Myron mơ mơ màng màng cảm thấy có ai đó hát ở bên cạnh, tiếng ca nhu hòa trong trẻo, là âm thanh thiên nhiên mê hoặc lòng người.
Cưỡi lên đôi cánh tiếng ca, người yêu dấu,
Theo em đến bên bờ sông Hằng, đó là chốn đẹp nhất em biết được.
Hoa violet mỉm cười thỏ thẻ, ngước nhìn lên tinh tú bầu trời.
Hoa hồng thầm thì bí mật, nhả hương thơm tâm sự lẫn nhau. (1)
Giai điệu khoan thai dịu dàng là khúc ca hắn thường nghe nhất trước khi say ngủ, người hát dùng cánh trắng bọc lấy thân thể nho nhỏ của hắn, hắn ghé sấp trong ngực đối phương, thánh giá nạm ngọc lam chỉ cách mặt hắn có một tấc, màu sắc sáng ngời thường sẽ thu hút con mắt buồn ngủ khe khẽ nâng lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn không địch lại ma lực khúc hát ru, nhắm hai mắt lại.
Không có nơi nào có thể cho cảm giác an toàn nhiều hơn trong ***g ngực này, cho nên, hắn vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Hắn vẫn tỉnh lại, bị chim kêu vang đánh thức, dụi dụi con mắt, chim xám nâu nhảy đông nhảy tây trên cửa sổ, con mắt đen đen tròn tròn pha chút thông minh, hình như biết mình là khách không mời mà đến.
“Chào buổi sáng.” Myron nhận ra nó, con chim chỉ đường cho mình tìm thấy Gerald hôm qua.
Chíp chíp chíp. Chim kêu ầm ĩ, xin chủ nhà đồ ăn.
Gerald không có bên cạnh, nhớ lại y hình như có nói phải ra ngoài. Myron nhìn sắc trời, đoán hiện giờ đã qua giữa trưa, xem ra Gerald phải làm khá nhiều chuyện.
“Ngươi chờ một chút, ta nhớ trong nhà bếp còn bánh quy…” Hắn nói với chim con.
Thân thể mỹ lệ không mặc y phục, cũng không để ý chim con nhìn trộm, hắn tự nhiên đứng dậy xuống giường, cảm thấy bước chân phù phiếm, nhắc nhở hắn một trận tình sự mãnh liệt kích động trước đó.
Đương nhiên, trộn lẫn tình yêu dịu dàng.
Cúi đầu nhìn thân thể vết tích loang lổ, lại nghe thấy chú chim chíp chíp thì thầm, nhớ ra con chim này có trí thông minh, mặt nóng lên, vội vàng cầm chăn bọc lên người, lại chạy vào nhà bếp tìm bánh quy đã qua đêm, bóp nát từ cửa sổ ném tới vườn hoa.
“ Mau ăn đi, đây là quà cám ơn ngươi giúp ta tìm người hôm trước.”
Chim nhỏ nhảy xuống, Myron lúc này mới đến phòng tắm tẩy rửa một thân mồ hôi dính dính, mặc áo thun vào đi ra, lại từ trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ, chim đã không thấy bóng dáng.
Đột ngột, suy tưởng nếu mình biết tiếng chim là tốt rồi, đáng tiếc đây cũng không phải kỹ năng Vampire sinh ra đã có, mà hắn đương nhiên cũng không được di truyền xảo ngôn thuật thiên sứ, có thể giao tiếp với bất cứ sinh vật nào có ngôn ngữ.
Đến nhà bếp pha hồng trà, tìm một quả táo gặm trong nhà bếp, ngọt, đúng như Gerald từng nói, hương ngọt của táo cũng quá nhiều chua chát, tình yêu cũng vậy. Cho nên hắn hiện tại lớn mật nếm thử hương thơm trái táo, nếm thử tình yêu.
Ở trong phòng khách đọc tiểu thuyết kinh dị Mỹ Gerald thích xem nhất, lại cảm thấy không tập trung, vì Gerald vẫn chưa trở về. Hắn còn muốn nôn nóng hơn nhóc tỳ mới biết yêu, lòng tràn đầy xúc động muốn đến bên cạnh người yêu mình, ngây ngô cười, vui đùa ầm ĩ, tóm lại chỉ cần ở cùng nhau, làm cái gì cũng được.
Đúng rồi, ra ngoài đi dạo, nếu ở trên đường nhìn thấy y, có thể cùng nhau đi về. Quyết định không trì hoãn, ném sách mang dù, tránh lại bị mưa thường xuất hiện buổi chiều đánh hỏng hứng thú.
Cơ hồ đi đến nhà thờ cuối đường cũng không thấy Gerald, nghĩ người hẳn sẽ không lại đến nhà bà Daisy nữa chứ? Không có lý do, hoa hồng trong vườn hoa không còn thừa nhiều lắm.
Nghĩ nghĩ đi tới, phát hiện mình đã ra ngoài thị trấn, có dân thị trấn kết quần kết đội đi qua, tay cầm gậy gộc cảnh giác nhìn bốn phía, hẳn là tiểu đội săn sói tạm thời thành lập của thị trấn. Hắn liền chọn một con đường nhỏ khác muốn trở về, ám ảnh từng bị xem như quái vật truy bắt làm hắn không có hảo cảm với hành động săn sói.
