Tốc độ học tập của lớp mười hai vốn là rất nhanh, Mộc Tử Mạt sắp tới còn phải thi Anh ngữ nên phải chuẩn bị nhiều, tuần lễ tựu trường đầu tiên luôn bận rộn không nghỉ, cộng thêm còn có khá nhiều tài liệu môn học cần phải tra, cho nên cơ hồ mỗi buổi trưa đều là ở trong thư viện trường học.
Buổi tối thứ sáu Mộc Tử Mạt đặc biệt xin nghỉ về nhà, thu thập xong hành lý trở về, sáng ngày thứ hai còn đến hội trường tập họp.
Lần này người phụ trách hoạt động là chủ nhiệm cuối cấp, giá sư Trang , lúc đó Mộc Tử Mạt còn phát hiện bên cạnh giáo sư còn có hai người, đến gần vừa biết, có chút giật mình, nghĩ thầm, Triệu Viện Viện có nói qua với cô, lần tranh tài này danh sách chỉ có một người, vậy tại sao Tần Thi Nguyệt cũng xuất hiện ở chỗ này đây?
Lại chợt nhớ tới trước đây thật lâu Triệu Viện viện cũng từng đề cập tới, Tần gia bối cảnh không đơn giản, lão Triệu nhà cô là thư ký tỉnh ủy, ở H thị cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng cùng Tần gia so sánh vẫn còn kém một phần, nghe nói, mới nhậm chức thư ký tỉnh ủy hình như cũng họ Tần. Nếu như là vậy, thì không khó giải thích.
Như vậy còn Cố Tính, hắn tại sao lại biết xuất hiện tại nơi này?
Lên máy bay thời gian sắp tới, giáo sư Trang đi lấy vé máy bay, ba người đứng tại chỗ chờ ông, Tần Thi Nguyệt cùng Cố Tính trò chuyện, Mộc Tử Mạt tự nhận là mình cùng bọn họ đều không quen thuộc, trước hết nên lấy hành lý đi qua kiểm an.
Chỗ ngồi một trước một sau, Mộc Tử Mạt cùng giáo sư Trang một hàng, hai người khác ngồi ở phía sau của bọn họ, an bài như thế khiến Mộc Tử Mạt trong lòng lại thấy có bao nhiêu điểm may mắn, cô còn không có quên nghỉ hè trở về nước lúc ngồi bên cạnh Cố Tính bị đối xử như thế nào.
Quả nhiên, máy bay cất cánh còn chưa có bao lâu, thì có nữ tiếp viên hàng không nhiệt tình đi đến gần, Tần Thi Nguyệt thật vất vả khơi lên đề tài đành buộc cắt đứt, thật ra thì Cố Tính cũng không nói bao nhiêu lời, đại đa số thời gian chỉ là đơn giản gật đầu tỏ vẻ đáp lại.
Giáo sư Trang ngồi ở chỗ gần cửa sổ, mới vừa lên máy bay, quay đầu đi, đã ngủ thiếp đi. Tối ngày hôm qua chung cư ông ở bị cúp điện, ở trong một vùng tối đen hắn đem lão bà đang sắp sinh an bài rồi đi pha trà rồi lấy thuốc cảm cùng nước tới uống, từ hơn nửa đêm kéo đến trời sáng, chuẩn bị đến nửa đêm không ngủ, cơ thể đã mệt muốn chết rồi.
Mộc Tử Mạt muốn một ly nước chanh, mở ra MP3, nghe đoạn đối thoại Anh ngữ. Lần này trận chung kết Anh ngữ không chỉ có là thi viết, khẩu âm cũng đã chiếm rất lớn tỉ trọng.
Thật ra thì, Anh ngữ ở một trình độ nào đó đối với Mộc Tử Mạt mà nói, là tiếng mẹ đẻ thứ 2. Thời điểm cô còn nhỏ đều ở nước Mĩ cùng ông ngoại sống qua một đoạn thời gian, nên có thể nói lưu loát Anh ngữ tiêu chuẩn. Đối với lần tranh tài này, cô không phải là không có nắm chắt, chỉ là, cảm thấy nếu chuẩn bị thời gian dài như vậy, nên muốn đem nó hoàn thiện càng tuyệt hơn một chút mà thôi.
Lúc xuống máy bay, giáo sư Trang cùng Cố Tính đi lấy hành lý, Mộc Tử Mạt cùng Tần Thi Nguyệt đứng ở cửa ra phi trường. Tần Thi Nguyệt đôi tay ôm ngực, trên cao nhìn xuống, vẻ mặt kiêu căng, không khách khí nhìn Mộc Tử Mạt trên người quét một vòng, "Này, đi tới Nhật Bản chúng ta là đại biểu cho quốc gia, cậu nhưng chớ đem mặt đất nước vứt xuống đấy."
Mộc Tử Mạt biết ý của cô, nhưng cũng không tính toán để ý đến cô, hai người bình thường cũng không còn giao tiếp nhiều, tương lai cũng sẽ không có cái gì để nói.
Tần Thi Nguyệt mặc trên người một bộ váy tiêu chuẩn thục nữ, thiếu nữ thanh xuân mười tám tuổi với màu hồng nhu sa bọc thân, chập chờn rất là động lòng người, dưới chân là một đôi giày xăng-̣đan, cả người xem ra chói lọi.
Ngược lại, Mộc Tử Mạt ăn mặc tương đối tùy ý, chỉ là một chiếc áo T shirt màu trắng đơn giản, thêm một cái quần jean bảy phần sáng, dưới chân mang một đôi giày màu trắng All Star, nhưng màu da cô trắng nõn, vóc người cân xứng cao gầy, như vậy mặc lên người lại có một mùi vị khác hẳn.
Thấy Mộc Tử Mạt không có phản ứng gì, Tần Thi Nguyệt có chút thẹn quá thành giận, "Này, cô nghe đây , cô đừng cho là mình có bao nhiêu lợi hại, người nào không biết ba cô cùng hiệu trưởng trước kia là đồng học, có một số việc tất cả mọi người trong lòng biết rõ, tóm lại, lần tranh tài này tôi tuyệt đối sẽ không thua cô đâu!"
Người này quá thành thật, những lời này không phải là nói rằng bản thân đã bị thua thảm một lần sao? Cứ như vậy, không phải gián tiếp thừa nhận mình đến Nhật Bản là sau lưng có người chống đỡ sao?
Đây cũng coi là vừa ăn cướp vừa la làng ở level cao đi? Mộc Tử Mạt lặng yên suy nghĩ, không khỏi cười nhạt, Mộc lão đại cho tới bây giờ cũng không nói với cô, ông cùng hiệu trưởng còn có loại quan hệ này, hơn nữa, cô biết, Mộc lão đại từ trước đến giờ đem những thứ này công tư rất rõ ràng.
Huống chi, dạo này, cùng hiệu trưởng giao tình sâu hơn, chắc là đã làm mặt mũi người nhà Tần gia kém đi rồi .
Bồn nước đen này ngang ngược thật sự cũng quá mức rồi, vừa định phản bác, lại chợt nhớ tới đã từng có người nói qua, nếu như cậu bị chó điên cắn một cái, cậu rảnh rỗi đi cắn lại một cái tỏ vẻ trả thù sao?
Đáp án của Mộc Tử Mạt dĩ nhiên là không.
Thời gian có nhiệm vụ thiêng liêng là nói lên tất cả sự thật.
Giáo sư Trang , Cố Tính hai người đem hành lý trở lại, Mộc Tử Mạt từ trong tay Cố Tính nhận lấy túi của mình, vừa chuẩn bị đưa tay nhận lấy, lại bị hắn ngăn cản, "Mình giúp cậu."
Còn là giọng nói làm cho lòng người động tâm, chỉ là hình như đã ít đi mấy phần lạnh nhạt cùng xa cách, nhiều hơn mấy phần cảm giác thân thiết, Mộc Tử Mạt nhất thời cảm thấy có điểm thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát khoát tay, "Không cần không cần."
Cố Tính đem túi giấy màu trắng để lên cao một chút, bộ dạng nghiêm túc, lập tức kết luận, "Có chút nặng."
Mộc Tử Mạt lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười, bên trong chỉ để vào 4 hộp sửa tươi cùng một bình thuỷ nước cà rốt, nơi nào nặng? Đối với thiên tài khoa học này lại có vẻ mặt tự nhiên mà nghiêm túc cất lên lời nói dối, bản lĩnh thật đúng là không dám khen tặng.
Vẫn lễ phép nói tiếng cám ơn. Hắn vốn là có thể không làm
Như vậy.
Cố Tính lại cười một tiếng. “Không có gì.”
Tần Thi Nguyệt cố hết sức kéo vali, giáo sư Trang đã giúp cô cầm lấy một túi hành lý, hai người đi ở phía sau, Mộc Tử Mạt quay đầu lại lơ đãng nhìn, lại bị cô ta hung hăng trợn mắt nhìn lại.
Sắc mặt Tần Thi Nguyệt thật không tốt.
Mộc Tử Mạt đột nhiên có một ý nghĩ, Cố Tính sẽ không phải là vì cái vali hành lsy nặng như vậy kia, cho nên mới chủ động giúp cô xách túi?
Nghĩ lại, làm sao có thể chứ? Cố Tính thấy thế nào cũng không giống người như vậy! Nhanh lắc đầu đưa cái suy nghĩ hoang đường này từ trong não ra ngoài, hình tượng thần tượng sao có thể bị cô như vậy khinh nhờn?
Đi tới khách sạn, giáo sư Trang đến quầy phục vụ check in, lấy được thẻ mở cửa phòng mình rồi đi tìm gian phòng của mình. Trường học tổng cộng đặt hai gian phòng, một gian theo thứ tự là giáo sư Trang cùng Cố Tính, một gian còn lại tất nhiên là giành cho Mộc Tử Mạt cùng Tần Thi Nguyệt.
Hai người một trước một sau vào phòng, Mộc Tử Mạt mới vừa để xuống hành lý, liền nghe được một tiếng đóng cửa rất lớn, xoay người nhìn lại, Tần Thi Nguyệt đã sớm không thấy bóng dáng.
Chỉ chốc lát sau, một phục vụ đi vào, đem hành lý Tần Thi Nguyệt mang ra ngoài. Mộc Tử mạt cũng thở dài một hơi, Tần Thi Nguyệt không muốn cùng cô ở cùng nhau ở, cô cũng mừng.
Đồ sau khi thu thập xong, Mộc Tử Mạt đến phòng tắm, tẩy đi một thân mệt mỏi. Nhật bản cùng Trung Quốc chênh lệch múi giờ cũng không kém nhiều, không có như lần trước trở về mệt mỏi muốn chết.
Bên trong căn phòng thiết bị rất đầy đủ, rất thoải mái, có thẻ thấy được trường học đối với lần tranh tài này rất coi trọng, hy vọng kiến tạo không khí ở tốt nhất, làm cho các cô thoải mái mà đi tranh tài.
Buổi tối không có an bài hoạt động gì.
Mộc Tử mạt từ trong ba lô lấy ra cây folder một màu xanh lá, đem bài thi từ bên trong lấy ra, chỉnh tề đặt ở trên bàn màu trắng, lấy ra bút cùng bản nháp giấy liền làm toán.
Tỉ mỉ lại nói, cơ sở số học của cô cũng không kém, trước mặt lựa chọn đề cũng lấp chỗ trống đề trên căn bản cũng có thể cần max điểm, chỉ có ba đề lớn cuối cùng là vết thương trí mệnh của cô, thường thường là dễ mất điểm nhất.
Bộ bài thi số học này khó khăn hình như rất cao, Mộc Tử mạt tốn thêm nửa giờ cũng không có làm xong, vai tóc dài bị cô làm cho có chút laonj, bản nháp giấy thưa thớt tán loạn trên gạch men sứ màu trắng, nói không ra thất bại.
Đứng dậy đem bình thủy chứa nước cà rốt uống xong, nhìn đồng hồ đã mười giờ rưỡi. Nghĩ tới như vậy dây dưa tiếp tục cũng sẽ không có kết quả gì, Mộc Tử mạt dứt khoát mở tivi, chỉnh đến mục âm nhạc, mặc dù Nhật ngữ lời ca nghe đều không hiểu nhưng vẫn là nghe được say sưa ngon lành.
Lúc ăn cơm tối, thầy Trang từng nói với các cô, bởi vì người dự thi tương đối nhiều lần tranh tài này là do máy tính ngẫu nhiên sắp xếp thứ tự, Tần Thi Nguyệt bị đẩy đến ngày mai, mà cô còn lại là ngày mốt, cho nên tối nay có thể nhẹ nhõm chút, không cần quá khẩn trương.
Có thể là đất khách quê người, buổi tối ngủ không được tốt, Mộc Tử Mạt ngày thứ hai rất sớm đã ra khỏi giường, thời điểm đánh răng nghe phía bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, cho là khách sạn trước đó an bài phục vụ, nhanh chóng rửa mặt đi ra mở cửa.
Từ khẽ mở trong khe cửa thấy người đứng bên ngoài cửa, Mộc Tử Mạt ngẩn người, hắn làm sao lại đến tìm cô? Sau đó suy nghĩ một chút, mở cửa ra, chỉ vào bên trong nói. “Tần Thi Nguyệt không ở phòng này, cô ta tối ngày hôm qua đổi phòng rồi.”
Mộc Tử mạt cảm thấy hắn ngày hôm qua cùng Tần Thi Nguyệt trò chuyện rất tốt, cho là hắn là tới tìm cô ta.
“Mình biết.” Cố Tính theo cô chỉ phương hướng bên trong nhìn một chút, bàn tay thon dài đặt trên cửa, rất có ý vị mà nhìn chằm chằm vào cô gái, ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt tuấn dật, đường cong cằm trở nên nhu hòa, đáy mắt hôn hòa ấm áp đang cười. “Mình là tới tìm cậu.”
Mộc Tử Mạt bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu, nhìn làn váy hơi nhàu, đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, nhất thời tâm cả kinh, lúc này mới ý thức được trên người mình còn mặc quần ngủ Verney.
Nhìn cái bóng của chính mình dưới đất, tóc dài xốc xếch, thật rất sinh động. Theo bản năng liền đem cánh cửa đóng lại, sau lại nghĩ mình như vậy hình như rất không lễ phép, đành phải lần nữa mở cửa, hướng về phía người bên ngoài cửa lúng túng cười cười. “Mình vào trước đi thay quần áo, cái đó, cậu có cần vào ngồi chờ một lát không?”