• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không được." Louis kết luận vô cùng nhanh gọn sau khi nghe Chuck phân tích.

Chuck tựa lưng vào chiếc ghế ọp ẹp, trông như một con chó nhỏ vừa bị đá một cách vô cớ. Căn phòng chật chội này quả nhiên không đủ chỗ cho hai người; bàn làm việc, ghế tựa cùng với tên người Mỹ to lớn đã chiếm tới gần chín mươi phần trăm không gian. Louis ngồi bên mép giường, khoác chiếc áo len cũ ngoài chiếc áo sơ mi, hôm nay không phải ngày trực của anh, vậy nên Thiếu úy trông như đã chuẩn bị sẵn sàng để trốn ở đây cả buổi. Trên bàn có tách trà và cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp đang mở, dùng một tờ ghi chép 414¹ đã rách làm dấu trang.

"Tôi không hiểu sao anh lại ghét hành động ban ngày như vậy."

"Tôi không ghét hành động ban ngày, tôi ghét việc các phi công phải chết vô nghĩa – Trung sĩ, xin hãy đặt bút của tôi về chỗ cũ."

Chuck giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nghịch, xoay chiếc bút vòng vòng giữa ngón trỏ và ngón giữa: "Nếu kế hoạch của tôi thành công, sẽ không có ai phải chết cả."

"Tôi không thích từ "nếu"."

"Vậy thì anh sẽ không thắng được."

"Đối với tôi, mạo hiểm không đáng cũng sẽ không thắng được."

Trên bàn làm việc còn có một khung ảnh be bé bằng gỗ, không to bằng lòng bàn tay, kỳ lạ là nó lại hướng về phía cửa sổ. Chuck đặt bút xuống, quay khung ảnh vào trong, qua mặt kính trong thấy một bức ảnh đen trắng có dấu hiệu từng bị xé. Trong ảnh là một cậu thanh niên ngồi bên bờ sông đang nhoẻn miệng cười trước ống kính, cùng với quả đầu bù xù và cà vạt sọc, áo khoác âu phục của cậu ta thả trên bãi cỏ.

"Đây là anh hả?"

"Đây là em trai tôi, William, chụp hôm chúng tôi tốt nghiệp Eton²."

Chuck không biết Eton là gì, nhưng cái tên William như một hồi chuông nhỏ vang lên trong tâm trí hắn. Hắn nhìn lại bức ảnh lần nữa, cậu thanh niên trong hình có mũi và cằm giống hệt Louis, nhưng cũng có những nét riêng ẩn hiện, hẳn là nụ cười: "Vậy hiện tại cậu ấy..."

"Em ấy mất rồi." Louis nắm cổ tay của Chuck, cầm khung ảnh và đặt lại vị trí cạnh lọ mực, hướng ra cửa sổ, "Trong trận hỗn chiến trên không tại London hai năm trước. Không biết là ai đã bắn trúng một máy bay Me 109, làm cho nó rơi từ hơn 7000 feet xuống, một bên cánh đập trúng máy bay của William. Em ấy thậm chí còn không có thời gian để phản ứng."

Chuck thở hắt ra rồi lại mím môi, điều chỉnh tư thế ngồi trên ghế, trông đầy vẻ bất an: "Xin lỗi, tôi không nên-"

"Không sao đâu." Louis vuốt phẳng những nếp nhăn trên ga giường, "Anh có anh chị em không, Trung sĩ Sinclair?"



"Hai cô em gái, Meggie và Susie. Một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi."

"Chắc hẳn hai em ấy rất dễ thương."

"Tất nhiên là không. Anh từng gặp đứa trẻ nào dưới bảy tuổi chưa? Còn phiền phức hơn cả một con gấu mèo đang bới thùng rác."

Louis bật cười, nhưng rất nhanh sau đó liền quay sang một bên, hắng giọng như thể lỡ cười hay lỡ ho đều là chuyện có lỗi mà đáng ra phải che giấu: "Anh thường mang bất ngờ đến cho người khác đấy, Trung sĩ."

