Hàn Độc Cổ đem y ôm vào trong ngực lại nói, “Đủ rồi, ta không muốn nói nhiều, ngủ một chút đi. ”
Yến Vũ Không cơ bản không dám nghe đáp án vì thế thật nhanh ôm lấy hai tay Hàn Độc Cổ, đem mặt áp ở trước ngực hắn, giây phút này là năm năm trước y vẫn hằng mong ước ngày đêm , sáng nay mộng đẹp trở thành sự thật, trong lòng Yến Vũ Không vẫn không ngừng quay cuồng, một chút tư vị hạnh phúc cũng không có. Rõ ràng được ngủ trong ngực nam tử vẫn hằng thương nhớ, hai người còn làm chuyện giữa nam với nữ giống như vợ chồng bình thường, nhưng trong lòng Yến Vũ Không lại buồn khổ đến cực điểm.
Nói đến cùng loại buồn khổ này là do y tự làm tự chịu, không oán hận được ai.
Ngày ấy ở trong mật thất lần nữa phát sinh quan hệ sau, Hàn Độc Cổ sai người đưa Yến Vũ Không về nhà, lúc sau khi bắt đầu chuyện hợp tác làm ăn Hàn Độc Cổ cũng không có tự mình giám sát, mà ủy quyền cho một vị nam tử hán trẻ tuổi.
Nam tử ấy tên là Vân Phi Nhật, cũng là người Giang Nam, nhưng thân hình hắn cao lớn không giống người miền nam, mà cùng người phương bắc như Hàn Độc Cổ cơ hồ cao bằng, có điều, so sánh có điểm bất đồng là Hàn Độc Cổ khuôn mặt có phần thô ráp, còn Vân Phi Nhật trông lại thật tinh tế nho nhã, da mặt cũng thật trắng tựa như cái tuấn mỹ bạch diện thư sinh.
Yến Vũ Không không biết Vân Phi Nhật ở Giang Nam là loại nhân vật ra sao, nhưng từ sau khi có hắn trông coi, có thể thật nhanh xây nên phòng ốc, tuy là loại thập phần xa hoa, nhưng chứng tỏ hắn mắt nhìn cũng có điểm độc đáo.
Yến Vũ Không nguyên bản vốn là ít nói , nhưng lại có thể cùng Vân Phi Nhật thường thường thao thao bất tuyệt nói chuyện đến hơn nửa canh giờ.
Đợi cho mặt tiền cửa hàng hoàn thành xong, lúc sai người đưa hàng vào Yến Vũ Không mới giật mình phất giác trình độ thưởng thức của Vân Phi Nhật cũng không thấp hơn y, ngọc thạch hắn mang trên người, Yến Vũ Không thậm chí ngay cả xem cũng chưa từng xem qua.
Hơn nữa hắn tuy rằng miệng luôn cười nhưng lại hàm chứa một vẻ bén nhọn tàn khốc, chính là bị hắn che dấu ở sau khuôn mặt hiền lành, làm cho người ta phát hiện không ra.
“Yến thiếu gia, ngươi vừa lòng với thương phố này sao?” Vân Phi Nhật cười hỏi.
“Hết thảy đều thập toàn thập mỹ, như thế nào có thể không hài lòng?” Yến Vũ Không hướng hắn mà rót trà.
Vân Phi Nhật dường như có thói quen được người khác hầu hạ, tuyệt đối không chủ động châm trà, đều sai phó tỳ đi làm; nếu đang cùng Yến Vũ Không trò chuyện, cũng đều để Yến Vũ Không châm trà rót nước cho hắn, mà bàn tay đeo ngọc của hắn, đang ở trên miệng chén ngọc ôn nhuận khẽ vuốt.
Yến Vũ Không liếc mắt một cái liền có thể thấy được, kia chỉ thượng ngọc giới là tuyệt thế hi phẩm, ngọc bích xanh biếc, ở giữa có một chút đỏ tươi, hình như rồng giương cánh bay, là thanh ngọc, đẹp tới cực điểm.
Ngay cả đồ trong nhà y cũng không sánh bằng loại này mĩ ngọc, chỉ cần nhìn nhẫn ngọc trên tay hắn kia liền đã biết giá trị con người Vân Phi Nhật thật phi phàm, tuyệt không ở dưới Hàn Độc Cổ.
“Yến thiếu gia, cá tính của ngươi ít nói ít cười, người như vậy sinh chẳng phải nhàm chán?”
“Nhân sinh vốn là không có gì tinh thải . ” Thu hồi ánh mắt giám định thưởng thức, Yến Vũ Không lãnh đạm đáp lời, hắn yêu thích giám định và thưởng thức, cũng không có nghĩa là nhất định phải giữ lấy, có khi thấy được thứ gì đó xinh đẹp , cũng đã thấy thực thỏa mãn.
Yến Vũ Không cả đời này trừ bỏ quá mức chấp nhất đối với Hàn Độc Cổ ra, không cái gì có thể chiếm được tâm y, bởi vậy đối với mĩ ngọc loại thượng đẳng thế này, y cũng chỉ nhìn xem mà thôi.
Vân Phi Nhật cười trở mình , thiếu chút nữa ngay cả chén trà trên bàn đều đánh đổ.
“Nếu là bị một bằng hữu của ta nghe ngươi nói như vậy, không đem ngươi đi giáo huấn một ngày một đêm mới không thôi!”
Yến Vũ Không mắt lạnh cùng im lặng đáp lại.
Vân Phi Nhật ngừng tiếng cười, thay thế khuôn mặt đứng đắn nói , “Tuy nói nhân sinh nhàm chán, nhưng cũng có nơi dễ coi. Yến thiếu gia, có muốn đến phủ đệ của ta nhìn qua sao?”
“Ngươi ở Giang Nam phủ đệ sao?”
“Ta ở Giang Nam có phủ đệ sao?” Hắn suy nghĩ một chút, tựa hồ gia sản có nhiều lắm, cơ hồ nhớ không hết. ”Hình như có đi, nhưng ta muốn nói chính là phủ đệ ở kinh thành. ”
Yến Vũ Không cũng là người ở khinh thành, tuy rằng không tính phú hào, nhưng cũng được tính là đại phú đại quý, lúc phụ thân y còn sống thường ở tại trong nhà bàn chuyện làm ăn, bởi vậy thương nhân kinh thành hay lân cận tất cả đều đã gặp qua, ngay cả những thương nhân Giang Nam nổi danh cũng gặp qua vài người, chính là chưa từng nghe qua có người họ Vân, cũng bởi vậy đối với Vân Phi Nhật cũng không thật thân thiết, trực giác mách bảo y người này đang giả bộ.
“Ngươi. . . Không phải người Giang Nam!”
Vân Phi Nhật cả kinh không ngờ bị vạch trần , hắn cũng không có vẻ xấu hổ, lập tức lại nở nụ cười. ” khả năng quan sát thật lợi hại , ngươi là nghe giọng nói sao? Ta đích thực không phải người Giang Nam, ta là người ở kinh thành. ”
“Vì sao ta chưa từng thấy qua ngươi?”
Vân Phi Nhật giống như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, cuối cùng hắn trả lời cực kỳ rõ ràng: “Bởi vì ngươi không gặp được ta. ”
“Đây là có ý gì?”
Vân Phi Nhật quay lại vẻ quái dị: “Muốn hay không đến phủ ta nhìn xem?”
“Không muốn. ” Yến Vũ Không trả lời lại càng thêm lãnh đạm.
Vân Phi Nhật đại khái chưa từng bị người cự tuyệt qua, bởi vậy mở to mắt, lập tức lại nở nụ cười. ”Ha ha ha, ta có thể lý giải Hàn Độc Cổ tâm tình . ”
Hắn xoay người sang hướng Yến Vũ Không, “Kỳ thật Hàn Độc Cổ không phải đi Giang Nam lấy hàng, mà là đi giúp ta tìm một người. ”
“Tìm người nào?”
“Tìm bằng hữu ta vừa rồi nhắc”
“Đã là bằng hữu, làm gì phải sai người tìm?” Đối với lời hắn nói, Yến Vũ Không một câu cũng không tin, trực giác nói cho y biết người này căn bản thuộc loại không thể tin được, hắn kia ngoài mặt thì mỉm cười nhưng bên trong lại lãnh khốc giảo hoạt nguy hiểm vô cùng.
“Có một số việc ta không tiện ra mặt, bởi vậy mới kêu Hàn Độc Cổ đi hóa giải chút chuyện hiểu lầm. ” Vân Phi Nhật nói thực đơn giản, nhưng nghĩ kĩ nội dung chắc không hề đơn giản như vậy.
Lúc này, một vị trung niên nam tử thường theo sau Vân Phi Nhật bên người đi đến, hắn ở bên tai Vân Phi Nhật nói nhỏ vài tiếng, Vân Phi Nhật trên khuôn mặt trắng như bôi phấn cười để lộ ra đôi lúm đồng tiền thực mê người, có vẻ như là cực kì hài lòng.
“Ta muốn quay về nhà , Hàn Độc Cổ hẳn là đang ở nhà say ngủ! Tìm về được người này, đối với hắn mà nói cũng là chuyện thực mệt nhọc. Còn có, nói cho Hàn Độc Cổ, hắn cũng không còn nợ gì ta. ”
Vân Phi Nhật nói đi là đi, bộ dáng thực là khẩn cấp phải hồi phủ.
Yến Vũ Không hơi giật mình, cũng không hiểu được mối quan hệ giữa Hàn Độc Cổ cùng Vân Phi Nhật là cái gì.
Nhưng nghe được Hàn Độc Cổ đã quay trở về, y trầm ngâm một chút, dù sao cũng đã chịu một tháng tương tư mong nhớ, Yến Vũ Không không thể khống chế bản thân liền hướng tới nơi ở ‘thô tục” kia của Hàn Độc Cổ mà đi.
Trong nhà thật im ắng , Yến Vũ Không đẩy cửa ra, bên cửa cũng không thấy đồng phó, cả tòa nhà đều vắng lặng không có một thanh âm, không giống nơi đang có người ở. Vài lần trước y đến còn có tôi tớ, hiện tại ngay cả người trông cửa cũng không có, như thế nào có thể trống lạnh đến mức này?
Yến Vũ không tâm quýnh lên, cất bước tiến vào, quả nhiên bên trong thật sự không ai, tiến vào hậu đường mở cửa ra, lúc này mới thấy Hàn Độc Cổ nằm ở trên giường ngáy khò khò, y vốn lo lắng thoáng chốc lại ổn định lắng xuống.
Yến Vũ Không ngồi ở đầu giường, Hàn Độc Cổ mở to mắt rồi lập tức lại khép lại, trở thân mình, chẳng qua lần này lại đem cả cái đầu gối lên đùi y, ai oán thán giận.
“Ta mệt mỏi quá, mệt chết đi được , thật không biết muốn tìm một người lại phải mệt như vậy, thiếu chút nữa đều tìm không ra, thực không hiểu được Thất gia sao lại có thể bị cái loại ác lang này thu phục . ”
Yến Vũ Không nghe cũng không hiểu hắn đang nói cái gì.
Hàn Độc Cổ ôm lấy eo y, ngửi hương khí trên người y, vô lại nói: “Ta thật muốn một chút, Vũ, ngươi cởi hết quần áo , đến nằm trên người ta. ”
“Ngươi đang nói cái gì hỗn trướng?” Yến Vũ Không sắc mặt thật hồng, làm sao biết được gần một tháng không gặp hắn lại nói loại chuyện này.
Hàn Độc Cổ đem y đặt ở dưới thân, mở ra khuôn mặt tươi cười , nhưng hai má hắn lõm xuống, sắc mặt trắng xanh, bên trái gần nơi huyệt Thái Dương còn thấy một chút sưng, xem ra hắn kêu mệt mỏi cũng không phải là giả .
