Tôi ở trong ngôi chùa 3 ngày, tiếp tục lắng nghe về một phiên bản nâng cấp của nhân sinh bi thảm.
Doanh Điện nói khi hắn còn sống hắn là *vương tử thời Đại Tần, về sau Hồ Hợi kế vị đã gi/ết ch/ết hắn.
*vương tử: Là con cháu của các vương hầu, thuộc dòng dõi cao quý, quý tộc.
Trong lòng muôn vàn khát vọng, một khi hóa thành hư không, tâm hắn không cam lòng, không có cách nào luân hồi, sau khi ch/ết liền biến thành cô hồn trong nhân gian.
Cũng không biết qua mấy trăm năm, hắn tình cờ kết giao với một vị hoàng đế có họ kép là Tư Mã.
Doanh Điện nói: “Có thể là cô không tin, Tư Mã thị dẹp loạn Tần Lương, đánh diệt Đông Ngô, sau đó quốc sách quyết đoán thống nhất thiên hạ, tôi đều có tham gia.”
Nghe hắn nói vậy tôi thấy không hiểu, Hoàng đế Tư Mã tín nhiệm hắn như vậy, vậy tại sao lại dùng Sơn Hà Phù để trấn áp hắn?
Nghe nói chuyện đó là từ người con trai đốn mạt của Tư Mã thị, Tư Mã tiểu nhi đúng là đống bùn lầy, Doanh Điện thấy rằng thiên hạ rơi vào tay loại người này sẽ sớm sụp đổ, liền nổi lên ý định làm phản.
Kết quả là Tư Mã tiểu nhi chủ động xuống tay trước, lập tức mời vị thuật sĩ lợi hại nhất, đem hắn trấn áp ở dưới núi Trùng Dương.
Trong lòng tôi nghĩ rằng hắn đúng là bị bệnh, cha con người ta tình cảm bền chặt, không cần hắn phải bận tâm lo nghĩ.
Doanh Điện hỏi: “Cô tin lời tôi kể sao?”
Tôi nhanh chóng gật gật đầu: “Tôi tin anh, anh lợi hại như vậy, đừng nói là Đại Tần vương tử, cho dù anh nói mình là Tần Thủy Hoàng tôi cũng tin!”
Ánh mắt Doanh Điện nhìn tôi giống như đang nhìn một kẻ đần: “Hồ Hợi là huynh đệ của tôi, Thủy Hoàng Đế chính là cha tôi, có phải cô không biết về lịch sử?”
Tôi không muốn cãi cọ với hắn, hỏi hắn có phải là muốn tìm người đã dùng Sơn Hà Phù để báo thù.
Không ngờ hắn lại nói thắng làm vua thua làm giặc, hắn từ lâu đã không còn thù hận, bây giờ chỉ có một ý niệm, chính là đầu thai chuyển kiếp làm một người tốt.
Hả?
Lão quỷ ngàn năm này chắc muốn làm cho tôi tức cười, tôi trong lòng đang mỉa mai hắn, nhưng ngoài miệng lại nịnh nọt:
“Ý niệm của anh thật là giản dị, vậy tôi chúc anh đầu thai vào nhà quyền quý, cưới được cô gái xinh đẹp, đi đến tận cùng của đời người.”
Doanh Điện im lặng một lát, sau đó đột nhiên dùng ngón tay thon dài chọc vào trái tim hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-7.html.]
Trước ánh mắt khiếp sợ của tôi, hắn lấy ra một viên hạt châu màu trắng óng ánh.
Tim tôi đập mạnh một hồi mà không có lý do, mơ hồ hiện lên một cảm giác quen thuộc: “Cái này là gì?”
“Đây là một tinh phách của một người khác, đã ôn dưỡng ngàn năm ở trong hồn phách tôi, trước khi đầu thai tôi phải đem tinh phách này trả về với chủ của nó.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
“Vậy anh hãy đi trả lại đi, còn đi theo tôi làm gì?”
Doanh Điện không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi, lại giống như đang nhìn một người khác xuyên thấu qua tôi.
Hắn nói: “Tôi cần cô giúp.”
Hắn còn hứa hẹn sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Sau khi nói xong, Doanh Điện còn có việc phải xử lý liền vội vàng rời đi, trước khi đi hắn còn dạy tôi một câu thần chú đã thất truyền từ lâu, khi gặp ác quỷ thì có thể bảo toàn tính mạng.
Câu thần chú đó so với mật lệnh còn khó đọc hơn, thảo nào lại bị thất truyền.
Chuyện ở đây xong rồi, tôi cuối cùng cũng có thể về nhà.
Mẹ tôi nấu một bàn đầy món ăn tôi thích, trong lúc ăn cơm bà ấy chỉ chỉ vào cổ tay tôi và nói: “Chiếc vòng của con đẹp đấy, mua ở đâu vậy?"
Đẹp ư? Con gái của mẹ đã phải dùng cả sinh mệnh để đổi đấy!
Tôi liếc mắt nhìn qua loa cho qua chuyện, nhanh chóng chạy đến công ty, hơn nửa tháng không đến làm việc, tài liệu công việc đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Một mạch xử lý công việc đến 2h30 sáng mới xong, lúc này chỉ còn lại một mình tôi trong văn phòng làm việc lớn.
Trong lòng bỗng nhiên thấy lo lắng, liền vội vàng thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Khi đi xuống tôi không dám đi thang máy, lựa chọn đi thang bộ có ánh đèn lờ mờ.
Càng đi xuống tôi càng cảm thấy không đúng, công ty tôi ở tầng ba, ngày thường đi thang bộ xuống tầng trệt chỉ mất mấy phút, hôm nay lại đi tới nửa tiếng, với thời gian như vậy có thể đã đi qua 17 18 tầng.
Tôi giơ cao điện thoại lên để chụp ảnh, thang bộ phía dưới biến mất trong bóng tối, hoàn toàn không thể nhìn thấy được.
Ông trời ơi, rốt cuộc là tôi đi đến đâu rồi!
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc......”