- Jessie, cô làm ơn mang cho tôi hồ sơ của Dale Jennings.
- Ông có thể tìm thấy ngay hồ sơ đó trong máy tính của mình, - một giọng phụ nữ khẽ vang lên trong máy.
- À... đúng rồi, thôi được... tôi sẽ tự tìm lấy.
Ông gác máy, gõ mật khẩu trên bàn phím máy tính bằng một ngón tay.
- Tôi rất ghét những cái máy khó chịu này, - Ông lẩm nhẩm.
- Hy vọng có một ngày, có một kẻ điên nào đó bấm nút, và thế là vĩnh biệt nền văn minh.
- Ông nói thế nào ấy chứ! - Marc tán thành rồi cười.- Không phải bỗng dưng mà tôi thường có một bản in cho mỗi trường hợp, và tôi thường giữ chúng một cách cẩn thận bất chấp cánh kỹ thuật viên tin học của tôi vẫn hay chế giễu tôi.
Một nụ cười làm rạng những đường nét trên gương mặt ông giám đốc - nụ cười đầu tiên của ông kể từ đầu buổi nói chuyện.
- Anh có lý đấy, - Ông nói, mắt vẫn dán vào màn hình. - À đây rồi. Jennings đã được chuyển đến chỗ chúng tôi cách đây hai tuần. Anh ta đến từ nhà tù quốc gia ở Austin.
- Từ nhà tù quốc gia? Không, chắc là một nhầm lẫn!
Marc chồm người dậy, đi vòng qua bàn làm việc, cúi sát người xuống qua vai của Harris.
Hồ sơ của Jennings vẫn hiện trên màn hình. Hồ sơ đã bị sửa chữa, vì phần buộc tội giết người không được hiển thị. Theo những dữ liệu trong hồ sơ thì Jennings bị kết án một năm tù vì tội đánh nhau và làm bị thương người khác.
- Hồ sơ này là giả. - Marc nói nhanh mà không cần suy nghĩ. Trước đây Jennings đã được gửi đến một nhà tù liên bang.
Gương mặt ông giám đốc xám ngoét hẳn đi.
- Anh muốn nói là tôi đã cho phép một tù nhân bị buộc tội giết người tham gia lao động công ích?
Marc vỗ vai ông giám đốc.
- Không phải lỗi của ông. Rõ ràng là hồ sơ này đã bị giả mạo. Và thế là vụ đào tẩu của Jennings đã được tổ chức một cách cẩn thận. Chúng ta có việc cần giải quyết với một kẻ sát nhân chuyên nghiệp, kiêm chuyên gia tin học - hay ít nhất là được trợ giúp về tin học.
- Tính cả tin của tôi đang bị đem làm trò đùa, và có thể là vị trí của tôi nữa...
- Tôi bảo đảm với ông là không. Tôi làm việc cho Simon Hart, tổng chưởng lý. Tôi sẽ báo cáo cho ông ấy biết những chuyện đã xảy ra. Ông không thể xem xét tỉ mỉ hồ sơ của từng phạm nhân được.
- Đây là nhà tù của tôi. - Harris kêu lên, mặt tái mét. - Đáng lẽ tôi phải kiểm tra.
- Không ai trong chúng ta không thể mắc sai lầm. Tôi muốn có một bản copy của hồ sơ này, nếu như ông không thẩy bất tiện.
- Ồ, tất nhiên rồi.
Ông ấn mạnh vào nút “in” và máy in bắt đầu nuốt giấy. Harris thu tập giấy lại và dàn chúng ra cho phẳng.
- Hãy tìm cho ra kẻ đã làm những chuyện này, - Ông nói.
Marc trỏ vào chiếc phù hiệu của mình.
- Ông thấy không? Cảnh sát đặc nhiệm không bao giờ chịu bó tay.
Harris cười gượng.
- Cảm ơn.
- Chúng tôi sẽ giải quyết vụ này. Cảm ơn ông.
Marc ra khỏi văn phòng ông giám đốc với tập tài liệu trong tay.
***
Tròi đầy nắng trong đám tang của Jennings. Một ngày đẹp trời ấm áp chan hòa bộc lộ rõ vẻ đẹp của mình. Marc và Josie chạy xe về hướng nghĩa trang trong dòng xe cộ giao thông lưu thông dễ dàng. Ngồi ở ghế sau là ông Holliman, ăn mặc đẹp và đầy mùi băng phiến.
Khi đến nơi, Marc giúp ông già ra khỏi xe rồi đi cùng ông đến ngôi mộ, theo sau là Josie.
Có rất ít người đến đám tang: cảnh sát trưởng, cảnh sát trưởng khu vực, hai cảnh sát mặc đồ dân sự. Mẹ của Jennings dang đứng đó chờ đợi. Bà chống gậy một cách nặng nề, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, già trước tuổi. Bà mặc một chiếc váy dùng trong tang lễ quá rộng, rõ ràng là váy đi mượn. Khi Josie gọi bà để đề nghị đi cùng bà, bà đã cho cô biết là ông cảnh sát trưởng sẽ đi cùng bà.
Có thể đoán được ngay là đám tang do quỹ công chi trả. Không hề có một vòng hoa hay một bó hoa nào dành cho tang lễ. Chỉ có một cái huyệt và một chiếc quan tài rẻ tiền.
Lặng ngắm những tấm ván bằng gỗ thông, Josie nhớ lại đám tang của cha mẹ cô. Vào thời điểm đó, công ty bảo hiểm chịu mọi chi phí cho buổi lễ tôn giáo, từ việc vận chuyển đến đá lát mộ. Trong khi Dale chỉ có mỗi một cái huyệt là nơi an nghỉ cuối cùng. Đột nhiên cô nhớ lại hình ảnh Dale lúc anh ta còn sống: cao to, tóc vàng, hay khoe khoang đôi chút, kém cô bốn tuổi. Bản tính cục cằn, hợm hĩnh khiến cho anh ta không có nhiều bạn bè. Tuy nhiên, Josie đã phát hiện một vài điểm dễ ưa nào đó trong cái vỏ tính cách của Dale. Tất nhiên, cô không đến nỗi quá ngây thơ để có thể coi anh ta như một con bồ câu trắng. Sự thiếu đứng đắn, vẻ tinh quái của anh ta lộ rõ trên mặt. Cô đã do dự khi anh ta mời cô đến buổi tiệc nhà Webb. Và cô chỉ đồng ý khi tự nhủ rằng có thể Marc Brannon cũng có mặt trong số khách mời. Chắc chắn là buổi tiệc đã kết thúc theo một cách khác nếu như Marc có mặt ở đó.
Cô nhìn chiếc quan tài một cách buồn rầu. Thật là rối ren! Nếu như Dale vẫn ở lại trong tù... Tính tham lam hám của của anh ta, cho dù nó xuất phát từ một tình cảm tốt, đã bắt anh ta phải trả giá bằng mạng sống của mình. Cô nghĩ việc đe dọa tố giác ai đó thật là ghê tởm, cho dù với bất kỳ mục đích nào đi chăng nữa. Dale đã tỏ ra quá khinh suất, và anh ta đã phải trả giá.
Cô nghĩ đến cha cô, ông mục sư tốt bụng Langley, hiện thân của lòng trung thực, một con người chưa bao giờ làm hại bất kỳ ai... Rồi cô lại nghĩ đến Dale nằm một mình trong cái huyệt mộ đó. Những phu đào huyệt đang lấp mộ bằng đất ẩm lạnh và gắn trên nấm mộ một tấm thẻ đơn giản màu trắng lồng trong một khung có nhựa bao quanh. Năm tháng trôi đi, tấm thẻ đó sẽ úa vàng; cái tên viết trên đó sẽ mờ dần cho đến khi nó biến mất, như thể là Dale Jennings ở San Antonio, Texas chưa từng tồn tại vậy.
Một cử động ở bên cạnh làm cô phải chú ý. Ông Holliman tiến lại gần em gái của mình và ôm lấy bà.
- Ôi, Jack, bọn chúng đã giết con của em rồi! - Bà Jennings rên rỉ, nước mắt ướt đẫm đôi má xanh xao của bà.
- Anh biết, anh biết, - Ông thì thào, tay vỗ vỗ vụng về vào lưng bà. - Anh rất lấy làm tiếc...
Hai người đàn ông đứng ở hai đầu quan tài. Người đầu tiên, râu ria cạo nhẵn, trang phục sẫm màu, có lẽ là nhân viên nhà đòn. Người thứ hai, trẻ tuổi hơn, mảnh khảnh, mái tóc mịn và thưa, tay cầm quyển kinh - chắc chắn là mục sư. Nhân viên nhà đòn bắt đầu tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Josie quay sang nhìn hai anh em ông Holliman đang ôm ghì lấy nhau. Không ai nghĩ đến việc dựng một tấm bạt để che nắng, và cũng chẳng hề có cái ghế nào để làm cho những đôi chân bị viêm khớp được nghỉ ngơi cả.
Đám tang diễn ra ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng căng thẳng. Viên mục sư, người chưa bao giờ gặp Dale, nói vài lời làm rạng danh cho người chết, rồi đọc một đoạn văn trong quyển kinh thánh. Cuối cùng, anh ta gấp cuốn sách được đóng bằng da lại và bày tỏ vài lời chia buồn với bà Jennings và ông Holliman. Một tia nắng mặt trời chiếu sáng chói trên chiếc nhẫn bằng vàng của anh ta.
Anh chàng mục sư dũng cảm chắc là đã phải xin xỏ để được đọc thuộc lòng những bài kinh đó, - Josie nghĩ bụng.
Đầu cúi xuống để che giấu nước mắt, cô bắt đầu lục tìm trong túi của mình đồ cúng lễ. Đã quá muộn. Viên mục sư đang bỏ đi xa với những sải chân dài. Cô trông thấy Marc đưa cho anh ta một tờ giấy bạc ở lối đi, và quay đầu sang hướng khác. Tính hào phóng là một phần trong những tính cách nghĩa hiệp nhất của anh.
Cô hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu quan sát đám người ít ỏi đang tập trung quanh ngôi mộ. Không ai trong số họ có vẻ đáng ngờ cả. Tên sát nhân không có mặt trong số họ. Hắn đã không phạm phải sự khinh suất đó.
- Trừ phi là cô nghĩ rằng ông cảnh sát trưởng là hung thủ, còn không thì chúng ta đang mất thời gian. - Marc thì thầm vào tai cô.
- Tôi không muốn mình già đi và không muốn chết trong nghèo đói như thế này. - Cô trả lời, giọng dịu dàng.
- Còn tôi, tôi tin chắc là tôi rồi sẽ kết thúc như Holliman. Túi áo nhét đầy băng phiến, đón khách đến thăm bằng một khẩu súng và luôn quên mất là mình đã để bộ răng giả ở đâu.
- Đừng nghĩ vớ vẩn như thế. - Cô rì rầm, cố nhịn cười.
Giờ không phải là lúc để pha trò đùa cợt.
- Thêm nữa, viên mục sư không đứng quá gần ông ấy. Mùi băng phiến quá nhiều. - Anh nói trước khi trịnh trọng hỏi cô. - Chuyện này không quá khó chịu với cô à?
Cô nhún vai.
- Anh cũng thế, anh cũng mất cha mẹ rồi mà. - Cô nói.
Anh lặng lẽ nhìn cỗ quan tài, gương mặt lộ rõ vẻ chịu đựng.
- Đúng, nhưng cha mẹ tôi mất không quá gần nhau. Và bố tôi chết không làm cho tôi thấy đau khổ gì cả.
Đây là lần đầu tiên anh nói đến bố mình kể từ khi cô biết anh. Ở Jacobsville, ai cũng biết những đứa trẻ nhà Brannon đều đã có một cuộc sống khó khăn với bà mẹ luôn ốm đau và ông bố nghiện rượu.
- Anh không yêu ông ấy à? - Tự nhiên cô hỏi.
- Không.
Chỉ một tiếng thôi, nhưng đầy sự mỉa mai, cay độc. Cô vẫn còn chờ anh nói thêm nhưng anh không hề nói thêm gì nữa.
Quay về phía mẹ của Jennings, anh nói:
- Bà Jennings, tôi đưa bà về nhé. Như vậy ông cảnh sát trưởng sẽ không phải đi đường vòng.
Chỉ còn mỗi việc trở về nhà. Ông cảnh sát trưởng và các nhân viên cảnh sát đến chào bà Jennings, rồi sau đó Marc đến giúp những vị khách già nua leo lên chiếc xe của mình. Josie ngồi vào ghế trước. Chỉ một lúc sau, họ đã dừng lại trước ngôi nhà mà bà Jennings đã được tạm trú. Ngôi nhà trông khá xinh xắn, và căn hộ của bà Jennings nằm ở tầng trệt. Nhân viên trợ lý xã hội đã làm tốt công việc của mình, - Josie nghĩ thầm.
- Không phải là khách sạn hạng sang, - bà Jennings vừa nói vừa lôi chiếc chìa khóa ra khỏi túi xách. - Nhưng dù gì thì tôi cũng có được một mái nhà.
Bà mở cửa và mời mọi người vào trong nhà.
- Tôi có thể mời mọi người một tách cà phê không?
- Ồ, bà đừng bận tâm. - Josie trả lời. - Chúng tôi sẽ tự lo lấy.
Kéo Marc ra một chỗ, cô dúi vào tay anh một tờ 10 đô la.
- Anh làm ơn đi mua hộ món gà kèm rau và cà phê.
Anh dúi trả lại tờ 10 đô vào tay cô.
- Giữ lại tiền của cô, thưa quý cô thiên thần hộ mệnh. Tôi sẽ đi. Trong khi chờ đợi, hãy cố gắng làm cho bà ấy tiết lộ thông tin nhé. Hẹn lát nữa gặp lại.
Josie nhìn dõi theo anh trong khi anh đi xa dần. Hơi thở cửa cô trở nên ngắt quãng, dấu hiệu của việc Marc ở gần cô luôn làm cho cô cảm thấy bối rối. Thật phiền.
Vài phút sau, bà Jennings, người xuất hiện rất lặng lẽ trong đám tang, òa khóc với nỗi tuyệt vọng tột độ. Josie đưa cho bà chiếc khăn giấy.
- Nó là thằng bé tử tế, - bà khóc nức nở, giọng run rẩy. - Cho dù những việc nó làm có là gì đi chăng nữa thì nó vẫn là đứa con ngoan.
- Cậu ấy không giết ai cả, bà Jennings ạ. Và nhất là cậu ấy không giết Henry Garner. - Josie nói, giọng dứt khoát. - Tôi chưa bao giờ có một chút nghi ngờ về chuyện này. Nhưng đáng tiếc là tôi không thể thuyết phục được mọi người. Có quá nhiều bằng chứng chống lại cậu ấy.
- Nó chưa bao giờ có cây gậy ngắn ấy. Chưa bao giờ. Nó rất ghét bạo lực.
- Chắc chắn thế rồi, - Ông Holliman khẳng định. - Khi nó còn trẻ, tôi đã dạy nó bắn súng. Nhưng nó ghét vũ khí.
- Tôi biết là nó đã làm những việc dại dột - bà Jennings vừa nói vừa hỉ mũi. - Nhưng nó không bao giờ giết một ông già.
- Tôi cũng tin như thế. - Josie nói, - Bà Jennings, liệu Dale có nhờ bà giữ một cái gì đó không?
Ông Holliman cựa quậy trong chiếc ghế của mình. Bà Jennings chau mày, tránh cái nhìn của Josie.
- Có một lần nó nói là nó phải để một cái gì đó ở một nơi chắc chắn, đúng, nhưng nó chưa hề đưa cho tôi một cái gì cả.
- Liệu cậu ấy có nói đó là cái gì không?
- Không. Nó chỉ nói là người đàn bà ấy muốn cái đó.
- Người đàn bà nào cơ? - Josie bình tĩnh hỏi.
- Tôi không biết nữa. Nó đã nói về cô ta một hai lần gì đó, nói là cô ta giúp đỡ nó trong công việc mới của nó, nhưng nó chưa bao giờ giới thiệu cô ta với tôi. Có vẻ như cô ta quá rụt rè. Theo nó thì cô ta muốn nó đưa cho cô ta một cái gói gì đó, nhưng nó đã từ chối. Tôi đã hỏi nó gói đó là cái gì, nhưng nó không trả lời. - Bà Jennings nói tiếp rồi nhìn Josie.
Một tình tiết mới, - Josie thầm nghĩ, cảm thấy phấn khích. Nếu như ngõ cụt lại có thể là một hướng điều tra đúng thì sao?
- Cậu ấy có nói cô ta sống ở đâu không? Hay cô ta làm gì chẳng hạn?
- Không. Nhưng nó đã gặp cô ta trước khi nó có được công việc ở San Antonio. Theo tôi nghĩ thì đó là một phụ nữ người ở đây... À đúng rồi! Cô ta rất thích ăn kẹo bạc hà nhập khẩu từ châu Âu. Cứ mỗi lần Dale đi mua thuốc cho tôi là nó thường mua kẹo bạc hà cho cô ta.
Kẹo ngoại nhập. Người bạn gái bí hiểm của Dale không có cùng sở thích... Josie lấy cuốn sổ và bút chì ra khỏi túi xách rồi ghi thông tin này lại.
- Có bao giờ cậu ấy nhắc đến Jake Marsh không? - Cô hỏi.
Bà Jennings nhìn ông Holliman trao đổi trước khi lắc đầu.
- Không, nó chỉ nói với tôi về người phụ nữ đó.
- Một người phụ nữ không tốt có thể làm hư hỏng một người đàn ông trung thực, - Ông Holliman buồn bã nói.
- Đúng thế, chắc chắn là như thế. - bà Jennings tán thành.
- Bà không còn nhớ được chuyện gì khác nữa à?
- Tôi đã nói với cô rôi, nó không nói nhiều về cô ta với tôi, thậm chí nó còn không nói trông cô ta như thế nào. Nhưng chắc là cô ta rất dẹp. Dale của tôi sẽ không bao giờ để ý đến một người phụ nữ xấu.
- Tôi cũng nghĩ như thế.
Josie tự hỏi tại sao Dale lại mời mình đến buổi tiệc ở nhà Webb. Cô có gương mặt trông bình thưòng, thêm vào đó, cô lại còn đeo kính. Thật lạ là cô chưa từng tự hỏi mình sớm hơn.
- Viên mục sư là ai vậy? - Ông Holliman hỏi. - Em có biết anh ta không?
Bà Jennings lắc đầu.
- Em đã nhờ ban tang lễ tìm giúp một linh mục. Họ đã không phải mất nhiều thời gian vì người mục sư trẻ tuổi này nhận làm tình nguyện. Anh ta có vẻ rất tử tế...
Holliman định nói điều gì đó thì cửa ra vào mở ra. Marc bước vào, trên tay anh là một túi đồ ăn và một hộp đựng đầy cốc cà phê. Cuộc nói chuyện đã bị ngắt trong lúc họ ăn nhẹ.
***
Marc đưa ông Holliman về nhà trước khi đưa Josie về khách sạn. Trên đường về, anh kể với cô về buổi nói chuyện giữa anh với ông giám đốc trại giam.
- Chúng tôi có một người có thể giúp được anh, - cô nói. - Đó là Phil Douglas. Cậu ta đã làm Simon bực mình, vì nhiệt tình quá mức, nhưng về loại tội phạm công nghệ cao thì cậu ta là người không thể đánh bại.
- Đã có một nhóm làm việc làm việc đó, nhưng tại sao lại không chứ? Thực ra là tôi dang cần một chuyên gia. Trình độ tin học của tôi không cho phép tôi có thể xâm nhập vào những hồ sơ được bảo vệ.
- Tôi cũng thế, - cô nói trước khi quay đầu lại phía anh. - Còn một điều này nữa. Theo bà Jennings, Dale có liên lạc với một người phụ nữ khi ông Garner bị chết. Tôi không biết là họ có dan díu với nhau không, nhưng chắc là họ gặp nhau khá thường xuyên. Dale có một gói gì đó mà có vẻ như người phụ nữ kia rất quan tâm. Đấy, thông tin chỉ có vậy thôi. Đáng tiếc cho chúng ta là bà Jennings chưa bao giờ nhìn thấy cái gói đấy, và cả người phụ nữ kia.
Marc đỗ xe trước cửa khách sạn. Anh tắt máy và dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại.
- Một người phụ nữ. Liệu bà ấy có thể miêu tả cô ta cho cô được không?
- Không. Dale tỏ ra rất kín tiếng về chuyện này..., ngoại trừ việc người phụ nữ này thích ăn kẹo nhập khẩu.
- Tôi biết rồi. Lại là một ngõ cụt.
- Tôi cũng nghĩ thế.
Cô cuộn cái quai túi xách quanh ngón tay.
- Anh thật là tốt bụng khi tặng tiền cho viên mục sư. Tôi cũng định làm như thế nhưng anh ta đã đi mất. Một người đàn ông dễ gần...
- Không phải là quá khó khăn trong công việc của anh ta, hoặc đó là một công việc mới trong nghề nghiệp của mình. Cuốn sách kinh của anh ta mới toanh.
- Anh ta đã rất khéo xoay sở trong bài thuyết giáo của mình, nhất là đối với người chưa từng biết Dale.
Marc nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
- Tôi rất ghét đám ma.
- Tôi cũng thế. Nhưng chúng ta đã tham gia vào nhiều đám ma. Mẹ và bác của Dale làm tôi thấy rất thương hại.
- Những con người dũng cảm. Nhiều khi, những tên tội phạm nguy hiểm lại sinh ra từ những gia đình rất tốt.
- Đúng, tôi rất biết điều đó bằng chính những kinh nghiệm của mình.
Anh nhìn cô không hề giấu giếm.
- Ngày mai, tôi sẽ đến ngân hàng của Jennings để xem xem anh ta có gửi vào tài khoản của mình một khoản tiền lớn nào hay không. Cô có thể gọi điện về văn phòng của mình và cho chuyên gia tin học của cô biết công việc.
- Đồng ý. Cảm ơn vì đã đưa tôi về.
Anh nhún vai.
- Cảm ơn. Tôi không thấy thoải mái với những người khác.
- Tôi thấy rồi. Anh lúc nào cũng như thế. May là anh biết kiểm soát mình.
Cô thấy gương mặt anh trả nên nghiêm nghị.
- Tôi đã không biết tự chủ khi còn là một cậu bé con. Cha tôi vẫn thường bảo phải làm những gì, đi đâu, hít thở như thế nào. Gretchen thì quá nhỏ để có thể hiểu được mọi chuyện. Nhưng tôi thì không thể. Ngay cả mẹ tôi cũng không có quyền phản đối. Tôi đã giữ nó cách xa ông ấy. Nó không bao giờ biết được ông ấy nguy hiểm đến mức nào.
- Ít ra thì ông ta cũng chưa bao giờ có dịp đánh cô ấy. - Josie thì thầm và nhớ lại rằng đó không phải là trường họp của Cristabel bạn cô.
Marc gật đầu tán thành.
- Cô đang nghĩ đến Cristabel phải không? Bố cô ấy đã suýt nữa thì giết cô ấy khi cứ đánh đập cô ấy. Cái ngày mà mọi người đưa cô ấy đến bệnh viện, cô ấy bị rách bươm da ở cổ. Cô ấy chịu đựng tất cả những chuyện đó chỉ vì cô ấy muốn ngăn cản bố mình đánh đập một con ngựa. Judd Dun đã tống ông ta vào tù sau chuyện hôm đó.
- Họ vẫn là vợ chồng chứ? - Cô hỏi.
Cô biết là Judd là một người bạn rất thân của Marc và cũng là một cảnh sát đặc nhiệm.
- Ừ, - anh vừa trả lời vừa cười. - Nhưng họ không sống cùng nhau. Xem nào, cô ấy bây giờ đã gần 21 tuổi rồi.
- Cô ấy mới 16 tuổi khi anh ấy cưới cô ấy, để cô ấy có thể chăm lo cho bản thân và mẹ mình. - Josie nhớ lại. - Vừa mới ra khỏi tù là bố cô ấy lại tiếp tục nốc rượu, ông ta bị tai nạn xe hơi và qua đời. Judd cảm thấy cô đơn, có trách nhiệm với cả gia đình và trang trại. Bây giờ, anh ấy có thể giao cả trang trại cho Cristabel và yêu cầu hủy hôn. Tôi biết là có một người đàn ông khác muốn kết hôn với cô ấy.
- Ừ. Judd không đồng ý với sự chọn lựa của cô ấy. Theo tôi thì cô ấy không có một chút hy vọng gì có được sự hủy hôn.
Josie đã tự hỏi mình câu hỏi đó. Cô còn nhớ là trong bức thư của mình, Cristabel có nói với cô là cô ấy thật sự yêu Judd và sẽ làm như thế nào đó để Judd cũng yêu mình. Nếu cô ấy thất bại, cô ấy định thuyết phục anh ấy trả tự do cho mình. Chắc hẳn là rất thú vị khi biết được đoạn cuối của câu chuyện.
Quay sang phía Brannon, cô nhận thấy anh lúc nào cũng nhìn cô. Đôi mắt nhợt nhạt của anh chạy dọc suốt thân thể cô, sượt qua hết chiếc váy dài đến nửa bắp chân của cô, rồi sau đó lại ngược lên chiếc áo sơ mi trắng mà cô mặc trong áo vét.
- Cô lúc nào cũng có thói quen cài khuy kín cổ áo, - anh nhận xét. - Và lúc nào cũng mặc váy quá dài. Josie, chắc là cô vẫn cứ tiếp tục cái thói quen ấy của mình. Chắc chắn là cô sẽ không thay đổi.
- Cuộc sống của tôi đã bị phá hủy vì tôi đã thử thay đổi.
Một lồi nói chứa đựng đầy cay đắng và oán hận. Mắt nhíu lại, anh đặt tay lên lưng ghế của mình.
- Cô không cần phải hy sinh những nguyên tắc của mình. Rất nhiều phụ nữ muốn sống một mình và họ không ngại phải nói đến điều đó. Tình dục có thể là nguy hiểm. Ngay cả đàn ông cũng suy nghĩ rất nhiều trước khi dấn mình vào những cuộc phiêu lưu tình ái không biết đến ngày mai.
- Tôi đoán anh cũng như thế? - Cô đáp lại, nhìn chằm chằm vào kính chắn gió.
Ngay lúc đó cô thấy hối tiếc về câu hỏi đó.
- Tôi cũng thế, - anh đáp lại không chút do dự. - Tôi không hề muốn bị mắc một căn bệnh lây truyền qua đường tình dục.
- Không phải đàn ông nào cũng có suy nghĩ như anh.
Vì anh vẫn nhìn cô chăm chú nên cô cảm thấy bối rối bắt đầu đỏ mặt.
- Cô không thường xuyên đi lại với cánh đàn ông, đúng không?
Cô định chối, nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Marc.
- Không, không thường xuyên. Tinh thần của đàn ông là ẩn ngữ đối với tôi. Cách suy nghĩ của họ vượt ra khỏi tôi. Và do ngờ vực, tôi cũng kiêng nhịn... Tôi không muốn bị coi là... gái giang hồ.
Cô nói toạc ra những nói lời đó, như thể là nó có vị đắng vậy.
Đến lượt Marc ngoảnh đầu đi. Những lời chửi rủa của chính anh quay trở lại trong tâm trí. Anh nghiến chặt hàm răng.
- Anh còn nhớ không? - Cô nói tiếp, ngón tay nắm chặt vào quai túi xách. - Anh đã rất hùng hồn trong bài phát biểu của mình chống lại những phụ nữ mà..., anh đã nói như thế nào nhỉ?... là khêu gợi đàn ông, sau đó bỏ rơi họ.
Anh nhăn mặt, một tay đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
- Đúng thế, tôi biết. Tôi đã bị sốc, và giận dữ. Trong nhiều năm trời, tôi đã tin là mình có lý khi để tên khốn nạn bẩn thỉu đó thoát khỏi khó khăn. Và, bất ngờ tôi thấy mình đối diện với chứng cứ rõ ràng là chính cô mới là nạn nhân thật sự. Lúc đó, tôi thấy mất thăng bằng..., nhưng...
Anh ngừng lời và kéo vành mũ xuống.
- Nhưng tôi đã sai lầm khi lăng mạ cô, khi rồi bỏ cô mà không nói một lời nào trong khi chúng ta đã đi chơi với nhau trong một thời gian dài.
- Chúng ta không đi chơi cùng nhau, - cô cải chính bằng một giọng đơn điệu. - Chỉ có anh dẫn tôi đến những nơi khác nhau. Không hơn.
- Cho đến buổi gặp gỡ cuối cùng của chúng ta thì có lẽ là thế, - anh thì thầm, lòng ngập tràn một cảm giác kỳ lạ. - Tôi không muốn mắc sai lầm.
- Tất cả mọi người ai cũng có thể phạm sai lầm, tất nhiên là trừ anh, - cô nói thêm, giọng mỉa mai. - Anh chưa bao giờ phạm sai lầm, đúng không? Với anh, chỉ có người tốt hoặc người xấu, đen hoặc trắng, không hề có màu xám, cũng không hề có sắc thái trung gian.
- Tôi làm việc trong ngành cảnh sát từ năm 18 tuổi. Luật pháp là luật pháp. Chỉ có người tôn trọng pháp luật hay kẻ vi phạm pháp luật mà thôi.
Cô thở dài.
- Đúng, anh có lý. Thôi, tôi đi đây. Tôi sẽ gọi cho anh vào chiều mai.
- Tôi sẽ vắng mặt hầu như suốt cả ngày.
- Như vậy thì tôi sẽ nhắn tin cho anh. - Cô nói và mở cửa xe.
Anh nhìn cô lần cuối và nhận thấy những quầng thâm dưới mắt cô.
- Cô nên nghỉ ngơi đi.
- Tôi vẫn khỏe, Brannon. Không cần phải lo cho tôi.
Cô đóng cửa rồi quay gót, bước về phía khách sạn. Người gác cổng khách sạn vội vàng mở cửa cho cô. Josie bước vào bên trong mà không hề nhìn lại phía sau.
Marc cho xe chạy trên phố, trong đầu rối lên vì rất nhiều kỷ niệm. Josie. Vị ngọt đôi môi của cô. Làn da mượt mà của cô. Tấm thân mềm mại của cô khi ở trong vòng tay anh. Ma thuật của buổi tối cuối cùng đó trước khi con đường họ đang đi cùng nhau bỗng tách đôi... Anh không thể nào quên được. Có nhiều phụ nữ đến với anh, nhưng chỉ có Josie, chỉ có cô là anh say mê.
Anh lại nghĩ đến cha của mình, đến những đòi hỏi không ngớt của ông đã làm cho anh quá bất hạnh. Anh lại nghĩ đến những lời phê phán gắt gao của ông, sự mỉa mai cay độc của ông. Anh nghĩ đến những đòi hỏi bất thường ngay cả khi rất đạm bạc của ông. Marc rất ghét ông, ghét bạo lực, ghét những trận đòn không nhân nhượng của ông. Sự sai lầm có thể được che đậy dưới nhiều dạng khác nhau, kể cả dạng thức của chính động từ đó. Josie đã trách anh chỉ nhìn mọi việc với hai màu đen trắng mà không nghĩ đến những sắc thái màu xám của sự việc. Đúng như vậy. Pháp luật là pháp luật.
Khi lái xe về căn hộ của mình, anh xem xét lại vấn đề dưới một góc độ khác. Trừ Josie ra, anh chưa bao giờ nói với ai về tuổi thơ bất hạnh của mình, kể cả với em gái của anh. Gretchen đã lớn lên một cách yên ổn, được bao bọc bỏi sự âu yếm trìu mến của mẹ và anh trai. Gretchen chỉ giữ được một kỷ niệm rất mờ nhạt về ông bố bạo lực và nát rượu của họ. Đến khi Gretchen đã đến tuổi biết suy nghĩ thì anh mới yên tâm được một chút. Sau đó bố anh chết, về phần Marc, những kỷ niệm về bố của anh còn đau buồn hơn. Và về một phương diện nào đó, chính những ký ức đó đã hình thành nên tính cách con người anh ngày hôm nay.
Josie có thể hiểu được những nỗi đau khổ đó. Bởi vì cô đã từng trải qua những ngày tháng đau khổ đó. Cuộc sống của họ xen lẫn vào nhau, được tạo nên bởi những điều phức tạp và thử thách không ngừng. Những vấn đề mà cô gặp trong cuộc sống của mình dĩ nhiên là do lỗi của anh. Nhưng cả hai đều phải chịu đựng những điều bất hạnh do hoàn cảnh mang lại.
***
Ở một mình trong phòng, Josie cũng có những suy nghĩ giống anh. Rất nhiều cảm xúc của một ngày thật dài, và cuộc nói chuyện với Brannon đã vắt kiệt sức lực của cô. Cô nhấc điện thoại lên, bấm số của bộ phận phục vụ tầng và gọi một bữa ăn nhẹ.
Bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ tắm, cô lau khô tóc bằng một chiếc khăn tắm và ngồi một cách thoải mái trên giường để đọc nhanh tập tài liệu của mình.
Cô cần rất nhiều thời gian để có thể tập hợp tất cả các dữ liệu và in chúng. Cần phải nghiên cứu chúng một lần nữa, từng chi tiết một, trước khi trả lại cho cảnh sát.
Tập hồ sơ về Dale Jennings, tập hồ sơ dày nhất, bao gồm rất nhiều dữ liệu liên quan đến Jake Marsh. Chính Dale đã thuyết phục Bib Webb tuyển một người bạn của Marsh cho chiến dịch của Bib. Người bạn này đã bị Bib đuổi việc trước buổi dạ tiệc hôm đó. Liệu có phải Bib đã quyết định loại tất cả những ai có thể đã nghe phong thanh về việc gian lận được dựng lên bởi bạn của Marsh?
Cô nhăn mặt khi nhớ lại những lời kể của Brannon về chuyến đến thăm trại giam của anh. Nếu Phil Douglas có thể cởi nút những khó khăn về mặt tin học thì có thể họ sẽ khám phá ra tên của người đã đưa Dale Jennings ra khỏi nhà tù liên bang. Cô viết vội vài nhận xét vào cuốn sổ của mình sau suy đoán ấy.
Một giờ sau, cô sắp xếp lại đống tài liệu và dựa lưng vào gối. Một loạt suy nghĩ chen chúc trong đầu cô; cô không còn buồn ngủ nữa. Cô bật ti vi lên, nhưng chẳng có gì thú vị, trừ một tin về chính trị, một tin cập nhật trong giai đoạn bầu cử này.
Cảm thấy phát chán, cô tắt tivi. Chúa ơi, cô đang làm cái gì trong cái khách sạn xa nhà cô thế này? Cô nhớ con mèo của mình. Lúc nào nó cũng cuộn tròn nằm trong chăn và ngủ cùng cô. Cô thấy thương con mèo Barnes của mình khi thấy nó ở nhà một mình, ngồi trên cửa sổ, và cô tự hỏi không biết liệu Brannon có còn nuôi con mèo già của Gretchen, con mèo vẫn thường ngủ gật trong của bếp của anh nữa hay không. Anh đặt tên cho con mèo của mình là John, theo tên của một anh hùng trong serie phim truyền hình Cảnh sát đặc nhiệm cô đơn. Qua Gretchen mà cô biết được là trước đây Marc luôn mong muốn trờ thành một cảnh sát đặc nhiệm. Anh đã học gạo bộ Luật hình sự và làm việc liên tục trước khi có được vị trí mong muốn trong đại đội D của San Antonio - một đại đội chỉ gồm 15 trung úy cho 41 hạt. Tất nhiên là họ có phối hợp với nhiều đơn vị khác, nhưng quyền hạn của họ không bị giới hạn. Một cảnh sát đặc nhiệm có thể được điều động đến bất kỳ đâu của bang Texas, thậm chí ra nước ngoài để chống lại những tội ác có tổ chức.
Cô tự hỏi liệu niềm đam mê đó của anh có phải là xuất phát tuổi thơ của anh mà ra. Từ khi còn là đứa trẻ, anh đã phải chịu đựng uy quyền của người cha mà không thể phản đối, không thể tự bào chữa, ông già Brannon có thể không ngược đãi con trai mình, nhưng ông tỏ ra rất trái ngược với với anh về tính hung dữ đến nỗi mà ông đã làm cho anh bị tổn thương tinh thần.
Gia đình nhà Brannon nuôi ngựa và gia súc trong một trang trại ở Jacobsville. Nhờ đó, Marc đã trở thành một chuyên gia về ngựa trước khi chiếc phù hiệu hình ngôi sao lấp lánh trên ngực áo anh. Là một kỵ binh vô song, anh rất giỏi trong việc điều khiển ngựa đứng bằng hai chân hoặc vừa nhảy lên trên vừa xoay tròn dây thòng lọng. Josie nhớ đến chuyến cưỡi ngựa dạo chơi của họ trong những ngày tình tứ của họ trước hôm Henry Garner bị chết
Một kỵ binh ưu tú, một người đàn ông hiệp nghĩa và tử tế. Và là một người bạn của mèo... Nghĩ đến đó là cô lại cười. Hiển nhiên là, Brannon có mọi khả năng để làm cô vui, chưa kể đến sự quyến rũ tự nhiên và những ưu điểm về mặt hình thể không thể chối cãi được của anh...
Tự nhiên thấy không thoải mái nữa, cô nằm dài ra giường mà quên mất tóc mình còn đang ướt. Cô định đi tắt đèn ngủ đầu giường thì đúng lúc đó có tiếng gõ cửa phòng cô.