Vùng này hắn cũng không quen, cho nên hắn chọn hướng có thể trông thấy nóc nhà thờ đi tới, thấy cây cối bốn phía san sát, đột ngột cảm thấy bất an, có mùi tanh hôi đang tiếp cận.
Dừng bước lắng nghe, quả nhiên không phải ảo giác, tiếng cành lá dày đặc bị gạt ra hay bẻ gẫy từ xa tới gần, có thứ gì đó đuổi theo hắn. Vampire vốn không phải sợ bị truy đuổi, nhưng hơi thở mãnh liệt thô bạo kia, hắn cũng không xa lạ gì với cái mùi đó, buổi tối đầu tiên đi vào thị trấn Stoneham, hắn liền bị quái vật phát ra mùi thối kia tấn công, mà hắn cũng bất ngờ đâm trúng đối phương.
Đúng, là người sói thú hóa kia, mà người sói chết tiệt nổi danh là thù hận tình yêu.
Gerald không có bên người, Myron không nắm chắc khả năng có thể đánh thắng con sói đó, cho nên hắn bước nhanh hơn, cúi người tìm vật che chắn, muốn nhanh chóng thoát khỏi khu hẻo lánh thưa thớt không người này, nhưng càng đi càng hoảng loạn, vì tiếng chân bò của con thú càng lúc càng tới gần, hắn thậm chí có thể nghe thấy người sói thở dốc.
Ngay lúc sắp rời khỏi đường đồng hoang, con thú phía sau không kiềm được nhào lên, Myron nhảy ra bên cạnh, cũng bất chấp hiện tại là ban ngày, có thể có người trông thấy, móng tay vươn dài như lưỡi dao sắc bén, mực nước nhiễm lên hai mảnh trời xanh.
Gió tanh từ mặt thở ra, bóng đen thân hình lớn gấp đôi người thường tràn đầy sát khí, răng nhọn dày đặc trắng sáng trong mõm sói nhìn chuẩn cổ táp tới, định một đòn dồn người vào chỗ chết. Lực công kích của Myron không bằng người sói, thân hình lại linh hoạt có thể sánh ngang ma quỷ, cúi người lủi qua chỗ ngực mở rộng của người sói, móng vuốt đâm tới ***g ngực hắn từng đánh trúng một đòn trước kia.
Người sói lúc này cũng không ngốc như vậy, lần trước khinh địch, cho rằng Myron gầy yếu bất quá là một nhân loại bình thường, mới có thể sơ suất trúng chiêu, lúc này có cảnh giác với hắn, mỗi vuốt cong đủ để xé rách sắt thép cào xuống đều bức ép chỗ hiểm, xoẹt xoẹt, áo Myron cũng bị kéo rách thành mảnh vụn, máu ngọt hương hoa hồng rơi rụng khắp không trung như mưa xối.
Chỗ bị thương lan đau đớn đến tim phổi, móng vuốt đen bẩn ít nhiều cũng mang độc tính địa ngục.
“Ngươi đặc biệt tới giết ta?” Myron chật vật la hét.
“Ngươi không thể sống! Sự việc nên có một kết thúc!” Người sói gầm gừ.
“Kết thúc gì? Ta và Gerald không khai với cảnh sát là ngươi giết thị trưởng!”
“Đó không liên quan!” Trong ánh mắt màu đỏ của người sói tràn đầy ánh quang tàn nhẫn. “Ngươi phải chết!”
Myron đoán đối phương là ghi hận chuyện mình gây thương tích cho gã trước kia, hắn cũng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của người sói, lướt ra bên ngoài, mới nhảy lên vài thước, trên chân liền cảm thấy đau nhức, hóa ra người sói nhảy lên theo cắn chân trái hắn, crack một tiếng, răng bén cơ hồ cắn xuyên xương ống chân, làm hắn té nhào chật vật không chịu nổi.
Chân trước người sói đè ngực Vampire lại, răng lớn dày đặc trộn lẫn máu và nước bọt lại hướng đến cổ Vampire, định cắn đứt một cái. Đột ngột, gã kinh ngạc, vì dị trạng trên người Vampire mà kinh ngạc.
Có cái gì phá lưng Vampire mà ra, như cánh tay kỳ quái từ lòng đất nảy lên bầu trời, mà cái tay kỳ quái tuyệt tình xé rách áo cao cấp kia, thậm chí —— phủ kín lông vũ.
Đó là cánh, cánh trắng sáng thuần khiết, không hợp với hiện trường máu tanh bây giờ.
Myron chú ý thấy người sói kinh ngạc, nhân lúc gã thất thần, trở tay cào loạn ra sau, trên mặt người sói bị kéo ra mấy vết máu.
Người sói càng phẫn nộ khó nén, lớn tiếng tru gào, Myron lại trốn không thoát, đáy lòng nổi lên sợ hãi thật sự, chuyện thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ngày xưa đột ngột hiện lên trước mắt.
