• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quan Hiểu Ninh thở hổn hển đi ra ngoài, Đinh Nạp đứng nơi không xa nhìn về phía này thấy cô ra liền chạy đến hỏi: “Không sao chứ, vừa rồi mình thấy có một người phụ nữ đi vào.”
 
“Không sao, cô ấy là nhân viên ở đây, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
 
Ra khỏi khách sạn Đinh Nạp mới lên tiếng: “Mình cứ lo Nhan Dịch Trạch sẽ làm trò gì đó, cậu quá đơn thuần lại trọng nghĩa khí......”
 
Quan Hiểu Ninh không để Đinh Nạp nói hết câu đã kéo tay cô than thở: “Nạp Nạp, tuy mình đã ngồi 6 năm tù nhưng không có nghĩa ngay cả năng lực nhận biết người mình cũng không có, mấy năm nay mình không tiếp xúc với xã hội nhưng mình không hề ngừng việc học tập, mình từng đọc nhiều sách và đã tham gia một số khóa học, vả lại những người ở trong trại giam còn phức tạp hơn những người trong xã hội nhiều, tư tưởng và sự hiểu biết của mình không ngừng lại ở tuổi 19, cậu có hiểu không? Lý do mình không hận đời là vì ở trong đó mình nhận được sự quan tâm và giúp đỡ của mọi người, bất luận là những người cùng ngồi tù hay quản ngục và chỉ đạo viên họ đều rất quan tâm đ ến mình cũng đã dạy mình rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, trong 6 năm nay cuộc sống của mình rất là yên bình, cho nên bây giờ lần nữa hòa nhập vào một môi trường xa lạ chung sống với những người khác mình cảm thấy rất bất an và không thể nào thích ứng được, nhưng sẽ không như cậu nghĩ chỉ cần thấy một chút lợi lộc là sẽ bị người ta dụ dỗ đến nổi không phân biệt được đông tây nam bắc là gì.”
 



 
Đinh Nạp nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ý của cậu là tuy cậu chưa từng nhìn thấy điện thoại cảm ứng, nhưng không có nghĩa là cậu không biết công dụng của nó, đúng không?”
 
Quan Hiểu Ninh cười gật đầu: “Đúng vậy.”
 
“Vậy mình có thể lý giải thành tuy cậu cảm thấy Nhan Dịch Trạch rất mê người rất dễ khiến người ta động lòng, nhưng trong lòng cậu biết hắn ta là một thằng khốn nạn?”
 
Lần này Quan Hiểu Ninh quả thật là cười ra tiếng: “Trong suốt 6 năm qua anh ta chưa từng đến thăm mình lấy một lần, không phải khốn nạn thì là gì?” Tuy là cô tự nhận tội, nhưng Nhan Dịch Trạch cũng quá vô tình rồi, vào đêm xảy ra chuyện anh ta còn hứa đợi mình qua sinh nhật 20 tuổi thì sẽ cùng mình đi đăng kí kết hôn, kết quả là biệt tăm biệt tích luôn!
 
Đinh Nạp mới đầu trợn to mắt sau đó thì cười ha hả: “Hiểu Ninh, cái vẻ mặt vô tội này của cậu có thể gạt cả thế giới đấy! Làm mình uổng công lo lắng rồi.”
 
“Mình chỉ là học được cách không tính toán không mang hận mà thôi, thù hận sẽ che mờ lý trí của con người thậm chí sẽ khiến người ta phạm phải lỗi lầm lớn có hối hận cũng không kịp nữa, mình đã từng gặp qua rất nhiều ví dụ như vậy rồi, những người ở trong trại giam chưa chắc đều là người xấu, cũng có rất nhiều người đáng thương.”
 

Hai người quay lại trên xe, Đinh Nạp mới nhớ đến vấn đề mình quan tâm nhất: “Đúng rồi, Nhan Dịch Trạch có nói là khi nào sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu không?”
 
Quan Hiểu Ninh trực tiếp đem lời của Nhan Dịch Trạch tường thuật lại cho Đinh Nạp.
 
Đinh Nạp sau khi nghe xong thì liền khinh thường: “Nhiều quỷ kế thật đấy!”
 
Nhan Dịch Trạch rõ ràng là muốn kiếm lý do để được gần gũi Quan Hiểu Ninh.
 
“Nạp Nạp mình đã sớm nói là không trông mong vào số tiền đó rồi mà, ở trong trại giam việc thứ hai mình học được đó chính là phải sống dựa vào mình, thù lao có được từ sự nỗ lực và phấn đấu của bản thân mới thanh thản yên lòng được, cho nên mình vẫn là nên đi tìm một công việc.”
 
Đinh Nạp do dự rất lâu rồi nói: “Hiểu Ninh, mình hỏi cậu việc này cậu đừng trách mình nhiều chuyện nha.”
 
“Hỏi đi, giữa hai chúng ta còn có gì mà không thể nói chứ.”
 
Những điều không thể nói thì rất nhiều đấy, Đinh Nạp âm thầm phản bác trong lòng sau đó mới hỏi: “Cậu có từng nghĩ tới việc đi thăm ba mẹ cậu không, nếu như sau ba tháng Nhan Dịch Trạch thật sự cho cậu tiền, cậu có định lấy một số tiền ra để giúp họ không?”
 
“Giúp họ? Sao rồi, cuộc sống của họ không được tốt ư?” Quan Hiểu Ninh hỏi ngược lại.
 
“Mình......cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói cuộc sống của họ không được tốt lắm, nếu cậu muốn đi thăm họ mình có thể giúp cậu hỏi thăm địa chỉ của họ.”
 
Quan Hiểu Ninh trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của Đinh Nạp: “Không cần đâu, dù sao đi nữa thì họ cũng lấy được tiền bồi thường từ việc di dời, cùng lắm là học phí học đại học của Hiểu Phong hơi cao, vả lại hiện giờ nó cũng đã tốt nghiệp rồi muốn tìm một công việc cũng không phải việc gì khó.” Dựa vào kí ức của mình Quan Hiểu Ninh cho rằng với thành tích học tập khi đó của em trai mình thì việc thi lên đại học không có vấn đề gì.
 
Đinh Nạp cắn môi một cái rồi nói: “Hiểu Ninh, chẳng phải cậu nói là sẽ không ghi hận trong lòng mà, ngay cả Nhan Dịch Trạch cậu cũng có thể dễ dàng tha thứ như vậy, còn với người nhà thì sao lại hà khắc vậy chứ?”
 
Quan Hiểu Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không phải mình ghi hận trong lòng, chỉ là mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để đi gặp họ, vả lại họ cũng chưa chắc muốn gặp mình, đối với họ mà nói mình chỉ là người khiến họ mất mặt mà thôi, nếu không thì họ sẽ không tránh đi thật xa ngay sau khi mình gặp chuyện.” Vả lại nếu như Hiểu Phong có bạn gái, chẳng phải là sẽ càng không muốn cho đối phương biết nó có một người chị từng ngồi tù sao? Nếu là vậy thì mình đi gặp họ cũng chỉ thêm ngại ngùng mà thôi, trong lòng cũng sẽ khó chịu hơn, cần gì phải vậy chứ!
 
“Hiểu Ninh! Haizzz, thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Đinh Nạp kết thúc đề tài nặng nề này bằng một tiếng than dài.
 
Nhan Dịch Trạch nhàm chán ngồi trước bàn hội nghị, căn bản không hề nghe người phát ngôn đang nói những gì, cái buổi hội nghị giao lưu nhàm chán này chẳng có chút ý nghĩa nào, nếu không phải vì anh là phía chủ nhà thì sẽ không ngồi đây lãng phí thời gian, nhưng cũng xem như là cho anh thời gian để nghĩ cách làm sao giúp Quan Hiểu Ninh quản lý tài chính.
 
Đã qua 6 năm, không ngờ khi gặp Quan Hiểu Ninh anh cũng như lúc trước có cảm giác với cô, thậm chí có thể nói trong nhất thời cơ thể mình sản sinh cảm giác khát vọng đối với cô, loại việc như vậy cơ bản là chưa từng xảy ra, trong ký ức của Nhan Dịch Trạch tình huống khiến anh không thể chờ đợi muốn có được một người phụ nữ như vậy chính là vào 6 năm trước khoảng thời gian mà anh và Quan Hiểu Ninh qua lại.
 
Vả lại theo anh thấy sở dĩ hôm nay Quan Hiểu Ninh không hề xem trọng số tiền 6 triệu tệ, đó là vì cô căn bản không có khái niệm về số tiền đó, cô quá lâu không tiếp xúc với xã hội đã khuyết thiếu ý thức về tiền bạc, việc này anh có thể từ từ giúp cô hiểu được, khiến cô biết được sống trong sự dư dả thì cuộc sống sẽ trở nên thoải mái và tốt hơn.
 
Nhan Dịch Trạch đang nghĩ bước tiếp theo làm sao để liên lạc với Quan Hiểu Ninh thì phát hiện cuộc họp đã bị người khác làm gián đoạn, trợ lý Hứa Hướng Dũng vội vàng đẩy cửa chạy vào, chạy đến chỗ anh đang ngồi cúi gập người xuống nói: “Nhan tổng, nhà ăn của nhân viên xảy ra chút chuyện, trưa hôm nay lúc ăn cơm ở nhà ăn của chúng ta có người xuất hiện tình trạng đau đầu và nôn mửa, hiện đã được đưa đến bệnh viện và được chuẩn đoán sơ bộ là bị ngộ độc thực phẩm.”
 
Vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch nghiêm túc hẳn lên: “Đại khái là có bao nhiêu người bị ngộ độc, có con số cụ thể không?”
 
“Trước mắt là có 7 người có tình trạng như vậy, những người chưa xuất hiện tình trạng như vậy đang đợi ở phòng ăn yêu cầu đi bệnh viện kiểm tra, vả lại hiện giờ đã có rất nhiều phóng viên đang túc trực ở đại sảnh của khách sạn.”
 
Nhan Dịch Trạch nhìn lại hiện trường của cuộc họp, rồi giơ tay tỏ ý bảo người vừa rồi tiếp tục phát biểu sau đó cúi đầu nhỏ tiếng nói với Hứa Hướng Dũng: “Cậu đi nói với đám phóng viên, trước khi chuyện này còn chưa được điều tra rõ ràng ai mà đưa tin bậy bạ ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn Trung Hiểu thì hậu quả tự gánh. Cậu gọi điện cho Nhạc Đông, bảo cậu ấy lập tức bắt tay vào điều tra rõ ràng.”
 
Nhan Dịch Trạch dặn dò xong thấy Hứa Hướng Dũng vẫn còn đứng đó không đi liền hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
 
Hứa Hướng Dũng cau chặt mày sắc mặt không được tốt cho lắm: “Đám phóng viên đều đã biết quy tắc, trước khi Trung Hiểu chưa lên tiếng thanh minh thì sẽ không đưa tin, nhưng mà tin này đã được lan truyền trên mạng, còn có cả hình ảnh hiện trường nữa.”
 

Sau khi Nhan Dịch Trạch nghe xong liền trầm tư, nhà ăn này của họ tuy là nhà ăn dành cho nhân viên nhưng cũng mở cho người bên ngoài vào ăn, như vậy vừa có thể kiếm thêm thu nhập vừa có thể tiết kiệm được một khoảng chi phí lớn cho hậu cần, nhà ăn vì có nhiều món ngon đa dạng về chủng loại lại sạch sẽ nên đã thu hút không ít người làm việc ở những tòa nhà gần đó đến ăn, có rất nhiều người đến trung tâm thương mại để mua sắm và đi công tác cũng ghé vào đây dùng bữa.
 
Đột nhiên xảy ra việc như vậy trước tiên đối với các khách sạn và nhà hàng dưới trướng của công ty thương mại Trung Hiểu sẽ có ảnh hưởng không tốt, kế đó là đối với hình tượng của cả tập đoàn cũng sẽ bị liên lụy không ít, nếu như lúc này đối thủ cạnh tranh của Trung Hiểu mà giậu đổ bìm leo thì cho dù là chuyện đơn giản đến mấy cũng sẽ trở thành phức tạp, cho nên bất luận thế nào đi nữa trước tiên phải thể hiện rõ thái độ chịu trách nhiệm với chuyện này của tập đoàn Trung Hiểu.
 
Nghĩ tới đây Nhan Dịch Trạch gật gật đầu: “Tôi biết rồi, trước tiên cậu cho người đến bệnh viện xử lý chuyện của mấy người kia, công ty sẽ chịu toàn bộ phí xét nghiệm và chữa trị, lát sau tôi sẽ tới đó.”
 
Hứa Hướng Dũng nhận lệnh sau đó lập tức đi ra ngoài, ngay sau khi người phát ngôn kết thúc bài phát biểu của mình và ngồi xuống Nhan Dịch Trạch liền đứng dậy rời khỏi khách sạn và đi đến bệnh viện.
 
Khi anh rời khỏi cửa lớn của khách sạn và ngồi lên xe, Dương Thể Đình liền đi theo: “Nhan tổng, em đã thấy trên mạng nói nhà ăn của tập đoàn xảy ra chuyện, để em đi cùng anh, em có người bạn làm ở bệnh viện, nói không chừng có thể giúp đỡ.”
 
“Được rồi, cô lên xe đi.” Nhan Dịch Trạch đã đồng ý lời đề nghị của Dương Thể Đình.
 
Đứng ở đại sảnh khu cấp cứu của bệnh viện Nhan Dịch Trạch phát hiện bên trong rất hỗn loạn, rất nhiều phóng viên đang chụp hình và phỏng vấn gia đình của nạn nhân, nhân viên tập đoàn Trung Hiểu đang làm công tác an ủi và giải thích, lúc này phóng viên ở bệnh viện và phóng viên ở khách sạn theo chân họ đến đây đồng thời vây quanh Nhan Dịch Trạch, các máy quay và micro đều chỉa qua bên này.
 
“Nhan tiên sinh, nghe nói Bộ Y tế và Bộ công an đã can thiệp vào vụ ngộ độc tập thể này, đối với tình hình hiện giờ anh có cách nghĩ gì ạ?”
 
Trước tiên Nhan Dịch Trạch ra hiệu cho nhân viên bảo vệ bên cạnh mình đừng ngăn cản đám phóng viên, sau đó anh dùng giọng điệu trầm ổn để nói: “Chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình giúp đỡ các cơ quan chức năng điều tra rõ chân tướng sự việc, đồng thời chúng tôi cũng đã bắt tay vào việc sắp xếp chữa trị cho các nạn nhân, Trung Hiểu tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm, đợi khi sự việc có tiến triển tập đoàn chúng tôi sẽ mở cuộc họp báo công khai để thông báo về tình hình liên quan.”
 

 
“Vậy anh có thể đảm bảo các khách sạn và cửa hàng ăn uống dưới trướng Trung Hiểu sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế không?”
 
Nhan Dịch Trạch nhìn người phóng viên vừa đặt câu hỏi cười nhẹ rồi hỏi ngược lại: “Ví dụ cậu bị cảm bác sĩ trị khỏi cho cậu, một tháng sau cậu lại bị cảm nữa, cậu sẽ như thế nào, có phải cậu sẽ trách y thuật của bác sĩ không được giỏi không?”
 
Các phóng viên có mặt tại hiện trường khi nghe Nhan Dịch Trạch tránh nặng tìm nhẹ mà tóm lược vấn đề một cách hóm hỉnh như vậy thì đều cười ồ lên, đồng thời cũng rất bội phục anh có thể làm phai nhạt nguy cơ về sự tín nhiệm của Trung Hiểu một cách khéo léo như vậy.
 
Người phóng viên đó mặt đỏ bừng lên vẫn muốn tiếp tục truy vấn, thì có một người phóng viên khác vỗ vai anh ta một cái: “Anh vừa mới làm nghề này à, ý của Nhan tổng anh còn không rõ ư? Trước khi mọi chuyện chưa được làm sáng tỏ, không ai có thể định đoạt có phải là lỗi của Trung Hiểu hay không! Vả lại chẳng lẽ nhà anh mua cái ti vi người ta còn phải bảo hành cho anh suốt đời ư?”
 
Những gì người phóng viên đó nói cũng chính là lời trong lòng của những người phóng viên dày dạn kinh nghiệm có mặt tại hiện trường, nội dung chính của bài báo chỉ cần ghi là Nhan Dịch Trạch thể hiện thái độ chịu trách nhiệm là được rồi.
 
Tiêu Tuyết vội vàng chạy đến trước cửa đại sảnh khu cấp cứu, vừa nhìn là thấy ngay Nhan Dịch Trạch đang bị đám phóng viên bao vây còn có người đang đứng gần sát phía sau anh Dương Thể Đình, trong lòng liền cảm thấy tức giận, cô biết Nhan Dịch Trạch có cuộc họp ở khách sạn trên đường Phú Đông, nhưng không ngờ Dương Thể Đình lại không biết liêm sỉ mà đi theo còn ra vẻ như mình là nữ chủ nhân đứng bên cạnh anh, không rõ thân phận của mình đúng không!
“Sao lại dừng lại?” Nhạc Đông thấy Tiêu Tuyết đứng yên bất động cảm thấy kì lạ.
 
Tiêu Tuyết lúc này liền ưỡn lưng thẳng tắp đi về phía họ.
 
“Giám đốc Dương, trường hợp như vậy cô cũng đi theo Nhan Dịch Trạch cô quả thật là quá nhọc lòng rồi, xem ra công việc ở bộ phận nhân sự quá nhẹ nhàng đối với cô rồi!” Tiêu Tuyết đi đến bên Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa mượn động tác khoác tay anh để tách Dương Thể Đình ra.
 
Dương Thể Đình cười cười vốn dĩ không hề để ý đến Tiêu Tuyết, mà chỉ nhìn Nhan Dịch Trạch dịu dàng nói: “Nhan tổng, vừa rồi em đã liên lạc với bạn của em, đúng lúc cô ấy cũng đang trực ở khu cấp cứu, chúng ta qua đó tìm cô ấy đi?”
 
“Được thôi, Đông Tử, sao cậu lại qua đây?” Nhan Dịch Trạch vừa đi vừa hỏi Nhạc Đông qua đây làm gì, Tiêu Tuyết nhất thời không theo kịp anh nên bị bỏ lại phía sau, cô cũng không biết có nên đi theo nữa không, chính vì sự do dự này cô chỉ có thể nhìn Nhan Dịch Trịch cùng Dương Thể Đình rời đi.
 
Nhạc Đông vừa định trả lời câu hỏi của Nhan Dịch Trạch thì Dương Thể Đình đã lên tiếng: “Nhan tổng, đây là bạn của em Mã Nhất Tử. Nhất Tử, đây là Nhan Dịch Trạch tổng tài của tập đoàn Trung Hiểu.”
 
“Bác sĩ Mã, chào cô, cô có thể nói cho chúng tôi biết về tình hình hiện giờ của các nạn nhân không ạ?”
 
Mã Nhất Tử gật gật đầu và đẩy gọng kính rồi nói: “Chào anh, Nhan tổng, vì Thể Đình là bạn tốt nhất của tôi, cho nên tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ hai người. Bảy người được đưa vào viện hôm nay đều xuất hiện những tình trạng như đau đầu, nôn mửa, ra nhiều mồ hôi và giảm thị lực v...v..., qua bước đầu chẩn đoán đó quả thật là bị trúng độc. Nhưng lại không giống bị ngộ độc thực phẩm, bởi vì tình trạng đồng tử bị thu nhỏ gây giảm thị lực càng giống với bệnh trạng của ngộ độc thuốc hơn, điều này tạm thời tôi cũng không thể khẳng định, đợi chủ nhiệm của chúng tôi xem sao đã, ngoài ra còn phải làm một số xét nghiệm đợi có kết quả rồi mới có thể đưa ra chẩn đoán cuối cùng.”

 
“Bác sĩ Mã, rất cảm ơn cô đã cung cấp cho chúng tôi những tin tức quan trọng này, đợi khi mọi chuyện được xử lý ổn thỏa tôi sẽ cho Thể Đình thay tôi cảm tạ cô thật tốt.”
 
Nhan Dịch Trạch không làm phiền Mã Nhất Tử nữa, mà cùng Nhạc Đông tìm một góc yên tĩnh rồi sau đó anh mới hỏi lại cậu ta câu hỏi vừa rồi: “Nói đi, tại sao qua đây?”
 

 
“Dịch Trạch, em qua đây là vì khi nãy em thấy những tấm hình này trên mạng, đây là những tấm được đăng lên đầu tiên anh nhìn xem.” Nhạc Đông vừa nói vừa đưa di động đến trước mặt Nhan Dịch Trạch.
 
Nhan Dịch Trạch cầm lấy di động của Nhạc Đông xem kĩ từng tấm hình, người đăng những tấm hình này còn ghi rõ: Nhà ăn Tập đoàn Trung Hiểu vì để tiết kiệm chi phí không chỉ mua những rau củ quả chứa hàm lượng thuốc trừ sâu cao mà còn sử dụng những thực phẩm và đồ gia vị quá hạn sử dụng, hôm nay rốt cuộc cũng xảy ra chuyện lớn!
 
Nhan Dịch Trạch xem xong dòng chữ này, rồi xem lại lần nữa những tấm hình có người vì ngộ độc mà nằm lăn ra đất và trong kho của nhà ăn chất đầy những thực phẩm quá hạn cùng với các loại rau củ quả mà “hừ” một tiếng: “Đông Tử, có nhìn thấy chưa, bây giờ cũng thịnh hành việc đến nhà ăn để gây sự đấy!”
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK