Vào một buổi đêm nửa tháng sau lễ thành hôn, Mông hoàng tử tới gặp ta.
Thời gian cấp bách, ta chỉ có vỏn vẹn nửa tháng này để điều tra rõ sự tình rồi truyền tin cho hoàng huynh.
Phụ hoàng có một con bồ câu đưa thư, tinh khôn không kém gì loài người. Lần này ta mang theo nó tới, lén giấu trong túi quần áo.
Truyền thư tới kinh thành có lẽ hơi bất khả thi, nhưng nếu truyền tới thành trì trước đó thì vẫn dư sức.
Bữa tối chỉ có bánh khô và nước, ta lo rằng chim bồ câu không quen ăn, tức giận bừng bừng đi lấy gạo. Vừa và chén cơm vào miệng, ta liền cảm thấy sai sai. Rõ ràng nó bị trộn lẫn với thứ gì khác, mà mùi vị này… ta đã quá quen thuộc. Lễ Thất tịch đi chơi với Ninh Vi, mùi vị cơm nắm chàng từng mua cho ta y hệt như thế, mùi vị mà cả đời ta không thể quên nổi.
Hai mươi vạn đại quân, gã nam tử Trung Nguyên, quân Nhật nơi Tái Bắc…
Cùng một lúc, Tây Bắc, Tái Bắc, Đông Bắc, Giang Nam đều rơi vào khốn đốn, mớ bòng bong này khiến ta khó có thể không nghĩ đến một điều…
Một phỏng đoán kinh người dần hình thành trong đầu ta…
Nếu là sự thật, vậy thì cái ch.ết của Ninh Vi cũng được lí giải! Hoặc là… mục đích của tất cả những chuyện này là để đẩy Ninh Vi vào chỗ ch.ết!!
Ta gọi Xuân Đào đem giấy bút lại, bắt đầu phác thảo mạng lưới liên kết của những chuyện này với nhau.
Năm ngoái, tứ phương tám hướng đổ xô tới mừng thọ phụ hoàng, sứ thần các nước đều tới kinh thành, vậy giả sử, mục đích thực sự của chúng không phải là mừng thọ thì sao?
Có lẽ ngoài việc thăm dò tin tức triều đình ta, chúng còn họp mặt bàn bạc nữa. Khả năng cao là chúng thực hiện hai việc này cùng một lúc. Tái Bắc năm ngoái bại trận, không thể bỗng dưng gom nổi hai mươi vạn binh được. Vậy thì chỉ còn lại một giả thuyết: hai mươi vạn quân là do bọn chúng liên thủ. Mười sáu nước Tây Vực, Tái Bắc, lại cộng thêm quân Nhật, gom góp hai mươi vạn quân thì không thành vấn đề. Hơn nữa, nội gián tiết lộ tình báo, chi.ến tr.anh bùng n.ổ tứ phía. Ninh Vi lại là lính mới, đây chính là cơ hội tốt nhất, kế giương Đông kích Tây này đã lộ rõ dã tâm của chúng lên Ninh Vi.
Khi phân tích tới đây, ta toát mồ hôi lạnh.
Nhưng tất cả chỉ mới là phỏng đoán của ta, ta phải cần chứng cứ nữa, nhiệm vụ đầu tiên chính là vạch mặt gã nội gián kia, đây mới là thứ hoàng huynh thực sự cần. Nội gián náo loạn, tất phải nội ứng ngoại hợp, ta đang trong tình thế nguy hiểm, hoàng huynh nhất định cũng không an toàn.
Những tưởng thời gian eo hẹp, nhưng không ngờ, đêm hôm sau, người mà ta muốn điều tra lại tự đưa mình đến cửa. Gã nam tử Trung Nguyên kia nhân lúc nửa đêm lẻn vào phòng, đụng phải Xuân Đào tới dém chăn cho ta. Trong lúc vội vã, gã đánh rơi một chiếc khăn tay, xem ra đã dùng được một thời gian rồi, sắc vàng của chim hoàng anh cũng đã nhạt đi một chút. Ở góc dưới bên phải của chiếc khăn có hai chữ nhỏ. Ta có thể nhận ra, “Như Nhược”, là nhũ danh của mẫu thân ta. Đương nhiên không loại trừ khả năng đây chỉ là trùng hợp, nhưng ta cố chấp cho rằng, gã này chính là thân thích của mẫu hậu.
Ở Tái Bắc, thủ hạ của Ninh Vi quen biết mẫu thân ta, ba manh mối chồng chéo lên nhau. Rất có thể, gã là người của Giang gia.
Nghĩ tới đây, ta khựng lại, liệu chuyện này có dính dáng tới Giang phủ hay không?
…
Sáng sớm hôm sau, Mông hoàng tử sai người đưa cho ta một bộ trang phục cưỡi ngựa, nói là dẫn ta đi dạo, sợ ta buồn phiền. Còn lâu ta mới tin hắn tốt bụng như thế, nhưng cũng bất đắc dĩ phải khuất phục*.
/*Nguyên văn: 人在屋檐下,不得不低头- Nhân đáo nuỵ thiềm hạ, chẩm năng bất đê đầu: Nghĩa đen là ngày xưa người ta phải cúi đầu khi đi dưới mái hiên để tránh đụng đầu. Nghĩa bóng ẩn dụ cho việc khi không có quyền hạn, ở dưới quyền người khác, thì buộc phải nhún nhường để tránh rước hoạ vào thân. Cre: Sohu./
Hắn chọn cho ta một con bạch mã, còn mình thì vẫn cưỡi con ngựa ngày trước. Hắn cưỡi ngựa đi trước, bóng lưng tuấn tú cao ngất, hừ, nếu tiểu tướng quân của ta ở đây, khí chất nhất định sẽ lấn át hắn. Hắn dẫn ta xuất phát từ phía sau thành, rồi lại đi đường vòng lên phía trước. Thật không ngờ, cảnh đẹp mà hắn nhắc tới lại là rừng hoa đào ấy.
“Hoa đào này là do Ninh tiểu tướng quân các ngươi trồng đấy, đẹp không?”
“Đẹp.”
Ta khẽ gật đầu, đăm chiêu ngắm nhìn sắc hồng cả một vùng trời.
“Khi ta gặp nàng, ta thấy nàng cũng thật giống những bông hoa ấy, hẳn là hắn trồng rừng đào này vì nàng.”
Mông hoàng tử không nhìn ta nữa, mà chỉ nói một cách quả quyết. Ta không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại dẫn ta đến ngắm cảnh này?”
Hắn đáp, “Nàng đừng thích Ninh Vi nữa, nàng thích ta được không?”
Lời hắn nói nhẹ tựa gió thoảng mây bay, nhưng lại khiến cõi lòng ta nặng trịch.
Ta cười khẩy, “Nếu như ngươi dẫn ta đến đây để hạ nhục ta, vậy thì ngươi thành công rồi đấy.”
Ta thúc ngựa, xoay người muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy ch.ử.i chưa đã, liền quay đầu, xát thêm muối: “Mà đừng nhắc đến chàng nữa, ta sợ ngươi vấy bẩn tên tuổi của chàng.”