Bảy mươi lăm năm trước, hắn tránh được đạn bạc ăn mòn, năm năm trước lại để Gerald cứu cho một mạng, không lâu trước đó hắn còn được cứu đi trước mắt Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, chẳng lẽ kết quả cuối cùng lại là gặp trúng miệng sói chết thảm?
Hắn không muốn rơi vào kết cục như vậy, mạng của hắn là Gerald đã hai lần trao cho, không thể cứ rời đi như vậy, hắn còn muốn cùng nhau trải qua cuộc sống rất lâu rất dài với Gerald, cùng khóc, cùng cười, cùng nhau đi qua phong cảnh cuộc đời hai bên, cho đến khi Gerald rời khỏi mới thôi. Khi đó dù mình cũng phải chết, cũng chết đến cam tâm tình nguyện, không còn tiếc nuối.
Nhưng, không kịp nữa rồi…
Đỉnh đầu đột ngột truyền đến tiếng kêu lộn xộn, Myron hoàn hồn, cố gắng ngẩng đầu, thấy bầu trời bị một đám gì đó che đậy, nhìn kỹ, đó kỳ thực là một đàn chim lớn đang bay vòng vòng, sau đó chúng dường như đồng thời tiếp nhận được tin tức thần bí nào đó, lao xuống lấy mỏ chim dài nhọn hướng tới đỉnh đầu, trên lưng người sói, thay phiên đâm mổ.
Tuy lông người sói dày, có thể giảm được đau đớn, nhưng bị mấy trăm con chim đồng thời vây đánh, cũng làm gã luống cuống, bàn chân đè Myron chuyển qua xua đuổi đám chim không mời tự tới kia.
Myron biết cơ hội chạy trốn tới, hoảng loạn lấy hai khủy tay dùng sức ghìm đất bò dậy, người sói còn muốn kéo người trở về, đám chim lại không buông tha gã, từng con hết mổ lại đâm.
Myron kéo chân bị thương nặng bò ra sau mấy thước, dùng một cái chân khác không bị thương chống đỡ bản thân, lại thử đập cái cánh chỉ mọc ra một nửa trên lưng, đó làm thân thể nhẹ hơn, tốc độ chạy trốn cũng nhanh thêm một chút, nhưng vẫn vì mất máu mà choáng váng, cơ hồ không thấy rõ con đường phía trước. Lúc lảo đảo muốn ngã, có người đỡ lấy hắn.
“Cố lên!” Âm thanh dễ nghe. “Tới chỗ tôi trước!”
“Anh….” Anh tại sao lại ở đây?
Angelo liếc nhìn cánh trên lưng Myron, biểu tình gì cũng không có, cúi thân cõng người lên lưng. Y phải cõng người, nhưng tốc độ chạy lại tương đối nhanh, tức khắc chui vào trong bụi cỏ, cũng không biết rẽ qua rẽ lại sao liền lách tới nhà thờ, nghĩa trang trong tầm mắt.
Người sói phía sau vừa xua chim vừa đuổi theo mùi máu Myron chảy xuống.
“Hắn đuổi theo!” Myron nhịn đau vội nhắc nhở. “Đến nghĩa trang là vô dụng, anh bỏ tôi xuống đi cầu cứu! Tìm Gerald…”
Angelo không để ý, vượt qua đường mòn lát đá nghĩa trang, người sói lại chỉ gầm gừ nóng nảy ngoài đám cây mộ, không thể tiến vào. Chim nhỏ bay vào nghĩa trang theo, quanh quẩn bên cạnh Angelo, một con trong đó Myron không xa lạ, vừa rồi hắn còn dùng bánh quy qua đêm cho ăn.
“Đám chim đó… Là anh nuôi?”
“Chúng thường đến nghĩa trang, lâu dài cũng thành quen. Ban nãy cũng là chúng nói cho tôi biết cậu bị tấn công, tôi mới ra ngoài xem thử tình hình.” Angelo thản nhiên giải thích.
“Cho nên, anh thật sự biết tiếng chim?”
“Hiểu chúng cũng không khó, cậu có thể thử xem, cậu nhìn cũng giống một con chim.” Chỉ chỉ đôi cánh chưa hoàn thành trên lưng Myron. “Đáng tiếc, nếu làm một thiên sứ, cái cánh này quá quái dị…”
“Anh không tò mò về cái cánh này?” Myron hoài nghi hỏi.
“Cậu đã quên, tôi sở trường nói chuyện với hồn ma, cho nên tôi có thể nhận ra mặt bóng tối trong linh hồn cậu, cũng giống như vậy, đặc tính ánh sáng trong cơ thể cậu cũng đồng dạng rõ ràng, cùng bóng tối chia đều một nửa tâm hồn.”
“Tôi nhớ… Lần trước anh nói tôi là bóng tối, không thể cùng bình yên chung sống với phần ánh sáng kia của Gerald…”
“………… Tôi bất quá có tâm cơ đùa giỡn một chút, không muốn cậu quá thân cận với cậu ta.” Angelo nói như vậy, cũng không chút chột dạ do lời nói dối bị chọc thủng.
Myron bực mình, người này giống thiên sứ hơn mình, lại càng giỏi tiểu xảo chia rẽ ly gián ma quỷ.
Không muốn quanh quẩn ở đề tài này, hắn nhìn người sói chùn bước ngoài nghĩa trang, cảm thấy rất khó nghĩ, cũng không chú ý dưới chân vẫn còn chảy máu, hỏi. “Hắn tại sao không tiến vào?”
“Cậu xem bên ngoài nghĩa trang tôi trồng cái gì?”
Lần trước lúc đến thăm, Myron không chú ý tới cây cỏ cố ý trồng quanh nghĩa trang phía dưới cây tùng, hiện tại mới nhìn đến từng cụm hoa tím bên dưới đám tùng, bông hoa như tu sĩ đội khăn trùm đầu, làm hoa có biệt danh “Tu sĩ trùm đầu”, nhưng cỏ ô đầu (2) mới là tên được biết đến nhiều nhất của chúng.
“Cỏ ô đầu? Anh sớm đã biết nơi này có người sói…”
Chẳng trách Myron hỏi như vậy, vì cỏ ô đầu có thể sử dụng để xua đuổi người sói.
“Lúc vừa chuyển đến tôi không biết, sau đó con sói kia mấy lần tìm tôi làm phiền, tôi không chịu phiền nổi, trồng cỏ ô đầu cầu được yên tĩnh.”
“Hắn cũng tìm đến anh gây phiền phức, tại sao?”
“Tôi đến bây giờ cũng nghĩ không ra, lúc ấy tiểu thư Agatha còn thường xuyên đến thăm hỏi tôi, tôi đành xin cô ta đừng tới đây nữa, tránh bị sói hoang tấn công.”
Angelo nhún nhún vai, dùng chân đá cửa nhà ra tiến vào, cẩn thận đặt người bị thương lên giường trong phòng ngủ.
“Đừng động đậy, tôi giúp cậu xử lý vết thương trước.”
Angelo chuẩn bị nước ấm cùng khăn, cắt ống quần Myron, nhìn thấy cái chân máu me đầm đìa, sắc mặt u ám khó coi.
“Con sói này…”
“Đừng lo, tôi, tôi thể chất đặc biệt, vết thương bình phục rất nhanh, chỉ cần một chút thời gian…” Myron chính là nói sự thật, vết thương Vampire lành rất nhanh, đặc tính này làm cho bọn họ trở thành quái vật khó có thể bị bất cứ vũ khí nào giết chết trong truyền thuyết.
“Tôi tin, nhưng đừng cậy mạnh, cậu hiện tại ngay cả nói chuyện cũng rất yếu ớt, tôi biết cậu đang lâm vào suy nhược, mặt cũng tái nhợt ra như vậy.” Rất tự nhiên xoa xoa mặt Myron, cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với cảm giác lạnh lẽo.
“Tôi…”
“Chờ xử lý xong vết thương, yên tâm ngủ một giấc ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Angelo cẩn thận rửa sạch vết thương, bôi thuốc mỡ cầm máu làm từ cỏ roi ngựa (3), lại dùng băng gạc sạch băng bó vết thương. Trong lúc này, Myron dựa vào cửa sổ nhỏ bên giường nhìn ra bên ngoài, thấy người sói quanh quẩn qua lại ngoài nghĩa trang, cuối cùng rời đi.
Angelo nhanh chóng làm súp nóng cho hắn. “Phải uống, loại trừ độc sói.”
Myron ngoan ngoãn tiếp nhận, vừa uống vừa nói. “Có thể giúp tôi báo cho cậu ta… Gerald, nói tôi ở đây không?”
“Chờ sói thật sự rời xa, tôi liền đi!”
“Cám ơn…”
“Đừng nói cám ơn với tôi, bởi vì tôi quan tâm cậu, muốn chia sẻ không chỉ là niềm vui và nỗi buồn của cậu.”
“Tôi… Tôi có người yêu rồi.” Myron cẩn thận nói, tuy hắn thích Angelo, nhưng cái này cũng giống như hắn thích ba anh Blake, Ryan và Kelly, cảm thấy bất đồng với yêu Gerald.
“Tôi biết! Nhưng cậu ta không thích hợp với cậu, tôi đã nói rồi!”
“Anh biết cậu ta là ai?”
“Nhìn một cái là biết ngay, không phải sao?” Angelo mỉm cười. “Tôi lại muốn nhân cơ hội này nói với cậu chân lý tình yêu.”
“….. Anh muốn nói cho tôi biết: yêu là mãi mãi kiên trì, lại có hảo tâm, yêu là không ghen tị?” (4)
“Không, tình yêu là kết quả từ tâm tính ích kỷ nhân loại, là một loại cảm xúc lấy sinh sản làm điều kiện tiên quyết mà diễn tiến, nếu có người nói yêu cậu, hắn bất quá là vừa ý gien tốt đẹp của cậu, muốn pha lẫn gien kia với mình, sinh ra một bản thân mình càng ưu tú hơn.”
Myron nhíu mày. “Tại sao tôi cảm thấy luận điệu này của anh thật sự quá chính xác, chính xác đến độ tôi nghĩ phải đồng ý với anh một trăm lần?”
“Vì đây là sự thật, con trai yêu dấu của ta.”
