Màn đêm buông xuống, da thịt Lâu Tử An trong bóng đêm có vẻ càng trắng nõn sạch sẽ hơn, đẹp đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.
Tống Minh Trạch cũng biết gần đây suy nghĩ của mình hơi không đứng đắn, hỏi: “Lâu Tử An, mỗi ngày cậu đều theo tôi, bạn gái không để ý sao?”
Sắc mặt Lâu Tử An trở nên hồng, lắp bắp nói: “Ngài Tống, tôi không có bạn gái.”
“Ừ…” Tống Minh Trạch kéo kéo môi, “Hai ngày nữa là về nước rồi, cậu yên lòng chơi hai ngày đi!”
Ai ngờ Lâu Tử An nhíu mày, “Thưa ngài, quá nguy hiểm.”
Tống Minh Trạch suy nghĩ bên cạnh Lâu Tử An không có ai, không biết vì sao trong lòng nổi lên vài ý tưởng, khẩn cấp muốn làm vài việc — tặng hoa hồng cho cậu, dẫn cậu đi chơi, không gì có thể ngăn cản. Vì vậy không thèm đếm xỉa lên tiếng, đánh giá cái gáy duyên dáng của cậu, nghĩ thầm, chuyện này không phải do cậu quyết định.