“Gần một tháng không gặp, ngươi không muốn sao?”
Nghĩ tới, Yến Vũ Không thật sự có nghĩ tới, nghĩ đến nửa đêm làm thân thể khô nóng, chính là y làm sao có thể nói ra?
“Ngươi ngượng ngùng, kia ta giúp ngươi thoát. ” Hàn Độc Cổ bàn tay to bắt đầu mở vạt áo Yến Vũ Không, động tác ngày càng chậm, cuối cùng hắn đặt một tay trên đai lưng y mà ngủ, có thể thấy được hắn thực sự rất mệt mỏi.
Yến Vũ Không lấy tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc Hàn Độc Cổ để hắn an tâm ngủ ở trên chính đùi mình, vẻ mặt hắn tuy tiều tụy nhưng miệng cười trông thật hài lòng, làm cho Yến Vũ Không tâm như lửa đốt, lo lắng thầm nói.
“Độc Cổ, ta thích ngươi. ”
Tuy rằng quan hệ hai người vẫn chưa thực có sự đột phá, Yến Vũ Không cũng không hiểu Hàn Độc Cổ đối với y cảm thấy thế nào, đến tột cùng là muốn trả thù y, hay chỉ là đùa bỡn thể xác và tinh thần y, Yến Vũ Không cũng đã không còn quan tâm.
Chỉ cần Hàn Độc Cổ trở lại bên người y, hơn nữa hai người có thể như vậy thân mật cùng một chỗ, cũng đã làm cho Yến Vũ không thỏa mãn, y sẽ không lại nghĩ nhiều tránh rước thêm phiền não.
Vuốt nhẹ tóc Hàn Độc Cổ, Yến Vũ Không hạ thấp môi đặt trên mặt hắn dịu dàng hôn.
Cả tòa nhà trống rỗng, trừ bỏ vài tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu ra, hoàn toàn không có tiếng động.
Hai người tựa như đang ở một nơi thật xa xôi, dường như khắp thế gian chỉ còn lại có bọn họ hai người.
Yến Vũ Không đa tình chăm chú nhìn Hàn Độc Cổ, hưởng thụ giờ phút độc chiếm hắn làm y hạnh phúc.
“Ta thật sự quá mệt mỏi , lại có thể ở thời điểm như vậy mà ngủ. ” Hàn Độc Cổ đối với chính mình có chút bất mãn, ngủ thẳng đến sáng sớm mới tỉnh lại liền hung hăng mà dậm chân.
Yến Vũ Không bởi vì cho hắn gối đầu, chân đều đã tê rần, cũng không đủ kiên nhẫn đưa hắn về giường, nên cũng tựa vào trụ giường ngủ một mạch đến hừng đông.
“Ngươi đói bụng không?” Hàn Độc Cổ hỏi.
Yến Vũ Không buổi chiều cùng buổi tối chưa ăn, lại tới buổi sáng, đích thật là đói bụng.
Hàn Độc Cổ lôi kéo tay y nói: “Đi, chúng ta ăn cơm đi. ”
“cứ kêu phó tỳ trong nhà đưa lên. . . ” Nói đến một nửa, Yến Vũ Không đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng quái dị hôm qua khi tiến vào nhà, cơ bản không thấy trừ bỏ Hàn Độc cổ ra trong nhà còn có ai. ”Tổng quản, phó tỳ của ngươi đâu?”
“Những người đó không phải là tổng quản, phó tỳ của ta, là của Thất gia . ” Hàn Độc Cổ nói rõ ràng, “Ta lên kinh quay lại bái kiến Thất gia, Thất gia liền thay ta chọn chỗ này nhà cửa, giúp ta mang theo vài cái tôi tớ trong nhà hắn; tuy rằng nói là để chiếu cố ta, kỳ thật là giám sát ta. Hiện tại ta giúp hắn làm xong chuyện , không còn nợ nần gì , hắn đương nhiên tự triệu hồi những người đó. ”
Hắn nói thật bình thường, nhưng Yến Vũ Không nghe được khắp lưng đều ứa mồ hôi lạnh, y biết Thất gia trong miệng hắn nói chính là Vân Phi Nhật, người này nham hiểm, bày đặt cơ sở ngầm trong nhà Hàn Độc Cổ thám thính hắn nhất cử nhất động, mà Hàn Độc Cổ lại có vẻ như không quan tâm.
“Người đáng sợ như vậy ngươi còn. . . ”
Hàn Độc Cổ đưa y tựa ở trên người, “Hư, đừng nói bậy về Thất gia. Vũ, chúng ta đều ở trong hoàn cảnh bình an, khoái khoái lạc lạc mà lớn lên, làm sao có thể hiểu được hắn phải đứng trên bụi gai, sau lưng là vực sâu vạn trượng hoàn cảnh thật đáng sợ? Hắn quả thật không phải là người tốt, nhưng chỉ cần không chống lại hắn, hắn cũng sẽ không đối với ngươi bất lợi. ”
“Ta. . . Ta không hiểu. . . ”
Hàn Độc Cổ lôi kéo tay hắn, “Ngươi không cần phải hiểu, này chuyện dơ bẩn, không thoải mái, Thất gia chính mình sẽ tự xử lý; cũng bởi vì thân ở vũng lầy, hắn tự nhiên cả người cũng nhúng bẩn, là người có mắt nhìn người cảnh giác, đối bất luận kẻ nào hắn đều giống nhau đều lấy góc độ căm thù mà đối đãi. Hắn vốn là như vậy, thật ra cũng không phải là nhằm vào ta. ”
Hàn Độc Cổ xua đuổi khỏi ý nghĩ, lòng dạ trống trải làm hắn một phen thật thoải mái; Yến Vũ Không bị hắn ôm thật chặt, toàn thân mềm yếu, hắn đã không thèm để ý, chính mình lại để ý cái gì.
“Ngươi như thế nào lại quen biết người đáng sợ như vậy, vì cái gì phải thay hắn tìm người?”
Hàn Độc Cổ liếc y một cái, trong mắt hàm nghĩa khiến Yến Vũ Không không thể lý giải, nhưng y hỏi hắn tất đáp, đem chuyện vì sao hắn cung Vân Phi Nhật quen biết nói rành mạch.
“Năm năm trước ta ở ven đường cơ hồ sắp bị đông chết, hắn gặp ta nghe kể xong hoàn cảnh, cảm thấy được thú vị, bởi vậy sai tôi tớ đem ta mang về trong phủ chữa trị; cũng vì thế, ta thiếu hắn một cái nhân tình. ”
Yến Vũ Không thần sắc buồn bã, y lần đầu tiên nghe Hàn Độc Cổ nhắc đến tình hình lúc đó, mặc dù khinh miêu tả đạm – nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ nói một câu cơ hồ bị đông chết, nhưng làm Yến Vũ Không vĩnh viễn cũng quên không được chính mình lúc ấy xuống tay tàn khốc.
“Chúng ta đi ăn cơm đi, ta thật đói bụng. ” Yến Vũ Không nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đi trước.
Hàn Độc Cổ vẫn đi theo phía sau y, ánh mắt sáng ngời hữu thần luôn dõi theo lưng y, giống như muốn đem lưng y đốt ra hai cái động lớn.
Yến Vũ Không cả người phát lạnh, cái trán cũng toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, rốt cục cũng nhắc tới chuyện tình năm năm trước, vừa rồi nhiệt độ cơ thể ôm ấp bị mất đi, y liền cảm thấy được toàn thân lạnh lẽo y thực khát khao hy vọng Hàn Độc Cổ có thể ôm y, nói với y, hắn tuyệt không để ý chuyện năm năm trước.
Nhưng Hàn Độc Cổ chưa bao giờ nói rằng hắn không thèm để ý, trên thực tế, nếu từ bụng ta suy ra bụng người, Yến Vũ Không cũng sẽ không quên người từng làm chuyện dã man như vậy đối với mình. Tuy nói Yến Vũ Không quyết tâm từ một tháng này, không bao giờ … nữa muốn nghĩ ngợi chuyện cũ, Hàn Độc Cổ muốn y bao lâu, y liền làm bạn với hắn bấy lâu; nhưng chuyện năm năm trước tựa như bóng ma giống nhau, ở trong lòng y để lại thật sâu ấn kí.
Mà bữa cơm này Yến Vũ Không cũng không hề ăn uống, còn Hàn Độc Cổ bởi vì đói bụng gần một ngày, lại cũng không nhận ra tâm tình của y, chỉ lo việc ăn uống của mình không thèm để ý đến Yến Vũ Không, làm cho y bữa tiệc này cơm ăn thực thập phần thống khổ.
Bóng đêm yên tĩnh, Hồng Phân Tú cũng chưa đi vào giấc ngủ, nàng trong lòng bỗng cảm thấy bất an, mà bất an này hoàn toàn là bởi vì Yến Vũ Không dựng lên.
Gần đây Yến gia làm ăn thuận lợi , nhưng Yến Vũ Không lại trở nên không giống như trước, hắn tuy rằng vẫn lạnh như băng ít nói, nhưng lại chưa bao giờ giống như hiện tại, thường thường một thân một mình đắm chìm trong suy nghĩ, trên mặt tràn ngập buồn rầu cùng đau khổ.
Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho biểu ca lộ ra đến mức này thần thái sầu muộn; biểu ca đối tiền tài linh tinh , vật ngoài thân cũng không có như vậy thật chấp nhất, không có khả năng vi việc này mà phiền não.
Hồng Phân Tú nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể có một việc —— chắc là biểu ca có ý trung nhân .
Bằng Yến Vũ Không tài năng cùng tiền tài quyền thế, muốn thú một cái nữ tử có cái gì khó khăn? Nếu không có khó khăn, hắn vì sao lại buồn rầu?
Mà nàng cũng theo hắn ưu phiền mà buồn rầu. Nàng ở yến phủ hai năm, Yến Vũ Không đối nàng không lạnh cũng không nóng, mà nàng cũng biết tính cách hắn vốn là như thế, hắn không ngại để nàng sống nhờ ở nhà hắn, chỉ riêng điểm này thôi cũng đã khiến cho nàng cực kì cảm tạ cùng cảm động.
Không thể phủ nhận, khí chất độc đáo của Yến Vũ Không làm nàng ái mộ, nàng ở tại Yến gia, nghe được không ít người đồn đãi Yến Vũ Không cũng ái mộ nàng, làm thâm tâm nàng không khỏi mừng thầm. Nhưng thấy hắn hiện tại lộ ra buồn rầu thần thái, nàng biết biểu ca đã muốn có người trong lòng; đáng sợ chính là, người này là ai nàng lại hoàn toàn không biết.
Nếu không biết, kia ngay cả cơ hội ganh đua đều không có khả năng, còn nói gì tới việc hôn nhân?
Yến Vũ Không ngồi ở trên ghế dài sau hoa viên, nàng ở hành lang bên kia bí mật quan sát hắn, bóng đêm an tĩnh, nàng đang lo lắng có nên mang tâm tình của mình ra thổ lộ cho Yến Vũ Không biết được hay không, chính là việc làm này quá mức thân mật, lại không giống lễ giáo, làm nàng chùn bước không dám tiến.
Đang bận lo lắng, cửa nhỏ sau hoa viên đã bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Yến Vũ Không ngồi ở trên ghế không hề biết ngoài cửa có người tiến vào, nhưng theo góc độ nhìn của Hồng Phân Tú lại trông thật rõ, làm cho nàng thực kinh ngạc vạn phần.
Vừa vào đều không phải là nô bộc của Yến gia , nàng đã từng gặp hắn, là ngày ấy được đại chưởng quỹ giới thiệu qua Hàn Độc Cổ.