràng anh đã vô cùng thành công vì bây giờ cậu không thể tách khỏi anh được nữa. Chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác anh chàng tốt bụng, hòa nhã, lịch thiệp và rất biết săn sóc của mình kỳ thật là kẻ đi săn vô cùng lão luyện, mà cậu… ngay từ đầu chính là con mồi của anh.
Alex thở ra một hơi, có phần cam chịu.
Ross thấy vậy thì cười hỏi: “Sao thế? Ghét anh như vậy?”
“Đâu có.” Alex cắn anh một cái xem như trả thù: “Ai bảo chồng em xuất sắc làm chi, em bị lừa cũng là cam tâm tình nguyện. Có điều…”
Cậu sờ sờ cằm: “Em chỉ đang nghĩ, anh nhiều kinh nghiệm như vậy thì trước em đã có bao nhiêu người bị anh lừa gạt rồi. Thật đáng thương mà.”
“Chẳng có ai cả. Anh chưa từng quan tâm đến ai, ngoài em.” Ross nói chắc nịch.
“Thật chứ?”
“Thật mà. Sao lại bỗng dưng ghen tuông thế này?” Ross bất đắc dĩ nhìn cậu, nhưng trong mắt lại có phần vui vẻ vì cậu ghen.
Alex chỉ là cố ý trêu anh, nhưng nghe đáp án này thì vô cùng hài lòng, thoải mái dựa vào ngực anh thẳng cho đến khi về tới nhà.
Hai người bọn họ vẫn còn một vài ngày nghỉ cho tân hôn của mình. Vì vậy vừa về đến nhà thì việc đầu tiên của cả hai đó là cùng ngã lên giường ngủ bù cho những ngày tiêu tốn năng lượng vừa qua, chờ đến khi tỉnh lại đã là trưa hôm sau.
Trước lễ cưới, bọn họ đã tốn một ít thời gian để sửa sang lại nhà, bây giờ ngôi nhà trở nên vô cùng thuận tiện cho sinh hoạt thường ngày của hai người. Tủ quần áo to hơn, giường cũng to hơn, ngay cả bồn tắm cũng có thể chứa hai người cùng một lúc. Alex sẽ không nói rõ vì sao mình lại cần một cái bồn tắm to hơn đâu.
Đồ đạc của Alex cũng đã sớm được chuyển đến nhà anh, bây giờ chỉ việc gỡ hết màng che bụi trong nhà xuống, quét dọn một chút, sau đó xếp đồ của cậu vào là xong.
Alex hài lòng nhìn tủ quần áo được tách làm hai phần, một bên là đồ của Ross còn một bên là đồ của cậu. Bây giờ khắp nơi trong nhà anh đều hiện rõ dấu vết của cậu, thứ gì cũng đều có cặp có đôi. Cuộc sống mới bắt đầu rồi.