Trần Hoàn Nhất khóc mệt.
Lấy điện thoại di động ra xem đã hai giờ chiều. Mừng là nhân viên phục vụ hình như không hề đến dọn phòng, cậu vội vàng mặc quần áo tử tế, lúc rời đi còn phát hiện trên bàn đặt một cái bánh sandwich và một hộp sữa bò. Cậu ôm sandwich và sữa bò chạy ra ngoài, một hơi chạy thẳng về ký túc xá.
Bạn cùng phòng nói: "Ủa, sao giữa trưa cậu đã về rồi, không ở trong phòng thí nghiệm à."
Trần Hoàn Nhất nói: "À, không, tôi về nghỉ ngơi một lát."
Bạn cùng phòng nói: "Cậu chọn được đề tài chưa, tuần này phải nộp lên rồi, ba tuần sau sẽ bắt đầu thực hiện."
Trần Hoàn Nhất sững sờ, "Ầy, chưa có, chỉ mới xem phương hướng thôi."
Bạn cùng phòng thấy lạ, "Cậu thật là, từ lúc nào mà cậu thong thả vậy."
Trần Hoàn Nhất hút sữa bò, "Không vội, bây giờ hạng mục tôi đang nghiên cứu khá gần với phương hướng đó, tài liệu cũng có sẵn, viết đề tài vẫn được."
"Chà chà, học bá lợi hại quá."
Trần Hoàn Nhất không trả lời, nhắn tin cho giáo sư Thẩm, hỏi lúc nào ông có thời gian để thảo luận về đề tài luận văn tốt nghiệp của cậu. Qua hai tiếng sau giáo sư Thẩm mới trả lời, ông đang đi công tác, chờ ông về rồi nói, đề tài đăng báo học viện không vội, chờ ông về rồi nộp cũng được.
Trần Hoàn Nhất vội trả lời: "Vâng, vậy em đợi thầy về."
Hôm sau Trần Hoàn Nhất ở phòng thí nghiệm, đàn anh lần trước tìm cậu hỗ trợ chạy đến bắt chuyện với cậu, "Bạn học Trần Hoàn Nhất ơi."
Trần Hoàn Nhất ngước đầu lên khỏi máy tính, "A? Đàn anh tìm ai ạ?"
Đàn anh khoác vai cậu, "Còn ai vào đây, tìm cậu đó."
"Haha..." Trần Hoàn Nhất cười rộ lên, "Đàn anh định nhờ em chuyện gì sao?"
Đàn anh ôm cổ cậu kéo vào một văn phòng, vừa đi vừa nói, "Thì thành tích thí nghiệm của họ vừa có rồi... Khà khà, đàn em à... Tối nay đàn anh mời cậu ăn cơm có được không nè ~~~"
Lúc này liền nhìn thấy Lâm Khai và mấy vị thầy cô trẻ tuổi từ một phòng làm việc đi ra, vừa lúc nghe rõ câu "Tối nay đàn anh mời cậu ăn cơm có được không nè ~~~"
Một giáo viên quen biết với đàn anh trêu ghẹo nói: "Tiểu Bạch Long đừng có bắt nạt đàn em đó."
Vị đàn anh kia nở nụ cười khổ, như đang cầu xin ông bà nội, "Thầy Trương à thầy đừng có gọi em như vậy."
Thầy Trương trẻ tuổi kia gật đầu đồng ý, "Biết rồi, Tiểu Bạch Long."
Đàn anh tên Bạch Long cực kỳ vô tội, nhíu mày đau khổ xin tha, dẫn Trần Hoàn Nhất đi. Lúc đi Trần Hoàn nhất nhìn thấy Lâm Khai đứng bên cạnh, khóe miệng mang theo ý cười tự nhiên, giống như bất kỳ một giáo viên trẻ tuổi nào thấy cảnh này cũng làm thế.
Trần Hoàn Nhất yên lặng thu hồi tầm mắt.
Hắn là một học giả trẻ tuổi của trường đại học, ôn văn nhĩ nhã, phong độ nhẹ nhàng. Không, không phải như vậy, hắn vốn đã thế. Trần Hoàn Nhất nhớ đến dáng vẻ hắn làm việc, buổi sáng hôm đó, chắc hắn đang xem tài liệu nhỉ, có từ đơn nào hắn không biết, phải vừa tra từ điển vừa xem không nhỉ, đại khái chắc là không. Nếu như không có loại quan hệ kia, Lâm Khai hẳn là kiểu người cậu hâm mộ nhất, sùng bái nhất. Nhưng bây giờ càng thấy ao ước hơn, không chỉ vì phần lý lịch xinh đẹp mà người ta nhìn vào phải vỗ tay, còn có, tại sao hắn không cảm thấy giãy dụa và xấu hổ, hắn cũng như cậu, cực lực giấu đi dục vọng của mình sao, thoạt nhìn hắn thản nhiên và bình tĩnh vậy mà, hắn chưa từng đau khổ hay nghi ngờ bao giờ sao...
"Bạn học Trần Nhất Hoàn đang nghĩ gì đó?" Đàn anh gọi cậu, "Cậu nhìn xem, đây là danh sách thí sinh tham gia thi nghiên cứu sinh của quốc gia, học viện của chúng ta chưa chọn người, cậu xem, nhiều người thế này, trước khi thi vòng hai cũng phải sàng lọc một nửa, mà không thể trực tiếp lấy tổng điểm dưới 50% được, cậu xem, sinh viên chính quy của trường ta đương nhiên được ưu tiên hơn một chút, chất lượng sinh viên trường ta tương đối cao, thế nhưng không có nhiều sinh viên làm tốt, đa phần sinh viên đều học xong năm ba đại học rồi mới chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, bởi vậy có khi không đua nổi với những người đã chuẩn bị từ năm nhất... Không phải chúng ta kỳ thị họ, trước đây tuyển cũng nhiều lắm, mà toàn là điểm thi đầu vào cao, lại không có khả năng nghiên cứu khoa học, cho nên hiện tại chúng ta cần...
Trần Hoàn Nhất gật đầu, "Em hiểu rồi, đàn anh Tiểu Bạch Long, em tổng hợp tổng điểm và điểm của từng khoa, cố gắng lấy sinh viên của trường và những trường chính quy cùng đẳng cấp làm tiêu chuẩn để tổng hợp phân loại, cùng với phân loại các khoa."
"Ừ nãy giờ ý anh chính là vậy đó..." Đàn anh vỗ vai cậu, sau đó đột nhiên phản ứng lại, "Cậu vừa gọi anh là gì đấy..."
Danh sách đông đảo, phân loại theo từng mục cũng khó hơn xếp hạng trực tiếp từ đầu tới cuối, Trần Hoàn Nhất tính toán hơn hai tiếng mới xong, "Đàn anh, chuyện là thế này, không thể nào xếp hạng toàn bộ sinh viên trường mình được, em chỉ cố được tối đa thôi, dưới tiền đề này, cân nhắc đến năng lực nghiên cứu khoa học, em đã lọc ra những sinh viên có thành tích chuyên ngành và thành tích tiếng Anh cao."
Đàn anh nhìn màn hình máy tính, bảng số liệu đã làm xong, cũng phân loại sinh viên của trường khác và sinh viên trong trường.
"A..." Đàn anh lướt chuột, lúc lướt đến một cái tên thì dừng lại, "Người này không đăng ký à..."
Trần Hoàn Nhất nhìn kỹ một chút, "Hết cách rồi, đàn anh, mặc dù là sinh viên trường nhưng thành tích tổng hợp khá thấp, chủ yếu là vì thành tích chuyên ngành thấp, gần như thuộc nhóm sinh viên có thành tích thấp nhất, rất khó để đưa vào danh sách."
Đàn anh trầm ngâm một chút, "Bạn học Trần Hoàn Nhất à, anh nói thẳng nhé, người này ấy khi đưa vào danh sách, dù cho kéo thấp bảng số liệu hoặc giảm con số tổng hợp chuyên ngành, tăng cao tỷ lệ trúng tuyển khi thi viết, lúc thi vòng hai đánh rớt một nửa số người, thì người này cũng phải được nằm yên trong danh sách."
Trần Hoàn Nhất nhíu mày, "Đàn anh..."
Đàn anh cắt lời cậu, "Cậu đừng nói nữa, anh cũng hết cách, năm nào cũng có mấy người kiểu này, nếu đến cả danh sách cấp quốc gia cũng không vào được vậy thì không nói, anh cũng không thể rớt khỏi danh sách được, nhưng chỉ cần vào được danh sách... Nếu cậu để ý trước khi phân loại kỳ thi nghiên cứu sinh, sẽ phát hiện danh sách quốc gia hàng năm không chênh lệch bao nhiêu, chủ yếu vẫn dựa vào thi vòng hai sàng lọc. Ầy, anh nói cậu này, dù bây giờ anh cầm danh sách này đi giao cho lãnh đạo trường, người ta xem xong cũng trả về bảo anh làm lại thôi. Anh không làm thì sẽ có người khác làm."
"Em hiểu rồi đàn anh." Trần Hoàn Nhất chết lặng nói, "Anh cho em thêm một tiếng đi."
Đàn anh vỗ bả vai cậu, không nói nữa.
Trần Hoàn Nhất ở trong phòng thí nghiệm mấy ngày liền, làm xong danh sách thì bắt đầu viết đề tài. Hôm đó Trần Hoàn Nhất nhận được tin nhắn, giáo sư Thẩm đã về, gọi cậu đến phòng làm việc thảo luận tiêu đề của luận văn tốt nghiệp.
Trần Hoàn Nhất chạy đến, giáo sư Thẩm đang xem đề tài của cậu, lông mày nhíu lại. Giáo sư Thẩm là giảng viên, một mình một văn phòng bự. Ông thấy Trần Hoàn Nhất đến, lông mày giãn ra, đặt đề tài xuống chỉ vào ghế sô pha, "Hoàn Nhất à, ngồi. Có uống nước thì lại máy rót nhé."
Trần Hoàn Nhất quy củ ngồi xuống, "À, cảm ơn thầy Thẩm, em không khát."
Giáo sư Thẩm gật đầu nói: "Gần đây em viết đề tài đến đâu rồi, có ý kiến gì không?"
Trần Hoàn Nhất trầm ngâm một chút, "Em đang đọc á, em khá có hứng thú với phân tích thông tin ung thư. Thời gian học chính quy em vừa học vừa kết hợp làm thí nghiệm tương đối nhiều, luận văn tốt nghiệp em một tập trung vào thông tin sinh vật, chủ yếu là phân tích."
Giáo sư Thẩm do dự, "Hoàn Nhất, là thế này, hiện tại tôi hi vọng sẽ có sinh viên làm đề tài về phương hướng tiến hóa của động vật lòng trắng trứng."
Trần Hoàn Nhất suy nghĩ một chút, "Thầy Thẩm, em nghiêng về phân tích thông tin ung thư hơn."
Ông nói: "Cái đó có người làm rồi."
Trần Hoàn Nhất ngẩn ngơ, "Nhưng lần trước em đã..."
Giáo sư Thẩm nói: "Cậu ta đã báo đề tài tốt nghiệp lên, dù là luận văn tốt nghiệp của sinh viên chính quy thì cũng không thể có độ tương đồng nhiều như vậy được."
Hai mắt Trần Hoàn Nhất sáng quắc, kiên định nói: "Nhưng mà, thầy Thẩm phải biết rõ nhất chứ ạ, em đã luôn nghiên cứu về phương hướng này, em không dám nói về tất cả mọi người, nhưng sinh viên hệ chính quy trong trường ta thì nhất định không có ai làm tốt hơn em."
Giáo sư Thẩm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Trần Nhất Hoàn mang theo thương hại, hắn chậm rãi nói: "Lần này đi công tác chính là vì chuyện này, sinh viên kia không phải sinh viên của trường ta, cho nên đã sắp xếp hết mọi việc, bắt đầu bảo vệ luận văn tại trường chúng ta. Báo cáo của sinh viên đó rất ưu tú, đã thu hút được 5 triệu kinh phí đầu tư nghiên cứu khoa học, ngoài ra, các công ty dược lớn đều có ý đầu tư cho hạng mục này. Đấy không phải là một bài luận án đơn giản, đến khi các cậu tốt nghiệp, hạng mục này vẫn sẽ tiếp tục. Đến khi em làm nghiên cứu sinh năm nhất, nếu em vẫn có hứng thú thì có thể tham gia vào tổ hỗ trợ nghiên cứu của hạng mục."
Trần Hoàn Nhất khựng lại, trầm mặc nửa ngày, gần như không còn lời nào để nói.
Giáo sư Thẩm động viên nói: "Em... Hai hôm nay em suy nghĩ kỹ đi. Thật ra nghiên cứu về tiến hóa lòng trắng trứng động vật cũng tốt mà, có khả năng được luận văn tốt nghiệp loại ưu."
Trần Hoàn Nhất ngây ngốc đáp lại, cúi đầu đi ra ngoài.
Cậu đi đến trước máy vi tính trong phòng thí nghiệm, nhìn từng dòng chữ trong báo cáo, những câu chữ này như mọc cánh bay lên. Cậu cầm chuột, click vào tập tin màu hồng ở góc bên phải. Bên trong tập tin là bản báo cáo, tất cả đều liên quan đến phân tích thông tin về ung thư mà cậu có hứng thú, cậu nhấn Ctrl+A chọn tất cả, tay phải run run, muốn click vào nút Delete ở góc bên phải, nhưng mãi không nhấn được.
Cậu như mất hết sức lực rời khỏi máy tính, chán nản bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Không biết làm sao, trong vô thức lại đi đến phòng làm việc của nhóm giảng viên trẻ tuổi như Lâm Khai. Ngẩng đầu lên, trên biển tên phòng viết hai cái tên 'PGS. Lâm Khai' và 'PGS. Trương Siêu Nhiên'. Trần Hoàn Nhất ngơ ngác nhìn một hồi, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong làm cậu giật mình. Thầy Trương từ bên trong đang định bước ra, thấy cậu đứng ngoài cửa thì nhướng mày, "Cậu tìm ai?"
Trần Hoàn Nhất còn chưa trả lời, thầy Trương đã quay đầu lại nói: "Lái một chút*, cậu hẹn sinh viên à?"
(*: cái này là biệt danh của công, nhưng mình chưa hiểu lí do lại có biệt danh này ngoài việc chữ lái và chữ Khai trong tên công đồng âm, bạn nào biết có thể bình luận góp ý giúp mình nhé)
Trần Hoàn Nhất nghe thấy tiếng cười mắng của người kia vang lên bên trong, "Cậu còn gọi bậy lần nữa thử xem?" Sau đó chính là tiếng bước chân, "Hôm nay hẹn sinh viên hệ chính quy đến bàn về đề tài luận văn tốt nghiệp..."
Thầy Trương cười haha nói: "Vậy tôi đi trước nhé." Sau đó nói với Trần Hoàn Nhất, "Vào đi chứ."
Thân hình cao lớn bao phủ Trần Hoàn Nhất trong bóng tối, Lâm Khai ôn hòa nhìn Trần Hoàn Nhất hỏi: "Chuyện gì?"
Môi Trần Hoàn Nhất giật giật không nói nên lời.
Lúc này, có hai sinh viên một nam một nữ đi đến từ phía sau, chào Lâm Khai, "Thầy Lâm, chúng em đến rồi."
Lâm Khai gật đầu nói, "Ừ, tiến độ hiện tại của các em đến đâu rồi?"
Sinh viên nữ nói: "Chọn đề tài xong rồi ạ, tài liệu nghiên cứu cũng chuẩn bị xong rồi, thầy xem thử có ổn không ạ, rồi em bắt đầu viết phần mở đầu."
Lâm Khai cúi đầu nói với Trần Hoàn Nhất: "Cậu ngồi ghế salon bên kia đợi tôi một lát." Sau đó gọi hai sinh viên lại bàn máy tính, lần lượt hướng dẫn hai người bọn họ cách biết báo cáo, đồng thời bổ sung thêm một ít tài liệu tham khảo nước ngoài.
Đề tài luận văn của mỗi người khác nhau nên trong lúc Lâm Khai giảng bài cho sinh viên nam, sinh viên nữ chạy qua trò chuyện với Trần Hoàn Nhất, sinh viên cùng trường nên có quen biết nhau.
Sinh viên nữ hết chuyện để nói, "Nè, không phải cậu đang viết luận văn với giáo sư Thẩm à, sao lại chạy đến đây?"
Trần Hoàn Nhất gương mặt vô cảm nói: "Ừ thì, vẫn chưa chọn được..."
Sinh viên nữ kinh ngạc: "Hai tuần sau sẽ bắt đầu công bố đề tài rồi, cậu vẫn chưa chọn xong, lúc tôi xem danh sách giáo viên hướng dẫn đề tài, không thấy tên cậu, tôi còn nghĩ có phải cậu đang tham gia hạng mục bí mật gì hay không haha..."
Trần Hoàn Nhất lúng túng cười haha theo, "Không có, vì nhiều hướng quá nên không dễ chọn ấy mà..."
"Chà chà," Sinh viên nữ cười Trần Hoàn Nhất, "Sinh viên giỏi khác biệt ghê, quá lợi hại rồi, tôi đọc có một đề tài còn thấy nhức đầu đây..."
Trần Hoàn Nhất không biết làm gì hơn là cười trừ hahahahaha.
Lâm Khai nhìn về phía ghế salon, "Các em yên lặng một chút." Sau đó cúi đầu tiếp tục nói chuyện với sinh viên nam.
Sinh viên nữ e sợ uy danh của Lâm Khai, không dám nói nữa, ngồi im re.
- ----
Editor: đây vốn là bộ có nội dung sẽ được ưu tiên làm chính của mình, mà vì flop dập mặt và lượng người đọc không nhiều nên mình treo chắc cũng hơn nửa năm rồi, một phần cũng do bộ này đề cập đến kiến thức khoa học ở mấy đoạn hội thoại khá nhiều. Hôm nào xong việc trên công ty sớm thì sẽ tranh thủ gõ bộ này, các bạn thích thì cứ cho vào thư viện và chịu khó đợi mình nhé, không drop, chỉ bận quá nên hơi nhây thôi.