“Hạnh phúc thật.” Khi nghe tin đến tai mình, ta chỉ chân thành cảm thán một câu.
Có lẽ đàn ông đều thích kiểu người làm bộ làm tịch như bà ấy, từ phụ thân đến gã thị vệ này, đều xem Cố Nhu Gia là người phụ nữ cần được bảo vệ và họ tình nguyện giúp đỡ.
Đã như vậy, hãy để hai người đàn ông đó gặp nhau đi: “Gửi lá thư này đến cho Hầu gia, không được để lộ là của ta, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Trước đây, mỗi tháng Cố Nhu Gia đều gửi thư về Hầu phủ. Ta đã cho người chặn lại hết, chỉ còn lá thư gần nhất này, cũng đã đến lúc để phụ thân biết được “nỗi nhớ nhung” của di nương dành cho ông rồi.
“Dạ, tiểu nhân hiểu.”
Phụ thân nhận được tin từ trang viên, nói rằng di nương vì nhớ ông mong mà sinh bệnh, mỗi ngày không ăn không uống, không ngừng chép kinh cầu phúc cho Hầu gia và lão phu nhân, nay đã ngã bệnh đến mức không còn sống được bao lâu nữa.
Rốt cuộc ông vẫn còn vương vấn di nương, ngày hôm sau liền tìm cớ đến trang viên.
Nhưng khi đến nơi, trước mắt ông lại là một cảnh tượng nam cày ruộng, nữ dệt vải đậm chất điền viên. Người phụ nữ chưa từng khâu vá cho ông lại đang thêu khăn tay, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn người nam nhân đang cởi trần c.h.ặ.t củi, gương mặt nở nụ cười:
“Dịch đại ca, nghỉ ngơi chút đi.”
“Ta không mệt.”
…
“Cố Nhu Gia!”
Theo lời hạ nhân kể lại, hầu gia suýt chút nữa bị tức đến ngất đi. Ông lấy tay ôm n.g.ự.c, rút kiếm của thị vệ định c.h.é.m thẳng vào Dịch Cẩn Dương, suýt nữa thì đầu hắn đã l.ì.a khỏi cổ nếu không được Cố Nhu Gia kịp thời ngăn lại.
Hầu gia cười lạnh: “Ta nói xem, sao ngươi lại từ chối cưới ta, thì ra là có người trong lòng rồi. Nếu đã vậy, ngươi còn đến dụ dỗ ta làm gì?”
“Ngươi từng nói ta là kẻ bội ước, nhưng kẻ quên lời thề năm xưa rõ ràng là ngươi! Cố Nhu Gia, ngươi là đồ đàn bà lẳng lơ, bội bạc.”
Trầm Hựu Văn bóp c.h.ặ.t cằm bà, gằn giọng hỏi: “Ngươi thích hắn ở điểm nào? Là gương mặt này phải không?”
Thanh kiếm sắc lẻm khắc lên mặt Dịch Cẩn Dương một chữ “Nô,” m.á.u tươi chảy xuống ròng ròng.
“Hay là thân thể hắn?”
Vừa dứt lời, cái chân thứ ba của Dịch Cẩn Dương cũng bị phế bỏ.
“Ta thắc mắc tại sao khi Hoa di nương tố cáo ngươi, ngươi lại không hề phản bác. Hóa ra ngươi chột dạ sao? Ngươi vội vã đến trang viên này là vì tình lang đang đợi ngươi sao? Hai ngươi sống tốt lắm, hay để ta mở tiệc ăn mừng cho các ngươi nhé?”
“Trầm Hựu Văn, chàng đ.i.ê.n rồi sao? Ta và Dịch đại ca chỉ là bằng hữu! Chúng ta hoàn toàn trong sạch.” Cố Nhu Gia nhìn Hầu gia đầy thất vọng, bĩu môi tỏ vẻ ấm ức: “Chàng vu oan cho ta như thế, ta không biết phải giải thích ra sao, thật có trăm cái miệng cũng chẳng thể biện minh.”
“Hầu gia từng thề sẽ không bao giờ nghi ngờ ta, chẳng lẽ chàng đã quên lời thề năm xưa rồi sao?”
Trầm Hựu Văn tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, tóc trên đầu cũng muốn bạc đi, vậy mà người phụ nữ này còn cố cãi bướng: “Lại là ‘trăm cái miệng cũng chẳng thể biện minh!’ Ta tận mắt chứng kiến rồi, ngươi còn gì để biện bạch?”
“Tốt thôi, nếu ngươi cho rằng ta oan uổng ngươi, thì hôm nay hãy tự tay giec hắn. Ta sẽ tin ngươi và đón ngươi trở về Hầu phủ!”
Thị vệ giữ c.h.ặ.t Dịch Cẩn Dương quỳ trên mặt đất, đưa thanh kiếm sắc nhọn cho Cố Nhu Gia.
Bà lập tức vứt bỏ thanh kiếm, chắn giữa hai người đàn ông: “Hựu lang, Dịch đại ca là vô tội. Giờ chàng phân biệt đúng sai không nổi nữa, chẳng còn là thiếu niên cùng ta hái nấm năm xưa nữa rồi.”
Vừa quay qua trách móc Hầu gia, bà lại mỉm cười khích lệ với Dịch Cẩn Dương: “Dịch đại ca, chúng ta không cần biện minh. Hãy tin rằng lẽ phải ở trong lòng người. Sự trong sạch của chúng ta, có trời biết.”
Nào ngờ, Dịch Cẩn Dương không phối hợp với bà, mà thành khẩn quỳ xuống: “Xin Hầu gia bớt giận, tiểu nhân chưa bao giờ có ý gì với di nương. Là di nương luôn tìm cách dụ dỗ tiểu nhân. Bà ấy nói chính ngài là người đã phá hủy lời thề một đời một kiếp, nên bà ấy sẽ trả thù ngài, để ngài cũng biết cảm giác phải chia sẻ người mình yêu với kẻ khác đau đớn ra sao. Bà ấy còn sai người nhà họ Cố đánh gãy chân tiểu nhân, lại dùng tính mạng của mẫu thân tiểu nhân uy hiếp, buộc tiểu nhân phải đến trang viên này phục dịch.”
“Đôi giày bà ấy làm cho tiểu nhân, tiểu nhân đã đốt từ lâu, khăn tay cũng không dám dùng, tiểu nhân đã sớm bán đi để đổi lấy tiền rồi. Tất cả đều là bị ép buộc, xin hầu gia minh xét.”
“Còn nữa, Hầu gia, khi chủ mẫu mang thai, di nương sợ chủ mẫu sinh con trai đích tôn nên lệnh cho tiểu nhân hạ dược khiến chủ mẫu mất con. Cả đứa con của Lưu di nương và Lý di nương cũng là do bà ấy sai tiểu nhân làm hại.”