“Mấy ngày nữa anh phải đi công tác, khi nào Mộc Mộc nhớ anh thì đưa nó đến nhà chơi.”
Nhìn vật nhớ người? Suy nghĩ của Tống Tự An thật kỳ lạ.
Tuy nhiên chìa khóa này tôi không thể nhận. Vạn nhất nhà anh mất thứ gì rồi ăn vạ lấy tôi thì phải làm sao?
“Cái này hình như không hay lắm? Mấy ngày nữa Mộc Mộc phải tham gia lớp học thêm, chắc cũng không rảnh để nhớ anh, không cần để lại chìa khóa.”
Tống Tự An ôm hai tay, cười như không cười nhìn tôi: “Có mất thứ gì thì cũng không đổ cho hai mẹ con đâu.”
“A, làm sao anh biết…”
Nhìn sắc mặt càng ngày càng đen đi của anh, rốt cuộc tôi cũng không nói ra hai chữ ‘ý nghĩ’.
Tống Tự An nhếch môi cười trào phúng, hỏi: “Trong lòng em tôi là người như vậy sao?”
“Tất nhiên không phải.”
Nhưng đối diện với ánh mắt nghi ngờ của anh, tôi suýt chút nữa tặc lưỡi: “Tôi…Ha ha.. chẳng phải mấy năm nay tôi luôn như vậy sao?”
Giọng Tống Tự An trầm ấm như rượu nguyên chất được ủ lâu năm: “A Sơ, em có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh.”
Tôi nuốt nước miếng, lấy cớ thời gian đã khuya, ôm Mộc Mộc chào tạm biệt anh.
Vài ngày sau, đúng là không thấy xe của Tống Tự An ở bãi đậu xe của chung cư.
Nếu không phải trợ lý thúc giục tôi thì tôi đã quên mất nhiệm vụ livestream ba lần một tuần.
“Chị A Sơ, nếu chị còn không livestream nữa thì các fan sẽ cào nát cửa nhà em mất.”
Tôi bĩu môi: “Mấy người đó đâu có nhớ chị, là nhớ con trai chị thì đúng hơn.”
Trợ lý cười hô hố.
Thời buổi này các ngành nghề đều cạnh tranh gay gắt, chưa kể các bậc cha mẹ đều muốn con mình thành rồng thành phượng.
Về cơ bản bố hổ mẹ hổ đều là những người thích thể hiện với thế giới bên ngoài rằng họ có con trai hoặc con gái là thiên tài.
Chỉ có thằng nhóc này nhà tôi, thật ra cũng không phải không thông minh, chỉ là trong phương diện tính toán cũng giống như bao đứa trẻ khác.
Và nó khiến tôi bực mình đến nỗi muốn nhập viện luôn.
Livestream lần này, Mộc Mộc nói nhiều hơn trước máy quay, còn lặng lẽ nói cho cư dân mạng biết nó quen một chú rất tốt.
Nếu không phải nó lôi ra cho mọi người chiêm ngưỡng ảnh chụp thì tôi cũng không biết hai người đó chụp khi nào.
Mắt của quần chúng sáng như đèn pha ô tô, ở đâu có dưa ở đó có họ.
Toàn bộ bình luận đều hỏi: “Khi nào chủ blog kết hôn?”
Kết hôn cái con khỉ!
Tôi đành phải giải thích nói là trẻ con nói linh tinh, sau đó vội vàng kết thúc.
Chưa tới một phút, bạn thân liền gọi điện thoại tới: “Thẩm Vân Sơ, mày với Tống Tự An đang tính kết hôn à?”
Đấy nhìn xem, đây chính là sự lợi hại của lời đồn.
Tôi với Tống Tự An bát tự còn chưa biết có hợp nhau hay không mà nó đã tính đến chuyện tiền phong bì rồi.
“Bỏ đi, không có chuyện đó đâu.” Tôi thề thốt phủ nhận.
Nhưng mà bạn thân không để bụng, hỏi lại: “Nói như vậy thôi chứ cũng không phải không có gì đó đúng không?”
Tôi: …
Trong khoảng thời gian Tống Tự An không có ở nhà, tôi không dẫn Mộc Mộc đến nhà anh.
Nửa đêm hôm đó, tôi khát nước tiện thể ghé vào phòng Mộc Mộc xem nó có đạp chăn ra không thì phát hiện trán con nóng bỏng.
Tôi định sử dụng mấy cách hạ nhiệt khác nhưng khi đo nhiệt độ con đã sốt đến 40 độ rồi.
Không đi bệnh viện không được.
Mẹ tôi đã về quê, tôi đành phải đánh thức Mộc Mộc đang mê man vì cơn sốt dậy, mặc áo khoác cho con rồi bế xuống lầu.
Có lẽ vì sốt ruột nên tôi bước hụt hai bậc thang, may mắn con không bị ngã, mặc kệ cơn đau rát ở cánh tay và đầu gối, tôi chạy ra bãi đậu xe.
Trước cổng chung cư, một chiếc xe Benz màu đen lặng lẽ đậu.
Một bóng đen đang tựa vào thân xe, ánh sáng lập lòe không rõ là ai, khi đến gần mới phát hiện đó là Tống Tự An.
