Giang Lễ đã đánh gãy chân phải bà ta. Nếu đổi thành ta, ta nhất định so với chó từng trải qua huấn luyện còn ngoan hơn, bảo ta đi hướng Đông ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây, bảo ta nằm sấp ta tuyệt đối không dám ngồi.
Thế nhưng Phan Như Tiệp không hỗ danh là lão yêu quái sống mấy trăm năm, dám dũng cảm khiêu chiến với giới hạn chịu đựng của Giang Lễ. Tuy nhiên, người khiêu chiến là bà ta, còn người chịu khổ nhất lại là Lý Văn Đình.
“Xin bà làm ơn di chuyển một chút, đường ở đây khó đi lắm…”
Mặc kệ Lý Văn Đình có trăm cầu ngàn khẩn, Phan Như Tiệp vẫn kiên quyết không nhúc nhích, chỉ liều mạng trừng mắt nhìn Giang Lễ.
Do nằm trên lưng Giang Lễ, ta miễn cưỡng chỉ có thể thấy được một bên mặt cậu ta. Vẻ mặt cậu ta rất bình tĩnh, một chút bộ dạng chột dạ áy náy đều không có.
Phan Như Tiệp thật sự đã nuôi lớn cậu ta sao? Ta hoài nghi từ sâu dưới đáy lòng.
Giang Lễ thản nhiên nói: “Dì Phan, nếu dì không hợp tác thì đừng trách tôi. Dù sao người đàn ông kia chỉ muốn tôi mang dì còn sống đến đó, cho nên nếu tôi có đánh gãy hết tay chân dì, anh ta chắc hẳn cũng không phản đối.”
Phan Như Tiệp hoàn toàn chấn động, xem ra lời cảnh cáo của Giang Lễ đã có tác dụng rồi.
Lúc này, lại nghe Lý Văn Đình ngây ngốc hỏi: “Anh bảo tôi phải làm sao đỡ bà ta đây?”
Giang Lễ giống như cười nhạo, nói: “Không cần đỡ, cùng lắm thì cô quay lại căn nhà gỗ, dùng cánh cửa cột dì ấy vào rồi kéo trên mặt đất là xong.”
“…Tôi kéo hả?”
“Tác dụng của cô chỉ có thế thôi.”
Bị Giang Lễ hung hăng đả kích, Lý Văn Đình hai mắt ngân ngấn nước, một lần nữa nhìn ta cầu cứu, mà ta cũng chỉ biết một lần nữa cười khổ với cô.
“Giang Lễ…”
“Gì?”
Ta nuốt nuốt nước miếng, có chút lo lắng bất an: “Chính là… Phan Như Tiệp kia trước đây từng ngược đãi cậu ư? Ngoại trừ một lần bắt cậu xem hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi ra nhé.”
Giang Lễ trầm mặc một lát rồi đáp: “Không có. Trên cơ bản dì Phan đối xử với tôi không tồi, cho ăn cho mặc đầy đủ, tiền chi tiêu các loại cũng không hề keo kiệt.”
Ta nghĩ đến lúc còn học đại học đã lưu truyền tin đồn rằng nhà Giang Lễ rất có tiền, mới học năm thứ nhất đã được mua nhà mua xe. Nhưng Giang Lễ không phải loại người thích khoe của, càng không có ý định rêu rao mọi thứ, cho nên không ai dám hỏi thẳng cậu ta. Do đó, trong trí nhớ của ta, mọi thứ chỉ tồn tại ở dạng tin đồn.
“À, thế sao…”
Giang Lễ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ta một cái: “Cậu đang nghĩ tại sao tôi có thể nhẫn tâm ra tay nặng với dì Phan như vậy, đúng không?”
Bị vạch trần suy nghĩ, ta chỉ biết cười khan hai tiếng.
“Là dì Phan nhận nuôi tôi từ cô nhi viện. Tuy rằng ngay từ đầu dì ấy đã tính toán bồi dưỡng tôi để làm việc trên đảo, đưa tôi về đảo học hành cũng là để tôi làm quen với mọi chuyện nơi đây, giúp họ dễ dàng lừa gạt những người ngu ngốc nạp mạng… Nhưng nói tôi không có cảm tình với bọn họ là lừa mình dối người, nếu không vì sao tôi lại làm trung gian cho sự kiện tự sát tập thể chứ?”
Ta trợn trừng hai mắt: “Nói cách khác…”
Giang Lễ mặt không thay đổi cắt ngang lời ta: “Nói cách khác, nếu cậu không vì bài báo gây kích thích gì đó mà tham gia vụ tự sát tập thể này, tôi sẽ không đi phá hỏng ‘sinh tế’. Lại nói tiếp, nếu cậu nghe lời tôi tránh xa chỗ tối, không bị cắn, tôi cũng không cần bán đứng dì Phan.”
Nghe Giang Lễ nhắc đến dụng ý xấu xa của ta lúc đầu, ta không khỏi chột dạ sờ sờ mũi, cố gắng giúp bản thân giải vây: “Phá hỏng ‘sinh tế’ là chuyện tốt, loại tế điển trời đất không dung này dĩ nhiên không nên tồn tại… Hơn nữa, tôi đâu có cố ý bị cắn đâu, tôi chỉ muốn tìm la bàn và mọi thứ cần thiết trên biển thôi.”
Giang Lễ trầm giọng: “Trương Hàn, cậu đúng là quá đáng đến cực điểm. Cư nhiên một chút xíu khẩu đức cũng không hề có. Các thôn dân và dì Phan, đối với cậu là người xa lạ, nhưng đối với tôi mà nói, ít nhiều vẫn có tình cảm.”
Ta phẫn nộ đáp trả: “Cậu có tình cảm với bọn họ là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi?”
“…Trương Hàn, cậu không phải đã quên hiện tại cậu đang dựa dẫm vào ai đó chứ?”
Cậu ta chỉ nhàn nhạt nói thế, lại lập tức khiến ta giơ hai tay tuyên bố đầu hàng.
“Thực xin lỗi, tôi sai rồi, xin cậu tha thứ cho tôi.” Ngừng lại một chút, ta cố gắng khiến cho thanh âm của mình thêm thành khẩn: “Tôi có cần nhảy lên sâu khấu nói không?”
“…”
“Giang Lễ?”
“Trương Hàn, cậu cái gì cũng không được, chỉ có nói mát là giỏi nhất.”
“Gì chứ, tôi thật lòng thật dạ hỏi ý kiến cậu mà.” Ta bất mãn nói.
Giang Lễ quay đầu lại, nói với Lý Văn Đình một câu “Đi thôi.” rồi không thèm để ý đến ta nữa, mặc cho ta ở trên lưng cậu ta kháng nghị không ngừng.
Tuy tốc độ của chúng ta không nhanh lắm, nhưng ít ra bây giờ Phan Như Tiệp đã ngoan ngoãn hợp tác, mặc dù sắc mặt bà ta vẫn khó coi như cũ.
Rốt cuộc, vào lúc hoàng hôn chúng ta đã về đến thôn trang, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Ánh trăng mê ly.
Ban đêm, mấy thứ kia đều tập trung ở quảng trường, miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu. Theo ánh trăng rực rỡ chiếu vào, da thịt xanh trắng không một tia huyết sắc càng có vẻ âm trầm quỷ dị.
Tim ta đập liên hồi, càng lúc càng mạnh hơn, hơi nóng bốc lên khắp toàn thân khiến ta đổ mồ hôi, hô hấp trở nên dồn dập.
Bị nhiều hoạt tử nhân vây xung quanh như vậy, cho dù biết rõ bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta, ta vẫn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích nổi một ngón tay, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đột nhiên, bọn chúng xôn xao hẳn lên, rồi ‘Xoạt’ một tiếng, chỉnh tề chia thành hai hàng.
Người đàn ông kia chậm rãi bước tới, mỗi bước đi của anh ta như đạp thẳng vào ngực ta. Ta sợ, ta không thể không sợ, bởi vì anh ta đang thao túng sự sống chết của ta.
“A!” Lý Văn Đình hét lên một tiếng, thì ra Phan Như Tiệp đang được cô đỡ vừa nặng nè ngã xuống đất. Thấy vậy, cô cuống quýt lắc đầu, xua tay giải thích với anh ta: “Tôi không cố ý, bà ta… bà ta… tôi không giữ được…”
“Không sao, tôi hiểu mà.” Hình như tâm tình người đàn ông kia rất tốt, còn mỉm cười hòa nhã với Lý Văn Đình. Trong nháy mắt, Lý Văn Đình đỏ bừng mặt, đầy ngượng ngùng cúi đầu xuống, hoàn toàn là bộ dáng của thiếu nữ mới biết yêu.
Không thể không thừa nhận, khi khuôn mặt hoàn mỹ đó tươi cười thì ngay cả đàn ông như ta cũng nhịn không được tim đập nhanh hơn.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, anh ta vẫn là một người đàn ông cực kỳ cực kỳ có mị lực.
Mang theo nụ cười thừa sức điên đảo chúng sinh, giống như mèo vờn chuột, người đàn ông kia bước từng bước một, chậm rãi hướng về phía Phan Như Tiệp. Còn Phan Như Tiệp ở trên mặt đất lại liều mạng dùng chân trái bò về phía sau.
“Chờ đã.” Giang Lễ cõng ta trên lưng chặn ngang đường đi của anh ta, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đã y theo ước định mang dì Phan đến đây, ông cũng nên giữ lời mà giải trừ ‘nguyền rủa’ đi.”
Trong lòng ta căng thẳng vô cùng, hai tay đang choàng quanh cổ Giang Lễ càng thêm siết chặt, sợ hãi đến phát run. Giang Lễ nhận thấy ta đang hoảng loạn, liền vỗ vỗ cánh tay ta trấn an.
Đối với việc Giang Lễ không sợ chết ngán đường, anh ta cảm thấy rất hứng thú. Chân mày khẽ nhếch, ánh mắt anh ta dừng lại trên người chúng ta đánh giá, “Tụi mày… đã làm tình sao?”
Tuy rằng anh ta dùng câu nghi vấn, thế nhưng ngữ khí lại khẳng định mười phần.
“Đúng vậy, chúng tôi đã làm tình.”
Khóe mắt anh ta lóe lên, ý cười bất tận lưu chuyển, nói: “Nó đã nhiễm ‘nguyền rủa’, mày cư nhiên còn dám làm tình với nó. Chẳng lẽ mày không sợ bị lây nhiễm sao?”
Giang Lễ trầm ổn mà kiên định trả lời: “Nếu không cứu được cậu ấy, vậy cứ cùng cậu ấy đối mặt, tôi nghĩ thế.”
Ta cắn môi, yên lặng nghe Giang Lễ nói. Nếu bảo ta không cảm động là gạt người, có một người yêu mình đến vậy…
Người đàn ông kia cười với Giang Lễ: “Mày yêu nó như vậy… Thế mày cho rằng nó cũng yêu mày sao?”
“Cậu ấy không yêu tôi.” Giang Lễ không chút suy nghĩ, dùng thanh âm lãnh đạm không gợn sóng nói: “Nhưng cậu ấy không yêu tôi cũng không sao. Dù sao thì, một người vừa tồi tệ vừa ích kỷ cùng cực như cậu ấy, ngoại trừ bản thân mình ai cũng không yêu, mà toàn bộ nam nữ trên thế giới này, sẽ chẳng ai ngu ngốc đến mức đi yêu cậu ấy giống tôi. Cậu ấy muốn tiền, tôi kiếm. Cậu ấy muốn quyền, tôi đoạt. Cậu ấy muốn danh, tôi tranh. Tôi sẽ cho cậu ấy biết, ngoại trừ tôi, cậu ấy không thể có sự lựa chọn tốt hơn…”
Ngừng một chút, Giang Lễ hơi gật đầu với anh ta: “Mặt khác, nhờ phúc của ông, cậu ấy vì muốn sống sót nên đã đem chính mình bán cho tôi rồi.”
Người đàn ông kia sửng sốt, bờ vai run run, yết hầu phát ra tiếng cười khoái trá.
“Đúng là ngu ngốc… Bất quá, thế giới này người ngu ngốc không hề ít. Hơn nữa, còn ngốc đến cam tâm tình nguyện, ngốc đến không oán không hối…”
Anh ta đưa tay ra, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng có thể dễ dàng đẩy Giang Lễ sang bên cạnh, cười nói: “Yên tâm đi, chờ khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, ‘nguyền rủa’ trên người tụi mày đều được giải trừ.”
Dứt lời, anh ta bỏ mặc ánh mắt còn đang nghi ngờ của Giang Lễ, đi đến bên cạnh Phan Như Tiệp, ngồi xổm xuống.
“Đại tiểu thư, hơn hai trăm năm qua, thật sự cám ơn sự chiếu cố của cô.”
Khi người đàn ông kia nói những lời này, khuôn mặt luôn mỉm cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sắc bén, làm ta có một cảm giác nặng nề, mồ hôi chảy ra thấm ướt quần áo.
Phan Như Tiệp dùng ánh mắt như đang xem phim kinh dị nhìn chằm chằm anh ta, không ngừng lui về sau, nhưng lại không cách nào tránh né từng ngón tay tuyệt đẹp đang vẽ lên mặt mình.
“Đại tiểu thư, cô biết không? Khi tên quái vật ấy cắn cổ tôi, hút máu tôi, tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ chết…”
Ánh mắt anh ta mờ mịt xuất thần, giống như đang nhớ lại chuyện cũ.
“Và tôi thật sự không chết… Con mồi như tôi đã quay ngược lại cắn tên thợ săn… Ở trong ***g sắt tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời, tôi rất đói bụng, đói đến mức đem máu thịt tên quái vật kia ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt có dính một ít thịt vụn cũng không tha…” Nói xong, anh ta bật ra tiếng cười ngắn ngủi.
“Đại tiểu thư, tôi còn nhớ rõ, sau khi tôi ăn thịt tên quái vật kia rất lâu, các người rốt cuộc đã mở cửa ***g sắt ra, muốn bắt tên quái vật để cử hành ‘sinh tế’, nhưng lại chỉ nhìn thấy một đống xương trắng cùng với tôi đang vô lực bò trên mặt đất… Biểu tình buồn cười của các người khi đó, tôi chưa từng quên dù chỉ một ngày. Nhưng đại tiểu thư không hỗ là đại tiểu thư, rất nhanh đã lấy lại tỉnh táo, phát hiện tôi trở nên giống hệt tên quái vật, mắt vàng khát máu. Tôi đã ăn thịt tên quái vật, cho nên tôi kế thừa nó, biến thành một tên quái vật khác… Đại tiểu thư, cô không có chút do dự nào, lập tức dùng tôi thay thế, thật sự là quyết định nhanh chóng a.”
Ngón tay anh ta di chuyển từ gương mặt đến chân trái đang không ngừng run rẩy của Phan Như Tiệp.
Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy anh ta lộ ra nụ cười tàn khốc đẫm máu.
“AAAAAA………” Toàn thân Phan Như Tiệp run lên bần bật, hai mắt trừng to, yết hầu phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết.
Người đàn ông kia đem bắp đùi trái của Phan Như Tiệp xé dọc xuống, máu tươi phun ra giữa không trung tạo thành một đường cong.
Kia… tuyệt đối rất đau. Ta nín lặng, thậm chí còn không dám thở mạnh một tiếng.
“Đại tiểu thư, rất đau sao? Nhưng cô hiểu không, dù cô đau đến mấy vẫn kém vết thương trong lòng tôi… Dù tôi sống hay chết, thậm chí sống không bằng chết cũng không sao cả. Nhưng người ấy thì khác. Với tôi, người ấy quan trọng hơn cả bản thân mình… Mỗi khi nhớ đến tâm tình bi thảm tột độ của người ấy lúc ôm tôi, nơi này của tôi lại đau.”
Người đàn ông kia lẳng lặng chảy ra dòng chất lỏng trong suốt, hòa cùng vết máu trên mặt tạo thành màu hồng nhạt.
Phảng phất như không nhận ra mình đang rơi lệ, anh ta dùng bàn tay dính đầy máu tươi đặt lên ngực, nhẹ giọng nói tiếp: “Nơi này của tôi, đau đến mức tôi muốn moi ra mà bóp nát… Nhưng tôi không dám, tôi sợ người ấy sẽ tức giận… Người ấy tuy rất ôn nhu, nhưng khi nổi giận rồi sẽ khủng bố lắm…”
Anh ta hơi nheo mắt lại, lộ ra nụ cười ôn nhu như nước, lại như đóa phù dung sớm nở tối tán, đảo mắt đã vô tung vô tích. Giây tiếp theo, anh ta thô bạo túm lấy tóc Phan Như Tiệp, ánh mắt vừa u ám vừa mang theo thù hận dán chặt vào gương mặt xám ngắt của bà ta.
“Đại tiểu thư, người ấy là cha cô. Tuy không phải cha ruột, nhưng tốt xấu gì người ấy cũng yêu thương chăm sóc cô biết bao nhiêu năm, sao cô có thể nhẫn tâm xuống tay giết người ấy? Cô nói cho tôi biết đi, đại tiểu thư, cô làm sao đủ nhẫn tâm?”
Dưới ánh nhìn đầy thù hận của anh ta, biểu tình Phan Như Tiệp vừa kinh vừa sợ. Đột nhiên, sắc mặt anh ta biến đổi, đôi mắt cong lên, mỉm cười.
“Quên đi. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, tôi đã biết từ sớm rồi, chính là tôi không muốn nghĩ đến thôi. Đều là do tôi hại người ấy, đều do tôi… Cô nói có đúng không, đại tiểu thư?”
Ngón tay ôn nhu như người yêu nhẹ nhàng lướt qua lọn tóc trên má Phan Như Tiệp, người đàn ông kia cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cười nói: “Đại tiểu thư, cô ghen tỵ với người ấy. Tôi biết cô thích tôi, tôi biết mặc kệ tôi đi đâu, ánh mắt cô vẫn dõi theo tôi. Cô không lấy chồng chắc hẳn là vì tôi nhỉ? Ha ha, đúng là si tình đến mức khiến tôi rất cảm động.”
Nụ cười anh ta tàn độc là vậy, thế nhưng biểu tình Phan Như Tiệp vốn vừa hoảng sợ vừa đau khổ lại dần dần lộ ra vẻ si mê. Ta kinh ngạc nghĩ, nếu người đàn ông kia muốn mê hoặc kẻ khác, nhất định sẽ thành công tuyệt đối, bởi vì không ai có thể cưỡng nổi nụ cười thâm tình quyến rũ ấy.
Thế nhưng, thứ gì càng đẹp lại càng là vũ khí chí mạng, huống chi anh ta rất biết cách tận dụng nó triệt để.
“Đại tiểu thư, bởi vì cô thích tôi, cho nên người ấy mới nói với tôi rằng, muốn tôi cưới cô… Tôi rất giận, vô cùng vô cùng tức giận. Mặc kệ người ấy cầu xin tôi thế nào, tôi cũng không chịu đáp ứng… Tôi giận đến nổi, dù biết cô đang trốn một bên nhìn lén, tôi vẫn ép buộc người ấy làm tình cùng tôi…”
Ánh mắt anh ta rũ xuống, vẻ mặt mê đắm: “Đại tiểu thư, thanh âm của người ấy rất êm tai nhỉ? Tôi đặc biệt thích thanh âm của người ấy vào những lúc đó, nhất là khi người ấy khóc gọi tên tôi, muốn tôi dùng sức thêm chút nữa… Thế nhưng, cô biết không? Lúc đầu người ấy vốn không thích loại chuyện này, tôi đã mất một khoảng thời gian rất lâu rất lâu mới có thể khiến người ấy chậm rãi yêu thích…”
Khóe niệng anh ta nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, toàn thân tản mát ra hương vị bạo ngược tàn nhẫn.
“Cho nên, đại tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng sẽ thích… Đám hoạt tử nhân này tuy đã chết rồi, nhưng chỉ cần tôi điều khiển thật tốt, chúng nó vẫn có thể làm với cô. Không cần sợ, đại tiểu thư, tôi sẽ để bọn chúng hết sức ôn nhu đối đãi cô.”
“Ô ô…” Phan Như Tiệp kinh hãi gần chết, không để ý gì đau đớn nữa, vặn vẹo giãy dụa thân thể muốn bỏ trốn.
Lời người đàn ông kia nói, không nghi ngờ gì nữa, đối với bất cứ người đàn bà nào cũng đều là cơn ác mộng. Huống chi đối tượng còn là đám hoạt tử nhân đáng sợ, quả thật chính là ác mộng trong ác mộng.
Anh ta tàn nhẫn cười, nhấc cơ thể Phan Như Tiệp lên, xé nát váy bà ta, để nơi bí mật bên dưới chiếc quần lót đối diện thẳng cùng đám hoạt tử nhân. Bọn chúng phát ra tiếng rên rỉ quỷ dị, từ từ bước đến gần bà ta.
Lý Văn Đình mặt mày xanh mét, trốn ở sau lưng chúng ta, còn bịt tai bịt mắt luôn, không dám nghe cũng không dám nhìn màn trình diễn kế tiếp.
Ta xoay mặt qua một bên. Không phải ta không thích xem AV*, nhưng nếu diễn viên chính gương mặt vặn vẹo biến dạng, toàn thân đầy máu, cụt mất một chân, cùng với một đám hoạt tử nhân đầy khủng bố, ta nghĩ dù có là sắc lang đại nhân cũng chẳng có hứng thú nào mà xem.
*AV: adult video (phim cấp 3)
“Chờ đi, mục đích của anh ta không phải trả thù đâu.” Giang Lễ dùng âm lượng nhỏ nhất nói với ta.
Mục đích không phải trả thù? Ta khó hiểu nhìn Giang Lễ, cậu ta lại chỉ chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trầm tĩnh không chút thay đổi. Cậu ta không nói, ta cũng không thể cưỡng ép, nhưng vẫn tò mò vô cùng. Bí đường, ta đành ép bản thân can đảm lên, dồn lực chú ý vào giữa sân.
Lúc này, người đàn ông kia đã tháo mảnh vải trên miệng Phan Như Tiệp xuống, lạnh lùng cười: “Đại tiểu thư, nếu cô không muốn bị chúng nó luân phiên làm đến chết, vậy mau nói cho tôi biết cô đem thi thể người ấy chôn ở đâu? Ngoan ngoãn nói ra, cứng miệng sẽ không có lợi cho cô.”
Sắc mặt Phan Như Tiệp xám như tro tàn, hoảng sợ nhìn đám hoạt tử nhân đang tiến tới gần, bờ môi run run, thất thanh hét to: “Ông ấy… Tôi chôn ông ấy ở đây! Ngay kế bên đây thôi… Tôi nói thật đó, tôi không có lừa anh! Tôi van xin anh, buông tha cho tôi đi, tôi van xin anh, tôi van xin anh…”
Phan Như Tiệp hoảng loạn nhìn anh ta, đôi mắt trừng lớn chảy ra dòng lệ khẩn cầu.
Người đàn ông kia ngẩn ra, thống khổ nở nụ cười: “Ngay ở nơi này… Đại tiểu thư, cô thật ngoan độc, cô muốn người ấy ở dưới hoàng tuyền vẫn phải đau khổ thương tâm vì chuyện của tôi, chết không nhắm mắt sao?”
Phan Như Tiệp nghẹn ngào cầu xin: “Buông tha cho tôi, van xin anh buông tha cho tôi… Nếu như ông ấy còn sống, nhất định cũng không hy vọng anh giết tôi…”
“Đúng vậy, nếu người ấy còn sống… Chính là, người ấy đã chết rồi. Đại tiểu thư, người ấy bị cô giết chết!”
Người đàn ông kia nhẹ nhàng ném Phan Như Tiệp về phía đám hoạt tử nhân. Chỉ trong một giây ngắn ngủi đó, bà ta tựa như con thuyền nhỏ bị biển khơi nuốt chửng, thét lên tiếng thét thê lương chói tai, sau đó liền bị đè ngửa ăn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn cảnh tượng đẫm máu khi đám hoạt tử nhân xé nhỏ tay chân, phá tung vùng bụng, moi nội tạng Phan Như Tiệp ra, ta liền nhịn không được muốn nôn mửa, vội vàng chuyển tầm mắt về phía người đàn ông kia.
So với phim kinh dị, ta vẫn tò mò muốn biết về quá khứ bi thảm của anh ta hơn.
“…Đang ở nơi này sao?”
Anh ta nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nở nụ cười, đôi mắt đầy nhu hòa. Ánh trăng sáng rực chiếu lên người anh ta vì lây nhiễm một tầng nhu hòa cũng trở nên tịch mịch.
Kế tiếp, anh ta ngẩng đầu lên, dùng khóe mắt liếc về phía Phan Như Tiệp lúc này đã tan nát thành từng mảnh nhỏ. Đám hoạt tử nhân hơi ngừng lại một chút, sau đó khẽ lắc lắc đầu, tham lam chia nhau những phần chân tay đứt đoạn còn sót lại, đồng loạt rời khỏi quãng trường.
Một mảnh yên tĩnh.
Chỉ còn gió lạnh thổi ào ào giữa đêm.
Người đàn ông kia còn muốn đứng bao lâu? Ngay khi ta bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, anh ta rốt cuộc cũng cử động. Anh ta quỳ xuống, dùng tay không đào bới lớp đất dưới chân.
Giang Lễ nhíu nhíu mày, sau đó thả ta xuống, bảo Lý Văn Đình chiếu cố ta.
“Sao vậy?” Ta hỏi.
“Tôi đi giúp anh ta, một mình anh ta đào không biết phải mất bao lâu nữa…”
Giang Lễ đi về phía ngôi nhà gần nhất, không lâu sau đã lấy được cái xẻng cuốc đất bằng sắt, bước đến gần anh ta, bắt đầu đào bới.
Nhìn động tác của Giang Lễ, anh ta hơi sửng sốt, như là không nghĩ Giang Lễ sẽ giúp đỡ. Mấy giây sau, anh ta há miệng thở dốc, nói: “Cẩn thận một chút… Đừng tổn thương người ấy, người ấy rất sợ đau.”
Giang Lễ trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu, tiếp tục công việc đào bới buồn tẻ.
Thời gian từng phút trôi qua. Nơi đào bới đã thay đổi mấy lần, trung tâm quãng trường đầy rẫy hố sâu, nhưng người đàn ông kia cùng Giang Lễ chưa hề dừng lại nghỉ ngơi. Anh ta đúng là hoàn hảo, thể lực mạnh như quái vật, còn Giang Lễ đã mệt đến mức thở không nổi, đầu đổ đầy mồ hôi, thế nhưng vẫn liên tục đào bới.
Ta ra hiệu cho Lý Văn Đình dìu ta đến gần chỗ Giang Lễ.
“Giang Lễ, cậu nghỉ ngơi chút đi.” Dù sao người chết kia cũng không phải người của cậu, cần gì liều mạng quá? Những lời này ta không có can đảm nói ra, chỉ dám đặt trong lòng tự nghĩ.
Nhưng Giang Lễ giống như biết tỏng ta đang nghĩ gì, ngẩng đầu vứt cho ta ánh nhìn xem thường.
“Theo tình huống này, anh ta chắc hẳn phải tìm được thi thể ‘người ấy’ mới có tâm tình giải trừ ‘nguyền rủa’… Như vậy, cậu còn muốn khuyên tôi nghỉ ngơi sao?”
“Giang Lễ, cậu tiếp tục cố gắng đi, tôi sẽ cổ vũ tinh thần cho cậu.” Ta phấn chấn giơ nắm đấm lên, cất lời ủng hộ.
“…” Giang Lễ liếc mắt khinh thường thêm cái nữa rồi mới vùi đầu tiếp tục đào bới.
Đang đào sâu chừng hai thước rưỡi, chiếc xẻng dường như chạm phải vật gì đó, phát ra tiếng vang trầm thấp.
“Hình như tìm được rồi.”
Vừa nghe Giang Lễ kêu to, người đàn ông kia lập tức bay đến, đuổi Giang Lễ ra khỏi hố. Anh ta gạt bùn đất ra, một vật thể dài hình khối bằng gỗ dần xuất hiện trước mắt chúng ta sau lớp đất.
Hết sức cẩn thận, anh ta đưa gòm gỗ lên phía trên. Cái hòm gỗ kia thật cũ nát, mục rữa ở không ít nơi, phảng phất như chỉ cần dùng sức một chút, nó sẽ lập tức nát bấy.
“Một cái hòm rách nát như vậy… Bọn họ cư nhiên đối đãi anh như vậy…”
Người đàn ông kia bật cười sâu thẳm như hư không, run rẩy bắt tay vào việc mở chiếc hòm ra.
–ta không khỏi hít sâu một hơi.
Trong chiếc hòm, không phải đống xương trắng hỗn độn mà là một thi thể hoàn hảo như bình thường, không hề có chút nào dấu hiệu thối rữa.
Đó là một người đàn ông dung mạo tao nhã, bộ dáng thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, toàn thân mặc một bộ quần áo nho sinh thời cổ đại màu xanh nhạt, trên đỉnh đầu còn có cây trâm cài cùng màu, vài sợi tóc nhẹ buông. Nếu không nói, ta còn không dám nghĩ đây là thi thể mà chỉ là một người đang say giấc.
So với người đàn ông kia, diện mạo khối thi thể này chỉ có thể dùng hai chữ bình thường mà hình dung. Thế nhưng, một người bình thường như vậy, lại có thể khiến cho người đàn ông kia không cách nào kiềm chế yêu thương. Anh ta vươn tay ra, tựa như muốn ôm thi thể vào lòng, nhưng cánh tay chỉ dừng trong không trung một giây đã bị thu hồi lại, chùi chùi lung tung lên quần áo.
“Không thể làm bẩn anh… Anh ghét nhất là bị ô uế…”
Lau cho đã, đến khi cảm thấy đủ sạch rồi, người đàn ông kia mới nhẹ nhàng ôm lấy thi thể, đầu chậm rãi tựa vào ngực thi thể, nhắm hai mắt lại.
“Tôi rất nhớ anh, rất nhớ anh… Vì nhớ anh, tôi mới có thể tiếp tục kiên trì… Những ngày tháng ấy, thật sự đau khổ lắm… Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến anh mỉm cười với tôi, nghĩ đến nét mặt anh khi không biết làm sao với tôi, tôi liền có thể quên đi mọi đau đớn… Đúng là kỳ lạ thật, anh nói có đúng không? Chỉ cần nghĩ đến anh… Chỉ cần không ngừng nghĩ đến anh…”
Anh ta ôn nhu mỉm cười, vô thức đắm chìm trong quá khứ. Từng lời anh ta nói, không biết là để khối thi thể kia nghe, hay là đang tự thì thào mơ hồ với chính mình.
“Anh có giận không? Anh nhất định sẽ tức giận… Tha thứ cho tôi nhé? Tôi đã cố gắng lâu lắm rồi… Tôi không muốn rời xa anh nữa… Để tôi tùy hứng một lần cuối cùng đi… Tôi cam đoan, sau này tôi sẽ nghe lời anh hết, sẽ không làm anh mất hứng nữa đâu…”
Nhìn cảnh này, ta rốt cuộc đã hiểu ý Phan Như Tiệp khi nói câu “Con thế nào cũng yêu đàn ông?”
Bà ta nhất định yêu người đàn ông kia, thế nhưng, anh ta lại yêu khối thi thể trong ngực.
Giống như mấy bộ phim truyền hình dài tập dở hơi chiếu lúc tám giờ, Phan Như Tiệp yêu quá hóa hận, trước hết giết người cha trên danh nghĩa của bà ta, sau đó đem người đàn ông kia trở thành thức ăn gia súc, quăng cho con quỷ hút máu nguyên thủy ‘ăn’.
Đúng là một người đàn bà đáng sợ.
Nhưng có lẽ, bởi vì bà ta đã quá tuyệt vọng. Đối với tình yêu sâu đậm của người đàn ông kia dành cho khối thi thể, dù chỉ đứng một bên nhìn, bất luận là ai, ta nghĩ đều có thể dễ dàng cảm nhận rõ nét.
Rốt cuộc phải yêu say đắm đến mức nào, mới có thể lộ ra ánh mắt ấy?
Khi anh ta nhìn khối thi thể, ngay cả ta đứng một bên cũng cảm thấy khắc cốt ghi tâm, tình cảm đau đớn như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trong ngực.
Chân trời đằng xa dần hiện lên tia sáng. Màn đêm trôi qua, ngày mới lại đến, nhưng người đàn ông kia vẫn ở nguyên một chỗ, không hề có ý định trốn tránh. Anh ta chỉ quay đầu lại, mỉm cười với chúng ta.
Nụ cười thê mỹ ấy, thật kì quái, ta chỉ có thể dùng hai chữ ‘hạnh phúc’ mà hình dung.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ để hết thảy mọi thứ chấm dứt… ‘Nguyền rủa’ được giải trừ, hoạt tử nhân cũng biến mất… Hết thảy hết thảy đều chấm dứt… Tất cả đau khổ… đều biến mất…”
Anh ta quay đầu lại, ngón tay vuốt ve bờ môi khối thi thể, vẽ theo hình dáng đôi môi. Tiếp theo, anh ta nhắm mắt lại, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn dịu dàng. Thần thái mê đắm sủng nịch của anh ta thật khiến người khác phải đỏ mặt cùng một chút chua xót nhàn nhạt trong lòng.
Ta nghe được tiếng thở dài cực kỳ cực kỳ thấp.
“Đợi thêm chút nữa, tôi có thể lập tức nhìn thấy anh rồi…”
Mặt trời mọc.
Khi ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống thân thể người đàn ông kia, làn da anh ta liền nổi lên đầy mụn nước, ‘phụt’ một tiếng vỡ tung. Máu toàn thân anh ta sôi sục lên, bắt đầu tản ra hơi nóng, khiến anh ta dần dần vặn vẹo biến dạng.
Như vậy chắc hẳn rất đau đớn? Thế nhưng anh ta tựa hồ không hề phát hiện, trong đôi mắt vẫn hàm chứa ý cười ôn nhu, đầu ngón tay quyến luyến không rời khuôn mặt của khối thi thể cạnh bên.
Rồi ‘Ầm’ một tiếng, hừng hực lửa đỏ như phát ra từ chính cơ thể anh ta, lan đến mỗi khớp xương, từng dòng máu tuôn trào xối xả. Trong một khắc, thân thể anh ta hóa thành vô số tro tàn rơi rụng trên mặt đất, ngoài ra không lưu lại bất cứ thứ gì…
Tan thành mây khói.
Lý Văn Đình nhìn đám tro tàn, vành mắt ươn ướt hồng. Mà ta cũng ngây ngốc, đứng yên như trời trồng vì cảnh tượng rung động khi nãy.
Người đàn ông kia vì sao nhất định phải chết? Quá khứ thống khổ như vậy, chẳng phải anh ta vẫn có thể chống đỡ đến tận hôm nay ư? Lẽ nào anh ta sống sót chỉ vì muốn tìm ra thi thể, ôm thi thể tự sát? Như vậy có ý nghĩa gì?
–ta không thể giải thích, thật sự không cách nào giải thích…
Bỗng nhiên, chân phải truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc. Ta vô cùng kinh ngạc, thử nhấc chân lên… Có thể cử động rồi, tuy rằng động đến vết thương, nhưng ta chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc như lúc này rằng, hóa ra có cảm giác đau chính là một điều tốt đẹp như thế.
“Nhìn kìa.” Giang Lễ chỉ vào khối thi thể.
Giống như muốn đuổi theo người đàn ông kia, từ ngón tay bắt đầu lan rộng khắp toàn thân, khối thi thể kia rất nhanh vụn vỡ. Trong khoảnh khắc, khối thi thể cùng anh ta hóa thành tro bụi, hòa vào nhau làm một.
Ánh mắt Giang Lễ lóe lên một tia khó hiểu, nhàn nhạt nói: “Đám thôn dân bất lão bất tử là nhờ máu quái vật, khối thi thể kia không thối rữa cũng là vì tác dụng của máu. Chỉ cần quái vật còn sống, máu của quái vật sẽ tiếp tục phát huy công hiệu. Anh ta ăn thịt quái vật, vì vậy đã kế thừa mọi thứ của nó, duy trì khả năng khiến cho đám thôn dân cùng thi thể không tan biến… Nay anh ta chết rồi, khả năng đó cũng không còn tồn tại được nữa.”
Giang Lễ thở dài một tiếng, “Giống như anh ta nói, hết thảy đều đã chấm dứt…”
Kết thúc rồi, cơn ác mộng ba ngày này.
Không biết vì sao, nhìn đống tro tàn hỗn độn kia, ta cư nhiên có cảm giác thương cảm mơ hồ.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Giang Lễ tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, “Đi đâu? Đi lấy cưa điện về đốn cây a, hay cậu muốn đợi ở đây tới khi thuyền tiếp viện đến?”
Ta vội vàng lắc đầu, “Không không không, tôi muốn rời khỏi hòn đảo này, càng nhanh càng tốt.”
Lý Văn Đình cũng gật đầu như bằm tỏi, đồng ý với ta.
“Vậy đi thôi.” Dừng một chút, Giang Lễ thay đổi chủ đề, “Đúng rồi, Trương Hàn, sau khi trở về cậu phải lập tức chuyển đến chỗ tôi ở.”
“Tại sao tôi phải chuyển đến chỗ cậu ở? Hai người đàn ông…” Ta ở Trung bộ, còn công ty Giang Lễ, ta nhớ rõ là ở Bắc bộ.
Giang Lễ nhướng mi, “Cậu đã bán cho tôi, không phải sao? Nếu cậu không muốn thì tôi chuyển đến chỗ cậu ở cũng được… Bất quá tôi thất nghiệp, cậu phải phụ trách nuôi tôi.”
“Còn nếu tôi thất nghiệp?”
“Tôi phụ trách nuôi cậu.”
“Tôi không muốn trở thành sủng vật.” Ta bất mãn kháng nghị.
“Muốn trở thành sủng vật của tôi hay muốn tôi trở thành sủng vật của cậu, tự chọn một cái đi.” Giang Lễ thản nhiên nói.
Ta không đáp, chỉ nhìn biểu tình không để người khác phản đối của cậu ta, giơ hai tay lên đầu hàng.
“Cậu giàu có, tôi túng quẫn, vẫn là để tôi làm sủng vật đi. Dù sao tôi sẽ không làm cho tòa soạn báo nữa, tôi không thích hợp làm phóng viên. Khó khăn lắm mới có cơ hội viết một bài báo vĩ đại, mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi cùng với nghề báo nhất định xung khắc nhau.”
“Trương đại ca, sau này em có thể tìm anh không? Nếu mai mốt em lại bị lừa nữa, em sẽ tìm anh để khóc lóc, khóc xong rồi liền cố gắng tỉnh táo lại.” Lý Văn Đình ngước mắt nhìn ta đầy mong chờ.
“Không thành vấn đề…” Ta do dự nhìn Giang Lễ tìm sự giúp đỡ.
“Cô muốn thì cứ đến. Nếu như cô còn bị lừa nữa, tôi sẽ dạy cô phương pháp giết người không dao, để cô trả thù đến khi nào không còn ai dám lừa cô mới thôi.”
“Thật sao?” Lý Văn Đình vừa mong chờ vừa sợ bị tổn thương hỏi.
“Chuyện khác tôi không dám bảo đảm, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không lừa cô.”
Lý Văn Đình hưng phấn hét lên một tiếng, giống như con cún nhỏ được ông chủ thưởng cho khúc xương, vui vẻ vẫy đuôi chạy vòng vòng quanh chúng ta.
Đột nhiên, Giang Lễ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn về nơi người đàn ông kia cùng thi thể hóa thành tro bụi. Chính là, khoảng cách giữa chúng ta và nơi đó quá xa, cái gì cũng nhìn không thấy, ta thật không biết cậu ta vì sao làm thế.
Giang Lễ nắm chặt tay ta. Ta không giãy dụa, cũng không rút tay về, chỉ lẳng lặng mặc cho cậu ta nắm… Chính trong lúc đó, ta tựa hồ hiểu được, lý do cậu ta quay đầu lại.
Giang Lễ vẫn gắt gao nắm tay ta. Ta nghĩ, cậu ta sẽ không buông tay đâu.
HIỆN THẾ THIÊN – HOÀN.