Tôi nhanh chóng vùng lên, bắt đầu vắt óc suy nghĩ làm thế nào để tấn công Trình Hi Uyên.
Tuy nhiên, mặc dù là họa sĩ vẽ truyện tranh, nhưng tôi cũng không giỏi về tuyến tình cảm, hầu hết truyện tôi vẽ đều là về dáng vẻ thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết.
Tôi nhắn riêng một người bạn trong giới, hỏi cô ấy làm thế nào để tạo nên bầu không khí yêu đương tốt đẹp.
Đối phương cho rằng cuối cùng tôi cũng muốn tính toán sắp đặt tình yêu tuyệt đẹp cho nhân vật chính của mình, liên tục gửi tới mấy đoạn văn nhỏ.
Bỏ đi những gì không phù hợp, dường như có một số gợi ý cũng không tồi.
"Rửa tay nấu canh – bữa cơm tràn đầy không khí khói lửa nhân gian."
"Tông màu ấm áp - sự dịu dàng ẩn chứa trong các chi tiết của tổ ấm."
...
Được rồi, cũng không khả thi lắm.
Tôi không biết nấu ăn, Trình Hi Uyên chưa từng nói mình có biết hay không, nhưng anh quá bận rộn.
Trước khi tôi dọn đến, phòng bếp đã được Trình Hi Uyên cải tạo thành phòng vẽ tranh cho tôi.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi chỉ ra ngoài ăn, hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài về.
Thỉnh thoảng anh tan làm đúng giờ sẽ trực tiếp mang đồ ăn thư ký mua cho tôi, cũng coi như cao cấp hơn gọi đồ ăn bên ngoài một chút, chỉ là giá của người giao hàng cao hơn thôi.
Vật dụng ở trong nhà cũng được sắp đặt hết sức cẩn thận.
Tôi lướt mắt nhìn xung quanh, ngày càng im lặng.
Nói thật, căn hộ này cũng bị tôi thay đổi nhiều lắm. Trên ghế sofa có để gối ôm in hoạt hình, dưới bàn cà phê có đủ loại đồ ăn vặt, trên bàn ăn bày bình hoa tôi yêu thích, hầu hết rèm cửa và giấy dán tường Trình Hi Uyên cũng đã đồng ý cho tôi thay đổi rồi.
Tôi không biết Trình Hi Uyên có cảm thấy nơi này có không khí của ngôi nhà ấm cúng hay không, nhưng đúng là tôi đã sống rất vui vẻ.
Sao lại thế nhỉ?!
Lần đầu tiên trong đời tôi tự hỏi chính mình.
Cuối cùng tôi vẫn mở máy tính lên, quyết định vẽ ảnh đại diện đôi cho chúng tôi để phòng ngừa trước.
Ngộ nhỡ nếu có thể dụ dỗ được Trình Hi Uyên thay đổi, lại không có không khí yêu đương lãng mạn thì sao?
Đại khái như vậy đi.
Tôi cũng không chắc chắn lắm.
24.
"Ra ăn cơm thôi!" Trình Hi Uyên gõ cửa, trong tay anh xách một cái hộp.
Là nhà hàng tôi thèm ăn mà nhắc đến từ hôm trước.
Tôi ăn uống có chút lơ đãng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.
Tôi suy nghĩ một lúc, người đàn ông này mặc bộ lễ phục cổ điển cũng rất đẹp trai đó chứ! Trước đây chả lẽ tôi bị mù. Tôi nghĩ một lúc, không được, tôi phải dụ dỗ được anh ấy thay đổi đầu óc yêu đương mới được.
Hình đại diện theo phong cách Chibi không khó vẽ, tôi đã hoàn thành rất nhanh.
Cơm nước xong, Trình Hi Uyên không đến thư phòng luôn.
“Có chuyện muốn nói à?" Giọng anh ấm áp.
Tôi nói mở màn: "Là như này, hôm nay có một đại gia hẹn tôi vẽ hình đại diện đôi, sau đó thì cô ấy bùng đơn luôn rồi."
Nói xong, tôi muốn tự cắn đứt lưỡi mình luôn, cái lý do tồi tàn gì vậy không biết.
Ảnh đại diện kia vừa nhìn là biết là tôi thiết kế cho hai người bọn tôi, trên góc áo của hình người nhỏ còn có chữ cái đầu tiên của họ tên chúng tôi.
Tôi lại nghi ngờ bản thân một lần nữa.
Trình Hi Uyên nhìn dáng vẻ "bi thương" của tôi, vẻ mặt âm u: "Cho tôi phương thức liên lạc." Khí thế của anh thật giống như muốn ra toà.
Như này hơi thái quá rồi.
Quả nhiên, bồn chồn thì sẽ thất bại.
Tôi quyết định tấn công thẳng: "Được rồi, không phải, thực ra tôi đã vẽ ảnh đại diện cho anh, anh không phải có một tài khoản WeChat cá nhân à? Có muốn thay đổi ảnh đại diện gì đó hay không.”
Ảnh đại diện ban đầu của Trình Hi Uyên khá bá đạo - không có gì ngoài một màu đen.
Tôi còn cảm thấy hơi xui xẻo.
“Please, giám đốc Trình, cho tôi chút mặt mũi đi ~” (Nguyên văn của tác giả)
Trình Hi Uyên ngẩn ra: "A."
Khí thế của anh trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, mím môi nói tiếng cám ơn.
"Anh đã đáp ứng rồi, không được hối hận." Tôi đắc ý nhắc nhở anh ấy.
Ảnh đại diện tôi vẽ cho Trình Hi Uyên rất hàm súc, là một hình người nhỏ mặc âu phục, chẳng qua là còn cầm trong tay một cây cung nhỏ màu vàng tinh xảo.
Trình Hi Uyên quả nhiên không nghĩ thêm gì khác, thay ảnh ngay tại chỗ.
Tôi vừa luống cuống vừa mừng rỡ nhìn anh nhận quà của mình, chợt cảm thấy mình giống một tên côn đồ vô lý, ỷ vào việc Đại tiểu thư lớn lên ở khuê phòng không hiểu sự đời, dùng mọi thủ đoạn nhỏ để lừa gạt nàng.
Tôi thật sự không ra gì cả. Tôi tự khinh thường mình.
Nhưng thật ra lần sau tôi vẫn dám làm vậy.
____________
Hôm nay là phần bánh ngọt, ngày mai sẽ ở bên nhau! Ứng Ngọc xông lên!
25
Thư ký phát hiện hôm nay Giám đốc Trình có chút lơ đãng.
Anh hay mở điện thoại lên xem, môi hơi nhếch lên, khắp người tràn ngập hơi thở rất ôn hòa.
Đây là đang trò chuyện với ai đó sao? Thư ký đoán.
Từ khóe mắt nhìn thoáng thấy Giám đốc Trình bấm vào ảnh đại diện Wechat của chính mình.
?
Đây là sở thích đặc biệt gì vậy?
Cảm nhận được ánh mắt của thư ký, Trình Hi Uyên cũng không có né tránh.
Anh bật màn hình lên, nhẹ nhàng nói: “Vợ của tôi vẽ đó.”
Thư ký im lặng.
Sau khi kết hôn, Giám đốc Trình thỉnh thoảng làm như vậy, cố ý hay vô tình để mọi người biết được anh ấy đã có vợ.
Đối phương là một họa sĩ truyện tranh, họ Tống, tính cách đáng yêu, thích đồ ngọt, nhiều hơn sẽ không được tiết lộ.
Đến Thư ký còn không được tiếp xúc với cô Tống này, mỗi lần đi mua thức ăn xong đều do Giám đốc Trình tự mình mang lên.
Tất nhiên, là một động vật xã hội cao cấp trưởng thành, thư ký biết rõ khi nào nên tỏ ra ân cần, khi nào không nên.
Ví dụ như lúc này.
Anh ta cố dùng một giọng điệu vô cùng chân thành: “Đây là hình đại diện đôi sao, phu nhân vẽ thật đẹp. Bức ảnh quả thật tả chính xác phong thái của ngài”
Sau đó anh ta thấy ông chủ của mình nhìn anh ta với khó hiểu: “Cái gì cơ?”
Tôi vuốt mông ngựa sai rồi sao? (Vuốt mông ngựa: nịnh nọt)
Thư ký thận trọng lặp lại lời nói một lần nữa, khi nói đến chỗ ảnh đại diện đôi, anh ta thấy đồng tử của sếp nhà mình có hiện tượng chấn động.
……
Trình Hi Uyên bấm vào giao diện nói chuyện với Tống Ứng Ngọc, ảnh của đối phương vẫn là cái trước đó, âm thầm thở dài.
Anh còn chưa kịp đắm chìm thứ cảm xúc này, nhấp lại 1 cái, thế mà ảnh đại diện của cô ấy đã thay đổi.
Đó là một nhân vật chibi có mái tóc dài, có chút giống cô ấy, với một mũi tên lông vàng xuyên qua cơ thể.
Trình Hi Uyên cẩn thận bấm mở, trên góc váy của nhân vật chibi có một chữ C nho nhỏ.
Anh biết trên ảnh đại diện của mình có chữ S.
Hầu hết họa sĩ sẽ để lại dấu hiệu của riêng mình, căn bản anh cũng không nghĩ nhiều.
“Ảnh đại diện đôi hả?” Anh mới vừa gõ xong cũng cảm thấy không thích hợp.
Xóa bỏ.
“Hình đại diện là một cặp?”
Còn không tốt bằng cái trước.
Xóa bỏ.
Giám đốc Trình trên thương trường mạnh mẽ vang dội lần đầu tiên đặt câu hỏi mà nhăn nhó ngại ngùng, hết xóa lại sửa.
Anh không biết bộ dạng này của mình cực kỳ giống một đứa trẻ muốn ăn kẹo nhưng lại sợ sâu răng, thận trọng thử thăm dò với tay tới hộp kẹo, muốn lấy nhưng không dám lấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh chỉ gửi một câu: “Ảnh đại diện hàng loạt hả?”
Để lại cho bản thân và đối phương một biên giới mập mờ.
Cô rõ ràng thấy được, đầu tiên là gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng.
Trình Hi Uyên hạ quyết tâm, cho dù cô có đưa ra cái cớ khập khiễng nào, anh cũng sẽ giả bộ tin tưởng và không bao giờ nói đến chủ đề này nữa.
Có mập mờ, có ảm đạm, có đáng khinh mà hưởng thụ loại thân mật này.
Có lẽ cô có chút tâm tư đối với anh, cũng có lẽ là không. Nếu là vế trước, anh không thể đáp lại, cũng không nên đáp lại, nếu là vế sau, vế sau cũng tốt. Mặc dù như vậy sẽ có một chút tự mình đa tình và lúng túng.
Sau đó anh thấy đối phương thẳng thắn gửi tin nhắn: “Không phải nha, là ảnh đôi đó.”
“Chỉ có hai chúng ta thôi.”
Như thấy vẫn chưa đủ.
“Em đang theo đuổi anh đấy! Điều đó không rõ ràng sao?”
“Mèo con nháy mắt.jpg”
Trình Hi Uyên như bị sét đánh.
Anh sửng sốt một hồi lâu rồi ngoảnh đầu hỏi thư ký: “Hôm nay công ty có chuyện gì quan trọng không?”
Thư ký nhìn cả quá trình, cảm thấy sắc mặt của ông chủ trông như giây tiếp theo công ty sẽ phải phá sản vậy.
“Không có.” Anh ta liên tục xác nhận.
Sau đó anh ta thấy Giám đốc Trình hôm nay đi làm vẫn luôn đang “câu cá” cầm áo khoác từ trên lưng ghế rồi đi ra ngoài.
(Câu cá ở nơi làm việc: lười biếng, tuỳ tiện, trốn việc)
Có ai dám bỏ việc trắng trợn như thế không, thư ký ngơ ngác.
Ổ, là ông chủ của mình mà, vậy thì không sao.
26
Tôi không nghĩ đến lại bị lật xe nhanh tới như vậy.
Đáng ghét, rõ ràng tôi đã cố ý ngày hôm nay mới đổi ảnh đại diện mà! Phải nhịn cả một đêm đấy.
Tệ hơn nữa là Trình Hi Uyên vậy mà một chút cũng không hiểu.
“Ảnh đại diện hàng loạt hả?” Mệt cho anh ấy có thể hỏi được câu này.
Tôi nghiêm túc tự hỏi mấy giây.
Theo đuổi người mình thích có sai không?
Không!
Có sai không khi người mình thích là chồng của mình?
Không!
Tôi đây sợ cái quái gì?
Thậm chí tôi còn nhớ lại một chút về bản hợp đồng, bên trong giấy trắng mực đen ghi: “Sau ba năm, bên B có quyền quyết định có tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này hay không.”
Bên B đúng là tôi.
Nói cách khác, cho dù tỏ tình thất bại, Trình Hi Uyên cũng phải ở bên tôi hơn hai năm rưỡi nữa, kế đó tùy tôi quyết định có để anh ấy tự do hay không.
Tốt rồi, một chút băn khoăn cuối cùng đã không còn.
Tôi tự tin và kiêu ngạo trực tiếp nói: “Em đang theo đuổi anh đấy!”
Không có phản hồi.
Tôi cũng không thất vọng lắm, một phát không trúng đích là chuyện bình thường, dù sao tương lai của chúng tôi còn dài.
Đến nỗi trong khoảng thời gian này tôi luyện tập trong đầu một lúc cách để đối phó với lời từ chối của Trình Hi Uyên.
Anh không phải là một người sẽ lạnh nhạt với loại chuyện này, dựa vào thái độ anh ấy đối với tôi, chắc là anh ấy cũng sẽ không quá lạnh lùng đến thế, rất có thể sẽ tìm một vài lí do nào đó.
Có lý do gì chứ?
Bạn gái cũ bạch nguyệt quang?
Không thể nào, đàn ông từng có bạn gái mà có thể hỏi được câu ảnh đại diện hàng loạt thực sự không giống lẽ thường, hơn nữa cuộc sống thường ngày của Trình Hi Uyên cũng rất rõ ràng là vô vị.
Vậy có lí do gì?
Một căn bệnh lạ không thể chạm vào người khác?
Đây có lẽ là một lý do chăng.
Vì tôi không giỏi đối đáp tại chỗ nên tôi sẽ sớm chuẩn bị trước một ít nếu có thể. Trước kia tôi cũng từng vượt qua những cuộc thi cử vấn đáp như vậy, chẳng qua bây giờ chỉ là thay đổi một chiến trường khác.
Tôi bấm lạch cạch mở tệp văn bản ra, dự đoán những lý do anh có thể sử dụng, sau đó nghĩ câu trả lời.
Ngay khi tôi vừa mới viết xong dòng cuối cùng thì cửa mở ra.
Trình Hi Uyên xuất hiện ở cửa.
Anh trông như vội vã gấp gáp quay về, áo khoác âu phục bị tùy ý xách theo, ngay cả vạt áo cũng bị vấy bẩn.
Chuyện này ở trên người anh thật là không thể tin được.
Anh không bước lên, cũng không cho tôi cơ hội mở miệng mà chỉ đứng đó bắt đầu nói những lời từ chối.
Anh ấy thậm chí không dám nhìn tôi.
“Tống Ứng Ngọc, có thể cô sinh ra hiểu lầm vì sống chung với tôi trong thời gian dài…”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua tài liệu, rất tốt, lý do của anh tất cả đều nằm trong phạm vi dự đoáncủa tôi.
Anh tâm phiền ý loạn mà đưa ra logic lộn xộn, trong khi tôi thì lại thành thạo một cách trật tự rõ ràng; giống như đổi hình tượng thường ngày cho nhau.
Dễ nhận thấy Trình Hi Uyên rất xa lạ với một tôi như vậy và cũng không thể chống cự, gần như liên tiếp bị đánh bại.
Cuối cùng anh ấy suy sụp dựa trên cửa, dùng một loại giọng điệu khó có thể miêu tả nói: “Tống Ứng Ngọc rốt cuộc cô có hiểu không, tôi không thể cho cô mọi thứ mà một người đàn ông bình thường có thể cho, sinh hoạt ban đêm, con cái còn có…” Anh nghẹn ngào.
Tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh, suy sụp và tự ti.
Đứa trẻ không dám cho tay vào trong hộp kẹo, bởi vì nó biết bên trong sẽ không có kẹo mà chỉ có một con rắn độc đang quấn quanh để trừng phạt anh vì sự tham lam không nên có.
Tôi chợt cảm thấy rất khổ sở, hít một nơi thật sâu để ngăn bản thân khóc nức nở, trêu đùa: “Trình Hi Uyên, em mới vừa bắt đầu tỏ tình với anh! Anh đã nghĩ đến con cái luôn rồi?”
Anh hoàn toàn nghẹn lại.
Tôi bước lên trước và nắm chặt lấy cà vạt của anh.
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, lối thoát phía sau đã bị chặn, anh chỉ có thể đứng đó chấp nhận sự sắp xếp của tôi.
“Anh thích em!” Tôi nói chắc nịch.
Anh nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng yếu ớt cụp mắt xuống: “Đúng vậy.”
“Anh yêu em.” Anh nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc và lặp lại: “Anh yêu em.”
Trái tim đập dữ dội.
Lúc này thật sự thích hợp để hôn một lần, thế nhưng điều này sẽ chỉ tổn thương anh ấy.
Thế là tôi chỉ đặt tay lên ngực anh cách một lớp áo sơ mi.
“Cho nên Trình Hi Uyên, anh có muốn thử một lần hay không? Thắng thì được tâm, thua cũng không mất gì.”
Nước mắt tôi tí tách rơi xuống.
“Trái tim của anh nói cho em biết nó vô cùng muốn nói đồng ý.” Tôi nói với giọng hung dữ.
“Được.”
“Em đừng khóc.”
Anh ấy đã hoàn toàn cúi đầu nhận thua.
————————
Mở ra bản hợp đồng trước hôn nhân, trên giấy chỉ viết vài chữ thật to: Khế ước bán thân của Trình Hi Uyên.
Được rồi được rồi, đã ở bên nhau, giải quyết vấn đề của Giám đốc Trình nữa thì có thể kết thúc chính văn rồi, mình đã đặt nền móng từ lâu. Mình đã sửa một số lỗi chính tả trước đó, lúc đó viết vội, thật xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người. / cúi đầu /
27
Con bạc muốn gì có nấy, tôi một lần nữa lĩnh hội được ý nghĩa thực sự của câu nói này.
Nếu Trình Hi Uyên không ở đây, tôi có thể lăn hai mươi vòng ở trên giường rồi đánh một bộ quyền quân sự. Nhưng nhìn người yêu mới ra lò trước mặt, dung lượng não của tôi hoàn toàn không đủ để thực hiện động tác trên, chỉ có thể cười giống như kẻ ngốc trong nước mắt.
Tại sao anh lại có thể tốt đến vậy chứ hu hu.
Đối với sự thay đổi trong mối quan hệ của chúng tôi, Trình Hi Uyên rõ ràng cũng rất xấu hổ, anh cúi đầu ngồi đối diện tôi, hầu kết di chuyển lên xuống nhiều lần, ngón tay hơi run lên, mấy lần anh ấy muốn nói lại thôi.
Tôi chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, trong lòng cũng rất căng thẳng, nhưng mà khi thấy anh còn lo lắng hơn cả mình, tôi chợt bình tĩnh lại. Sợ cái gì chứ, đây là người mà tôi chủ động muốn có được mà!
Ngay lập tức tôi trở nên dũng cảm và kiêu ngạo, khí thế bừng bừng, kiểm soát biểu cảm khuôn mặt, ánh mắt cũng không còn mơ hồ nữa, tôi hất cằm lên và thoải mái nhìn chằm chằm anh.
Mặt anh dần đỏ lên, một lúc sau mới hắng giọng nói, giả bộ tỏ vẻ điềm tĩnh rồi đưa ví sang.
Ồ dứt khoát, tất cả đều là thẻ.
“Anh sẽ gửi mật khẩu cho em, em nhớ kỹ nhé.” Anh nói thế, xem ra hoàn toàn không lo lắng về việc tôi cầm tiền rồi chạy trốn, “đặt lại một lần nữa cũng được.”
Tôi vô cùng sửng sốt, đây chẳng lẽ là tình yêu của tổng tài bá đạo sao?
Do tầm nhìn của tôi hạn hẹp.
格局小 (thuật ngữ mạng): việc tầm nhìn của con người quá nhỏ và cách nhìn nhận sự việc của họ chưa đủ toàn diện. Từ thông dụng trên mạng. (theo baidu)
Điều tôi nghĩ đến là đặt một nhà hàng trang trọng một chút rồi đi ăn một bữa cơm, lúc trên đường về anh sẽ mua cho tôi một bó hoa để tăng cảm giác nghi thức yêu đương.
Hóa ra người trưởng thành đã không còn thịnh hành kiểu này sao?
Tôi đành phải chạy về phòng ngủ lấy thẻ, lễ phép đưa qua: “Đây, của anh.” Tôi có chút xấu hổ: “Mặc dù số tiền cũng không có nhiều.” Nhất là khi so với Giám đốc Trình.
Mẹ tôi nói tình yêu cần có sự cho đi từ hai phía, cho nên điều này không gì xấu cả.
Trình Hi Uyên nở nụ cười, lúc này anh mới chính thức phục hồi lại tinh thần, cũng không từ chối: “Cảm ơn.”
Tôi và Trình Hi Uyên bắt đầu thảo luận về món gà không bổ dưỡng thời tiểu học, đại não mới từ từ lấy lại trạng thái bình thường sau khi bị sắc đẹp mê hoặc, ý thức được có điều gì đó không ổn.
Cứu mạng, làm sao có thể trao đổi thẻ ngân hàng ngay khi vừa mới xác nhận quan hệ chứ.
Tuy rằng về mặt pháp luật chúng tôi sớm đã là vợ chồng…
Tôi chết lặng và đờ người ra.
Nhưng trực giác nói cho tôi biết, nếu như lúc này trả thẻ lại, Trình Hi Uyên sẽ rất đau lòng.
Tôi ra vẻ kiêu căng nói: “Anh không thể đổi ý đây nhé! Về sau Giám đốc Trình không thể tùy ý tiêu tiền như nước rồi.” Tôi kẹp ví quơ quơ trước mặt anh.
“Được, nếu cần anh sẽ xin.” Vẻ mặt Trình Hi Uyên bình tĩnh nhưng rất nghiêm túc.
Sao anh lại tự giác và đáng yêu vậy chứ! Hình nhân bé nhỏ trong lòng tôi điên cuồng hét chói tai.
28
Trình Hi Uyên thật sự là người mới trong phương diện tình yêu.
Anh mắc bệnh lạ vào lúc tuổi trẻ đáng ngưỡng mộ nhất, còn bị gia đình và sự nghiệp đè nặng lên người. Anh tới bây giờ chưa từng nghĩ có ngày anh sẽ nhận được tình yêu chợt xuất hiện như sao bầu trời của một cô gái, hơn nữa cô ấy chính là người mà anh luôn nhớ nhung. Cô ấy không để ý đến bệnh của anh, không quan tâm việc anh sống trong gia đình quái dị, càng không chấp anh tính cách lạnh lùng và ăn nói vụng về.
Anh không biết nên làm gì mới đúng, chỉ có thể dâng những gì mình có lên.
Điều này là tối kỵ trong kinh doanh, chỉ có loại người mới ngu xuẩn nhất mới có thể vừa mở màn đã đập xuống toàn bộ tài sản.
Nhưng Trình Hi Uyên vẫn làm như vậy.
Anh cũng không hối hận về những thứ mình đã trao và những lời hứa. Trình Hi Uyên theo bản năng cảm thấy mình đang đánh một canh bạc lớn, dùng mọi thứ mình có làm tiền đặt cược vào một tương lai mới.
Đồng hồ báo thức lại vang lên một lần nữa. Giám đốc Trình hiếm khi không muốn đi làm, nằm ở trên giường suy nghĩ hai giây, nếu như hôm nay cũng không đi, công ty có bị đóng cửa hay không.
Hiển nhiên là không, nhưng như vậy thật không tốt chút nào.
Anh bất đắc dĩ đứng dậy thu dọn đồ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhịn được, bước qua cánh cửa tủ nhỏ đi vào phòng ngủ chính nhìn cô.
Trước đây anh đã từng đi qua đó, nhưng đều sẽ mượn cớ để qua, ví dụ như để quên áo khoác/áo sơ mi/cà vạt ở đó quên không cầm, rồi len lén nhìn một cái. Nhưng hôm nay lấy danh chính ngôn thuận đi sang, anh cảm thấy khác hẳn.
Nhất là sau khi người bị đánh thức vẫn còn đang buồn ngủ mông lung kêu một câu "Bảo bối buổi sáng tốt lành", cả người Trình Hi Uyên đều sảng khoái.
Việc đi làm trong nháy mắt trở nên có ý nghĩa.
Mọi chuyện không còn như trước nữa, anh đã là trụ cột gia đình, không thể để tinh thần sa sút mà lười biếng được.
-
Thư ký luôn cảm thấy giám đốc Trình còn kỳ lạ hơn hôm qua. Bức tranh sáng sớm theo phong cách cổ điển với vị giám đốc Thiên lương vương phá lạnh lùng, độc đoán của Tấn Giang đã biến thành một vị giám đốc trong truyện tình yêu ngây thơ thuần khiết của thiếu nữ, với phông nền đầy hoa hồng.
Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho Vương thị phá sản đi thôi…” (theo GG).
Kỳ lạ hơn là, buổi trưa lúc mua cơm, giám đốc Trình nói với giọng điệu tưởng như dè dặt nhưng lại khoe khoang: "Thư ký Lý nhớ đổi thẻ nhé." Sau đó không ai hỏi mà tự trả lời: "Thẻ của tôi đưa cho Ứng Ngọc rồi, bên này tôi dùng thẻ của cô ấy."
Thư ký Lý nghĩ thầm, giám đốc à, thời đại đã thay đổi rồi, Wechat hay là Alipay? Nếu không thì xuất hóa đơn và trả lại công ty để yêu cầu thanh toán là được. Ngài không cần phải phải xảo quyệt tìm cách như vậy để thể hiện.
Hơn nữa, trao đổi thẻ ngân hàng sao, cách tạo lãng mạn của những người giàu thật độc đáo.
Trên đường đi mua cơm, thư ký Lý đột nhiên ý thức được tài sản của giám đốc nhà mình.
Chết tiệt, kiểu lãng mạn độc đáo như vậy tôi cũng muốn.
Loại khó chịu này trong lòng anh phát triển đến đỉnh điểm khi giám đốc Trình nhận được một bó hoa.
Giám đốc Trình đặt hoa trên bàn làm việc, khóe môi nhếch lên: "Vợ tôi gửi đấy."
Cảm ơn, không ai hỏi anh.
Thư ký Lý chỉ tâng bốc vài câu, sau đó tự giác đi ra xa, không muốn để ý đến đời sống tình cảm của ông chủ. Cho đến khi tan làm, anh mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì sao ông chủ nhà anh dùng tiền của vợ còn nhận hoa vợ tặng?
Hay là ông chủ của anh tự gửi hoa cho chính mình?!
Chắc không phải đâu.
________
Tác giả: Tiểu Trình à, nhà chúng ta không thiếu số tiền nhỏ như vậy, câu mua tủ quần áo ở phòng ngủ khách lớn một chút, vậy thì không cần phải để quần áo chung một chỗ nữa rồi.
Tiểu Trình: Cần cô lo à?
29
Sau khi Trình Hi Uyên xác định tôi không phải tùy tiện chơi đùa, anh từ bị động chấp nhận chuyển sang chủ động học tập trở thành một người yêu đạt tiêu chuẩn.
Mặc dù anh ngoài miệng luôn nói là "em muốn chia tay lúc nào cũng được" nhưng hành động của anh lúc nào cũng là "xin hãy thích anh nhiều hơn một chút, please." Tất nhiên là người trong cuộc không thừa nhận điều này.
Anh vẫn không thể nói những lời yêu thương một cách thẳng thắn, nhưng đã học được cách trả lời mỗi tin nhắn wechat vô tri của tôi, học được cách mỉm cười dịu dàng với tôi, học được cách báo cáo khi nào anh ấy sẽ về nhà, thậm chí còn học được cách thay đổi phong cách ăn mặc của mình theo khiếu thẩm mỹ của tôi.
Về vấn đề này, tôi tuyên bố một lần nữa, chẳng qua trước đây là mắt tôi mù, bây giờ anh ấy mặc cái gì cũng sẽ thu hút tôi, tất nhiên thà không mặc thì càng tốt.
Nhưng Trình Hi Uyên nói, muốn lấy lòng người mình thích thì có gì sai chứ?
Tôi bị cú tấn công thẳng hiếm có này đánh cho choáng váng đầu óc, đương nhiên là anh ấy nói cái gì thì là cái đó. Cho dù anh nói muốn có sao trên trời, tôi cũng dám xông lên cam đoan với anh là tôi có thể!
Lặp lại một lần nữa, tình yêu khiến người ta mất trí.
Nhất là trong giai đoạn đầu của tình yêu, mọi thứ đều có cảm giác tươi mới và đáng yêu.
Tôi thay đổi lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của mình, chuyển thời gian vẽ tranh sang ban ngày và dùng thời gian rảnh vào buổi tối để ăn tối với anh ấy, hẹn hò hoặc chỉ ngồi nói chuyện trên ghế sofa.
Ngoài ra, sau khi kết hôn được một thời gian dài, tôi rốt cuộc cũng có ý thức rõ ràng về trách nhiệm của một nữ chủ nhân và bắt đầu tự dọn dẹp nhà cửa hàng ngày.
Trình Hi Uyên có ý thức lãnh địa rất mạnh. Anh ấy không thuê bảo mẫu, nhà mình là mình tự quét dọn, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân căn hộ này không lớn. Nếu là biệt thự nhiều tầng của nhà họ Trình, anh nhất định không có thời gian dọn dẹp.
Lúc trước ở chung tôi không cảm thấy gì, nhưng hiện tại hai người đang ở trong quan hệ yêu đương, thấy anh tan làm còn phải xử lý rác rưởi tôi tiện tay vứt trên bàn trà, treo lại quần áo tôi tùy ý để khắp nơi, tôi mới ý thức được có điều không ổn.
Tôi thật giống như một người đàn ông trung niên mập mạp, về đến nhà chỉ biết tê liệt ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, cứ mở miệng ra là hỏi: "Vợ, cái xxx lần trước em để đâu rồi?" kiểu như vậy.
Tôi hít thở không thông.
Lần thứ một nghìn, tôi thật sự cảm thấy mắt Trình Hi Uyên bị mù khi yêu tôi.
Làm ơn hãy mù cả đời, cảm ơn.
Tôi học cách làm việc nhà một cách khó khăn. Trước khi kết hôn, bố mẹ chỉ dạy tôi những kỹ năng sống đơn giản để đảm bảo tôi không bị nhấn chìm trong rác thải, nhưng nếu nói đến việc ngăn nắp thì còn là chuyện kém xa mười vạn tám ngàn dặm.
Bây giờ tôi đã quyết định ở bên Trình Hi Uyên và muốn ở bên nhau đến hết cuộc đời thì cần phải có những thay đổi thích hợp.
Trình Hi Uyên bảo tôi không cần ép buộc bản thân.
Nhưng anh nói đúng, muốn lấy lòng người mình thích thì có gì sai chứ?
Tôi làm mặt quỷ với anh.
Trình Hi Uyên lại bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý, khi anh ấy vào phòng tư vấn, tôi ngồi bên ngoài đợi anh ấy.
Phòng khám này có môi trường tuyệt vời, ở thành phố một tấc đất là một tấc vàng này mà lại mở được một nhà kính trồng hoa lớn, ngay cả vào đầu mùa đông vẫn có thể nhìn thấy đủ loại hoa vô cùng đẹp và nở rộ rất rực rỡ.
Tôi ngồi đó một lúc thấy chán nên xin lễ tân một tờ giấy để phác họa phòng hoa.
Lúc Trình Hi Uyên đi ra, sắc mặt anh vẫn ổn. Tôi không rõ liệu pháp tâm lý cụ thể là gì, nhưng có lẽ là muốn bệnh nhân nhớ lại một số chuyện cũ không tốt đẹp.
Tôi không hỏi anh như thế nào rồi, cười hì hì đưa anh kiệt tác của mình.
"Ta da! Là hoa hồng đó nha! Tặng cho hoàng tử bé của em."
Trình Hi Uyên cười: “Cảm ơn em.” Anh thử thăm dò, vuốt tóc tôi, một lúc thì ngừng lại: "Nếu chán thì không cần tới, anh cũng không phải là con nít."
"Không được!" Tôi ngang ngược trừng mắt nhìn anh: "Đây là chuyện tình cảm của hai chúng ta."
Trình Hi Uyên không nói gì.
Buổi tối, chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng mình. Sau khi sửa xong khóa, Trình Hi Uyên vẫn ngủ ở phòng dành cho khách. Lúc cửa sắp đóng lại, Trình Hi Uyên hỏi tôi: "Nếu như không chữa khỏi thì sao?" Giọng nói anh trầm thấp lại nhỏ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán trong đêm tối.
Anh cho rằng mình có thể chịu đựng căn bệnh này cả đời, nhưng bây giờ anh muốn giống như người bình thường.
Có lẽ đây cũng coi như là hiệu quả tiêu cực mà tình yêu này mang đến, làm cho anh càng thêm tham lam, càng thêm không biết đủ, đồng thời cũng gặp phải báo ứng, đã sớm chết lặng trong cơn thống khổ, giờ đây một lần nữa cảm thấy đau đớn cùng sợ hãi.
Tôi bình tĩnh nói: "Chữa không khỏi thì thôi, tình yêu thuần túy trong sáng không phải rất lãng mạn sao? Giám đốc Trình, anh hẳn tự đắc với mị lực của mình lắm, có thể làm cho một lsp hoàn lương."
*lsp: kẻ háo sắc, ngôn ngữ mạng.
Trình Hi Uyên muốn cười, nhưng cười không nổi, anh thấp giọng nói xin lỗi.
Tôi không biết làm thế nào để an ủi anh ấy. Cho đến hôm nay, tôi chắc chắn bệnh của Trình Hi Uyên chỉ là tàn dư còn sót lại.
Bác sĩ tâm lý nói tình trạng của anh đã tiến triển rất nhiều, theo lý mà nói thì sẽ không có tình trạng không thể chạm một chút nào như bây giờ. Chẩn đoán của bác sĩ khiến Trình Hi Uyên càng chán nản. Dọc đường, lông mày anh cứ nhíu lại không chịu nâng lên.
Anh không hiểu, rõ ràng tâm hồn anh muốn gần gũi người, nhưng vì sao cơ thể mình dường như vẫn bị trói buộc bởi những xiềng xích vô hình, ngăn cản anh tiến về phía trước.
Tôi không có cách nào giải thích với anh nội dung kịch bản và thiết lập là gì, tôi và Đỗ Thời Ý đã thử rất lâu, ngoại trừ chúng tôi, không ai có thể tiếp thu được loại thông tin này.
Tôi chỉ có thể nói với anh: "Không sao đâu, Trình Hi Uyên, anh không cần phải áp lực. Lần sau chúng ta đến phòng khám, anh hãy đoán em sẽ vẽ hoa gì tặng anh. Nếu đoán đúng, em sẽ tặng anh hoa thật nha."
Anh rốt cuộc cũng cười, đồng ý.
Sau đó, anh trao tôi một cái ôm cực kì ngắn ngủi qua lớp quần áo.
Anh ấy không còn nói những câu vô nghĩa như "em có thể chia tay bất cứ lúc nào", mà nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt đen như ngọc, với lời hứa hẹn và lời khẩn cầu chân thành: "Ứng Ngọc, những thứ mà một đôi yêu nhau nên có, một ngày nào đó anh sẽ cho em gấp đôi. Bây giờ em chờ anh một chút, anh nhất định sẽ khoẻ hơn."
"Cho anh thêm một chút thời gian."
"Dù bao lâu em cũng sẽ chờ." Tôi đã nói như vậy.
30
Được tình yêu tưới mát, Trình Hi Uyên trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Thư ký Lý từng lén lút giơ ngón tay cái lên với tôi. Theo miêu tả của anh, giám đốc Trình ở công ty từ mùa đông biến thành mùa thu, tuy rằng vẫn lạnh lẽo, nhưng cũng không đến mức chết cóng.
Tôi rất nghi ngờ, tôi cảm thấy anh ấy bình thường đối xử với tôi đều là mưa thuận gió hoà.
Thư ký Lý ngay lập tức lăn đi với tốc độ ánh sáng.
Dù sao thì ngay cả bá vương cũng không thể một bên quát tháo kinh doanh, bên còn lại hưởng thụ tình yêu.
Trình Hi Uyên vô cùng bận rộn, để có thể dành nhiều thời gian ở chung một chút, lúc làm việc anh ấy ở trong trạng thái cực kỳ chuyên chú và hiệu suất cao. Nói theo cách của tôi, chỉ cần nhìn thôi đã thấy đau gan.
Nhưng chờ anh vất vả lắm mới rảnh rỗi, deadline nộp bản thảo của tôi lại sắp tới rồi.
Hội họa không thể so với kinh doanh, khi thiếu cảm hứng, tôi thực sự không thể vẽ được gì, khi deadline đến, tôi sống chết vẽ đến khi trời đất tối sầm cũng là chuyện thường xảy ra.
DDL là mọi thứ hiệu quả ngay.
Tôi chỉ có thể vừa áy náy nhìn anh, vừa đối phó với biên tập.
Trình Hi Uyên bất lực không thể làm gì được, đành ngồi xuống bên cạnh nhìn tôi vẽ tranh.
Đây không phải lần đầu tiên Trình Hi Uyên nhìn thấy Tống Ứng Ngọc vẽ tranh.
Khi vẽ, cô ấy trông rất nghiêm túc, đôi khi lại vô thức mỉm cười, đôi mắt long lanh. Để cho tiện, cô ấy buộc mái tóc dài chỉ để vài sợi xõa xuống má, đung đưa một cách tinh nghịch theo động tác của chủ nhân, khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi.
Phòng vẽ tranh được chiếu sáng rất tốt, cho dù là buổi chiều vào mùa đông ánh nắng chiều vẫn có thể nhẹ nhàng chiếu vào.
Trình Hi Uyên nhìn một lúc, rồi lại nằm trên bàn ngủ quên lúc nào không biết.
Anh mơ về ngày cưới, cô chậm rãi bước về phía anh trong bộ váy cưới với nụ cười trên môi.
_____
Chờ tôi vất vả lắm mới vẽ xong bức cuối cùng thì mới phát hiện Trình Hi Uyên đã ngủ rồi.
Để có được thời gian rảnh rỗi như này, mấy tuần nay anh đã thức rất khuya, quầng mắt đã thâm một mảng.
Vốn là một bất ngờ, đáng tiếc lại bị tôi lãng phí.
Tôi hơi áy náy, sợ anh nằm sấp ngủ lâu sẽ đau thắt lưng, tôi liền đánh thức anh dậy.
Sau khi tẩm bổ cho anh một bữa tối thịnh soạn, tôi hết sức rụt rè hỏi anh ấy muốn được bồi thường cái gì.
Trình Hi Uyên lắc đầu, trầm giọng nói: "Anh còn cho rằng thời gian ngọt ngào như vậy ngắn quá." Anh nhẹ nhàng than phiền một câu rồi bỏ qua cho tôi luôn.
Tôi liếc trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: “Sau này anh có muốn ngủ chung một phòng không?”
Tôi thấy yết hầu anh cử động một lúc, rồi anh gật đầu, tai đỏ bừng: "Ừ."
Phòng cho khách từ đó đã trở thành một phòng cho khách thực sự.
Lúc đầu Trình Hi Uyên còn ngủ trên sofa.
Ngủ trên sofa không thoải mái, tôi thầm ám chỉ vài câu, vào một đêm, Trình Hi Uyên ôm chăn hỏi tôi có thể lên giường ngủ hay không.
Anh ấy đang lo lắng.
Tôi gật đầu tự nhiên.
Tướng ngủ của tôi rất tốt, đặc biệt là trong tiềm thức cũng biết cẩn thận không chạm vào anh, cư xử ngoan ngoãn suốt đêm. Lúc đầu giữa chúng tôi có một cái gối ngăn cách, sau này dù giữa chúng tôi không có gối ngăn cũng sẽ không làm phiền nhau.
Mặc dù điều này khá kì quái đối với các cặp vợ chồng bình thường nhưng nó đã là một sự tiến bộ rất lớn đối với chúng tôi rồi.
Tôi không thất hứa, tôi quả thật không vội, kiên nhẫn chậm rãi chờ đợi anh.
Kể từ hai năm trước, mức mở khóa thế giới đã dừng lại ở mức 80%.
Tôi sẵn sàng đợi ít nhất thêm hai năm nữa, khi nó đạt tới 100%, tôi và Trình Hi Uyên hẳn có thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng so với trong tưởng tượng của tôi, Đỗ Thời Ý còn trâu bò hơn nhiều, thời điểm sắp cuối năm, cô ấy nói cho tôi biết rằng thế giới đã được mở khóa hoàn toàn.
Đỗ Thời Ý kết hôn, không phải cùng nam chính chỉ định Lý Tây Châu, mà là thanh niên điềm đạm xuất hiện ở tiệm bánh ngọt lúc ấy.
Một người đàn ông chưa từng xuất hiện trong kịch bản.
Dựa theo phong tục kết hôn bản địa, phù dâu phải do một cô gái chưa kết hôn đảm nhiệm, nhưng Đỗ Thời Ý nhất quyết muốn tôi làm phù dâu cho cô ấy.
Đỗ Thời Ý nói, đối với cô ấy trên đời này, ngoại trừ người yêu, không có ai quan trọng hơn tôi. Vào thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, so với người nhà họ Đỗ, cô ấy càng hy vọng tôi sẽ đồng hành, đưa cô ấy sang một hướng rẽ mới của đời người.
Một cuộc sống tự do, do chính cô lựa chọn.
Có thể màu sắc của nó không quá sặc sỡ, nhưng đó là điều cô ấy muốn.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Đỗ Thời Ý đưa bó hoa cho tôi. Cô dâu trong đám cưới tùy hứng không ném nó đi mà đưa cho bạn thân một chiếc hộp bí mật. Cô ấy nháy mắt với tôi, nhìn Trình Hi Uyên một cái, nhẹ giọng nói: "Chìa khóa."
Tim tôi đập lên thật nhanh, tôi hỏi với giọng run run: "Đây có phải là phần thưởng của tớ sau khi hoàn thành cấp độ không?"
Đỗ Thời Ý gật đầu: “Tất nhiên, cậu xứng đáng mà. Đây vốn là trò chơi hai người, mỗi người một phần không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Mãi một thời gian sau tôi mới biết Đỗ Thời Ý thật ra đã đưa tôi cả hai phần tặng thưởng.
"Hãy sống cuộc sống mà mình thích.” Cô nói lại một lần nữa.
Không giống như đám cưới giả lần trước, lần này tôi thực sự cảm nhận được sự tán thành của cô ấy đối với Trình Hi Uyên. Giống như hôm nay tôi đưa tay ra, cô ấy yên tâm trao tôi đi vậy.
Chúng tôi đã từng là những người bạn cùng nhau chiến đấu chống lại số phận và sau này chúng tôi sẽ trở thành bạn thân quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau.
Và bây giờ, chúng tôi đều đang hướng tới một cuộc sống mới của mình.
31
Đỗ Thời Ý kết hôn, Trình Hi Uyên cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Anh cũng không đến nỗi ghen với cả bạn cùng giới của vợ, nhưng Đỗ Thời Ý thật sự rất quá phận.
Dù cho Tống Ứng Ngọc đang vội muốn chết, Đỗ Thời Ý chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cũng có thể gọi người đi. Hai cô nàng thần thần bí bí, như thể đang giữ một bí mật mà chỉ có hai bên mới được biết, với người ngoài thì lại nói năng thận trọng.
Trình Hi Uyên không thể không thừa nhận anh thuộc về phần người ngoài kia.
Anh đã nhịn rất lâu, mãi đến khi Đỗ Thời Ý làm trò trước mặt anh, vừa thân mật dán vào người Tống Ứng Ngọc, vừa liếc nhìn anh với vẻ mặt kiêu ngạo.
Giám đốc Trình bùng nổ rồi.
Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn*. Anh hàm ý nói bóng gió Tống Ứng Ngọc: “Giả vờ chính trực và lừa gạt trong hôn nhân là một hành vi cực kỳ vô đạo đức, dĩ nhiên, ngoại tình trong hôn nhân cũng vậy.”
*Thành ngữ, có nghĩa là: điều này còn có thể nhịn được thì không gì là không thể nhịn.
Sau đó anh bị Tống Ứng Ngọc cười nhạo không thương tiếc.
Trình Hi Uyên: Tôi nhịn.
Hiện tại mối tai họa này cuối cùng đã kết hôn, Trình Hi Uyên cũng không quan trọng người anh em nào đã đến cứu anh, tóm lại bất kể là ai cũng đều xứng đáng để anh gửi thêm một phần hậu lễ đặc biệt quý giá.
Làm ơn, nhất định tình cảm vợ chồng phải thật hơn cả vàng, quan trọng nhất là quản tốt vợ của mình để cô ta không đi quấy rầy vợ của người khác.
Nếu không phải sợ bị OOC, Trình Hi Uyên ở buổi hôn lễ đã muốn vỗ tay như hải cẩu.
OOC: Out of Character, có nghĩa là khi một nhân vật trong Anime thực hiện một hành động hoặc có một phản ứng mà không phù hợp với tính cách hay hành vi của họ như đã được thiết lập trước đó
Anh nhìn vợ mình đang làm phù dâu, tự an ủi mình trong lòng: Tốt quá, đây là ngày cuối cùng rồi.
Song vào tối trước hôm đó, khi Tống Ứng Ngọc đặt một bó hoa vào vị trí đã sớm không còn vật ngăn cản giữa hai người họ, Trình Hi Uyên vẫn thấy nghẹt thở.
Có ý gì vậy?
Dù cho không còn người nữa, bó hoa của cô ấy vẫn muốn ở giữa để ngăn cách chúng ta sao?
Trình Hi Uyên dùng tu dưỡng cả đời để kiềm chế bản thân không mang hoa phá hoại kia đi vứt, muốn cố gắng dùng một giọng điệu ôn hòa để nói với vợ rằng điều này không thích hợp, tiếp đó liền đối diện với đôi mắt đẫm lệ.
Giá trị tức giận -100
Thôi vậy, một lần cuối cùng. Giám đốc Trình cực kì có nguyên tắc nghĩ thầm.
Trong hương hoa, Trình Hi Uyên có một giấc mơ dài.
Trong mơ, nhiều năm trước đây vẫn là một thị trấn nhỏ gần biên giới, đường sá đừng nói đổ nhựa, ngay cả xi măng cũng không có để đổ, anh nhớ rõ rằng có một ngôi trường đổ nát ở ven đường, đổ nát đến mức sân thể dục phủ đầy bụi đất và cỏ dại.
Anh còn nhớ rõ trên sân thể dục có một cái trụ bóng rổ do chính quyền thị trấn quyên tặng đã rỉ sắt và hư hỏng từ lâu, dần dần chìm trong đống rác.
Rác thải vương vãi khắp nơi trên mặt đất, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.
Bên cạnh trụ bóng rổ có thùng rác màu xanh lá, là loại kiểu dáng nắp gập cổ xưa, tuy rất cồng kềnh nhưng có sức chứa lớn.
Nhưng hầu hết thời gian, nó không thể chứa thêm rác khi một đứa trẻ thấp bé bị nhét vào.
Lúc đầu, giống như các bạn cùng lớp khác, cậu bé bị một nhóm nữ sinh lớp trên nhét vào, coi đây là niềm vui. Các bé gái ở trường tiểu học phát triển sớm, một đám người cao lớn, các bé trai căn bản không có sức đánh trả.
Cậu bé khóc lóc kể với mẹ.
Mẹ mắng cậu, tại sao một người con trai như con có thể vô dụng như vậy.
Nhưng bà ấy vẫn đi tìm thầy cô giáo.
Cuối cùng các bạn nhỏ ở lớp dưới cũng được giải thoát, ngoại trừ cậu bé.
Lúc đầu cậu chỉ bị nhét vài lần một tuần, sau đó phát triển thành nhét hai đến ba lần một ngày. Họ chửi cậu là đứa con hoang không có ba, chửi mẹ cậu vì đi liếc mắt đưa tình với chồng nhà người ta.
Cậu bé càng ngày càng im lặng, dần dần cậu học được cách tự mình bò vào thùng rác, có bẩn có buồn nôn cũng tốt, chí ít sẽ không bị nhục mạ như thế.
Cậu học được cách tự đóng nắp thùng rác từ bên trong, ngăn cách âm thanh và ánh mắt ở bên ngoài.
Nhiều năm sau, người mẹ không thể bảo vệ con của mình trở thành nữ doanh nhân thành đạt, từ Trương Quế Hoa một cô gái làng quê thô tục biến thành Trương Mộc Tê thanh lịch. Hầu hết những cô bé bắt nạt anh cũng đã lập gia đình, một số cô gái sau khi về quê thấy Trình Hi Uyên còn chân thành nói lời xin lỗi.
Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, các cô nói như thế.
Theo dòng thời gian trôi, các cô cũng đã rời đi.
Nhưng đứa bé kia ở đâu? Dù biết rõ chỉ là mơ, Trình Hi Uyên vẫn bước về phía trước.
Quả nhiên trước mặt anh là cái thùng rác quen thuộc kia, thế nhưng lại có một cô bé lẽ ra không nên xuất hiện đứng bên cạnh.
Cô ấy mặc một cái váy màu cam, tươi cười tựa như ánh mặt trời.
Cô đứng đó nhìn anh, vẫy tay với anh và chỉ vào thùng rác nói: “Trình Hi Uyên, anh bế nhóc ấy lên đi nha.”
Đứa bé trong thùng rác trợn mắt nhìn về phía anh.
32
Trình Hi Uyên bừng tỉnh lại từ trong mơ.
Trong cơn hoảng hốt, anh nghe được tiếng mở ổ khóa.
Anh theo bản năng ngồi dậy và nhìn về phía cửa phòng ngủ, lại cảm nhận được hơi ấm trên môi.
Cô rất căng thẳng, cả người căng chặt, vẫn duy trì tư thế sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Anh không thể nhìn thấy biểu cảm đó trong bóng tối, nhưng anh nghĩ rằng cô ấy nhất định đang nháy mắt và nhìn anh với vẻ vô tội.
Cô ấy luôn như vậy mỗi khi làm chuyện xấu.
Một lát sau, hơi thở của đối phương liên tục phả vào mặt anh.
Trình Hi Uyên mới gần như thẫn thờ phát hiện, lúc này đây thân thể và linh hồn của anh đã hợp nhất.
Chúng không còn loại trừ lẫn nhau một cách phi lý mà ngoan ngoãn giữ nguyên ý muốn lúc đầu và nói với chủ nhân của mình.
Đúng vậy, tôi yêu cô ấy tha thiết, tôi khao khát cô ấy.
Anh không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng ôm cô và trao cho cô một nụ hôn thật sự.
Bí mật mang theo những giọt mắt vừa ngọt ngào lại mặn chát.
————the end————————————