“Nhưng tôi sẽ không nói ra lời này với người yêu, vì cậu ta toàn tâm toàn ý yêu tôi, không một chút nghi hoặc.” Dừng một chút, lại nói. “Tôi cùng cậu ta cũng không thể có con cái.”
“……. Được rồi, tôi cảm thấy cậu nên nghỉ ngơi một lát, ban nãy cậu chịu quá nhiều sợ hãi.”
“Nhưng tôi…”
Myron muốn nói hắn không mệt, hắn chỉ muốn mau chóng báo cho Gerald tình trạng của mình, tránh để y về đến nhà không nhìn thấy mình lại lo lắng.
“Không ngủ được? Đừng lo, tôi rất giỏi hát ru, đến bây giờ vẫn chưa có ai nghe tôi hát ru mà vẫn có thể giữ được tỉnh táo.”
“Tôi không…”
Angelo tự nhiên ngồi ở đầu giường hắn hát lên.
Cưỡi lên đôi cánh tiếng ca, người yêu dấu,
Theo em đến bên bờ sông Hằng, đó là chốn đẹp nhất em biết được.
Hoa violet mỉm cười thỏ thẻ, ngước nhìn lên tinh tú bầu trời.
Hoa hồng thầm thì bí mật, nhả hương thơm tâm sự lẫn nhau.
Myron vốn muốn ngăn y hát, nhưng lúc vừa nghe thấy tiếng ca trầm mềm giống như âm thanh tự nhiên kia, lại im lặng. Bản thân âm sắc nói chuyện của Angelo cũng đã chứa ý vị sâu xa, một khi được giai điệu uyển chuyển tôn lên, liền thêm sức mạnh chấn động linh hồn, làm người nghe cảm động từ đáy lòng.
Thiên thần giáng xuống cũng là như vậy, mà khúc ca Angelo chọn lại khuấy động cái gì đó của Myron, hắn từng nghe qua bài hát này… Hình như… Trong giấc mộng hôm nay?
Trùng hợp bất ngờ quá mức hoàn mỹ, Myron không đành lòng đánh vỡ không khí này, hắn chuyên tâm nghe, thâm sâu đắm chìm trong tiếng ca, như ngã vào một khối bông vải mềm mại.
Hắn cưỡi đối cánh tiếng ca đến với mộng đẹp, dưới tàng cây cọ nhâm nhi yên tĩnh, thể nghiệm cảnh mộng hạnh phúc.
Angelo thấy hắn khoan thai ngủ, giúp hắn đắp mền giữ ấm, lại xoa nhẹ gò má tái nhợt, và cái cánh không thuộc về thế gian này, bản thân cũng cười nhẹ vì thực hiện được mưu tính.
“…. Đứa trẻ khiến người ta yêu thương này, nói xem, sao ta có thể trao cho người khác? Thật lòng không nỡ…”
Cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán Myron, người này vốn đã là một phần của mình, không ai cướp đi được.
◇Gerald buổi chiều về nhà không thấy Myron, nhìn xung quanh nhà, táo thiếu một quả, Vampire bé bỏng hẳn là lấy để dùng bữa. Phòng tắm có người tắm qua, trong tủ áo thiếu một chiếc áo thun lụa thường ngày đối phương thích mặc nhất, cho nên người đã ra ngoài tản bộ. Thật đáng tiếc, hai người nhất định là lỡ mất nhau ở nơi nào đó trong thị trấn.
Y quyết định nghỉ ngơi một chút nhân lúc chờ người yêu trở về, tiện thể làm rõ thông tin có được sáng nay.
Trước khi đến công sở thị trấn, đi qua nhà trọ Tiên Cá, ngoài cửa tiệm treo bảng nghỉ bán, nhưng y vẫn đẩy cửa vào, trong góc tiệm âm u nhìn thấy Villa ngồi mất hồn lạc phách, bề ngoài trang điểm sơ sài làm cô già hơn bình thường mấy phần.
“Villa, cô từng nói thiếu nữ vì xúc động nhất thời mà rơi vào địa ngục cũng có khối người, tôi phát hiện thảm trạng bây giờ của cô không khác gì ở trong địa ngục.”
Villa ngẩng đầu, vẻ mặt trống rỗng, hình như có ai đó đã hút cạn cảm xúc của cô.
“Tôi không thể thoát ra khỏi cảm xúc bi thảm… Không ai cứu tôi được…”
“Cô căn bản không muốn thoát ra.”
Villa cười, mặc dù nụ cười kia trống rỗng.
“…. Lúc sa lầy vào địa ngục ngọt ngào của tình yêu, cậu sẽ hận không thể mau mau trốn thoát, đừng bao giờ trở lại nữa… Sau đó cậu lại nhịn không được sợ hãi, sợ mất đi cảm xúc ngọt ngào như vậy, cậu không thể toàn vẹn như trước nữa…”
Gerald thở dài, đi thẳng vào vấn đề hỏi. “Cái chết của thị trưởng đả kích cô rất lớn, phải không?”
“Không, tôi thân thể khó chịu, muốn nghỉ ngơi một ngày.” Villa mệt mỏi phủ nhận.
Gerald kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện Villa, cúi lưng nghiêng về trước hỏi.“… Trước khi ông ta giữ chức thị trưởng thị trấn này, từng ở thủ phủ quận Norfolk (5) hai năm. Cô quen ông ta khi đó sao? Cô căn bản không phải từ nam Wales tới, mà là từ Norwich của đông Anglia (6).”
Villa khẩn trương lên, muốn chạy trốn từ trên chỗ ngồi. “Cậu, cậu là thám tử vợ ông ta mời đến?”
“Không phải, nhưng tôi có thể giữ bí mật cho cô, chỉ cần cô nói sự thật.”
“… Đúng, tôi là tình nhân của ông ấy.” Villa liệt người lại trên ghế, hỏi. “…. Cậu còn muốn biết cái gì nữa?”
“Thị trưởng trước đêm hôm kia có phải có hẹn gặp với ai không? Hơn nữa, liên quan tới sói?”
“… Ông ấy chỉ nói phát hiện một bí mật, có thể lấy được một số tiền đáng kể… Ông ấy nói muốn dẫn tôi đi nước ngoài chơi một chuyến…”
“Bí mật gì?” Gerald vội truy hỏi. “Ai lại cho ông ta tiền?”
“Tôi, tôi không biết… Ông ấy nói đối phương chắc chắn sẽ cho ông ta tiền, số tiền đó với người kia mà nói chỉ là số lượng nhỏ… Buổi tối hôm các cậu từ nơi này trở về, ông ta sau đó chính là đến nơi hẹn, sớm biết…. Sớm biết tôi liền ngăn cản ông ta…”
Villa che mặt thổn thức bi thảm, vì thân phận tình nhân bí mật, cô không có đặc quyền khóc gào quanh xác như của dân thị trấn, chỉ có thể lén trốn trong tiệm đau thương, một mình nuốt xuống đau khổ.
Gerald đợi cô khóc xong, vỗ vỗ vai cô.
“Villa, cô là một cô gái tốt, hãy tìm một người đàn ông thật sự thuộc về mình, đi qua nửa đời còn lại!”
“…. Chẳng hạn như cậu sao?”
“Thật không may, tôi đã thuộc về người khác.”
Rời khỏi nhà trọ Tiên Cá, y tiếp đó hỏi thăm hơn phân nửa thị trấn, sau khi loại trừ nghi phạm Villa, hiện giờ người bí ẩn nhiều nhất chính là Abbott W Wagner và người quản lý nghĩa trang Angelo.
Abbott bí ẩn ở chỗ tuy diện mạo gã không khác gì ba năm trước, nhưng đại bộ phận dân thị trấn đều nói, sau khi từ Birmingham trở về, tính tình gã thay đổi một trăm tám mươi độ, từ thiếu niên cởi mở ngày trước biến thành u ám khó hiểu hiện giờ, nhưng tất cả mọi người đều nói hẳn là do cha mẹ bất ngờ qua đời ảnh hưởng.
Mà tên viết tắt của gã cùng em gái Agatha cũng đều là A.W.W..
Còn Angelo, dân thị trấn đối với người quái dị như y cũng coi như nhìn không thấy, nhưng không ai có thể xác định y xuất hiện ở thị trấn khi nào, có người nói là ba năm trước, có người nói là năm năm trước, thậm chí có người nói là mười năm trước, không ai biết y từ nơi nào đến, cũng không có bất cứ người thân bạn bè nào từng đến thăm hỏi y.
Gerald vốn định đến công sở thị trấn thăm dò tư liệu nhân sự, đáng tiếc vì thị trưởng xảy ra bất trắc, cả công sở thị trấn loạn thành một nùi, không ai rảnh rỗi quan tâm yêu cầu của Gerald, ngay sau đó Gerald quyết định chờ thêm mấy ngày nữa lại đi xem thử.
Sau khi về đến nhà cứ suy nghĩ băn khoăn như vậy, mấy tiếng trôi qua, Myron vẫn chưa trở về, Gerald cũng bắt đầu lo lắng, cũng không biết người yêu y có bị cô nhóc Agatha ôm tâm tư khác vồ lấy nói chuyện, hoặc ở trên đường gặp phải Angelo không có hảo tâm, bởi vậy về trễ hay không.
Tuy y đã không còn nghi ngờ tình cảm của Myron đối với mình, nhưng con đường tình từ xưa tới giờ cũng chưa từng nghe qua là bằng phẳng, y lại biết Myron có thiện cảm đặc biệt với Angelo, làm y hoảng loạn, quyết định vẫn tìm người mang về nhà sớm một chút.
Dạo một vòng thị trấn, không thấy người đâu, y lại đặc biệt chuyển hướng nhà bà Daisy, bà Daisy cũng trả lời người nọ không có tới, Gerald ngay sau đó lại trở lại đường lớn, gặp một đám quỷ con, kêu la đòi anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng chơi với chúng.
“Anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng bây giờ không rảnh, bận tìm anh Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp. Các em có thấy anh ta không?”
Cô nhóc nói. “Em thấy hướng anh Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp đi, chỗ đó mẹ nói có sói bự…”
Gerald tức đến độ đầu cũng choáng, người yêu y sao cứ thích chạy loạn? Ngoài thị trấn bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện người sói thú hóa, mà không khéo là người yêu lại từng đánh thương đối phương, hai bên thật sự thù hằn khó bỏ, phải làm sao đây?
Chạy ra hướng ngoài, gặp phải dân thị trấn tuần tra, lại hỏi có gặp quý tộc bệnh hoạn không ngoan ngoãn kia không.
“Mấy tiếng trước có trông thấy, chúng tôi có nhắc nhở anh ta tận lực đi đường có nhiều người, anh ta lại một chút cũng không thấy bóng.”
Gerald nghe nói thế, càng hạ quyết tâm sau khi tìm người dẫn về phải lải nhải một phen, vì tâm phòng bị của Vampire bé bỏng luôn quá yếu, khó trách từ trước tới giờ chính là thể chất gây ra phiền phức.
Chuyển về phía đường nhỏ, chung quy cảm thấy bất thường, phát hiện một khoảng cây cỏ trong đó đều hỗn loạn, cẩn thận xem xét, có dấu chân thú và dấu chân người, mấy cành cây bị gãy mất tự nhiên, y thậm chí trông thấy chút máu khô.
Xảy ra chuyện gì?
Thấp thỏm truy tìm theo máu, chỗ cuối cùng đúng là nghĩa trang, y gõ cửa mở của Angelo.
“Xin chào! Xin hỏi Myron có lạc đường đến nhà anh không?” Gerald hỏi, hai mắt nhanh chóng đảo qua phòng khách phía sau Angelo.
Phòng khách không khác với lúc đến thăm trở về lần trước, tiêu bản bươm bướm treo đầy vách tường, chim trắng gãy cánh trong ***g ở góc nhà vẫn ủ rũ, trừ mấy thứ đó ra, không có mùi người khác.
Angelo tự nhiên mặc Gerald nhìn, nhưng cũng không mời người đi vào, chỉ đáp. “Myron? À, cậu ta bị thương, tôi băng bó xong vết thương mới thả cho về. Bác sĩ à, cậu không phải chuyên phụ trách chăm sóc cậu ta sao? Lúc này chính là không làm tròn bổn phận.”
Mở miệng một cái liền chỉ trích đối phương không tẫn trách, mới có thể để người ta bị thương.
Gerald cũng lười biện bạch. “Anh ta bị thương thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Hẳn là gặp con sói cắn chết thị trưởng kia. Cảm phiền cậu lúc trở về thị trấn báo cho đội phòng bị nói sói lại xuất hiện, tôi rất lo mình sống một mình sẽ trở thành đối tượng cho sói hôn kế tiếp.”
“Tôi sẽ báo, nhưng…” Gerald nhìn một vòng hoa cỏ màu tím ngoài nghĩa trang, lại nói. “Tôi cảm thấy anh sớm đã có chuẩn bị phòng ngừa sói, cỏ ô đầu trồng đến mức này.”
“Mấy ngày nay hồn ma trong nghĩa trang đặc biệt không an phận, đều nói sói dưới đêm trăng hung tàn nhất, tôi đang lo phương pháp đuổi sói truyền miệng dân gian này vô dụng.”
“Bên cạnh chính là nhà thờ, tôi đề nghị anh cầu nguyện Chúa cứu chuộc. Tôi còn muốn nhắc anh một việc, quý ngài quản lý nghĩa trang.”
“Mời nói.”
“Không ai thích hợp với anh ta hơn tôi, lần sau xin nhất thiết phải nói năng cẩn thận.”
Angelo cười thấp, nói. “Tôi sẽ nhớ! Nhưng tình yêu là trò đùa của ma quỷ, lôi người ta cùng đi xuống địa ngục, tôi chỉ hy vọng có thể kéo cừu con đáng thương về ngay trước cửa địa ngục, tôi không hy vọng có người thương tổn cậu ta.”
“Nếu anh tình nguyện làm người truyền đạo, cũng đừng tiếp tục sống lẫn với hồn ma trong nghĩa trang, mau mau rời khỏi nơi này, vì người chết sẽ không nói với anh chân lý tình yêu.”
“Bác sĩ, cái cậu gọi là chân lý tình yêu là gì?”
“Yêu là mãi mãi kiên trì, lại có hảo tâm, yêu là không ghen tị (3).”
Angelo sửng sốt một cái, sau đó cười lên ha hả, nhưng cười cái gì, chỉ có trong lòng y biết.
Đây là một bài thơ Đức lãng mạn tựa là Auf Flügeln des Gesanges (On wings of song/ Cưỡi đôi cánh tiếng ca), viết bởi Heinrich Heine, thường được biết như một bài hát, người đặt nhạc là Felix Mendelssohn (lời thơ tiếng Đức: http://www.recmusic.org/lieder/get_text.html?TextId=7567). Bài hát này được dịch sang nhiều ngôn ngữ khác và đặc biệt nổi tiếng ở Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc.
Vocal: http://soundcloud.com/meongao/auf-fl-geln-des-gesanges-voice
Various artists: http://soundcloud.com/meongao/auf-flugeln-des-gesanges
Lời dịch tiếng Anh:
On wings of song
On wings of song, my love, I’ll carry you away, to the fields of the Ganges. Where I know the most beautiful place. There lies a red-flowering garden, in the serene moonlight, the lotus-flowers await. Their beloved sister. The violets giggle and cherish, and look up at the stars. The roses tell each other secretly. Their fragant fairy-tales. The gentle, bright gazelles, pass and listen; and in the distance murmurs. The waves of the holy stream. There we will lay down, under the palm-tree, and drink of love and peacefulnes. And dream our blessed dream.
Tạm dịch dựa trên bản tiếng Trung:
Cưỡi đôi cánh tiếng ca
Cưỡi lên đôi cánh tiếng ca, người yêu dấu. Em mang người bay lượn. Đi đến bên bờ sông Hằng. Nơi đó tươi đẹp nhất. Một vườn hoa hồng nở rộ. Ánh trăng lặng yên bao phủ. Hoa sen đợi ở phía kia. Các cô gái thân mật. Violet cười khẽ thì thầm. Ngẩng đầu nhìn tinh tú. Hoa hồng mang mùi thơm đồng thoại. Lén nói khẽ bên vành tai. Linh dương thông minh lương thiện. Nhảy qua trong lắng nghe lẳng lặng. Ầm ĩ ở nơi xa. Nước sông thánh khiết cuộn sóng. Chúng ta hãy ở đây nằm xuống. Phía dưới tán cọ kia. Gội rửa tình yêu cùng yên tĩnh. Say mê trong mộng ảo hạnh phúc.
Ô đầu thuộc loại cỏ, mọc hàng năm, cao 0,6 – 1 m, rể phát triển thành củ hình nón, mọc thành chuỗi, có củ cái, củ con, thân thẳng ít có cành, lá so le. Hoa lưỡng tính, không đều, có màu xanh lơ thẫm hay tím mọc thành chùm ở ngọn thân. Có năm cánh, một trong đó khum thành hình mũ.Ô đầu mọc hoang và được trồng ở Châu Âu, Trung Quốc, cây ô đầu mọc ở vùng núi cao lạnh, những khe suối. Ô đầu là một vị thuốc rất độc thuộc bảng A.
Cỏ roi ngựa là loại cỏ nhỏ, sống lâu năm, mọc thẳng, cao từ 10cm – 1m, thân có 4 cạnh. Lá mọc đối, có rãnh. Hoa mọc thành chùm ở đầu ngọn, màu xanh. Vì thân cây mọc thẳng, có đốt như roi ngựa, nên có tên gọi là cỏ roi ngựa. Cây mọc hoang ở khắp nơi, miền núi, trung du và đồng bằng đều có; thường gặp ở bờ rào, bờ ruộng, ven đường, chân đê và trên các bãi hoang. Toàn cây được dùng làm thuốc. Dùng tươi hoặc sấy khô. Thời trước dân châu Âu rất hay dùng vị thuốc này, coi như có khả năng chữa được bách bệnh, nhưng hiện nay chỉ còn dùng làm thuốc xoa bóp.
Câu này nằm trong Kinh thánh, sách 1 Corinthians (1 Cô-rinh-tô) đoạn 13, từ câu 4 đến câu 8.
Nguyên văn:
“Love is patient, love is kind. It does not envy, it does not boast, it is not proud. It does not dishonor others, it is not self-seeking, it is not easily angered, it keeps no record of wrongs. Love does not delight in evil but rejoices with the truth. It always protects, always trusts, always hopes, always perseveres.Love never ends. As for prophecies, they will pass away; as for tongues, they will cease; as for knowledge, it will pass away.”
Tạm dịch:
Tình yêu là kiên nhẫn, tình yêu là hảo tâm. Nó không có ghen tuông, nó không có kiêu ngạo, nó không có tự hào, nó không bôi nhọ kẻ khác, nó không có tư lợi, nó không dễ giận dữ, nó không ghi lại sai lầm. Tình yêu không vui mừng trong cái ác, nhưng hân hoan trong sự thật. Nó luôn luôn bảo vệ, luôn luôn tin tưởng, luôn luôn hy vọng, luôn luôn kiên trì.Tình yêu không bao giờ mất đi. Nhưng ở đâu có lời tiên tri, chúng sẽ phải chấm dứt; ở đâu có tiếng nói lạ, chúng sẽ bị tắt lụi, ở đâu có những tri thức, chúng cũng sẽ cũ đi.
Norfolk là một khu vùng trũng của Đông Anh.
Đông Anglia (East Anglia) là một khu vực của Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ai-len, là một trong ba bộ phận cấu thành Đông Anh, gồm bốn khu vực của chính quyền địa phương: các quận Norfolk, Suffolk, Cambridgeshire và khu vực không phân quyền của thành phố Peterborough.
Norwich nằm trên sông Wensum, là trung tâm hành chính khu vực Norfolk, cách thủ đô London 2 tiếng tàu hỏa. Norwich có lịch sử lâu đời, từng là thành phố lớn thứ 2 ở Anh vào thế kỷ 11 và gắn với sự đổ bộ của người Anglo-Saxons vào nước Anh.