• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lãnh Nguyệt Dạ

Sáng sớm, sau một chặng đường mệt mỏi Ưng Tư Lạc cũng trở lại nhà ở Venice, vì máy bay trễ giờ khiến anh về trễ hơn so với dự định.

Đây là lần thứ ba đi Đài Loan trong ba tháng qua của anh, mỗi lần anh đều đi một mình, ở lại chừng hai ngày, xử lý công vụ công ty xong lập tức đi ngay, chưa từng liên lạc với người nào. . . Kể cả Tề Vân Vân.

Nói anh chưa từng nhớ tới Tề Vân Vân là gạt người, ba tháng qua anh vẫn nghĩ muốn quên cô, nhưng cô bé này vẫn ngoan cố ở lại trong thế giới tình cảm của anh, giống một con sâu nhỏ cắn anh, khiến anh mỗi lần nghĩ tới cô lại âm ỉ khó chịu.

Địa chỉ, điện thoại của cô, anh mãi vẫn chưa ném bỏ, anh muốn gọi điện thoại cho cô, hỏi rõ vì sao cô phải lừa gạt anh? Nhưng ý tưởng xoay chuyển vòng vo, bản thân cứ vùng vẫy, cuối cùng. . . vẫn chưa gọi.

Cô bé không có lương tâm kia, vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa gọi cho anh, vậy thì anh cần gì phải gọi? Không có đạo lí tự mình lại đi đầu hàng trước, như vậy chứng tỏ anh đã tha thứ lời nói dối của cô, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ, tuyệt đối không.

"Anh, anh đã về rồi! Cũng đã tám giờ sáng rồi, em phải đi công ty gấp." Một tay Ưng Tiểu Kỳ ôm bản thiết kế, một tay bye bye anh hai, lập tức đi ra ngoài, đi đến cổng vòm, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, bèn quay lại vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, có cô gái tên Tề Vân Vân nói cô ấy chờ anh ở khách sạn Thánh Triết."

Cánh tay đang ở cởi bỏ cà- vạt của Ưng Tư Lạc cứng đờ, ánh mắt nặng nề liếc gọi em gái."Em nói cái gì? Đứng lại nói rõ ràng cho anh."

Ưng Tiểu Kỳ bị thay đổi bất ngờ của anh hai dọa sợ, thành thật đứng lại trả lời: "Em nói. . . Có cô gái tên Tề Vân Vân tới tìm anh, em nói buổi tối anh mới có thể trở về, cô ấy nói, vậy cô ấy chờ anh ngay tại khách sạn Thánh Triết, nhưng tới giờ này anh mới trở về, em không biết cô ấy có còn chờ ở đó hay khôngnữa! Như vậy đầy đủ rõ ràng chưa?"

Ưng Tư Lạc không nhúc nhích, thấp giọng nói: "Em có thể ra ngoài rồi."

Anh chậm rãi quay người đi, không để cho bất kì ai nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của anh, lại càng không biểu lộ tâm tình kích động. Cô ấy đến đây, có mục đích gì? Tới xin lỗi, hay là mang hợp đồng bảo hiểm đến muốn anh ký?

Trái tim của anh không cách nào bình ổn, cô ấy đang ở ngay tại Venice, nhân tố đơn giản này chỉ hoàn toàn ảnh hưởng tới anh, anh tin tưởng vững chắc chính mình không hề muốn gặp được cô kỳ lạ là đôi chân của anh lại không nghe sai bảo, cứng ngắc mạnh mẽ ra khỏi cửa, không thể kiềm chế tự mình đi chỉ thị, dặn dò người giữ thuyền tư nhân: "Chuẩn bị thuyền, tôi muốn ra ngoài."

"Ông chủ, ông muốn đi chỗ nào?"

"Khách sạn Thánh Triết, " anh cực kỳ ảo não, anh không hề muốn đi, khỏi phải tự tìm phiền toái, nhưng không anh kiềm chế được lòng dạ đang sục sôi của mình, cô ấy đã đi quãng đường thật xa từ Đài Loan tới, ví như anh không gặp cô một lần, anh. . . Không cam lòng.

20 phút sau đó, thuyền tư nhân nhà họ Ưng đỗ thuyền tại vùng lân cận quảng trường Thánh Mã Khả.

Ưng Tư Lạc đi chân đến khách sạn trước kia, sáng sớm bồ câu trên quảng trường so với người qua lại trên đường vẫn còn rất nhiều, anh vòng qua đường nhỏ, rất xa lập tức nhìn thấy bên ngoài khách sạn có một người, cô đơn chiếc bóng ngồi trên ghế tựa, cằm đặt trên tay ôm hành Lý, bộ dáng rất giống Tề Vân Vân. . .

"Vì sao không chờ ở bên trong khách sạn?" Anh nặng nề mắng, tự dưng nổi lên tức giận, bước nhanh tiến lên, càng thấy rõ đúng là cô, gương mặt cô trắng xanh, hai mắt trống rỗng, như là đã khóc, giống như bị bệnh!

Lời trách móc mạnh mẽ nghẹn trong cổ họng, anh đứng lại trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy vì sự xuất hiện của anh mà lộ ra một tia ngạc nhiên mừng rỡ của cô, diễn đàn lê quý đôn, trái tim cứng rắn của anh ngay lập tức vỡ nát. . .

"Anh rốt cục đến đây, khụ. . ." Tề Vân Vân hơi hơi ho khan, canh giữ trắng đêm ở bên ngoài khiễn cô có phần bị cảm lạnh, cả đêm không ngủ lại không đợi được anh, làm hại cô vẫn miên man suy nghĩ, nhịn không được ngồi khóc một mình.

"Làm sao không vào khách sạn?" Ưng Tư Lạc ngồi xổm xuống trước người cô, giọng nói dịu dàng hoàn toàn không dính dáng chút nào với mắng chửi người.

"Đầy khách rồi." Tề Vân Vân cười khổ.

" Không phải từ tối hôm qua tới giờ em vẫn ngồi ở chỗ này chứ?" Anh cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, nhịn không được nghĩ muốn chà nóng nó.

"Không còn cách nào khác. . . làm sao tới giờ anh mới đến?" Cô tủi thân đỏ hốc mắt.

"Máy bay trễ giờ, thực xin lỗi. . ." Anh không để ý giải thích, nhưng là anh đáng chết, anh không nên để cho cô ngồi chờ một mình ở chỗ này.

"Không sao. . . Em rất nhớ anh, vì sao, anh không gọi điện thoại cho em?" Cô một mình gánh nỗi tương tư lâu như vậy, lòng tràn đầy chua sót, nước mắt rốt cuộc rớt xuống mạnh mẽ, liên tục không ngừng.

". . ." Anh tìm không ra lời nói dối để an ủi cô.

"Anh có người khác sao?" Cô sợ hãi hỏi.

Anh lắc đầu.

"Vậy thì. . . Anh. . . Không cần em nữa, có đúng hay không?" Cô lại đoán.

Anh không phản bác được, cô nói đúng. . . Đúng là anh đang tính toán như thế.

Cô lo sợ không yên, rút tay đang bị anh nắm về.

Anh cứng người, bối rối nhìn cô.

Mà cô thì khóc đến thảm thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK