Trường An tìm thấy Cố Lý dưới gốc cây lần đầu tiên họ gặp nhau, Cố Lý đang đọc sách ở đó, Trường An ngồi xuống bên cạnh y, giống như trước kia, nhìn chằm chằm Cố Lý.
"Sao lại trở về?" Cố Lý buông sách trong tay xuống hỏi.
Trường An chống mặt, thờ ơ trả lời: "Quá nhàm chán, không bằng cùng em vui vẻ một chút."
"Nghe nói Hoàng Thượng muốn ban hôn cho chàng?" Biểu tình Cố Lý không có gì đặc biệt, nhưng lại rất nghiêm túc.
Trường An lập tức hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Ta không đồng ý, ngoại trừ em, ta sẽ không lấy bất cứ kẻ nào! ”
Cố Lý nhịn cười, xoay người nhìn cái cây kia, nói: " Tiểu thư Trương gia xuất thân danh giá, thiện lương thục đức, ngược lại rất xứng đôi với chàng. ”
Trường An cuống quít đứng dậy, giải thích một hồi, "Cái gì mà xứng đôi với ta, chỉ cần ta không thích, mặc cho nàng có tốt đến đâu cũng vô dụng. ”
Cố Lý nhịn không được nở nụ cười, xoay người đối mặt với hắn, cười nói: "Chàng còn có thể kháng chỉ sao? ”
Bỗng nhiên Trường An nhớ ra hoàng đế cũng hỏi hắn như vậy, hắn đành phải đem lời nói với hoàng đế kể lại một lần nữa cho Cố Lý nghe, Trường An đáp thế này, "Thần đối với Hoàng Thượng, đối với quốc gia này trung thành tận tâm, chinh chiến sa trường, lập không ít công lao, thần liền kháng chỉ một hồi thì như thế nào? ”
Cố Lý cũng không ngờ tới Trường An lại nói như vậy, có chút kinh ngạc, y biết Trường An sẽ không đồng ý với mối hôn sự này, nhưng không ngờ hắn lại lớn mật kháng chỉ như vậy, kinh ngạc nhất chính là, hoàng đế thế lại còn đáp ứng.
Trường An nhẹ nhàng ôm lấy Cố Lý từ phía sau, đặt cằm lên vai y, kiên định nói: "A Lý, ta chỉ muốn cưới em, vô luận là đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh viễn, người ta muốn cưới cũng chỉ là em. ”
Cố Lý nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng rất vui, y cũng như vậy, chỉ nguyện một đời một kiếp bên người mình yêu. Nhưng Trường An vẫn mang lên vai trọng trách bảo vệ quốc gia, y không thể vì tư tâm của mình, mà mặc kệ đất nước, Cố Lý xoay người lại, vuốt ve mặt hắn, nói: "Trường An, ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta không thể vì tư tâm của mình mà mặc kệ an nguy quốc gia, nhà chàng đời đời làm tướng, kết thúc cuối cùng chính là chết trận sa trường, không có chuyện trở về nơi quê hương. Cho nên, ngươi chỉ cần xuất chinh thật tốt, ta sẽ luôn chờ chàng ở đây! ”
Trường An nắm chặt tay y, thở dài nói: "A Lý của ta vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. ”
"Trường An của ta cũng rất dịu dàng, làm cho người ta càng ngày càng thích." Cố Lý cũng cười nói.
Trương An cũng cười, ôm lấy eo y, nhìn chăm chú vào y một lúc rồi nói: "A Lý, ta chỉ muốn bảo vệ một mình em thôi. Từ lần đầu tiên gặp em, ta đã suy nghĩ như vậy. Đúng là ta muốn bảo vệ đất nước, nhưng chỉ vì đây là mảnh đất nơi em sinh ra và lớn lên. Ta yêu núi sông vạn dặm này, ta muốn bảo vệ nó. Nhưng...".
Trường An đột nhiên vuốt ve gò má Cố Lý, nói tiếp: "Nhưng A Lý phải nhớ kỹ, nếu em không còn, vạn dặm hà sơn này đối với ta mà nói không có nghĩa lý gì, hiểu chưa? ”
Cố Lý cảm động, y không biết nên nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, y không ngờ Trường An của y lại có thể nói những lời đầy tình cảm, suy nghĩ nhiều như vậy.
Không kiềm chế được, y kiễng chân lên hôn Trường An, nhưng vừa định rời đi thì bị hắn kéo vào lòng, đáp trả bằng một nụ hôn còn nồng nàn hơn.