Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7.

Tôi nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, gửi đến nhà Phương Tri Tuân qua bưu điện yêu cầu hắn ký tên.

Đúng như dự đoán, hắn từ chối.

“Miên Miên, anh sẽ dùng cách thức của mình để bù đắp cho em, nhưng tuyệt đối không đồng ý ly hôn.”

Một tháng tiếp theo, Phương Tri Tuân thực sự thể hiện cho tôi thấy “cách thức bù đắp” của hắn.

Tôi không xóa Wechat của hắn, chuyện này cũng giúp hắn có cơ hội để thể hiện.

Đầu tiên là một vài bức ảnh.



Mở ra, là ảnh tự chụp nửa trên cơ thể để trần.

Trên cánh tay và bả vai màu lúa mạch rải rác những vết sẹo thâm.

Nhìn thoáng qua tôi liền biết đây là vết bỏng tàn thuốc.

Vùng xung quanh đỏ lên, có lẽ là vừa bị làm bỏng chưa được bao lâu.

Từ cẳng tay đến xương quai xanh là những vết sẹo dày đặc, nhìn thấy khiến tôi trực tiếp mắc chứng sợ lỗ.

Tôi cau mày, gõ một dấu chấm hỏi.

Phương Tri Tuân lập tức trả lời lại: “Miên Miên, những đau khổ mà em phải chịu đừng, từng chuyện từng chuyện anh sẽ trả thù lại trên cơ thể của mình.”

“Tùy anh.” Tôi nói.

Ngày hôm sau, hắn lại gửi tới một bức ảnh các.

Người đàn ông trong ảnh mặc bộ quần áo ở nhà, đầu tóc bù xù, da đỏ ửng.

Trước mặt hắn là một thùng nước màu xanh.

Camera hướng thẳng vào trong thùng nước, bẩn thỉu đen xì, lá rau và dầu nhớt nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Phương Tri Tuân mở miệng, khàn giọng nói: “Đúng rồi, chúng ta còn chưa trao nhẫn.”

“Anh uống hết thùng nước Mịch này sẽ lập tức đến nhà em, chúng ta trao nhẫn cho nhau, hoàn thành bước cuối cùng của buổi lễ được không?

Dứt lời, hắn ôm thùng nước lên không chút do dự.

Nước dần dần ít đi theo yết hầu lên xuống dữ dội của hắn.

Sau khi uống được khoảng 1/3, Phương Tri Tuân chợt đứng dậy, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.

2 phút sau, hắn lết cơ thể thon gầy trở lại trước camera, trên mặt vẫn còn dính chất lỏng màu xám tro.

Hắn cố nặn ra một nụ cười, cách màn hình hỏi tôi: “Dễ chịu hơn chưa, Miên Miên?”

Mặt tôi không cảm xúc.

Đoạn video kéo dài hơn nửa tiếng, nhưng xem một nửa tôi đã cảm thấy ghê tởm, liền tắt nó đi.

Mới chỉ đến mức độ này thôi sao.

Một gã thợ săn có ham muốn chiếm hữu điên cuồng sợ hãi nhất điều gì?

Tôi thoát khỏi giao diện, gọi điện cho Hà Băng Vũ.

“Không phải nói muốn giới thiệu bạn trai cho tôi sao, bảo anh ấy đến nhà tôi đi.”

“... Không có gì, hẹn hò ở nhà sẽ tương đối tiết kiệm hơn mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK