Trình Tiêu đi về phía tôi, anh ấy cười rạng rỡ: “À, anh hiểu rồi.”
“Oa, vợ tỏ tình với mình!”
“Cô ấy nói thật lòng rồi!”
“Nhưng mà, sao cô ấy lại tỏ tình với mình?”
“Kết hôn được ba tháng, lại chưa làm bất cứ điều gì cùng nhau, luôn chỉ sống như bạn cùng nhà, tại sao cô ấy lại đột nhiên tỏ tình với mình sau khi nhìn thấy bức ảnh mình với người phụ nữ khác?”
“Có chút khác thường, lẽ nào bà xã làm gì có lỗi với mình sao?”
Tiếp theo, Trình Tiêu lập tức lắc đầu.
“Không có khả năng!”
“Nhưng tóm lại là vì lý do gì mà bà xã lại thổ lộ với mình?”
“Chẳng lẽ là như cô ấy nói, cô ấy thật lòng thích mình?”
“Mặc dù rất vui nhưng mình lại cảm thấy không đúng, nếu cô ấy thích mình, hôn lễ hôm đó sẽ không để mình ngủ ngoài.”
“Thật phiền phức, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, thật không hiểu vợ mình nghĩ gì.”
…
Tôi: “...”
Khi học THCS, tôi đã từ chối lời tỏ tình của một bạn nam.
Dẫn đến bị bắt nạt.
Bất luận học sinh nam hay học sinh nữ, đều sẽ bắt nạt tôi.
Vì vậy, tôi luôn muốn tránh xa đàn ông.
Vào ngày cưới của tôi với Trình Tiêu.
Trình Tiêu đã từng nói với tôi là: “Anh yêu em.”
Ba từ này, đối với người bình thường mà nói thì là lời yêu thương.
Nhưng đối với tôi lại là cơn ác mộng.
Bởi vì, một bạn nam cùng lớp ở THCS cũng nói như vậy với tôi.
Từ đó khiến tôi cảm thấy sợ đàn ông.
Nhưng tôi không từ chối Trình Tiêu.
Nhưng không may, vào ngày cưới ấy bà dì của tôi lại đến.
Khi bà dì đến, tôi thật sự hoang mang.
Tôi vốn da mặt mỏng, lại sợ đàn ông nên mới nói với Trình Tiêu ngủ chung phòng.
Nhưng…
Sau ba tháng này, tôi lại càng cảm thấy tôi thích gần gũi với Trình Tiêu hơn…
Lúc này, có tiếng sột soạt.
Tôi ngước mắt lên thấy Trình Tiêu đang đi về phía tủ quần áo.
Anh ấy lấy thêm một bộ ga giường và trải xuống đất.
Tôi đầy kinh ngạc nhìn anh.
Lúc sau, tiếng lòng Trình Tiêu mếu máo.
“Cuối cùng mình cũng hiểu, đôi khi một người phụ nữ thú nhận tính cảm của mình với một người đàn ông lại cũng có thể là một kiểu bất lực.”
“Vợ chắc chắn sợ mình động vào cô ấy nên mới tỏ tình với mình.”
“Vì vậy, mình phải giữ lời hứa với cô ấy và ngủ trên sàn nhà.”
“Thật muốn khóc, lời muốn nói ra lại chảy thành nước mắt.”
…
Tôi câm nín cấp độ +1
Tôi thật sự không nghĩ tới một câu nói “Em thích anh” của tôi lại khiến anh ấy nghĩ nhiều như thế.
Nhưng tôi lại nhận ra nữa.
Anh ấy yêu tôi là thật lòng.
Vì yêu nhiều nên nghĩ nhiều, lo sợ.
Tôi không khỏi thở dài.
Cả tôi và Trình Tiêu đều có cảm tình với nhau.
Bây giờ, tôi biết suy nghĩ của anh ấy, tôi nguyện ý chủ động.
Nhưng tâm tư anh ấy lại nhạy cảm.
Tôi cũng hiểu nguyên nhân anh ấy suy nghĩ nhiều.
Bởi vì tôi nghe được tiếng lòng của anh ấy, nhưng trên thực tế chúng tôi lại nói chuyện không nhiều.
Nhưng chẳng quan trọng.
Trình Tiêu, vợ chồng chúng ta còn nhiều thời gian.