Anh nhìn thấy tôi, ngay lập tức tắt điếu thuốc trong tay: “Làm sao vậy?”
13
Mặc dù đã trưởng thành thế nhưng tôi lại có cảm giác muốn khóc.
Chua xót, bất an, nôn nóng và tủi thân đan xen vào nhau ở trong lòng: “Mộc Mộc bị sốt, phải đi bệnh viện.”
Anh không nói không rằng mở cửa xe, tôi ôm con trai nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Hai mươi phút sau, sau khi vào cấp cứu được cho thuốc uống, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên Tống Tự An nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
“Anh làm gì vậy, tôi muốn ở bên Mộc Mộc, con đang bị bệnh phải có người bên cạnh, có chuyện gì không thể nói ở trong phòng bệnh sao?”
Anh quay đầu, mặt đanh lại rất đáng sợ.
“Có y tá trông coi rồi không sao đâu, nhưng mà em không định xử lý vết thương trên người sao?”
Anh không nói thì tôi cũng có không cảm giác gì, nhưng máu tươi đỏ thẫm đang rỉ từ khuỷu tay và đầu gối ra.
Sau khi Tống Tự An giúp tôi xử lý vết thương xong: “Cảm ơn anh, hắt xì —”
Trên hành lang không có máy sưởi, tôi đi vội quá không kịp mang theo áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Tống Tự An cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi: “Ngủ trước một lát đi, anh coi con giúp em.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Mộc Mộc, tôi lắc đầu: “Tôi ngủ không được, anh nghỉ ngơi trước đi, đúng rồi, thật sự rất cảm ơn anh.”
Tống Tự An cười tự giễu: “Giữa chúng ta xa lạ như vậy sao?”
Tôi gật đầu, cũng không kiêng dè nói: “Đúng vậy, anh là kim cương vương lão ngũ*, còn tôi chỉ là một bà mẹ đơn thân, nếu có chuyện gì lộ ra thì đều không hay đối với cả hai chúng ta, vẫn nên giữ khoảng cách.”
(*Kim cương vương lão ngũ nguyên văn 钻石王老五: cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, có thế.)
Một lúc lâu sau Tống Tự An mới cứng nhắc gật đầu: “Đúng vậy, xem ra em còn nhớ mãi không quên bố của đứa bé.”
Trong lòng tôi chấn động nhưng cũng không phản ứng ra bên ngoài, ngay sau đó thấy anh đứng lên đi ra ngoài.
Đứng trong phòng bệnh ở lầu hai, tôi nhìn anh đứng hút thuốc ở bên ngoài qua ô cửa sổ.
Tôi nhớ rõ lúc trước Tống Tự An ghét nhất mùi thuốc lá, vậy mà hiện tại anh đang hút từng điếu một.
Anh cứ hút như thế này phổi của anh sẽ hỏng mất.
Tôi nhờ y tá chăm sóc cho Mộc Mộc một chút rồi xuống lầu bước nhanh đến trước mặt anh tức giận giật lấy điếu thuốc, không những thế còn hung hăng giẫm điếu thuốc trên mặt đất vài cái: “Tống Tự An, từ lúc gặp lại tôi đã thấy có gì không ổn rồi, rõ ràng là một người thành công mà trông anh như người sống dở chết dở vậy. Anh khổ sở được bằng tôi sao? Bố của thằng bé…”
Nói tới đây tôi chột dạ, bất an nhìn anh.
“Mấy năm nay tôi một mình nuôi con không dễ nhưng không phải mỗi ngày đều sống rất vui vẻ sao?”
“Còn anh rốt cuộc làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì hay không?”
Sắc mặt Tống Tự An trắng bệch, mấp máy môi.
“A Sơ, em vô cùng tốt, anh…”
Nhất thời tôi không chịu nổi cảnh dịu dàng như vậy, xua tay lung tung: “Quên đi, không cần cảm ơn, chỉ là khuyên nhủ anh chút thôi, trời sắp sáng rồi anh thật sự không cần nghỉ ngơi chút sao? ”
Tống Tự An lắc đầu: “Em lên trước đi, muốn ăn gì để anh đi mua.”
…
Bữa sáng là bánh bao và sữa đậu nành, người vui mừng nhất chính là Mộc Mộc.
Vừa mở mắt ra là nhìn thấy Tống Tự An, bệnh tình giảm đi phân nửa.
Chỉ là ánh mắt anh nhìn Mộc Mộc vẫn phức tạp như cũ.
Người khác không rõ nhưng tôi lại hiểu rõ ràng.
Trong lòng Tống Tự An vốn dĩ rất yêu quý Mộc Mộc nhưng lại để ý đến việc đó là con của tôi và người khác, điều này khiến cho anh cảm thấy rối rắm, ai bảo ngày xưa anh nhẫn tâm với tôi làm chi!
Nhẫn tâm vứt bỏ hai mẹ con chúng tôi.
Bệnh của Mộc Mộc đã hết nên được xuất viện, nó suốt ngày quấn lấy Tống Tự An.
Ngay cả bạn thân tới thăm cũng kinh ngạc nói không lên lời: “Đây có còn là con nuôi của tao không, A Sơ à, thằng nhóc nhà mày đúng là bạch nhãn lang, mới như vậy đã bị Tống Tự An bắt cóc đi rồi.”