beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết
Lúc Thái Nhiên trở về, tôi cũng tỉnh dậy.
Người tuy tỉnh nhưng tâm vẫn còn u mê, mí mắt tôi nặng trĩu, cứ như sau một vụ tai nạn xe cộ rồi trở thành người thực vật, chỉ có ý thức là vẫn còn hoạt động. Tôi nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên xích đu, chiếc xe jeep ồn ào chạy đến dừng ngay bên cạnh, không ai chú ý đến tôi cả.
Trương Mạn Quân nhảy từ trên xe xuống, vừa cười vừa nói: “Hôm nay rất cảm ơn cậu”.
Tiếng cười của cô ấy nghe rất vui, cứ như một sinh viên trẻ tuổi vừa trở về nhà sau buổi hẹn hò, tuy mỏi mệt nhưng vẫn không giấu nổi nét ngây thơ, rất thích hợp với cô ấy.
“Khách khí làm gì”, tiếng của Thái Nhiên.
Trương Mạn Quân nói: “Tại tôi làm mất thời gian nghỉ ngơi của cậu, sáng mai còn quay phim nữa mà”.
“Tôi phải diễn, chẳng lẽ người làm đạo diễn như chị cũng có thể ngủ?”.
“À đây! Trả quần áo lại cho cậu này”, cô ta cười ha hả, sau đó lại trầm mặc một chút rồi nói: “Ngủ ngon”.
Tôi nhắm mắt lại dù hoàn toàn có thể mở, nhưng không nên nhìn lén bọn họ như vậy. Tôi chỉ có thể tưởng tượng, tưởng tượng cô ta dần dần áp sát lại, mái tóc quăn dài buông xõa, rồi kiễng ngón chân, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Thái Nhiên, còn bàn tay của cậu ta lúc này đã đặt trên lưng của Trương Mạn Quân rồi.
Còn đang mơ mơ hồ hồ thì có cái gì đó xoa xoa mặt tôi, nhẹ nhàng mà mềm mại, bàn tay của người đó ôm được cả nửa mặt của tôi, ấm áp quá. Cậu ta cúi người xuống, hôn lên trán của tôi.
Tôi mở to mắt, nhìn thấy cậu ta, nói: “Đã về rồi à?”.
Tôi đứng lên, lúc này mới phát hiện là mình vẫn đang còn đắp cái áo bành tô của cậu ta. Tôi cầm quần áo lên, ngửi được mùi nước hoa Channel.
Thái Nhiên trách tôi: “Chị cũng thật là, giờ đang tháng mười, buổi tối trời rất lạnh sao có thể ngủ tại đây, đúng là tự chuốc lấy phiền phức mà”.
Tôi hắt xì, có vật gì ở trên đầu tôi rơi xuống. À, là vòng hoa, hoa đều đã héo cả rồi.
Tôi thở dài: “Không biết sao lại ngủ nữa. Cậu ăn gì chưa? Bọn họ hình như có để lại chút đồ ăn cho cậu. Thẩm Sướng ngủ rồi, để tôi hâm lại giúp cậu”.
“Em không đói bụng. Chẳng lẽ chị định chẻ củi nhóm bếp sao?”.
“Nhưng tôi đói nha”, tôi nhìn, thấy còn nửa chén canh gà đã nguội: “Chỗ này có bếp gas dùng khí mê-tan mà. Cậu không ăn, tôi ăn”.
Thái Nhiên ở phía sau kéo kéo áo tôi: “Em cũng muốn ăn, chị nấu nhiều nhiều thức ăn chút”.
Tôi gạt tay cậu ta ra, trừng mắt: “Chọn tới chọn lui, có mấy món ăn dân dã cho heo ăn thôi, cậu ăn hay không?”.
Tôi xào đại một đĩa rau, đem canh gà hâm nóng. Thái Nhiên bưng bát đến ngồi đối diện tôi, nửa ngày cũng chưa hạ được chiếc đũa xuống.
Tôi đặt đũa xuống, hỏi: “Sao? Nhớ lại chuyện hồi nãy với đạo diễn Trương à?”.
Cậu ta nhỏ giọng nói: “Chị thấy được sao?”.
“Sở trường của tôi mà, hơn nữa căn bản mấy người có giấu diếm ai đâu, không phải sao?”.
Thái Nhiên như một phạm nhân đang ngồi đối diện với cảnh sát, thành khẩn khai báo hết mọi tội lỗi của mình trong trại giam, trông thật đáng thương, cậu ta còn cầm cái bát inox nữa chứ, người cao như vậy lại ngồi trên một cái ghế nhỏ như thế. Tôi đứng lên nhìn, trông cậu ta lại còn nhỏ bé hơn, giống như một con cún nhỏ đang bị chủ nhân răn dạy.
Tôi thật tình nói với cậu ta: “Làm gì cũng nên có cái giới hạn, dù sao cậu cũng vẫn là người mới, có quá nhiều tai tiếng trong phương diện này sẽ làm cho hình ảnh trong lòng người xem cùng với hình tượng cậu tạo nên trên màn ảnh hoàn toàn khác nhau. Dùng quan hệ để leo lên, cậu sợ mọi người không biết mình bám váy người khác à?”.
“Em không phải như thế”, cậu ta cãi lại, có chút phẫn nộ.
Tôi nhẹ giọng nói: “Tôi biết cậu không phải nhưng chỉ một mình tôi biết thì cũng vô dụng thôi”.
Cậu ta cúi đầu xuống: “Em sẽ chú ý hơn”.
Tôi gật gật đầu, nói thế đủ rồi. Cậu ta thông minh như vậy, nói một chút sẽ hiểu thôi. Tôi dạy cậu ta, chỉ cần nói mấy cái ý chính, tự cậu ta sẽ thông suốt được tất cả.
Tôi xoay người rời đi. Thái Nhiên gọi tôi lại, nói: “Trước kia em đã quen với Trương Mạn Quân”.
“Cái gì?”, tôi cả kinh: “Khi nào?”.
“Khi em còn rất nhỏ, bố em vẫn chưa qua đời”. Cậu ta bỗng nhiên nhìn tôi, chớp chớp mắt: “Chị biết không? Chị ấy thường đến nhà em uống trà chiều, mặc một bộ đồng phục trắng, gọi bố em là thầy và rất hay cho em kẹo nữa. Việc đó cứ lặp đi lặp lại mãi cho đến lúc mẹ em mang thai lần thứ hai”.
“Từ từ!”, tôi đặt mông ngồi xuống: “Này, đó không phải là tin đồn bịa đặt sao?”.
“Please! Đó cũng không phải là bí mật. Sau khi bố em qua đời, chị ấy mặc quần áo màu trắng trong vòng một năm”.
“Ôi, Chúa ơi!”. Tôi thì thào.
“Thành thật thì có lẽ mẹ em biết được điều đó. Tuy rằng bố em không phản bội bà ấy, nhưng bà ấy vẫn kiên trì dùng cái thai để cải thiện mối quan hệ và thể hiện quyết tâm bảo vệ gia đình của mình”.
“Cho nên Trương tiểu thư đành phải đem đoạn tình duyên dang dở của mình kí gửi lên người cậu à?”, tôi liếc xéo cậu ta.
Thái Nhiên nhìn tôi, ra vẻ xem thường: “Em lấy chuyện bê bối của gia đình ra nói như vậy cũng không thuyết phục được chị à?”.
Tôi phản bác: “Cậu cũng không có khả năng đem chuyện gia đình mình ra kể cho phóng viên nghe như vậy”.
Bộ phim đó quay trong một khoảng thời gian khá dài. Phim cổ trang trước giờ đều quay rất lâu, huống chi bộ phim này còn phải chạy tới chạy lui. Thái Nhiên bận bịu như đang ở trong vòng quay của một cái bánh xe khổng lồ, vừa trở về đã phải tham gia quảng cáo.
Cái quảng cáo đó do tôi chọn lựa rất tỉ mỉ, là quảng cáo di động. Nam chính nhận được cuộc điện thoại kêu cứu của nữ chính, vượt qua muôn vàn khó khăn, rốt cuộc cũng cứu được cô nàng thoát ra từ trong tay của bọn người xấu. Trong quảng cáo này cậu ta phải đua xe motor, bắn nhau, đánh nhau, một chấp mười tên du côn, thậm chí còn phải đu dây nhảy từ tầng hai mươi xuống nữa.
Có trời mới biết chỉ là một đoạn phim quảng cáo lại cần nhiều thứ đến vậy, nhưng mà hiệu quả nó mang lại thực tốt vô cùng. Máy quay phim chỉ lia qua lia lại mà vẫn bắt được những cảnh quay vô cùng tinh túy, người xem chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết ngay được là họ đang diễn cái gì.
Ở bên trong, Thái Nhiên tuấn mĩ mà lạnh lùng, mặc chiếc áo khoác lớn màu đen, đeo kính râm, trông cứ như một hacker. Hồi trước tôi có nài nỉ cậu ta học karate, giờ cũng phát huy được tác dụng. Trương Mạn Quân rất hài lòng với khả năng võ thuật của cậu ta mà trong đoạn quảng cáo này cũng vậy, động tác của cậu ta đúng là mây bay nước chảy, lưu loát, sinh động, thực sự là rất đẹp.
Lúc này cậu ta đã nghe theo lời tôi nói, ngoan ngoãn rồi, không còn vì chút việc cỏn con mà làm loạn lên, chỉ là vẫn còn cười cười với thợ trang điểm.
Bộ phim sắp sửa được công khai, mọi người đang ở giai đoạn nước rút, thời gian cũng từ từ đếm ngược, đoàn làm phim “Đạp ca hành” của Trương Mạn Quân đã chuyển đến Ngân Xuyên. Bão cát trong mùa đông, trời ạ, thật sự là rất khắc nghiệt, một ngày trước, toàn bộ đoàn làm phim cùng mấy con vật cả người toàn cát với bụi, ngày hôm sau thì lại có tuyết rơi, có mấy nhân viên công tác vì lạnh quá mà đổ bệnh rồi.
Trương Mạn Quân thi hành chính sách thép, nói không nghỉ ngơi là không nghỉ ngơi, tất cả phải tuân thủ theo lịch quay, trời chưa sáng thì chưa lên giường mà trời chưa sáng thì cũng đã rời giường. Dù sao thì cô ấy cũng nêu gương cho mọi người, làm rất tốt nên cả đoàn phim không ai dám không theo.
May mắn là cô ấy không dạy học ở trường. Học trò sợ nhất là đụng phải giáo viên như vậy, không được đi học trễ, điểm danh hàng ngày, cuối kì không nâng điểm, dù cho bạn có rớt cũng nhất quyết không nương tay.
Nhưng mà cái giá chụp ảnh thì làm bằng sắt thật còn cô ấy thì không phải. Rốt cuộc cô ấy cũng ngã xuống.
Bác sĩ kiểm tra sơ qua, nói không có việc gì, chỉ mệt quá thôi. Phó đạo diễn thay cô ấy chỉ đạo, đoàn làm phim được nghỉ ngơi hai ngày. Mọi người vừa nghe, vui vẻ hẳn lên, lập tức giải tán và quên bẵng luôn đạo diễn của mình.
Chập tối tôi có đến thăm Trương Mạn Quân. Cô ấy nằm một mình trong phòng, cả người được trùm kín trong cái chăn bông chỉ lộ ra cái đầu, mái tóc vẫn như cũ, bao quanh gương mặt đỏ bừng kia.
Nhìn cô ấy như thế, xinh đẹp mà tiều tụy, yếu đuối. Ngày thường thì vô cùng cáo quý, chói mắt nên nhìn không ra, thật ra cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân cô độc.
Tôi nhẹ nhàng đặt hoa quả xuống, xoay người rời đi. Vừa lúc cô ấy tỉnh, gọi tôi lại: “Mộc tiểu thư sao?”.
Tôi nói: “Tôi chỉ đến xem cô một chút thôi, cô cứ nghỉ tiếp đi”.
“Đừng đi”, cô ấy kéo chăn xuống: “Ngồi với tôi chút đi, tôi đang muốn tìm người tâm sự”.
Tôi ngồi xuống cạnh giường. Nhìn gần lại thì thấy cô ấy cũng không còn trẻ lắm, sao vẫn chưa kết hôn, là do không tìm được hay cố chấp một mực chờ ai đó?
Cô ấy hỏi: “Những người khác đâu rồi?”.
Tôi nói: “Đi ăn cơm cả rồi, trời lạnh, mọi người cũng chẳng muốn đi đâu”.
Cô ấy cười cười: “Chỉ mỗi cô tới thăm tôi.”.
Tôi ngượng ngùng: “Cũng không hẳn, bọn họ sẽ nhanh chóng tới thăm cô thôi mà, cô là đạo diễn, bị bệnh, mọi người phải đến thăm cô chứ”.
Cô ấy chẳng hề để ý, cười lạnh, nói: “Đúng, khó có được cơ hội hỏi thăm ân cần như vậy. Nếu bây giờ không biết nắm bắt, đợi cho đến lúc tôi sắp chết, chỉ dựa vào di chúc mới có thể kéo được vài người khóc bên giường của tôi”.
Tôi thực sự xấu hổ. Tôi biết cô ấy không nói tôi nhưng giọng điệu đó khiến tôi thấy mất tự nhiên.
Hình như cô ấy cũng phát hiện, lập tức nói: “Cô không giống với họ”.
Tôi cười: “Đạo diễn Trương, tôi biết”.
“Gọi tôi tiểu thư đi”, cô ấy nói: “Tôi là bà cô già, cô trẻ như vậy, đừng cười tôi…”.
“Sao, Trương tiểu thư?”, tôi nói: “Tôi cũng không còn trẻ nữa rồi. Nhưng cô lại khác tôi, hơn ba mươi chưa tính là già, huống hồ người theo đuổi cô bây giờ còn có thể bó lại thành một bó to”.
Cô ấy cười như có như không: “Nhiều người theo đuổi cũng chẳng là gì, đều là hư vinh thôi. Giống như phóng viên đi tìm tin tức ấy, tin tức có giá trị thì theo tới cùng, lúc không còn giá trị thì sẽ tùy tiện vứt sang một bên. Cô làm cái nghề này, hẳn là cũng biết mà”.
“Đúng”, tôi nói: “Nhưng mà bất quá”.
“Cho nên, có thể tìm được một người yêu cô thật lòng đó mới là chuyện vinh quang nhất đời. Bản thân tôi để ý đến lời nói của bác sĩ, người lúc nào cũng mong muốn mình bận rộn thì nội tâm ít nhiều là cô đơn, tịch mịch. Tôi nghĩ đời sống tinh thần của tôi chắc là còn thiếu đi tình yêu”.
“Luôn luôn có một người yêu thương…”.
“Tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi? Nếu mọi chuyện dễ dàng như thế thì trên đời này làm gì có oán tình”.
“Nguyện đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu một người, mãi không chia lìa”.
Cô ấy mỉm cười: “Chính là như vậy”.
Con người thật đáng thương, nữ nhân càng đáng thương hơn. Yêu cầu của chúng tôi kì thực rất nhỏ bé, nhưng càng nhỏ bé lại càng khó thực hiện.
Lúc này Thái Nhiên đi tới. Trương Mạn Quân thấy cậu ta, hai mắt bỗng nhiên sáng hẳn lên, gọi cậu ta: “Tu Xa, anh tới thăm em sao?”.
Thái Nhiên xúc động, đi đến, nắm lấy đôi tay của Trương Mạn Quân, nhẹ nhàng nói: “Cố gắng dưỡng bệnh nhé”.
Trương Mạn Quân nhu tình như nước, mỉm cười nói: “Là do nhớ anh đó. Chính em cũng không ngờ mình lại yêu anh nhiều năm như vậy. Mỗi ngày đều nhớ mong, nhìn thấy con trai anh, thấy nó giống anh như vậy, lại càng nhớ hơn. Anh có biết hay không?”.
Thái Nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, quay sang nói với cô ấy: “Đương nhiên là biết”.
“Vậy là anh cũng biết, từ trước tới nay em không bao giờ xem thường anh, chưa bao giờ em nghĩ anh là một kẻ nghèo hèn, không có tài hoa”.
Bàn tay của Thái Nhiên chợt run lên: “Anh … cũng biết”.
Trương Mạn Quân nhẹ nhàng thở ra, tôi lại có một linh cảm xấu, chỉ có một loại người bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ, là trở lại quá khứ.
Trương Mạn Quân nói: “Đáng tiếc lúc đó em chỉ là một sinh viên của học viện điện ảnh, nhìn thấy anh như vậy lại không giúp được gì cho anh. Anh chung thủy với vợ anh như vậy, không chịu gặp em lấy một lần. Em đứng dưới nhà anh, chờ suốt cả đêm, anh nhất định không xuống, chỉ liếc nhìn em qua khung cửa sổ một lần. Đó là lần cuối cùng em thấy anh. Còn nhớ rõ khi ấy anh mặc cái áo sơ mi màu trắng…”.
Thái Nhiên lại liếc nhìn tôi một cái, nói với cô ấy: “Đã là quá khứ rồi, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà”.
Trương Mạn Quân nghe lời, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ đi. Một lát sau, trợ lí của cô ấy bỗng nhiên bước vào, chúng tôi nhẹ nhàng lui đi.
Có người đốt lửa trại đâu đây, đang nướng cái gì đó, cách xa như vậy tôi vẫn nghe được mùi thơm.
“Hôm nay diễn thực sự là rất vất vả”, tôi cảm thán.
“Đúng vậy, hôm nay đánh nhau với tên tiểu tử Đường Bân, chỗ này của em bị thương, vẫn còn đau đau”.
“Tên kia sẽ không làm nên trò trống gì”, tôi ngắt lời.
“Em thì sao?”.
“Cậu cũng đừng vội đắc ý”.
Thái Nhiên bỗng nhiên làm cái động tác phe phẩy quạt của thư sinh, ngâm một bài thơ: “Kiểu khiết viên minh nội ngoại thông, thanh quang tự chiếu thủy tinh cung; đô duyến nhất điểm hà tương ô, bất đắc chung tiêu tại chưởng trung (1)”.
Tôi cười ha hả, chỉ tay vào mũi cậu ta: “Cậu còn dám tự so sánh mình với minh châu à? Câu có biết xấu hổ không đấy?”.
(1) Đại ý là: Viên minh châu trong ngoài sáng tỏ. Trong suốt như thủy tinh, không có chút tì vết. Cuối cùng cũng vẫn vỡ tan trong lòng bàn tay.