Cường độ tập luyện đang dần được tăng lên, thân thể nõn nà này sẽ được thay một lớp giáp đầy mạnh mẽ mới đều thuộc vào thời gian cùng kiên trì.
Có thể thay đổi thể chất nhưng đạt đến thân thủ bất phàm trước đây là khá khó khăn.
Quy Dạ ngồi xuống đám cỏ kia, không nhịn được nhíu mày.
Cô của bây giờ đúng là bị chèn ép đến thế bị động, không có nắm đấm đủ mạnh cũng không có tôn nghiêm không thể chọc đến như trước, chỉ là một cái danh Khương tiểu thư dần xuống dốc mềm nhoặt tựa vào mấy cái hôn ước giữa các gia tộc giàu có mà sống qua ngày.
Con mẹ nó, cứ đợi đấy!
Quy Dạ chạy xuống sườn núi,chạy rất lâu đến khi cảm thấy chân dần như mất cảm giác mới xuống được dưới đất bằng, cô nhanh chóng len lỏi đến gần bờ tường lựa một góc chết mà leo vào bên trong.
Vào trong nhà liền ngồi xuống ghế salon, mặc kệ bóng dáng nam nhân từ phòng bếp chạy ra sắc mặt lo lắng.
Tề Nam nhìn bàn chân trắng noãn vốn có nhiều mãng bầm tím, đùi cũng không trắng thuần như trước mang rất nhiều vết thương ứ lại nhìn qua có chút dọa người, hắn ôn nhu băng bó lại tỉ mỉ, hành động ôn nhu nâng niu của hắn tất cả đều in vào mắt Quy Dạ. Một đám nam nhân trong nhà, ánh mắt kinh ngạc nhìn vết thương của Qui Dạ, mắt cô quét qua một loạt nam nhân trong phòng lúc này khẽ nở một nụ cười nhẹ càng làm biểu tình của bọn họ ngưng trọng như thấy quỷ.
Qui Dạ càng hứng thú nhìn ra nơi xa kia, khóe môi câu lên một vòng cung đẹp đẽ. Sau hôm giao hàng bất thường ấy, Quy Dạ cùng Tề Nam chuyển nhà sang một nơi khác gần núi hơn tiện cho việc luyện tập của Quy Dạ, Tề Nam cũng dễ kiểm soát tình hình nơi này hơn hẳn. Tề Nam cùng cô đều tạo ra một số kế hoạch nhỏ, chủ trương giết bỏ được nhóm nhỏ sát thủ kia.
Nhóm sát thủ chưa có mục đích công kích chủ yếu là giám sát khóa chặt con mồi nên Qui Dạ vòng vo qua lại vài ngày khiến đám sát thủ kia phát điên, dẫn dụ được địch ra khỏi động rồi liền ra tay ngoan chuẩn giết chết.
Tuy chắc chắn lần này sẽ có một đám sát thủ khác tiến lên nhưng có một đám người bảo vệ từ nhà lớn Khương Linh Lung cũng đảm bảo cho Qui Dạ có đủ một thời gian bổ sung thực lực.
" Tiểu thư, Đại tiểu thư gọi đến" Tiếng nam nhân của Tề Nam mang Qui Dạ kéo đi, cô nhìn cái tên tên màn hình điện thoại không do dự áp tai nghe, bên môi dương lên ẩn chứa tâm tình khó đoán. Tề Nam ra hiệu cho đám đàn ông, nhanh chóng họ liền tản đi.
" Chị hai hảo"
Đầu bên kia im lặng có chút ngoài ý muốn khi thấy giọng cô như vậy, sau một lúc mới cất giọng trả lời.
" Tiểu Dao, em có sao không? Ăn cơm chưa?" Giọng nói êm ái ôn nhu bên kia truyền đến bên tai, lần này là đến lượt Qui Dạ sững người.
" Đã ăn rồi"
Bên kia thở phào một hơi, giọng nói nhẹ nhõm hơn vài phần.
" Tiểu Dao, chị đã nghe Tề Nam nói, khoảng thời gian vừa qua...em chịu ủy khuất nhiều rồi"
"...."
"Tiểu Dao, để em nơi đó tứ cố vô thân dù thế nào chị cũng không an tâm, nước xa không cứu được lửa gần. Lần này em chuyển về tổng bộ Khương Gia đi"
" Không cần"
" Tiểu Dao, chị biết em không thích chị nhưng lần này nghe lời chị, chị làm tất cả chỉ vì em thôi"
" Tạm thời tôi muốn ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ trở về thôi. Chị không cần lo"
"....Tiểu Dao"
" Chị đã nghe Tề Nam nói hết rồi đúng không? Đúng vậy, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, tôi không muốn trở thành gánh nặng, tôi muốn tự tay làm điều tôi muốn không ai có thể coi thường tôi. Lần này để tôi quyết định đi"
" Em chắc chắn như vậy?"
" Hoàn toàn chắc chắn"
" Vậy chị đợi..đợi điều em nói. Nhưng chị có điều kiện"
" Phiền phức"
" Tùy em, lần này chị sẽ cho em thời hạn 5 tháng, Tề Nam sẽ quan sát em tiến bộ thế nào qua 5 tháng nữa"
" Nếu không?"
" Tiểu Dao, vậy thì chị chỉ có thể cưỡng chế em trở về tổng bộ Khương Gia"
" Được thôi"
" Chị...xin lỗi, đã làm phiền em"
Nói rồi đầu bên kia cúp máy, Qui Dạ ngửa đầu đối mắt với trần nhà, ánh mắt lạnh nhạt xen vài tia bất đắc dĩ.
Sao có thể giống đến như vậy? Đều là nhân duyên đã định đoạt sẵn sao?
Rất giống với người kia, giống từ giọng nói đến cách nói chuyện, chân thực như vậy, giống nhau đến vậy sao?
" Tiểu thư.." Tề Nam cất bước đi tới, khẽ lắc lắc đầu khẽ nhắc nhở cô " Đại tiểu thư chỉ là vì lo cho cô mà thôi"
Hắn ngụ trong Khương Gia hai năm, rất rõ quan hệ phức tạp giữa hai đại tiểu thư Khương Gia, có vẻ là Trì Dao biến chuyển tại thời điểm hiện tại nhưng đoạn đối thoại kia vẫn cảm thấy sự lạnh đạm xen chút xa lạ của Khương Trì Dao với chị của mình.
Hắn chỉ thực sự mong muốn hai con người này sẽ thân thiết hơn một chút chứ đừng lãnh đạm như bây giờ, mối quan hệ và những hiểu lầm giữa họ có thể cứu vãn được bao nhiêu thì tốt, tránh cho người ngoài nhân khuyết điểm này chiếm thế thượng phong.
Qui Dạ cười sang sảng, nhìn Tề Nam càng quái dị thêm, nhịn không được bước tới đẩy hắn vào vách tường. Tề Nam cảm giác phía lưng hơi rát, ngước mắt lên thấy Qui Dạ cười giễu cợt có chút không ngờ tới. Qui Dạ lấy hai tay chống lên tường, có chút mỏi cổ ngước lên nhìn Tề Nam.
" Vậy theo anh tôi nên làm gì? Nghe theo chị ấy trở về tiếp tục làm một cái bao gạo ngu ngốc cần che chở bảo vệ"
" Tôi...không có ý như vậy"
Tề Nam bối rối, nhìn vào đáy mắt của Qui Dạ thẫn thờ, nơi kia là một xoáy nước sâu không lường được, khiến hắn như bị hút vào, trầm luân giữa nó không có lối ra.
Từ khi nào...từ khi nào, Khương Trì Dao lại có ánh mắt như vậy, Tề Nam càng không thể hiểu nổi, con người có thể thay đổi thành một người hoàn toàn khác như vậy sao? Một người xa lạ đầy sức mê hoặc đến thế, một con người cho hắn không thể nhìn thấu nổi.
Qui Dạ cười khẽ, rời khỏi hắn bước đi, thân ảnh mảnh khảnh như hòa vào màn đêm đậm đặc.