Thịnh Tử Du ở bên cạnh nhìn đến đỏ mắt ngứa răng, cô suy nghĩ, đã qua nhiều ngày như vậy, Thịnh Cẩn Thường chắc cũng đã bớt giận, vì thế cô lập tức gọi điện thoại qua cho ông: "Ba, con nghe nói bệnh viện còn phòng bệnh một người, ba đi tìm giúp con một phòng đi, được không?"
Thịnh Cẩn Thường tâm tình đã ổn định, liền nói: "Được."
Thịnh Tử Du còn tưởng rằng ba mình thật sự đáp ứng rồi, nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau, dì Lý liền tới bệnh viện đón cô về nhà.
Thịnh Tử Du kêu trời khóc đất: "Con không trở về nhà! Chân con còn chưa tốt, con không muốn từ bỏ trị liệu đâu!"
Dì Lý đứng một bên chăm chú nhìn, Thịnh Tử Du ôm chân giường không buông tay, có chút vô lí, chính bà lại không kéo cô đi được.
Dì Lý tận tình khuyên bảo cô: "Ở bệnh viện thì có cái gì tốt? Chúng ta về nhà trước, đến lúc kiểm tra định kỳ thì tới cũng được mà."
Thịnh Tử Du lau nước mắt, mở miệng: "Con không đổi phòng bệnh nữa không được sao? Con liền ở nơi này, nơi này khá tốt, mấy người đừng mơ bắt con về nhà được. "
Cô lúc nào cũng muốn về nhà, chỉ là không muốn sống cùng người kia trong một mái nhà.
Lúc trước cô ở nhà, tức quá còn có thể chạy đi tìm trò vui, nhưng hiện tại chân cô đã gãy, chỉ có thể ở nhà, nếu cùng Lâm Nghệ Lan đánh lộn thì cô sẽ chịu thiệt, tội gì trở về để chịu tội.
Dì Lý tận tình khuyên bảo cô: "Tử Du, con cũng đừng cùng bà ấy cãi cọ. Nhiều năm như vậy, dì ở cùng bà ấy cảm thấy bà ấy không giống như là người xấu."
Nghe được lời như vậy, Thịnh Tử Du lại tức giận: "Bà ta không xấu? Không hại đến dì, bà ta đương nhiên không xấu! Mấy người hiện tại đều bị bà ta mua chuộc, đương nhiên giúp bà ta nói tốt!"
Dì Lý đành phải xuôi theo Thịnh Tử Du: "Được được, không nói bà ấy nữa. .. Vậy con có nghĩ tới Trùng Trùng, đứa bé muốn mẹ, mỗi ngày đều khóc lóc muốn tới bệnh viện, nhưng con nói dì dám dẫn đứa bé tới sao? Con trở về nhà, còn có thể chăm sóc đứa nhỏ."
Vài giờ không thấy, lúc này nhắc đến con trai ngốc của cô, Thịnh Tử Du cũng đã quên mất những phiền phức mà nó gây ra, chỉ nghĩ đến những lúc đáng yêu.
Vừa nói, cô phát hiện chính mình cũng thật rất nhớ Trùng Trùng, nhưng vẫn là nhịn không được đối với dì Lý cò kè mặc cả: " Nếu con cùng bà ta cãi nhau, dì không được giúp bà ta."
Dì Lý vội vàng trả lời: "Được... được....được. Cái gì cũng nghe con."
Chỉ là khi về đến nhà, Thịnh Tử Du mới biết được Thịnh Cẩn Thường vì cái gì mà nhất định phải bắt cô về nhà.
Cô gần như không thể tin được: "Con chân bị gãy mà bố vẫn bắt con đi xem mắt!"
Thịnh Cẩn Thường nổi giận đùng đùng: "Con ở bệnh viện dưỡng lâu như vậy, còn chưa hết bệnh sao? Con la hét cái gì?!"
Thịnh Tử Du đột nhiên hiểu chuyện, vì cái gì mà Thịnh Cẩn Thường mỗi ngày mắng cô, có lẽ đúng như cô nghĩ, cô là không phải con ruột của ông.
