• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hồ Điệp

Beta: Thiên Sơn Đồng Lão

"Chuyện là, chị Hỉ Nhã đi lấy chồng, tạm thời không kéo mã."

Trình Ngộ Phong không nhịn được mỉm cười, ánh sáng mở ảo càng khiến ngoại hình của anh thêm anh tuấn vô song, đang muốn trả lời, Trần Niên lại gửi tiếp tin nhắn thoại tới: "Anh có biết chị ấy gả cho ai không?"

Cái này thì đúng là Trình Ngộ Phong không biết: "Ai vậy?"

"Anh Hĩ Mã."

Đúng là một đáp án ngoài ý muốn.

cyf: "Sao lại như thế?"

"Hỉ mã lạp nhã." Trần Niên kéo dài giọng: "Hỉ mã.......love nhã."

Trần Niên phát âm không giỏi, phiên âm chữ 'love' đọc lên nghe có hơi giống chữ 'lạp', có lẽ cô cũng không biết chỉ bằng một từ đơn lại lộ ra mình không học giỏi tiếng Anh.

Cô còn vì sự thông minh của mình và việc phản ứng nhanh mà mừng thầm, lật người trên chiếu một cái, Trình Ngộ Phong đã trả lời.

Thấy tin nhắn âm thanh hiển thị chỉ có 1 giây.

Sao lại ngắn như thế, anh sẽ nói gì nhỉ?

Trần Niên ngừng thở, nhấn mở tin nhắn thoại—

"Love"

Yêu?

Có ý gì?

Trần Niên nghe lần thứ nhất còn có hơi khó hiểu, nghe lần thứ hai đã nghe ra ý của anh, rốt cuộc không cười được nữa, toàn bộ sụp đổ.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu bẽ mặt trước anh.

Cô dùng quạt hương bồ quạt vài cái cho mặt bớt nóng, chỉ còn hai lỗ tai hồng hồng, Trình Ngộ Phong lại gửi một tin nhắn tới nữa, lần này là chữ viết: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Cuộc trò chuyện cứ kết thúc như vậy.

Trần Niên nghe đi nghe lại tin nhắn thoại chữ 'love' kia vài lần, thật là dễ nghe quá, so với giọng nam trong băng nghe tiếng Anh còn hay hơn, nhất định là anh học tiếng Anh giỏi lắm nhỉ? Cô không nhịn được lẩm nhẩm đọc theo: "love, love, love....."

***

Trăng treo giữa trời thì Trần Niên mới trở về phòng ngủ. Một đêm ngon giấc, đêm mùa hè quá ngắn nên ngay cả một giấc mộng cũng không kịp mơ đã bị tiếng gà gáy liên tục đánh thức, giống như vừa mới nhắm mắt một khắc, mở mắt ra trời đã tờ mờ sáng.

Bóng tối lui dần, khi những tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua ngọn cây, Trần Niên cũng thành công nhóm lửa đun thuốc, cô phủi phủi mảnh vụn gỗ trên tay, duỗi lưng đi mở cửa, ra ngoài ngõ mua bữa sáng.

Con đường nhỏ bằng đá xanh còn thấm sương đêm mang lại cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, đôi giày dưới chân cô đã dùng được hai năm, đế giày bị ma sát vừa phẳng vừa mỏng nên cảm nhận được sự mát mẻ đặc biệt rõ ràng.

"Quác quác quác!"

"Cục ta cục tác, cục ta cục tác...."

Bên phải phía trước xuất hiện một con gà trống, theo sau nó là một đám gà mái, gà trống kêu chúng nó cũng kêu theo, tiếng kêu vang khiến ngõ nhỏ chưa hoàn toàn tỉnh giấc dần dần náo nhiệt lên.

Trần Niên nhận ra đây là con gà trống mợ nuôi, quả nhiên gà trống không phụ sự kỳ vọng của mợ, cái cổ vươn dài, thần thái cao ngạo không khác gì chủ nhân, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua.

Không thể không nói vẻ ngoài của con gà trống này đúng là rất đẹp, ánh mắt Trần Niên đuổi theo bóng dáng nó, mào gà vừa lớn vừa đỏ, thân thể dũng mãnh, nhất là nhúm lông đuôi mượt mà đẹp đẽ giống như tơ lụa thượng hạng, dưới ánh nắng mặt trời còn phát sáng lấp lánh, không biết lúc sờ lên có thích không?

Thế nhưng Trần Niên cũng chỉ nghĩ mà thôi.

Sờ gà còn phải xem chủ nhân nó thế nào.

Cô không thể vì thỏa mãn cơn nghiện ở tay mà tự dưng chọc cho mợ kích động mắng đến nước bọt phun như mưa.

Mùi hương bánh rán thổi qua, Trần Niên không nhịn được nuốt nước bọt, cầm ví tiền đi đến đầu ngõ.

Hàng tháng mẹ sẽ gửi cho cô 800 đồng, đây là sinh hoạt phí của cô và bà ngoại, mẹ kiếm tiền rất vất vả, bình thường trừ bỏ tiền xem bệnh cho bà ngoại, mua thức ăn đảm bảo dinh dưỡng để phát triển thì số còn lại cô dùng để tiết kiệm, chỉ thỉnh thoảng mới dung túng mình xa xỉ một chút.

Chẳng hạn như bữa sáng ăn một cái bánh rán 5 đồng, thêm chút trứng và dăm bông đã là khá xa hoa.

Bà chủ quán trước kia đã bán bánh rán ở thành phố mười mấy năm, tay nghề thì khỏi phải nói, Trần Niên cắn một miếng bánh rán mới ra lò, vỏ bánh giòn rụm, tầng tầng hương vị khác nhau chạy qua đầu lưỡi, cô hít một hơi, cảm thấy rất mỹ mãn, ánh mắt hiện lên ánh sáng trong suốt.

Vẻ mặt kia lọt vào trong mắt người khác có khi sẽ nghĩ rằng cô đang ăn chính là Mãn Hán toàn tịch.

Người có một ngàn đóa hoa hồng có lẽ sẽ không thể nào hiểu được niềm hạnh phúc của người chỉ có một đóa hoa hồng. Rất nhiều ước mơ và mục tiêu mà chỉ khi chưa đạt được mới có vẻ chân thật như vậy.

Trần Niên mang theo bánh bao và sữa đậu nành về. Đến nhà vừa vặn lúc cậu Lộ Cát Tường sang, hai cậu cháu gặp nhau trước cửa, ông lên tiếng trước, giọng khàn khàn giống như đã hút thuốc lá cả đêm: "Cậu đến thăm bà ngoại."

Trần Niên kinh ngạc trước sự thay đổi của cậu, mới có vài ngày không gặp, sao trông ông như già đi mười tuổi rồi vậy?! Vẻ mặt ông mỏi mệt, đáy mắt còn vương tơ máu hồng hồng, cô có ảo giác giống như ông nhìn mình một cái thì trong mắt sẽ có máu chảy ra.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng Trần Niên không hỏi.

Cho dù hỏi cậu cũng không trả lời, từ nhỏ cậu đã không thích cô, bởi vì cậu cảm thấy cô liên lụy tới mẹ, hủy hoại tương lai tái giá tươi đẹp của bà.

Lộ Chiêu Đệ cũng nói, hình như cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng của bố, chưa bao giờ được ngồi trên vai, trên lưng hoặc trong lòng bố hay là có thời gian làm nũng, vui đùa cùng ông.

Trần Niên không thân cận với cậu, cô biết trong lòng ông khát vọng có một đứa con trai nối dõi tông đường, đáng tiếc đến bây giờ vẫn không được như ý nguyện. Thầy bói nói, đời này ông nhất định không có con trai.

Uy lực của lời tiên đoán này rất mạnh, dường như đã lấy mất nửa cái mạng của ông, thầy bói cũng vì vậy mà bị ăn gậy, bị mợ hất nước tiểu trâu vào người, cầm chổi vừa đánh vừa đuổi từ trong nhà ra đến ngoài ngõ.

Những năm gần đây, cô nhìn bụng mợ giống như một bịch bột mì phồng lên lại xẹp xuống, cuối cùng biến mất một cách kì diệu mà người nối dõi của cậu vẫn chậm chạp chưa ra đời.

Sau đó Trần Niên mới biết bí mật giấu ở bàn giải phẫu của bệnh viện nào đó trên huyện, nó lạnh lẽo và sắc nhọn như băng tuyết, hấp thụ không biết bao nhiêu máu tươi cùng nhiệt độ của các thai phụ.

(ý là đi phá thai đó các bạn:()

Ở trấn Đào Nguyên, bé gái có thể bình an vô sự trưởng thành là vô cùng may mắn, nếu như phía sau họ có hai ba đứa em trai gào khóc đòi ăn thì tương lai chúng còn có thể giống như con đỉa hút máu, hút đến lúc bọn họ huyết nhục mơ hồ, nhưng thế thì có sao đâu?

Có thể sống sót là phải cảm ơn đến rớt nước mắt rồi.

Tâm tình vui vẻ khi ăn bánh rán bởi vì cậu đến mà giảm bớt hai phần, chờ bà ngoại tỉnh lại, sau khi cô giúp bà rửa mặt, lại dỗ bà ăn sáng và uống thuốc thì Trần Niên mới lấy túi sách ra khỏi cửa.

Có cậu giúp đỡ trông nom bà ngoại, Trần Niên có thể đi học sớm, vừa lúc có một phần bài thi Anh văn kẹp trong sách mà tối qua cô quên làm.

Trần Niên đi vào lớp học, bắt đầu vùi đầu làm bài tập, bạn học cùng lớp đều vô cùng trượng nghĩa, vây quanh chỗ cô ngồi, mỗi người một câu cung cấp đáp án cho cô, hai nam sinh còn vì một câu hỏi đáp án 'B' hay 'C' mà tranh luận đến đỏ mặt tía tai.

Kết quả khi vào học, thầy giáo Anh văn sử dụng máy chiếu đưa ra đáp án để mọi người tự so sánh chấm điểm, đáp án câu hỏi kia là 'A'.

Hai nam sinh lúc đó hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui vào.

Học xong Anh văn và Ngữ Văn thì buổi sáng chỉ còn một tiết Toán học. Vốn tiết này là môn Vật lý nhưng thầy Triệu phải đến Cục giáo dục huyện trong ba ngày nên đã cố gắng đổi tiết cùng với các thầy cô khác, rốt cuộc cũng không bỏ lỡ bất cứ tiết Vật lý nào, toàn bộ đều dạy xong hết.

Thầy dạy toán bước vào lớp học, đứng trên bục giảng nhìn thấy toàn bộ mấy cái đầu của học sinh giống như một đám thực vật héo rũ bèn dành mười phút để bọn họ lấy lại sĩ khí, sau đó lấy viên phấn màu trắng viết lên bảng đen một đề hàm số: "Cho các trò 20 phút làm bài, 10 phút cuối cùng thầy sẽ giảng đề này."

Như vậy có vẻ tương đối nhẹ nhàng rồi.

Các bạn học lại không dám thở phào nhẹ nhõm, thầy dạy toán có thói quen gọi người trả lời theo n cách, còn không có quy luật cụ thể, không ngoài dự đoán, ông mở miệng: "Chúng ta tìm hai bạn cùng lên giải đề đi."

Mấy chục con mắt cùng nhau dừng lại trên người Trần Niên, tất cả mọi người đều biết thầy toán vô cùng thích gọi cô, lần nào cũng vậy, mưa gió đều kiên trì không thay đổi.

Quả nhiên, thầy toán gọi: "Trần Niên."

Ông quét mắt một vòng khắp lớp, mọi người không hẹn mà cùng cúi thấp đầu, ai cũng không muốn bị gọi lên bảng, nhất là lần này đề bài vô cùng khó, nếu không làm được tương đương đánh mất mặt mũi trước toàn bộ bạn học, thứ hai là lại lên cùng với Trần Niên, cô chính là học bá, gần như lần nào thi Toán cũng đều được điểm cao nhất, đứng cùng cô sẽ bị nghiền nát sau vài phút….

Nam sinh đang trong độ tuổi dậy thì, ai mà không có chút lòng tự trọng nho nhỏ cần bảo vệ chứ.

Thầy toán không tìm được ai xung phong bèn ung dung vuốt cằm hỏi:

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"26 ạ". Cả lớp đồng thanh.

"À," Thầy toán mỉm cười, "Vậy thì mời bạn số thứ tự 26 lên đi."

Người nào trong lớp không bị gọi tên đều thả tim lại vào ngực, lại còn hưng phấn mà ồn ào:

"26 kìa! Số 26 không phải là Trương Tiểu Mãn à?"

"Trương Tiểu Mãn, lên đi kìa!"

Vài giây qua đi, vị trí cuối cùng ở tổ hai có một nam sinh cao gầy đứng lên, chính là chàng trai kiên trì chọn đáp án 'C' lúc nãy, cậu ta đi lên bục giảng đứng cạnh Trần Niên, lúng túng đến mức hai bên tai đều đỏ hồng.

Trần Niên đang chuyên tâm đọc đề, đề bài nhìn qua thì có vẻ rất đơn giản, vừa xem đã hiểu ngay, nhưng sợ nhất chính là kiểu đề này, các thông tin có thể lấy được quá ít, cũng may là bình thường cô làm khá nhiều đề, rất nhanh đã nghĩ ra phương án giải bài.

Trương Tiểu Mãn có chút đứng ngồi không yên, cậu ta bị thầy toán cùng đề hàm số làm cho bối rối, liếc mắt nhìn đề bài trên bảng đen, đầu cũng to lên. Đề bài chỉ có một câu như vậy, đếm qua chỉ có 27 ký tự, phải giải như thế nào đây?

Khóe mắt cậu ta lặng lẽ liếc Trần Niên, thấy cô đã bắt đầu cầm phấn viết viết lên bảng đen.

A--------

Nhanh như vậy đã viết xong rồi?!

Trần Niên viết xong thì trở về chỗ ngồi.

Trương Tiểu Mãn đứng một mình trên bục giảng, mồ hôi trên trán lau xong lại chảy, tầm mắt cậu ta thẳng tắp nhưng khóe mắt lại liếc nhanh qua bài giải do Trần Niên viết, cô vậy mà chỉ viết mỗi cái đáp án, năm lần dấu khai căn mười.

Hóa ra có cách giải đơn giản thô bạo như vậy à?

Cậu ta có thể sao chép, cũng viết đáp án giống như vậy được không?

Trương Tiểu Mãn đương nhiên không có lá gan này, càng không mạnh đến mức có năng lực tự tính nhẩm nên đành phải thành thật ép mình suy nghĩ, viết từng bước giải một, nhưng càng viết càng hoảng loạn, bởi vì cậu ta giải thế nào cũng không ra được kết quả năm lần dấu khai căn mười.

Khí nóng theo cổ áo đồng phục thoát ra ngoài, cậu ta cảm thấy được cả người mình đều đầy mồ hôi, đầu óc lại đặc như một đống keo dán.

Thầy dạy toán nhìn thời gian: "Về chỗ đi."

Đầu tiên, Trương Tiểu Mãn cảm giác như trút được gánh nặng, sau đó cậu ta lại thấy vô cùng xấu hổ bèn vươn tay gãi gãi đầu, đi về chỗ trong tiếng cười vang của mọi người.

Thầy toán tính thời gian thật sự rất chuẩn, ông vừa giảng xong đề bài này, đánh dấu V trên đáp án của Trần Niên một cái thì tiếng chuông tan học cũng vang lên, mắt thấy đám học trò bên dưới lao nhao láo nháo, ông vung bàn tay to lên: "Tan học."

"Cảm ơn thầy." Các học sinh giống như những chú chim được sổ lồng, thanh âm vang dội vô cùng.

Trước khi tan học 2 phút, Trần Niên đã thu thập sách vở xong xuôi, cô lao ra khỏi lớp học như một cơn gió, nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang.

Cô chỉ dùng 10 phút là về đến nhà.

Trước tiên Trần Niên đi múc nước rửa mặt, chuẩn bị nấu cơm thì bỗng nhiên nghe thấy cách vách ầm ĩ cả lên, cô tò mò đi đến ven tường.

Tiếng mợ la hét như sấm nổ khiến lỗ tai cô chấn động run lên, Trần Niên xoa lung tung một chút rồi cẩn thận nghe, hóa ra là mắng trời mắng đất, mang cả mười tám đời tổ tông người ta ra mắng.

Ấy? Sao ngay cả Tây Thi bán đậu hũ ở đầu ngõ cũng bị mắng?

Trần Niên lại tiếp tục nghe thêm, lúc này mới biết rõ chân tướng.

Hóa ra sự tình phát sinh là từ con gà trống kia.

Sáng sớm, gà trống mang theo một đám gà mái, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tuần như mỗi ngày, không ngờ sáng nay nó vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ đã bị người dùng một cái sọt ám toán!

Mãi đến lúc 10 giờ nó mới được thả ra, thần sắc hoảng hốt, thất tha thất thểu trở về nhà, bộ lông đuôi xinh đẹp trên mông đều bị người ta nhổ hết không còn một sợi, chỉ còn cái mông trống trơn, con bị chảy máu âm ỷ nữa.

Cái này là có thể chạm tới vảy ngược của mợ rồi. Dựa vào tính tình vắt cổ chày ra nước của bà, cho tới bây giờ chỉ có bà ăn gà nhà người khác là đúng tình hợp lý, còn mắng cho người ta đến mặt mũi xám xịt trở về, tuyệt đối chưa từng có tiền lệ bị người ta hung hăng vả mặt như hôm nay.

Mợ ôm con gà trống đang ủ rũ đi tìm hiểu nguyên nhân, tìm được đến nhà Tây Thi đậu hũ thì không phân biệt tốt xấu chửi ầm lên, dẫn tới một đám người xem náo nhiệt.

Cửa nhà Tây Thi đậu hũ cũng sắp bị người ta phá tan, cô ấy thấy đứa con mới sinh ba tháng của mình sợ tới mức sữa cũng không chịu uống, lúc này mới bất đắc dĩ liên hợp cùng mẹ chồng của mình ra ứng chiến.

Hóa ra trong nhà có hai con gà mái mơ vô duyên vô cớ lần lượt mất tích, Tây Thi đậu hũ hỏi những nhà từng bị mất gà mới ngầm biết chúng nó đã được lên bàn ăn nhà họ Lộ, trong lòng cô ta chất chứa oán hận đã lâu, sáng nay vừa gánh đậu hũ ra khỏi cửa thấy con gà trống của Miêu Phượng Hoa đi tới, nhìn nó vênh váo hung hăng cực kì giống chủ nhân của nó, càng nhìn càng tức giận, vì thế cô ta mới nảy sinh ý định, tìm một cái sọt bắt nó lại....

Nghĩ tình đều là người cùng một thị trấn nên Tây Thi đậu hũ vẫn không đem mọi chuyện làm đến tuyệt tình, chỉ nhổ sạch lông đuôi của nó, nhốt mấy tiếng rồi thả con gà về.

Ai có thể ngờ đối phương lại khó chơi đến thế?

Có điều cũng không thể trách Tây Thi đậu hũ được, cô ta mới gả tới đây có một năm nên sự hiểu biết đối với bà chằng họ Hoa chỉ mỏng như một lớp tàu hũ ky.

Ba người phụ nữ thành một tuồng chèo, làm cho loạn xị bát nháo cả ngõ.

Cuối cùng gừng càng già càng cay.

Mẹ chồng của Tây Thi đậu hũ nói một câu: "Cô có làm dữ lên thì sao, không phải ngay cả một quả trứng cũng không đẻ được đấy thôi?" Thành công chấm dứt cuộc chiến, cũng cùng con dâu lấy tư thái người thắng cuộc rút lui.

Mợ bị chọc đúng chỗ đau trước mặt nhiều người như vậy, còn không công làm trò cười cho thiên hạ nên nhảy đông đổng lên, về đến nhà chỉ kém không lật tung ngói.

Cách nhau một bức tường.

Miêu Phượng Hoa bắt đầu gào thét đòi ly hôn, đây là đòn sát thủ của bà, bình thường cũng không dễ dàng mà dùng đến. Quả nhiên chiêu hiểm vừa tung ra, Lộ Cát Tường mang bộ dạng yếu đuối từ trước tới nay bị kích thích, hò hét đòi vào bếp lấy dao cắt đầu lưỡi già trẻ nhà Tây Thi đậu hũ cho chó ăn.

Miêu Phượng Hoa chắc chắn sẽ không để cho ông đi, cái bà muốn chính là hiệu quả này, mỗi lần bà đều dựa vào việc dọa ly hôn để một lần nữa củng cố địa vị trong nhà của mình, nắm quyền lực tuyệt đối trong tay, thuận tiện rơi vài giọt nước mắt cá sấu, nhẹ nhàng lấp liếm cho qua chuyện gả tới đây mười mấy năm mà vẫn chưa sinh cho nhà họ Lộ một đứa con trai, không chút tội lỗi che dấu quá khứ.

Có anh trai nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, mấy năm nay Miêu Phượng Hoa nắm chặt trong tay mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình, ngay cả ông chồng Lộ Cát Tường cũng chỉ có lúc trên giường thì bà mới cho ông làm đàn ông, bình thường đều coi như con chó, gọi phải đến, đuổi phải đi.

Lần này cũng như thế, bà ta thầm nghĩ con chó này phải sủa hai tiếng để giữ lại thể diện cho chính mình chứ cũng không định để ông đi ra ngoài cắn người.

Bên kia tường.

Nghe thấy cậu ăn nói khép nép, giọng nói thành khẩn, Trần Niên bèn lắc đầu, chuẩn bị đi làm cơm.

Thật là đáng tiếc, nếu dùng nhúm lông đuôi gà đó để làm quả cầu chắc là sẽ đẹp lắm, cô có thể một lần đá được 200 cái luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK