Tôi đứng ở một bên vạch qua đường, trơ mắt nhìn bà ấy bị chiếc xe nhỏ đụ/ng phải bay lên trên không.
Bà ấy trông giống như một cánh hoa héo tàn, còn vương nước mắt mà rơi nhanh từ trên không trung xuống.
Tôi không biết tại sao đột nhiên bà lại chạy ra ngoài.
Cũng không biết tại sao tự dưng lại khóc.
Cho đến hai năm sau đó tôi mới phát hiện ra dấu vết về người phụ nữ kia.
Tôi bắt đầu đi tìm manh mối về cô ta như phát đi/ên, chỉ vì để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình.
Sau đó tôi lục được điện thoại cũ của bố.
Lùng ra được tin nhắn ở trong mục bị thu hồi.
Chính là tin nhắn mà người phụ nữ kia đã dùng điện thoại của bố tôi để gửi cho mẹ tôi vào ngày ba mươi Tết.
“Năm nay anh Cố không về, chị đừng bám lấy anh ấy nữa, chúng tôi thật lòng yêu nhau.”
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy.
Như thể mẹ tôi mới là tiểu tam chen chân vào vậy.
Cứ như thể người mẹ dịu dàng, đức hạnh ở bên bố tôi mười mấy năm, mới là kẻ xấu ph/á h/oại tình cảm của người khác.
Ngày hôm ấy tôi cũng giống như mẹ mình năm đó, cầm lấy chiếc điện thoại cũ kia chạy như đi/ên ra khỏi nhà.
Chạy tới nơi Cố Hữu Quốc ở, chất vấn ông ta.
Tay cầm điện thoại của tôi cũng run lên, tôi hỏi ông ta: “Bố có biết chuyện này không?”
Chỉ cần ông ta nói mình không biết.
Thì tôi sẽ tin ông ta ngay, tôi chỉ nghĩ rằng ông ta là một người chồng ngoại tình, là một người đàn ông phạm sai lầm.
Nhưng ông ta cúi đầu, không nói lời nào.
Vậy thì ông ta chính là một hu/ng thủ gi/ế/t người rồi!
Là hu/ng thủ đã gi/ế/t ch/ế/t mẹ tôi!
“Thế là tin nhắn trong điện thoại của mẹ đã bị ông xóa?” Lúc tôi nói ra lời này, giọng điệu cũng đã trở nên lạnh lẽo như lư/ỡi d/ao dưới giày trượt băng vào tháng mười hai.
Cho nên ông ta không chỉ biết tới đoạn tin nhắn này, mà còn ra tay tiêu hủy chứng cứ sau khi mẹ tôi xảy ra chuyện.
Ngày đó dường như còn âm u, tăm tối hơn ngày mẹ tôi qua đời nữa.
Giống như thể mẹ lại ch/ế/t trước mặt tôi một lần nữa vậy.
Hình như tôi cũng có thể nhìn thấy được khuôn mặt không cam tâm vương đầy nước mắt của bà.
Đợi sau khi tôi cố gắng vùng vẫy một hồi và mở mắt ra từ trên giường thì tôi mới ý thức được mình lại vừa mơ thấy mẹ.
Trong căn nhà nhỏ, bầu không khí yên lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của tôi.
Tôi giơ tay nhẹ nhàng che mặt.
Lại là khuôn mặt đẫm nước mắt.
Lúc này điện thoại reo, màn hình sáng lên một hồi làm căn phòng vốn đen như mực cũng sáng cả lên.
Ánh sáng này có hơi chói mắt, làm tôi nhất thời chưa kịp thích ứng.
Đợi khi tôi dần dần quen mắt rồi thì mới lấy điện thoại.
Là tin nhắn Thanh Phong gửi tới.
Anh nói: “Tôi xin lỗi, Nhất Hoà.”
Anh chưa bao giờ là người cần nói tiếng xin lỗi này.
“Tôi không ngờ cô ấy sẽ làm như vậy, tôi đã nói rất rõ ràng với cô ấy rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu.”
Tôi gửi lại một biểu tượng cảm xúc tinh nghịch.
“Không sao đâu anh Lâm, có lẽ chị dâu đã tưởng em là loại con gái tùy tiện, em không để trong lòng đâu.”
Sau câu nói này, Lâm Thanh Phong không trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Nhưng điều tôi hoàn toàn không ngờ tới được là, sáng ngày hôm sau anh lại xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Anh xách bữa sáng, cười hỏi tôi: “Mấy hôm nay có ăn sáng đầy đủ không đấy?”
Tôi ngây ra nhìn anh.
“Biết ngay là em không ăn uống đàng hoàng mà.” Anh đưa bữa sáng đang cầm cho tôi.
Sau đó lại lấy từ phía sau lưng ra một bó hoa.
Anh nói: “Lâu lắm rồi em không ghé qua tiệm hoa của tôi, hoa lần trước em cầm về chắc là héo rụng rồi nhỉ.”
Nói rồi anh còn đánh mắt nhìn về phía sau lưng tôi.
Chắc là nhìn thấy hoa trong bình, mắt anh hiện lên vẻ “Biết ngay là như vậy mà”.
Tôi nhận lấy đồ trong tay anh: “Anh Lâm…”
Anh “Ừm” một tiếng, đợi tôi nói tiếp.
Thấy mặt anh đầy vẻ ung dung, trong mắt còn như có ánh sao sáng lập lòe, tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi mất mát.
Khoảnh khắc ấy, tôi cũng có vài phần không rõ rốt cuộc thứ bản thân muốn là gì.
Nếu như anh thật sự là một người tốt.
Thì sao lại yêu tôi được chứ.
Dù là do tôi đã dùng mưu kế để khiến anh tưởng rằng chúng tôi đã lên giường với nhau.
Nếu như anh thật sự là một người tốt.
Thì sao lại bỏ mặc không quan tâm đến người vợ đã kết hôn năm năm mà đi yêu tôi cơ chứ.
Hay là đàn ông trong toàn thiên hạ này đều như thế cả?
Tôi thở dài một hơi.
“Chúng ta ăn cùng nhau đi.”