Thịnh Cẩn Thường bình tĩnh trở lại, lại thở dài, xoa xoa ấn đường: "Đi gặp đi, Tần Lãng rất có thành ý."
Thịnh Tử Du chẳng hề để ý. Kêu một tiếng, đáp lại: "Những kẻ bên ngoài muốn theo đuổi con lúc nào không có thành ý? Đến lượt anh ta tới xum xoe sao?"
Thốt ra lời này xong, hiển nhiên lại lần nữa chọc giận Thịnh Cẩn Thường, ông trừng hai mắt, lông mày gần như dựng thẳng lên tới: " Tóm lại con đi hay không đi."
"... Đi... đi... bố hài lòng chưa!" Thịnh Tử Du ở trong lòng bổ sung thêm. "Gặp mặt cái con khỉ nhà ông."
Kỳ thật Thịnh Tử Du hiện tại đã có thể đi lại bình thường, nhưng mà cô vẫn cảm thấy đi xem mặt lúc này là hy sinh trọng đại, vì thế ý đồ cùng Thịnh Cẩn Thường cò kè mặc cả: "Thẻ tín dụng của con muốn tăng gấp đôi!"
Thịnh Cẩn Thường tức giận đến thổ huyết, "Con muốn tạo phản có phải hay không?"
Thịnh Tử Du đáp đúng lý hợp tình: "Con thật lâu không mua quần áo mới, đến lúc đó lôi thôi lếch thếch đi xem mặt là làm xấu mặt ba thì ba đừng có trách con không báo trước!"
Thịnh Cẩn Thường trước nay đều không có cách nào trị cô, lập tức tức giận bỏ đi.
Thấy ông đi rồi, một lát sau quay lại, thẻ ngân hàng của Thịnh Tử Du báo tin nhắn đến, quả nhiên số dư trong tài khoản đã tăng gấp đôi.
Vừa lúc có nhãn hiệu quen biết gọi điện thoại đến: "Thịnh tiểu thư thật lâu không có tới tiệm chúng tôi, có vài mẫu thu đông mới sắp đưa ra thị trường, nếu Thịnh tiểu thư có thời gian rảnh có thể tới tiệm chọn vài kiểu dáng."
Thịnh Tử Du bày ra tư thế lười biếng, dựa vào sô pha, " Đem các mẫu mới nhất đến bản tiểu thư xem."
Buổi chiều ba giờ liền tới, Thịnh Cẩn Thường nghẹn hồi lâu, nhìn con gái giờ phút này tiêu tiền không nương tay, chọn đồ đến mặt mày hớn hở. Cô suy nghĩ hết sức đơn giản, chỉ cảm thấy con số này có thể làm Thịnh Cẩn Thường đau lòng mất nửa ngày, lúc này mới chưa đã thèm mà thu tay.
Chạng vạng, Thịnh Cẩn Thường phái tài xế riêng của mình về nhà đón cô đi xem mặt.
Thịnh Tử Du cảm thấy hành động này của ông quả thực đáng giận, hành vi này cùng với việc bán con gái có cái gì khác nhau?
Nhưng mà Thịnh Tử Du vẫn là ăn diện lộng lẫy một phen, sau đó vô cùng cao hứng mà lên xe.
Mặc kệ ông, mặc dù cô ở nhà chán ghét việc xem mặt này, nhưng dù chán ghét đến mấy vẫn phải xinh đẹp, cô tuyệt không sẽ chịu đựng được chính mình luộm thuộm đi xem mặt.
Được tài xế đưa đến cửa sau của khách sạn, Thịnh Tử Du đi thang máy lên tầng 18 làm đẹp, chờ cô lên đến tầng cao nhất của nhà hàng, ước định đã qua thời gian hẹn một giờ.
Giám đốc nhà hàng liếc mắt một cái liền nhận ra cô tới, cười khanh khách mà dẫn cô vào bên trong, "Thịnh tiểu thư thật lâu không tới nơi này của chúng tôi."
Chỉ là Thịnh Tử Du vẫn chưa nhìn thấy Tần tiên sinh trong truyền thuyết.
Nhưng mà....Cô nhìn cách ăn mặc của người trước mặt một cái, mặc áo khoác da rock and roll nam, có chút kinh ngạc mà nhìn sang bên cạnh: "Ồ, nhà hàng mấy người hiện tại còn chuẩn bị phong cách phươngTây, thì ra còn có dàn biểu diễn."
Thịnh Tử Du nghĩ nghĩ, đối với người mặc đồ rock and roll búng tay một cái, "Có thể hát không? Tôi muốn nghe đao lang!"
Ai ngờ giây tiếp theo người mặc rock and roll nam liền đem cây đàn trong tay đập lên bàn, "Đồ ngốc!"
"Anh nói ai ngốc?" Thịnh Tử Du tức giận đến bước về phía trước một bước, "Anh mắng khách hàng đúng không?"
Nói xong cô liền quay đầu nhìn về phía giám đốc nhà hàng, tức giận nói: "Đem anh ta đuổi đi cho tôi! Lập tức! Lập tức!"
Giám đốc nhà hàng đúng là từng gặp qua chuyện này, lập tức đem hai thực đơn đặt ở trước mặt hai người, nho nhã lễ độ nói: "Tần tiên sinh, Thịnh tiểu thư, hai vị xem thực đơn, hôm nay muốn ăn món gì?"
Thịnh Tử Du gần như không thể tin được, hai mắt trợn tròn. "Anh chính là Tần Lãng?!"
Cô lại một lần đánh giá bộ đồ của người trước mặt, ăn mặc lượng phiến áo khoác da, toàn thân đeo đầy trang sức rock and roll.
Trò đùa này thật là quá trớn.
Yên huân Smart...... À không, là Tần tiên sinh.
Tần tiên sinh ngồi đối diện Thịnh Tử Du, không kiên nhẫn mà gõ gõ cái bàn, "Thiếu gia chờ cô một tiếng rưỡi."
"Ngượng ngùng nha." Thịnh Tử Du giờ phút này đã khôi phục tinh thần, "Bản tiểu thư buổi chiều cùng bạn trai cũ ở khách sạn "tâm sự", thiếu chút nữa đã quên buổi tối còn có buổi hẹn hò."
"Ha ha." Tần tiên sinh ngoài cười nhưng trong không cười, "Cô... mẹ nó có biết hay không, vì cùng cô ăn cơm, hôm nay bạn gái cũ phá thai, bổn thiếu gia cũng không thể đưa cô ấy đi!"
Thật ấu trĩ, học người khác nói chuyện.
Thịnh Tử Du mắt trợn trắng, "Buổi tối còn đi bệnh viện sao? Khác người..."
Cô nhớ rõ Thịnh Cẩn Thường từng nói qua Tần tiên sinh so với cô lớn hơn một tuổi, hai mươi hai tuổi, còn học đòi chơi rock and roll. Thịnh Tử Du lắc đầu thở dài.
Tần Lãng dựa vào ghế, liếc xéo Thịnh Tử Du, không nóng không lạnh nói: "Cô béo như vậy,sao lại còn gọi nhiều đồ ăn thế, đừng gọi nữa."
Thịnh Tử Du "Bang" một tiếng, khép lại thực đơn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía đối diện người này, "Tần tiên sinh, bản tiểu thư nói cho anh biết, từ năm ba tiểu học đến bây giờ, chưa có nam sinh nào dám dùng phương thức này để hấp dẫn sự chú ý của bản tiểu thư."
Thịnh Tử Du vốn dĩ cũng là thuận miệng bắt bẻ một câu, không nghĩ tới vị Tần tiên sinh cư nhiên chột dạ mà cúi đầu, còn là vịt chết mà cái mỏ còn cứng nói: "Haha, cô thật là tự luyến."
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Thịnh Tử Du cùng Tần Lãng lại vô cùng thuần thục mà cãi nhau như bạn bè.
"Dàn nhạc của anh gọi là gì nha? Anh đứng ở vị trí nào trong đó? Có tác phẩm nào tiêu biểu không? Đánh một bản nghe được không?"
"Tai lừa như cô thì làm sao nghe hiểu được âm nhạc của tôi?"
"Bản tiểu thư rõ ràng là cho ngươi cơ hội biểu diễn! Dàn nhạc nhà anh có cho tiền cũng không có ai thèm nghe."
"Thịnh tiểu thư vẫn là quan tâm chính mình một chút đi, cô sang năm có thể tốt nghiệp được sao? Đại học học 5 năm liền đủ mất mặt, ngàn vạn lần đừng để sang năm thứ 6 nha."
"Cũng không nhất định." Thịnh Tử Du nhẹ nhàng bâng quơ, "Nếu không vì có thai, tôi khả năng thật sự muốn học đại học 6 năm."
Hiển nhiên đề tài đã tiến vào nơi cấm kị, Tần Lãng nhíu mày, hỏi lại, "có thai?"
"Đúng." Thịnh Tử Du uống một hớp nước chanh, cảm thấy rốt cuộc mình cũng hòa một ván, cô cười tủm tỉm nói, "Tôi đã có một thằng con trai, ông già nhà tôi không nói cho anh biết sao?"
Tần Lãng mặt trướng đến đỏ bừng, anh ta đập tay thật mạnh xuống bàn, ngữ khí táo bạo: "Loại chuyện xấu như thế này, ai dám lan truyền ra ngoài?!"
"Không quan hệ, không quan hệ." Thịnh Tử Du trấn an anh ta "Chờ lát nữa con trai tôi tới rồi, giới thiệu cho anh làm quen."
Lúc đang ở trong spa, cô đã gọi điện thoại cho dì Lý, nói mình cùng bạn bè ăn cơm bị leo cây, không muốn ăn cơm một mình, vì thế muốn dì đem Trùng Trùng tới đây.
Dì Lý đầu tiên là ngạc nhiên, tiểu thư thì ra còn có bạn bè, ở trong điện thoại bị cô mè nheo đến không còn cách nào, bà cũng không biết đêm nay tiểu thư muốn xem mặt, vì thế liền đáp ứng rồi đưa Trùng Trùng đến đây.
Đang nói chuyện, điện thoại của Thịnh Tử Du bỗng vang lên.
Thịnh Tử Du mở điện thoại di động, đúng là dì Lý gọi tới, người ở đầu bên kia hỏi: "Dì đem Trùng Trùng tới rồi, con đang ở tầng nào?"
"Thật đúng lúc." Thịnh Tử Du phản ứng nhanh, liền nói, "Ở tầng cao nhất của nhà hàng, dì mang Trùng Trùng lên đi."
Ở cửa nhà hàng thấy được con trai, Thịnh Tử Du quả thực lòng vui như nở hoa, liền đem con trai bế lên xoay tới ba vòng.
Cô cúi đầu thơm má con trai, liền cao hứng: "Trùng Trùng bảo bối, người mẹ thương nhất là con."
Trùng Trùng ngẩng đầu, không ngừng nhìn xung quanh nhà hàng. "Mẹ, có thể ăn lẩu thịt bò sao? Mẹ yên tâm, con sẽ không nói cho ông ngoại!"
Trong nháy mắt, ánh mắt tràn đầy tình thương của cô liền vơi đi phân nửa "Ăn ăn ăn! Trong đầu con chỉ biết ăn thôi!"
Trở lại chỗ ngồi, Thịnh Tử Du vẫy tay bảo phục vụ, "Bên này thêm một cái ghế cho trẻ em."
Nói xong liền quay đầu nhìn Tần Lãng giới thiệu: "Đây là con trai tôi. Trùng Trùng, đây là chú Vương."
Trùng Trùng thực ngoan ngoãn chào lại: " Chào chú Vương ạ."
Tần Lãng khóe miệng rung rung, "Chú họ Tần."
Trùng Trùng biết nghe lời, liền sửa lời nói: "Chào Chú Tần ạ."
Tần Lãng xoa đầu Trùng Trùng, đem thực đơn đưa tới trước mặt bé, "Cháu tự gọi món ăn được không?"
Trùng Trùng dùng sức gật gật đầu, tuy rằng không biết chữ, nhưng xem hiểu hình ảnh.
Sau đó Tần Lãng nhìn về phía Thịnh Tử Du, cười lạnh nói: "Cô cho rằng tôi là một đứa con nít ba tuổi sao?"
Khi dễ anh ta, tưởng tão tử không biết chú Vương là cái gì à.
Thịnh Tử Du mặt không đổi sắc, tâm không động, "Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua. Nhân gia chính là xem 《 blah blah tiểu ma tiên 》 lớn lên đây này."
Đang ghé vào bàn xem thực đơn, Trùng Trùng đột nhiên ngẩng đầu lên, "Mẹ, mẹ khi nhỏ xem qua thật nhiều phim hoạt hình nha! Mẹ, lần trước mẹ nói là xem 《 Sailor Moon 》 lớn lên."
Tần Lãng ở bên cạnh cười đến mức ôm bàn: "Thịnh tiểu thư, cô có thời thơ ấu như vậy sao, thật là làm cho người khác hâm mộ!"
Thịnh Tử Du trừng anh ta, liếc mắt một cái, sau đó quay đầu liền nhìn kẻ phá đám bên cạnh, cô đem thực đơn trước mặt Trùng Trùng thu lại, "Tiểu mập mạp, con không cần ăn, giảm béo đi."
Trùng Trùng không rõ mình làm sai cái gì, nước mắt lưng tròng nhìn cô: "Mẹ......"
Tần Lãng đem thực đơn đưa trước mặt Trùng Trùng, hào khí nói: "Tùy tiện chọn! Chú mời khách!"
Trùng Trùng hưng phấn nói: "Cảm ơn chú Vương!"
Tần Lãng: "......"
Cuối cùng dưới dâm uy của Thịnh Tử Du, Trùng Trùng chỉ có thể giữ lại món bánh đậu sữa cuốn.
Không trong chốc lát bánh đậu sữa cuốn được đem tới, trong đĩa có tổng cộng ba miếng, mình Thịnh Tử Du gắp một miếng, lại gắp một miếng cho Tần Lãng, sau đó đem phần còn lại choTrùng Trùng, "Chia sẻ là đức tính tốt."
Nhìn dĩa còn sót lại một cuốn bánh sữa nhỏ đến đáng thương, Trùng Trùng mếu máo, "Oa" một tiếng khóc ra.
Con trai vừa khóc, Thịnh Tử Du liền khiếp sợ, Tần Lãng càng khiếp sợ hơn, anh ta chưa bao giờ gặp qua đứa trẻ nào muốn khóc là khóc, lập tức liền hoảng sợ, ngạc nhiên một chút liền đẩy ra ghế dựa đứng lên, vẻ mặt khẩn trương mà nhìn Trùng Trùng, tựa như sợ giây tiếp theo đứa bé liền biến mất.
Thịnh Tử Du vốn là trêu con trai ngốc một chút, không nghĩ tới con trai sẽ khóc, cô sợ tới mức nhanh chóng đứa miếng của mình cho con trai: "Của con của con, không khóc được không?"
Trùng Trùng như cũ là khóc lớn không ngừng, một bên khóc, một bên oa oa kêu to: "Con chỉ còn một cái cuốn cuốn ô ô ô......"
Thịnh Tử Du lập tức đẩy mâm đến trước mặt con trai, "Ai nói? Con xem! Này không phải có hai cái cuốn sao?"
Trùng Trùng không để ý tới, tiếp tục oa oa khóc lớn.
Thịnh Tử Du linh động, quyết định chuyển dời mâu thuẫn, cô túm túm Trùng Trùng, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ dĩa đối diện của Tần Lãng, "Con xem, không liên quan tới mẹ, là chú Vương đoạt cuốn của con."
"......" Tần Lãng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống, "Lão tử họ Tần!"
Khuyên can mãi, lúc đem ba miếng bánh đậu sữa cuốn trả lại, Trùng Trùng mới ngừng gào khóc.
Thịnh Tử Du lấy khăn giấy giúp con trai lau khóe miệng, sau đó lại muốn dẫn con trau đi toilet rửa mặt.
Vào Toilet, cô cũng thực ủy khuất: "Mẹ chỉ muốn cùng con đùa giỡn một chút, con lại khóc đến lớn tiếng như vậy, làm mẹ thực lo lắng."
Trùng Trùng hít hít mũi, lẩm bẩm nói: "Mẹ, thật xin lỗi."
"Không sao." Thịnh Tử Du vỗ vỗ đầu của con trai, tỏ vẻ chính mình thực khoan hồng độ lượng, "Mẹ tha thứ con."
Thịnh Tử Du mang theo con trai một trước một sau ra toilet, đi ra vài bước, cô liếc mắt phát hiện phía trước là người quen cũ.
Hoắc Tranh!
Oan gia ngõ hẹp!
Nhìn cách đó không xa, bên cạnh người đàn ông là một cô gái, Thịnh Tử Du liền túm lấy Trùng Trùng, đem toàn bộ sức lực xách trở về.
"Trùng Trùng." Thịnh Tử Du ngồi xổm xuống, lấy lòng mà nhìn về phía con trai, " Con giúp mẹ một chuyện được không?"
Trùng Trùng không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Không giúp."
Thịnh Tử Du cơ hồ bị tiêu trứng thối này chọc giận đến hộc ra máu, cô là vì ai, không phải là vì con trai lần trước bị đâm mà trả thù sao?!
"Giúp mẹ đi, Trùng Trùng là tốt nhất!"
Trùng Trùng nhíu mày, không nói một lời.
Cô tiếp tục năn nỉ ỉ ôi: "Mẹ yêu thương con nhất trên đời."
Trùng Trùng đem thân mình xoay qua, không nhìn mẹ.
Thịnh Tử Du đem con trai xoay lại đây, chỉ chỉ Hoắc Tranh cách đó không xa, thấp giọng nói: "Con chạy tới, kêu anh ta một tiếng ba là được."
Không tin náo loạn đến như vậy, anh ta cùng bạn gái không chia tay, thì cũng cãi nhau một trận! Thịnh Tử Du ngẫm lại trong lòng cảm thấy thật vui sướng!
Quả thực vui sướng!
"Con có ba!" Trùng Trùng quay đầu tới nhìn cô, "Mẹ, mẹ nói ba không thể tùy tiện kêu."
Nói tiểu gia hỏa lại từ trong cổ lấy ra một cái khuyên tai hình hoa nhỏ, khuôn mặt nhỏ thực nghiêm túc, "mẹ nói, cái này mới là ba."
"Được rồi được rồi." Thịnh Tử Du có điểm chột dạ, chạy nhanh giúp con trai đem sợi dây chuyền nhét trở lại về, "Tình huống đặc biệt! Mẹ bảo con kêu thì con cứ kêu đi."
"Người đàn ông kìa là ba con thật sao?"
"...... Đương nhiên không phải!"
Trùng Trùng rũ đầu xuống, không nói lời nào.
Thịnh Tử Du khó có lúc cảm thấy bản thân thật nghèo vốn từ.
Mắt thấy Hoắc Tranh cùng bạn gái anh rời đi, Thịnh Tử Du bất đắc dĩ, chỉ phải ra tiếng uy hiếp con trai: "Không gọi ba, trở về liền đem Cô Côvặt lông hầm canh uống!"
Đem Cô Cô hầm canh uống, vì cái gì mà tàn nhẫn như vậy, ô ô...... Trùng Trùng sợ tới mức "Oa" một tiếng liền khóc ra.
Thịnh Tử Du tiếp tục đe dọa con trai: "Con kêu hắn ta một tiếng ba, mẹ sẽ không hầm nữa."
Giây tiếp theo, Trùng Trùng liền đem khuôn mặt tràn đầy nước mắt ngẩng lên, trong thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở, "Ba! Ba cứu mạng! Mẹ muốn đem con hầm canh uống!"