Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, cảnh sát đã đợi rất lâu cạnh giường bệnh.
“Họ...”
“Vụ tai nạn thang máy khiến bảy người bị thương nặng, chỉ có một bé gái, một bà già, và cô là ba người không bị thương.”
Sau khi viên cảnh sát trả lời, anh ta nhìn tôi: “Nhưng chúng tôi đến đây không phải vì vụ này mà vì vụ khác.”
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống má.
“Tử Tình, phải không?”
“Ngày hôm qua, Trần Tử Tình bị chồng là Lôi Trạch gi ết chết phân thây, chính Lôi Trạch cũng rơi vào thang máy và đã tử vong. Cuộc gọi cuối cùng cô ấy gọi là cho cô.”
“Hắn… cũng chết rồi?”
Trong đầu tôi đêm qua là âm thanh của một vật nặng đập vào trần thang máy và những giọt máu từ trần thang máu rỉ ra nhỏ xuống người chúng tôi.
“Đúng vậy, y đi vào thang máy từ tầng 6 mà không chú ý, bên trong không có thang máy, lúc đó thang máy dừng lại ở tầng một.”
13.
[Trích từ bản ghi chép của Hạ Vũ.]
Tử Tình và tôi quen nhau từ khi còn nhỏ và là đôi bạn thân thiết nhất trong thật nhiều năm.
Chúng tôi học đại học ở những nơi khác nhau, ngay từ đầu hai đứa còn giữ liên lạc thân thiết. Khốn nỗi tiệc vui chóng tàn, cậu ấy nhanh chóng rơi vào bể tình.
Lôi Trạch điên cuồng theo đuổi cậu ấy, sau khi họ quen nhau, hắn gần như chiếm lấy toàn bộ thời gian của Tử Tình.
Tử Tình luôn là một cô gái tốt, tốt bụng và bao dung. Cậu ấy chưa từng yêu ai, trong mớ cảm xúc mãnh liệt, cậu ấy xoay mòng mòng, khó lòng tự thoát ra.
Tuy chưa từng gặp Lôi Trạch nhưng tôi có ấn tượng vô cùng xấu về hắn. Đối với tôi, lắm điều hắn nói với Tử Tình chính là minh chứng của ba cái tên PUA, vậy mà lúc tôi nhắc nhở Tử Tình, cậu ấy đã nổi giận với tôi.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi xảy ra xung đột.
Tôi thất vọng về cậu ấy tràn trề, song mới được mấy ngày, cậu ấy gọi điện cho tôi khóc lóc nói rằng Lôi Trạch suýt đánh mình. Tôi nghe vừa tức vừa đau lòng, tức thì tha thứ cho cậu ấy.
Điều buồn cười là họ làm hòa ngay ngày hôm sau, do Lôi Trạch ghen nên mới kích động tới thế.
Trong thời gian học đại học, họ cứ mãi chia tay rồi tái hợp, đủ cảnh gà bay chó chạy.
Đến lúc tốt nghiệp, cậu ấy nói sẽ kết hôn với Lôi Trạch, tôi còn cố tình bay tới khuyên cậu ấy nên cẩn thận, nhưng cậu ấy lại nói mình đã có thai.
Có thai.
Lôi Trạch luôn biết sự tồn tại của tôi, biết tôi muốn chia rẽ bọn họ, cho nên hắn không thân thiện với tôi là mấy.
Lúc hắn cảnh cáo tôi trước mặt, Tử Tình chỉ ngăn hắn lại chứ nào lên tiếng thay tôi, lòng tôi rét lạnh cùng cực.
“Nếu cậu đã khăng khăng đến thế, tớ sẽ không nói gì nữa, tôn trọng số phận của cậu, sau này có khóc cũng đừng tìm tới tớ.” Tôi nói thế.
“Yên tâm đi, chính tớ tự gánh chịu nghiệp báo của mình. Từ giờ trở đi, cậu đi đường cậu, tớ đi đường tớ, tớ nói đủ rõ chưa?”
Sau cuộc chia tay tồi tệ này, tôi đã xóa hết cách liên lạc với cậu ấy.
Mấy năm nay tôi không có bất kỳ tin tức gì của cậu ấy, có điều hàng năm vào ngày trước sinh nhật, tôi đều nhận được tin nhắn chúc sinh nhật cậu ấy, đây là thỏa thuận của chúng tôi khi còn nhỏ: “Muốn làm người đầu tiên chúc người còn lại một sinh nhật vui vẻ.”
Tôi chưa từng trả lời.
Mãi tới năm nay, có thể chuyện cũ đã quá lâu, hoặc có thể đã đến giai đoạn nói đến hôn nhân, tôi không còn giận nữa, hay nói cách khác, nỗi nhớ cậu ấy còn vượt qua cả tức giận.
Tình cờ tôi đến đây đi công tác, hôm qua khi nhận được tin nhắn chúc phúc của cậu ấy rồi, tôi đã trả lời một câu: [Chúng ta gặp nhau nhé.]
Cậu ấy từ chối tôi một cách lịch sự, tôi cảm thấy kỳ lạ bèn gửi cho cậu ấy một tin nhắn khác, cậu ấy không hồi âm.
Tôi nghĩ có khi cậu ấy bận, có lẽ cậu ấy đã có con rồi, không biết dạo này cậu ấy thế nào. Nhớ lại tuổi trẻ tươi đẹp của chúng tôi, tôi bất giác gọi lại nhưng cậu ấy chẳng bắt máy.
Đến giấc đêm đánh răng rửa mặt xong, tôi mới nhận được câu trả lời của cậu ấy.
[Bây giờ tới nhà tớ đi, đêm nay chúng ta tâm sự thật vui nào.]
Phía sau là địa chỉ nhà cậu ấy.
Tôi hỏi: [Bây giờ?]
Đã mười một giờ rồi.
[Ừ, tớ nhớ cậu quá.]
Tôi không thể từ chối những lời như vậy thành thử ngay lập tức đứng dậy, thay quần áo và đi ra ngoài.
Tôi đã kể cho anh nghe chuyện xảy ra sau khi vào thang máy rồi, có lẽ đúng như những gì anh nói, hoảng loạn và thiếu oxi đã mang đến tư duy hỗn loạn.
À nhân tiện, tôi không biết nhiều về cuộc sống của Tử Tình những năm qua, nhưng hôm qua nghe được vài lời trong thang máy, tôi nghi Lôi Trạch đã ngoại tình sau lưng cậu ấy từ lâu, thậm chí là… gọi cả gái mại dâm.
14.
Tôi được xuất viện sau một ngày theo dõi.
Trên người không có một vết thương nào.
Khi tôi phát hiện ra quy tắc [Người hút thuốc chỉ có thể nói sự thật] ngày hôm qua, tôi có linh cảm rằng mình sẽ an toàn cho dù có chuyện gì đi chăng nữa.
Tôi lấy chiếc nhẫn cưới được giấu trong thang máy ra khỏi túi.
Tôi có hút thuốc và khi được hỏi liệu tôi có thai hay không, tôi đã buột miệng mà rằng: “Tôi độc thân”.
Tôi đã nói dối và chẳng nhận lấy bất kỳ trừng phạt nào.
Tiếp đó tôi lại nói dối mình không hút thuốc, vẫn không hứng chịu trừng phạt.
Nhưng tôi lấy làm lạ, vì sao tôi lại là người may mắn?
Mãi tới sau cùng, tôi nghe loa phát thanh bàn luận: “… Tôi nói rõ chưa?”
Tim tôi lỡ nhịp. Thuở còn đi học, chúng tôi từng đọc quyển tạp chí dạy cách thể hiện trí tuệ cảm xúc cao: Đừng nói “nghe rõ chưa?”, hãy nói “tôi nói rõ chưa?”.
Học được câu này xong, nó trở thành câu thần chú của cậu ấy, thậm chí tôi còn từng chế nhạo cậu.
Tôi giác tỉnh toàn bộ những chuyện này đều là do Tử Tình sắp đặt, như vậy rất có thể cậu ấy đã gặp chuyện không may. Cậu ấy không phải là tên giết người vô tội bừa bãi, mà đang tìm cách trả thù đúng không?
Tôi sẽ hướng dẫn mọi người tuân thủ quy tắc, để mọi người cố gắng hết sức đi theo sự sắp xếp của Tử Tình.
Sau chót khi tất cả bọn họ đều kiên định cho rằng tầng an toàn là [6], tôi có thể là người duy nhất trên thế giới biết tại sao lại là [7].
Ngay cả khi họ có 10,000 cơn cớ để suy đoán rằng đó là [6].
Đều không có gì quan trọng hơn điều này: 4-2-7 là ngày sinh nhật của tôi.
Tử Tình sẽ không bao giờ quên sinh nhật hàng năm của tôi.