"Tôi không biết đây có phải chuyện tốt không, nhưng cảm ơn nhé."

Bọn họ rơi vào im lặng mất một lúc, Chuck nhìn Louis, Louis nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Trong khoảnh khắc ánh mắt của Thiếu úy dời đi, nụ cười của anh cũng biến mất theo, thế là Chuck hiểu hắn đã lại về trở về vị trí cũ sau bức tường sừng sững kia.

"Xin lỗi vì không thể tán thành kế hoạch của anh. Dẫu trí tưởng tượng của anh tuyệt vời ra sao thì hành động như vậy vẫn quá nguy hiểm, tôi không thể phái cả một đội bay đi cùng anh đánh cược."

Chuck đứng dậy: "Xem ra tôi chỉ có thể tự rời khỏi đây, thưa chỉ huy."

"Còn tôi chỉ có thể chúc anh may mắn."

Câu nói ấy của Louis hoàn toàn chẳng có ý gì khác ngoại trừ châm chọc, nhưng sau này khi nghĩ lại, anh mới nhận ra đây là một sai lầm, hay ít nhất là khởi đầu cho một sai lầm. Dẫu sao lúc đó anh cũng không đặt chút việc nhỏ nhặt xen giữa ngày nghỉ ấy vào đầu, bởi xét cho cùng, chẳng một phi công tỉnh táo nào thực sự dám đơn độc lái máy bay ném bom tới Pháp, hơn nữa, Flying Fortress còn đang ở trong xưởng sửa chữa chứ đâu xa, trong khoảng thời gian ngắn tới đây Chuck chẳng thể bay đâu được.

Rất nhanh sau đó, Louis liền nhận ra mình đã đánh giá thấp sự lạc quan lẫn cố chấp của Chuck. Một buổi sáng sau ngày hôm đó một tuần, Louis đang trên đường đến bộ chỉ huy một mình, lúc đi ngang qua đường băng liền bắt gặp chiếc máy bay ném bom B-17 của Mỹ dừng ở đằng xa với các nhân viên mặt đất vây quanh. Thiếu úy do dự một hồi, vốn chỉ cho rằng đây là một buổi bảo dưỡng định kỳ, nhưng rồi anh chợt nhận ra, hội chim cánh cụt không phải đang kiểm tra máy bay, mà là đang chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi cất cánh. Hôm ấy không có bất cứ một nhiệm vụ ném bom nào, Louis chạy thục mạng về phía đó, cố gắng ngăn không cho máy bay ném bom cất cánh, nhưng đã quá muộn. Chiếc Flying Fortress chất đầy bom HE chậm rãi lăn bánh, hếch đầu ở cuối đường băng và lao vút lên bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Louis thở hồng hộc mà túm lấy thợ máy gần nhất, "Ai cho phép anh ta cất cánh?"

Đối phương chớp mắt, chắc hẳn là đang thấy hoang mang tột độ: "Trung sĩ Sinclair báo cáo rằng anh là người phê chuẩn, thưa chỉ huy."

"Cái gì?"

"Anh ấy đã nói như vậy đó."

"Chuẩn bị sẵn sàng cho Spitfire của tôi."

"Vâng, thưa chỉ huy."

Louis chạy về phía máy bay của mình, không thể hiểu nổi chính mình giờ phút này rốt cuộc đang tức giận hay lo lắng. Máy bay Spitfire số hiệu DWRX dừng trên bãi cỏ đằng xa, xa quá đỗi, đợi cho tới khi máy bay của Louis cất cánh thì máy bay B-17 đã biến mất khỏi tầm mắt, trạm radar cũng không thể quan sát nó. Chuck hẳn sẽ theo kế hoạch bay thấp để tránh sự phát hiện của máy bay trinh sát, vậy nên nhân viên truyền tin vô tuyến đã thông báo cho các quan sát viên tại các trạm radar ven biển chú ý đến máy bay ném bom của Mỹ và báo cáo vị trí của nó ngay khi phát hiện.

Cuối cùng, Louis phát hiện Chuck ở phía nam Fairlight, chiếc máy bay ném bom đã bay qua đường bờ biển, nhìn như đang lướt trên mặt nước. Louis bật thiết bị liên lạc vô tuyến lên, nhưng Chuck chẳng hề phản hồi cho đến khi anh gọi tới lần thứ hai.

"Lập tức trở về điểm xuất phát, Trung sĩ Sinclair, đây là mệnh lệnh, hết."

"Chỉ huy, rõ ràng anh đã phê chuẩn nhiệm vụ, hết."

"Tôi chưa từng phê chuẩn."

"Tôi nói với anh tôi sẽ tự rời khỏi đây, rồi anh nói "chúc may mắn" với tôi."³



"Vậy cũng không-" Louis nhất thời cứng họng, "Tôi nhắc lại lần nữa, Sinclair, lập tức trở về căn cứ, hết."

"Bây giờ vẫn còn thời gian để thử theo theo kế hoạch của tôi, chỉ huy."

"Không được."

"Hoặc anh cứ bắn hạ tôi, hoặc anh để tôi bay đi Saint-Nazaire, hết."

Louis đành thỏa hiệp. Bốn phút sau, tám máy bay ném bom Blenheim rỗng không và hai mươi hai máy bay tiêm kích Hurricane cất cánh từ một căn cứ cận tiền tuyến. Kế hoạch ban đầu của Chuck là điều hai mươi máy bay ném bom giả, không chứa bom cùng với số lượng máy bay tiêm kích gấp đôi tạo thành chiêu bài lừa người, giả đò tấn công phía tây bắc của bán đảo Brittany, đánh lạc hướng các máy bay tiêm kích của Không quân Đức Quốc, thực chất là đang tạo ra lỗ hổng phòng thủ tại phía nam bán đảo. Thế nhưng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn họ không thể điều động nhiều máy bay như vậy, cho nên chỉ có thể cầu mong địch sẽ đớp miếng mồi nhử này.

"Trung sĩ, sau khi trở về tôi sẽ tính sổ với anh, vô cùng nghiêm túc đấy nhé, hết."

"Tôi vô cùng mong chờ, thưa chỉ huy."

Spitfire và B-17 chia nhau ra đường ai nấy đi, một chiếc tiếp tục bay về hướng đông nam, một chiếc rẽ sang hướng đông bắc, cùng với Hurricane hộ tống máy bay ném bom mồi nhử bay đến Brest.

"Nhanh thôi, trạm radar của địch sẽ phát hiện ra chúng ta." Louis nói với những máy bay Hurricane kia, "Hãy dẫn máy bay địch ra biển và cố gắng giữ chân chúng. Đừng dây dưa quá lâu, tôi nhắc lại, không cần đánh cận chiến với chúng, hết."

Không quân Đức Quốc xã phản ứng nhanh hơn họ nghĩ, lúc chỉ còn cách bán đảo Brittany sáu mươi lăm dặm, một đội khoảng bốn mươi chiếc Me 109 cùng với khoảng hơn chục chiếc Me 110 xuất hiện như đàn ong đen. Chúng nhắm thẳng tới vị trí các máy bay ném bom từ Anh, hiển nhiên là đang cho rằng những máy bay Blenheim này tới tấn công cảng nước sâu⁴. Nhiệm vụ đánh lạc hướng đã hoàn thành, Louis lệnh cho các máy bay ném bom quay trở lại ngay lập tức, rời khỏi bán kính tấn công của máy bay tiêm kích Đức. Tám máy bay Blenheim trống không đã nhẹ nhàng đổi hướng, tăng tốc bay về phía bờ biển Anh.

Hệt như mùa hè hai năm trước, Spitfire và Hurricane hoàn toàn không có ưu thế về số lượng, nhưng lại đạt độ cao thuận lợi, quay lưng về phía mặt trời – điều kiện tấn công hoàn hảo. Louis tiên phong bay về hướng chiếc Me 109, theo sau là mấy chiếc Hurricane chậm hơn, nòng súng nhắm thẳng vào máy bay địch, rồi lại nhanh chóng rời đi, hướng về phía trời cao.

Kẻ địch ngay lập tức liền nhận đây chỉ là cái bẫy, đội Me 110 lần lượt rời khỏi hàng, quay trở lại Brest, hiển nhiên không muốn tiếp thêm chiêu nào. Louis đuổi theo một đoạn ngắn cho đến khi có ba máy bay Me 109 lao qua trước mặt, nã súng vào anh. Louis đẩy cần điều khiển sang trái, né tránh, ăn ngay một cú ở bên thân máy bay. Ấy hẳn chỉ là một viên đạn lạc sượt qua tấm thép bảo vệ, không gây ra thiệt hại gì.

Rất nhanh, cuộc chiến trở thành một cuộc tranh cao thấp, Me 109 và Hurricane đều phải vật lộn bay lên cao hơn, nhưng chưa có bên nào giành được lợi thế quyết định. Me 109 ở trên không có tốc độ ưu việt hơn mọi máy bay tiêm kích của Không quân Hoàng gia, nhưng Hurricane có bán kính vòng quay⁵ nhỏ hơn hẳn, nhanh như con lươn trườn thoát khỏi phạm vi tấn công. Một máy bay Me 109 bị bắn hạ, xoay tròn trước mắt anh rồi lao xuống biển, Louis còn chưa kịp dõi theo kết cục của nó thì một máy bay địch khác đã nhắm bắn anh từ phía trước bên phải. Anh liền phóng về phía đó bắn trả, nhưng rồi hai máy bay tiêm kích đều bất đắc dĩ né đi trong thời khắc cuối cùng, không đụng phải nhau.

Louis liếc đồng hồ nhiên liệu đã sắp cạn, có lẽ chỉ còn lại năm sáu phút cho thời gian chiến đấu. Tất cả máy bay Đức Quốc xã như nhận được chỉ thị gì đó, bắt đầu đồng loạt rời khỏi chiến trận, rút lui về đất Pháp. Louis nhận ra rằng bọn họ đang chuyển hướng về phía nam, có lẽ là bay đến Saint-Nazaire, mà giờ anh chẳng thể làm được gì hơn.

"Có cần đuổi theo không?" Dẫn đầu đội Hurricane hỏi, "Chúng tôi còn khoảng hơn hai mươi phút nhiên liệu."

"Không." Louis trả lời, "Tất cả trở về căn cứ, hết."

Anh hạ cánh xuống căn cứ Đồi Biggin, tháo dây an toàn, ném túi dù cho nhân viên mặt đất rồi chạy một mạch từ cabin đến phòng tình báo. Cả đám điều phối viên chen chúc ở đó như thể đang phải chuẩn bị đối đầu với hai mươi phi đoàn của Đức Quốc xã. Đại uý Milston cũng ở đấy, đi đi lại lại trước tấm bản đồ, vừa thấy Louis liền nhíu mày.

"Thiếu uý Linden, rốt cuộc cậu-"

"Tôi sẽ giải thích sau, thưa chỉ huy." Louis liếc nhìn khối gỗ nhỏ sáng màu tượng trưng cho máy bay trên bản đồ, "Trung sĩ Sinclair đang ở đâu?"

"Tín hiệu của máy bay xuất hiện lần cuối gần Saint-Nazaire, nửa giờ trước." Đại uý lắc đầu, "Tên điên này nghĩ gì vậy?"

Louis không đáp lại, nhìn đồng hồ treo tường rồi nhẩm tính mức nhiên liệu của chiếc B-17. Giờ này có lẽ Chuck đang trên đường về, nếu không thì sẽ không thể về được nữa. Màn hình radar trống không, mọi người đều đang nín thở chờ đợi, chỉ có tiếng lách cách của máy thu phát vô tuyến lúc lại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường chậm rãi trôi qua mười phút, rồi lại thêm mười phút nữa. Điều phối viên gọi điện tới trạm radar bên bờ biển tới lần thứ ba, câu trả lời vẫn là "không thấy máy bay".



"Chuck không quay về nữa." Nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng Louis vang lên thành câu dưới chất giọng khẽ khàng của Đại uý Milston, "Dù thế nào thì nhiên liệu cũng không đủ."

"Gọi lại cho trạm radar." Louis nói với liên lạc viên, người ngồi sau lại cầm chiếc mic vừa mới đặt xuống lên, nói mấy câu với quan sát viên ở trạm Bắc Foreland, cúp máy, rồi lắc đầu.

"Không thể phủ nhận cậu ấy là một người dũng cảm và liều lĩnh, đúng là như vậy." Đại uý Milston thở dài, vỗ vai Louis rồi bước đi, để lại anh một mình trơ ​​trọi đứng sững tại chỗ. Sau hơn mười phút tiếp tục chờ đợi giữa những khoảng lặng bất an, Louis cuối cùng cũng từ bỏ, bước tới trước cửa phòng.

Một liên lạc viên tháo tai nghe xuống, gọi với lại.

"Chỉ huy, chúng ta có tín hiệu."

Một đốm sáng nhỏ nhấp nháy xuất hiện trên màn hình radar, Louis nhìn chằm chằm vào nó với vẻ không tin nổi. Điện thoại reo liên hồi, các liên lạc viên ghi chép liên tay, thi thoảng lại đáp "đúng vậy" hoặc "không phải". Louis chờ đợi trong hồi hộp, không nhịn mà bước về phía bàn điều khiển, hỏi bọn họ xem liệu đã có thể xác nhận danh tính của chiếc máy bay hay chưa.

"Có thể, thưa chỉ huy, là một máy bay ném bom B-17, quan sát viên nói nó đang bốc khói, nhưng vẫn bay được."

Louis tựa như mộng du mà bước từng bước về phía bản đồ, tới được chiếc ghế liền ngồi phịch xuống, thở phào một hơi.



Chú thích của người dịch (Translator's Note):

1. Gốc: 414表, tiếng Anh: 414 Form. Là nhật ký bay của phi công thời chiến, báo cáo lại các sự kiện xảy ra trong suốt các chuyến bay, được ghi chép bởi chính phi công sau khi hạ cánh.

2. Gốc: 伊顿, tiếng Anh: Eton. Tên gọi tắt của Trường nội trú độc lập Eton, dành cho các nam sinh, là cái nôi đào tạo con em quý tộc và hoàng gia cả ở Vương Quốc Anh lẫn trên thế giới.

3. Gốc: "我告诉过你我会自己一个来,你说'祝你好运'。" Lúc đó Chuck nói một câu khá đa nghĩa, một là: vì không còn gì để bàn nữa nên tôi sẽ tự rời đi (自己去 trong câu gốc của Chuck), hai là: nếu anh không làm thì tôi sẽ tự làm (自己来 trong câu giải thích của Chuck). Chỉ là lúc đó Chuck nói đi (去) nên Louis mới không nghĩ nhiều.

4. Gốc: 深水港, tiếng Anh: Deep-water port. Cảng nước sâu thường là cảng biển nhân tạo, mục đích sử dụng là để phục vụ tàu vận tải lớn với tải trọng cao.

5. Gốc: 转弯半径, tiếng Anh: Turning radius. Bán kính vòng quay của phương tiện là bán kính tối thiểu mà một không gian cần có để phương tiện đó có thể quay đầu. Bán kính quay đầu của phương tiện càng nhỏ thì phương tiện đó tránh rẽ càng linh hoạt, giống như Hurricane.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK