Xảy ra chuyện gì rồi đi? Lẽ nào tên công tử kia sau khi đốt cháy nhà bếp liền đã bỏ trốn chạy án rồi à?
Y vừa mới nghĩ tới đây, liền nhìn thấy Giang Bách Xuyên vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi vào, trong tay còn đang bưng một cái thố to nghi ngút khói.
Trương Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vì lòng tiểu nhân của mình mà vô cùng xấu hổ. Giang Bách Xuyên vừa vào nhà liền thấy y đã tỉnh rồi. Phản ứng đầu tiên của hắn là sững sờ. Tiếp theo, cái lớp da mặt của hắn vốn có độ dày, sánh ngang với tường thành lại liền không tự chủ được mà đỏ ửng lên.
– Đây là cháo ngươi nấu à?
Trương Đại Hải nhìn cái thố to được đặt ở trước mặt mình, bên trong lại là màu trắng đục sền sệt của cháo, lan toả ra mùi cá thơm nồng đượm, rốt cục y cũng tràn ra một nụ cười vui mừng yên tâm.
– Là …… ta …… mua …… mua ……
Thực ra, Giang Bách Xuyên rất muốn nói là do hắn tự tay nấu. Chỉ có điều, nếu hắn nói vậy, thì cũng chỉ lừa được y nhất thời mà thôi, cũng không thể nào lừa gạt y được cả một đời a. Huống hồ gì, chút nữa đây, hắn sẽ nói ra một sự thật, mà sẽ khiến cho bản thân hắn lập tức sẽ bị biến thành kẻ gây nên tội ác ngất trời, ở trong mắt của Trương Đại Hải rồi đi.
– Mua? Không phải ngươi nói là ngươi muốn tự mình nấu à?
Trương Đại Hải nghi hoặc nhìn hắn, tiếp theo, tầm mắt của y lại chuyển qua, nhìn một đám hồng hồng đen đen rải rác ở trên hai bàn tay của hắn.
Giang Bách Xuyên không hề dám nhìn đến ánh mắt của người yêu đang săm soi thân người của hắn một chút nào a. Thực là…. Chưa bao giờ mình từng nếm qua tư vị uất ức đến thế này đi a. Một mực, chỉ là bởi vì đối mặt với tâm tính thiện lương của Đại Hải, cho nên, mình mới càng không thể có cái lí do nào mà để phải lừa gạt y cả a.
Hắn trốn tránh ánh mắt thăm dò của Trương Đại Hải, ấp úng nói:
– Cái kia …… Ta …… ta vốn là muốn nấu a. Chỉ là không …… không nấu tốt lắm…… Cho nên…… vì lẽ đó ……
Hắn cố gắng giấu hai cái bàn tay ra phía sau lưng của mình. Vừa nãy, bản thân đã phải trải qua một quá trình nấu nướng chật vật đến cùng vẫn là bị thất bại, cũng đã đủ mất mặt rồi đi. Đến cả hai bàn tay của hắn cũng đã biến thành bộ dạng vô cùng thê thảm, càng không hề muốn bày ra để khiến cho hắn càng mất mặt thêm nữa đi.
– Cho ta nhìn một chút ……
Trương Đại Hải cố chấp kéo hai bàn tay của hắn ra. Hai bàn tay, ban đầu vốn có mười đầu ngón tay thon dài, mạnh mẽ, màu lúa mạch nhàn nhạt, sạch sẽ. hiện tại, cả mười ngón đều đã không nhìn ra màu sắc vốn có nữa rồi, trên làn da tay hiện ra vài đường đen xám sậm màu tro bụi, còn có cả một vài vết thương nho nhỏ rải rác, bên trong còn rỉ ra cả máu tươi, trôi ra cùng với cả tro bụi nữa, tạo nên một loại màu sắc dữ tợn không nói thành lời được.
– Đại …… Đại Hải……
Giang Bách Xuyên nghĩ muốn rút tay về, lại bị Trương Đại Hải nắm lại càng chặt, y nói tiếp:
– Căn bản là, ngươi không nấu cơm đúng không? Mấy cái vết thương này đây, là do bị dao xắt đồ ăn cắt bị thương đi, còn bị củi làm xước da chảy máu, bị lửa đốt đến phỏng rộp lên đi?
Y cẩn thẩn, dịu dàng xoa xoa lên mấy vết thương nhỏ xíu kia, giọng điệu lại bình tĩnh.
– Ân, đều đúng a.
Đã đến phần tự thú rồi đi. Cũng đã nói đến đây rồi, thì mình cần gì còn phải sợ mất mặt hơn nữa a? Đại Hải muốn cười thì liền cười đi. Nhân lúc này, thì cứ để cho y cười đã đi nha, sau đó, lại để cho y khóc sướt mướt bù lại a.
– Ngươi …… có võ công rất cao đúng không? Trước đây, ngươi chỉ từng cầm kiếm hoặc là cầm đao đi. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể thương tổn được ngươi đi?
Vẫn là giọng điệu bình tĩnh đó, chỉ có điều, bàn tay của Trương Đại Hải đang nắm lấy tay của Giang Bách Xuyên đã có chút run rẩy.
– Ân. Coi như là thế đi. Bàn về võ công, thì kẻ có thể bị đánh ta bị thương, thực sự, vốn không nhiều nha.
Lời này vốn không phải là do hắn thổi phồng. Bởi sự thật là, ngoại trừ mấy lão trưởng lão quái vật luôn thích đi tống tiền kẻ khác, cùng với mấy tên huynh đệ Thẩm Thiên Lý ra, thì kẻ có thể ở dưới tay võ công của hắn mà toàn thân trở ra, đúng là không nhiều a, cho nên, càng khỏi phải nói đến kẻ có thể đánh hắn bị thương đi.
Bất quá, vào lúc này, trong tình cảnh thế này, được Trương Đại Hải chấp vấn, hỏi bản thân hắn có bao nhiêu lợi hại. Giang Bách Xuyên lại không cảm thấy mừng rỡ một chút nào cả. Hắn suy ngẫm mãi vẫn không ra ý tứ của y. Suy nghĩ đi vào ngõ cụt, cho nên, hắn tự động lý giải ý tứ khó hiểu này của Trương Đại Hải thành: “Ngươi vốn lợi hại đến thế, lại để cho bản thân bị dao xắt đồ ăn với cây củi, đốm lửa bắt nạt được hay sao a”, đó, đương nhiên là hắn bị y chê cười nha.
– Ngươi …… Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta đến vậy chứ?
Trương Đại Hải đột ngột cúi đầu xuống, mái tóc rũ xuống, cái trán chạm lên trên đôi tay lốm đốm vết thương nhỏ hồng hồng đen đen, chồng lên nhau, đang bị y nắm chặt lại đến gắt gao. Giang Bách Xuyên cảm nhận được ở trên mu bàn tay của hắn, truyền đến một trận ẩm ướt:
Điều đang diễn ra ở trước mắt đây, có phải là, là thật hay không đây? Có thể sao? Đại Hải của mình đang khóc sao, đang… vì đôi bàn bị thương có chút xíu của mình mà khóc lên a.
– Tại sao, lại muốn đối xử tốt với ta đến vậy a?
Trương Đại Hải phát ra giọng nói nghẹn ngào, nói tiếp:
– Khi bị mắc kẹt ở trên vách núi, rõ ràng, ngươi có thể tự cứu lấy bản thân mình đi. Tại sao không chịu thả tay ta ra, lại tình nguyện để ta kéo ngươi cùng chết hả? Tại sao, cư nhiên, ngươi lại vì ta, mà cam tâm đi vào nhà bếp, cái loại nơi chốn dơ bẩn, ngoại trừ chỉ có khói dầu hôi hám ra, cũng sẽ không còn có bất kì cái gì sạch sẽ khác nữa đi? Rõ ràng là một đôi bàn tay này, vốn không ai có thể làm cho nó bị thương nổi. Thế nhưng, tại sao lại phải để chỉ một con dao xắt đồ ăn, mấy cây củi, đám lửa nhỏ lại gây ra một đám vết thương, trái cũng có, phải cũng có, chằng chịt đến vậy? Giang Bách Xuyên, ngươi …… Ô ô ô ……
Sau khi đã hỏi liên tiếp mấy câu tại sao, Trương Đại Hải trực tiếp gác đầu, nằm ở trên tay của Giang Bách Xuyên mà khóc rống lên. Xưa nay, hắn cũng không biết được, nước mắt của đại nam nhân là thứ gì. Nhưng lúc này đây, Giang Bách Xuyên thật sự cảm thấy đau lòng, bởi những giọt nước mắt này là rơi xuống từ y đi.
Giang Bách Xuyên ngây ngẩn ở nơi đó, sau một lúc lâu, hắn mới phục hồi tinh thần lại:
Đại Hải đang khóc. Thật sự là, vì đôi bàn tay bị thương này của mình, hay là, vì đang thay hắn phát tiết ra những nỗi khổ sở, khó chịu mà cả hai đã phải chịu đựng ở trên vách núi đây.
Thế nhưng, có bị thương đến thế này cũng có tính là cái gì đi? Bởi vì, nỗi khổ sở, đau đớn ngoài da thịt này, vốn nhỏ bé không đáng kể gì so với niềm hạnh phúc mà mình đã nắm được ở trong tay là vẫn được ở bên y thế này a.
– Đại Hải……
Hắn chậm rãi cúi người xuống, kéo cái người nào đó đang khóc rống lên, vào trong lồng ngực của mình. Vào ngay lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ được cái loại cảm xúc chân chính, khi mà Lý Đại Hỉ vui vẻ thì Thẩm Thiên Lý cũng sẽ vui vẻ; khi mà Lý Đại Hỉ đau lòng thì Thẩm Thiên Lý cũng sẽ đau lòng.
Hóa ra, trăm ngàn năm qua, vốn đã có bao nhiêu cổ nhân đã tán tụng, vướng vào một chữ ‘tình’ này rồi, thì quả nhiên là sầu bi triền miên a. Khiến cho trái tim lạnh lẽo, cứng rắn như sắt của hắn, cũng bởi vì nước mắt của Đại Hải mà hòa tan ra một mảng nhu tình như nước rồi a.
– Mấy cái vết thương này đều là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Căn bản, ngươi không cần để ở trong lòng. Trước tiên, ngươi ăn cháo đã. Lúc này, cháo cũng nguội bớt rồi đi, đang ấm nóng, vừa ăn rồi đi, mau ăn đi. Bằng không, cháo này sẽ nguội mà phát tanh a. Chờ đến mai, ta sẽ đi mua cho cháo táo đỏ cho ngươi ăn a. Hôm nay thì loại cháo đó vừa bán hết mất rồi.
Giang Bách Xuyên bưng cái thố cháo này lên, liền cảm thấy bất mãn, mấy loại cháo của cái cửa tiệm thực sự là quá ít mà, chỉ có ba, đến năm loại đều toàn là loại cháo cơ bản nhất, hơn nữa, đến tổ yến cũng đều hoàn toàn không có. Thật quá đáng mà. Chờ qua mấy ngày này, chuẩn bị tốt một chút, sau đó, hắn sẽ dẫn Trương Đại Hải lên sơn trại, nhất định phải bồi bổ thân thể của y đến khỏe mạnh thì thôi a.
Trương Đại Hải nghe xong lời nói này của hắn, liền nghe lời, vội vã nâng cái thố này lên, yên lặng một hơi ngoan ngoãn, chậm rãi uống xuống. Y biết thố cháo này không rẻ, muốn ba đồng tiền mới mua được một bát nhỏ a. Ngày thường, mỗi lần y đi ngang qua cửa tiệm bán cháo này, cái mũi của y cũng đã phải dùng sức hít sâu vào mấy lần cái mùi cháo thơm ngon này a. Nhưng cho tới bây giờ, y vẫn không đành mua qua một lần nào.
– Ăn thật ngon a.
Trương Đại Hải thả cái thố cháo xuống, tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía đôi bàn tay của Giang Bách Xuyên:
– Giang Bách Xuyên, có phải là ngươi vừa không nấu được cháo thì liền lập tức chạy ra ngoài đi mua cháo đi? Bởi, ngươi đã trở về lâu đến vậy, mà cháo này vẫn còn nóng, có thể thấy được ngươi chạy đi mua rồi chạy về, nhất định là rất vội đi. Cái cửa tiệm bán cháo kia cách nhà ta cũng không gần đâu.
Y lại bắt đầu cảm động.
Nếu như lúc này mà nói cho Đại Hải biết được, hơn phân nửa cái nhà bếp kia của y đã bị mình đốt cháy trụi, thì liệu y có chịu nổi hay không đây a? Sau khi nghe xong sẽ không đợi đến một khắc liền đuổi mình ra khỏi cửa đi?
Giang Bách Xuyên gian nan, do dự nghĩ. Ở trong lòng trực tiếp tự thống hận, lại tiếp tục mắng nhiếc chính mình:
Thật ngu ngốc mà. Tại sao mình lại tự muốn cậy mạnh a? Ở trước mắt thấy, tình cảm của cả hai đều đang được bồi dưỡng trên đà phát triển tốt đẹp a. Nếu, đến cuối cùng, mình vừa mở miệng ra, tự thú rằng mình vừa đốt nhà bếp của y xong, thì Đại Hải còn sẽ không phải liều mạng cùng mình hay sao nha.
– Đại Hải, ta …… ta muốn tự thú một chuyện với ngươi a.
Giang Bách Xuyên cố sức gom hết dũng khí. Bởi, cho dù hiện tại không nói, thì sau đó cũng sẽ phải bị vạch trần a.
– Chuyện gì nha?
Trương Đại Hải thật thoải mái do đã có mỹ thực vào bụng rồi a, y nắm tay của Giang Bách Xuyên, bày ra một vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, phấn chấn.
– Cái thố cháo kia thật sự rất thơm ha.
Không được a. Đại Hải nắm chặt tay của ta đến vậy, thời khắc này lại ngọt ngào đến thế. Ta làm sao lại có thể tự mình mở miệng nói ra một chuyện sát phong cảnh vậy đây?
Đôi môi của Giang Bách Xuyên run rẩy. Lời lẽ thật sự, muốn nói ra, ngay lúc này lại phải nuốt trở vào, liền uốn lưỡi thay vào một câu nói khác.
– Nha, ta biết a. Cháo đó thật sự rất thơm. Giang Bách Xuyên, đa tạ ngươi a.
Trương Đại Hải có chút mơ hồ khó hiểu. Chỉ là nói chuyện này, thì sắc mặt của Giang Bách Xuyên cũng quá trịnh trọng đi.
– Đại Hải, ta còn có một việc phải nói cho ngươi biết.
Nhìn Trương Đại Hải buông tay hắn ra, xoay người quay đầu lại tìm thứ gì đó, Giang Bách Xuyên hít sâu vào hai cái, để lấy dũng khí mở miệng tiếp.
– Ân, ngươi cứ nói đi a.
Trương Đại Hải từ trên đầu giường, lấy ra một cây kim may đồ:
– Giang Bách Xuyên, ngươi nhìn xem, cái ao ngoài cửa ngươi không cẩn thận đều đã bị vướng rách cả rồi a. Mau cởi ra, để ta vá lại cho ngươi đây.
Y giơ lên cây kim đã được xỏ chỉ vào ở trong tay.
– Nha ……
Giang Bách Xuyên có chút ngây ngốc, sững sờ ở đó, cánh tay lại tự giác cởi chiếc áo ngoài đang mặc ở trên người ra, đưa cho Trương Đại Hải, nhìn cả người y đều dựa vào chăn, đôi tay lại linh động, khéo kéo, may vá đến thành thạo:
– Thật không ngờ được, ngươi còn có một tay nghề này nha.
Lời này là hắn tự đáy lòng than thở ra.
– Từ nhỏ, ta vốn đã không có cha mẹ, một đứa côi nhi lại có thể tự mình trưởng thành đến ngần này tuổi đầu, ở trong nhà lại không có nữ nhân chăm lo. Trời nóng hay lạnh đều chỉ có một mình, cho nên đương nhiên là mọi việc trong nhà đều phải tự mình làm thôi.
Trương Đại Hải cũng không ngẩng đầu lên. Mà, hình dáng nay vá chăm chú lúc này của y, ở trong lòng của Giang Bách Xuyên, quả thực, còn xinh đẹp, khả ái hơn cả tiên nữ nữa đi.
– Giang Bách Xuyên, không phải ngươi vừa mới nói, có chuyện gì đó muốn nói với ta sao?
Trương Đại Hải cũng vừa may xong chỗ rách ở trên áo ngoài của hắn rồi. Chỗ đó được vá lại nguyên vẹn đến hầu như, nhìn không ra là đã từng có vết rách vậy. Y cũng cảm thấy khí lực ở trên người đã khôi phục lại một chút rồi, liền nửa nằm nửa ngồi, bắt chuyện với Giang Bách Xuyên, y nhích đến người đang ngồi bên cạnh mình, giúp hắn phủ cái áo vừa mới vá xong này lên người, vừa ở một bên hững hờ hỏi.
– Nha. Ta muốn nói …… Ta muốn nói là cái thố cháo kia cũng rất nhuyễn mịn đi, bởi vì đó là cháo cá nha.
Giang Bách Xuyên đều sắp muốn rơi nước mắt rồi a. Câu này, quả thật, là lời nói dối sứt sẹo nhất từ trước đến nay, trong cả đời này của hắn a.
Thời khắc hạnh phúc mĩ mãn đến thế này a. Đại Hải ở trước mặt của mình lại bày ra ra dáng vẻ khéo léo, dịu dàng như là một vị thê tử hiền ngoan đến thế. Thì, làm sao mà mình đành nói ra cái việc mình đã lỡ đốt đi nhà bếp của y đây? Quá sát phong cảnh a, mình sẽ phá hỏng toàn bộ cảnh tượng an tường bình yên này mất a. Mà, trái tim của bản thân mình cũng đang lo sợ kinh hoảng tột độ đi. Đến một lời nói dối ra dáng chỉnh tề một chút cũng không nghĩ ra được nữa a.
– Cái này, ta cũng biết a.
Trương Đại Hải ngờ vực nhìn về phía Giang Bách Xuyên, nói:
– Đến cùng là, ngươi muốn nói cái gì đây, liền cứ nói thẳng đi. Ta đang chăm chú lắng nghe đây.
Có thể thấy được, lời nói dối của Giang Bách Xuyên thực sự là quá không ổn đi, đến người hàm hậu như Trương Đại Hải cũng bắt đầu hoài nghi rồi đi.
– Đại Hải, ngươi …… ngươi còn nhớ lời hứa hẹn khi hai ta vẫn còn mắc kẹt ở trên vách núi đi. Ngươi đã đồng ý là sẽ gả cho ta a. Tuy rằng, hiện tại, hai ta vẫn chưa chết. Thế nhưng, ngươi sẽ không nuốt lời đi?
Hắn vừa nói xong, cả khuôn mặt của Trương Đại Hải liền trực tiếp nhiễm lên một màu đỏ rực, lúng túng đến nói không ra lời.
– Đại Hải, ngươi trả lời đi a. Ngươi nhất định phải nói ra đáp án. Thì, ta mới có thể nói chuyện này cho ngươi biết a.
Mặc kệ hết đi, trước tiên, vẫn phải tóm được người rồi lại tự thú tiếp a. Lúc này, Giang Bách Xuyên đã quyết tâm, nếu không được y đồng ý, thì bất qua, hắn cướp y về vậy. Không phải, Lý Đại Hỉ cùng là bị Thẩm Thiên Lý đoạt về à?
– Ta …… Ta …… Ta ……
Cả khuôn mặt của Trương Đại Hải đều đỏ hồng. Cuối cùng, y thấy tình huống, thực sự trốn tránh không thoát, mới cố sức phát ra giọng điệu còn nhỏ hơn so với muỗi kêu, mà hừ hừ nói:
– Nếu bây giờ, ta còn đổi ý, không chấp nhận gả cho ngươi thì được sao? Ngươi …… ngươi đều đã đuổi bà mối của ta đi mất rồi. Sau này, còn có ai dám tới cửa làm mai cho ta nữa a.
Tuy rằng, ở trong lòng của y vốn là đã đồng ý. Nhưng, ngoài miệng thì y lại không thể trực tiếp nói ra như vậy đi. Bởi vì rất mất mặt a. Đến, Trương Đại Hải cũng cảm thấy trái tim lẫn suy nghĩ của bản thân mình hôm nay thật kì quái. Hay là do cả một ngày này, đều đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho một kẻ xưa nay chưa từng biết đau lòng vì người khác như y cũng bị ảnh hưởng đến. Bởi vì Giang Bách Xuyên hi sinh mình bảo vệ y, đối xử rất tốt với y, cho nên, mới dễ dàng lập tức công phá trái tim của y đi.
Trong lúc cả hai bị mắc kẹt ở trên núi, từ sớm, tự mình hứa rằng, khi cả hai đến cõi âm thì mình liền gả cho hắn. Khi đó…..
Nhưng, bản thân mình cũng không phải là vì mấy lời dụ dỗ của hắn, càng không phải là vì mấy đống tiền giấy kia. Mà bởi vì, tựa hồ như……
Tựa hồ như là gả cho tên ở trước mắt này, thật sự rất tốt a.
Trương Đại Hải bị lời nói phát trong ở trong tâm này của mình khiến cho y liền khiếp sợ, vội vã ngẩng đầu, lắp bắp, ấp úng nói lảng sang chuyện khác:
– Được rồi a. Giang Bách Xuyên, bây giờ thì ngươi có thể nói cho ta biết, đến cùng, là đã xảy ra chuyện gì rồi đi?
– Phòng bếp bị cháy rồi a. Phòng bếp của nhà ngươi, bị ta đốt cháy hơn một nửa a.
Giang Bách Xuyên dùng giọng điệu ăn cả ngã về không, dứt khoát nói ra câu này. Nhưng mà ở bên khóe môi của hắn lại câu lên một mạt mỉm cười quỷ dị, giảo hoạt nghĩ: ha hả, mặc kệ hậu quả ra sao, chẳng phải đến cuối cùng thì người cũng đã bị ta lừa gạt đến tay rồi sao.
– Bị đốt…… trụi? Là thứ gì bị đốt a?
Trương Đại Hải trợn mắt há mồm hỏi. Kỳ thực, y không phải là không nghe rõ. Mà, y chỉ là không dám tin nổi vào sự thật này a. Cho nên, y chân thành hi vọng, lời nói vừa rồi mà y nghe được, chỉ là do lỗ tai của y không thính lắm, nên nghe lầm mà thôi đi.
– Ngươi không có nghe lầm. Đại Hải, ta vốn không có nấu được cháo, trái lại, còn đốt phòng bếp của nhà ngươi nữa a.
Giang Bách Xuyên hít sâu một hơi, tàn nhẫn đánh vỡ một tia hi vọng còn sót lại cuối cùng của Trương Đại Hải. Hắn nhìn sắc mặt tuyệt vọng của đối phương. Hắn vốn là kẻ bình sinh không hề biết đến cái cảm giác ăn năn, hối hận là thứ gì, ngay bây giờ, cư nhiên, hắn lại là lần đầu tiên mặc cảm tội lỗi mà cúi đầu a.
– Ngươi …… sẽ giúp ta sửa chữa tốt lại phòng bếp à?
Giọng điệu của Trương Đại Hải nghe như là sắp muốn khóc vậy, y lại nhìn đến đôi bàn tay chằng chịt đầy vết thương của Giang Bách Xuyên. Cho nên, y mới có thể dùng một tia lí trí ít ỏi còn sót lại mà đè xuống kích động muốn chạy đến bóp chết đối phương a, có điều, giọng điệu để hỏi ra câu này, vẫn là tuyệt vọng đến vậy.
– Sẽ. Ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi sửa tốt cái phòng bếp bị cháy trụi đó lại a.
Giang Bách Xuyên mau lẹ ngẩng đầu lên, thốt ra lời hứa bảo đảm. Hắn lại không ngờ rằng, sau khi Trương Đại Hải nghe xong cái loại tin tức động trời này, lại không hề nổi giận mắng hắn. Chẳng lẽ, biểu hiện này là đã nói rõ lên một điều rằng, y cũng đã nhanh chóng tiếp nhận tình cảm của hắn rồi à?
Hắn vừa nghĩ đến khả năng này liền khiến cho tinh thần càng trở nên phấn khích.
– Không phải, ngươi …..
Trương Đại Hải lớn tiếng rống lên:
– Ta là kêu ngươi đi tìm thợ xây, thợ mộc đi, mướn bọn họ đến đây tu sửa lại. Nếu để cho ngươi tu sửa, lẽ nào lại muốn để cho một nửa nhà bếp đang nguyên vẹn còn lại, cũng làm cho sụp luôn à?
Hậu quả vốn không phải là không thể xảy ra nha. Y nhìn cái người phá hoại ở trước mắt này, với cái trình độ ngớ ngẩn của hắn về mấy loại công việc nặng nhọc này, thì không gì là không thể xảy ra đi.
– Ta …… Ngay lập tức, ta sẽ đi tìm người đến tu sửa a. Đại Hải…… Đại Hải, ngươi đừng nóng giận a.
Nhất thời, Giang Bách Xuyên sợ đến nhảy lên một bước liền ra đến tới cửa, lại vội nói:
– Ngươi ……ngàn vạn, ngươi đừng nóng giận a. Bây giờ, ta lập tức đi tìm thợ xây với thợ mộc đến tu sửa ngay đây. Ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào làm cái giá hết. Ta nhất định sẽ trả lại một căn bếp sạch sẽ chỉnh tề cho ngươi nha.
Hắn lo lắng đưa ra lời đảm bảo, vừa dứt tieng, cả người liền như bỏ trốn mà chạy vội ra ngoài.
Trương Đại Hải vô lực ngã ở trên giường. Hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm trần nhà, sau nửa ngày, y mới bắt đầu cười khúc khích, “ha ha” mấy tiếng, đến cuối cùng, tiếng cười càng lúc càng lớn:
Hóa ra, cái tên Giang Bách Xuyên luôn cao cao tại thượng này,kì thật lại có một mặt khả ái đến thế nha.
Y cúi người ôm bụng cười quằn quại, cười đến ra cả nước mắt a.
Dưới sự canh chừng của Trương Đại Hải, Giang Bách Xuyên ngoan ngoãn không dám bước vào công trình tu sửa một bước nào cả. Mà, một nửa cái phòng bếp bị thiêu trụi kia, dưới bàn tay thành thạo của thợ xây cùng với thợ mộc ở trong thôn, lại đang từng bước khôi phục về hình dáng cũ ban đầu. Đương nhiên là, nói khôi phục về hình dáng cũ thì cũng không quá chính xác. Mà phải nên nói là do được xây mới lại nên cả cái phòng bếp kia có thể đẹp đẽ hơn so với hình dáng cũ a.
Trương Đại Hải ngồi ở dưới bóng cây, hài lòng nhìn cái nóc nhà bếp mới tinh, trong lòng vừa chuyển liền nảy ra chủ ý bất lương:
Nếu như, mình cam tâm để cho Giang Bách Xuyên đốt cháy cả căn nhà của mình, tiếp theo lại bắt, hắn phụ trách ra tiền mướn thợ xây lên cái nhà mới. Thì, ông trời có thể giáng sấm sét xuống, đánh chết lòng tham của mình hay không nha.
Cuối cùng, cũng coi như là y thật sự e ngại Thiên Lôi đi, cho nên, Trương Đại Hải cũng chỉ là muốn nghĩ như vậy mà thôi. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời:
Ân. Bây giờ đã là buổi trưa rồi đi. Giang Bách Xuyên đã đi cả một đêm đến tận bây giờ rồi, làm sao vẫn còn chưa trở về a? Hắn không phải đã nói là buổi sáng đã có thể trở về rồi à? Không biết tại sao a. Khi mình vừa nghĩ đến tên kia, thì cư nhiên, ở trong lòng, liền cảm thấy ngọt ngào vậy nha.
Y cố sức lắc lắc đầu, tự ở trong lòng của mình liều mạng mắng:
Trương Đại Hải, ngươi không thể như vậy đâu. Ngươi là một người nam nhân a. Tại sao ngươi có thể bởi vì đối phương ban cho chút ân chút tình nghĩa lại liền dễ dàng đầu hàng rồi hả? Điều này là không được a. Ngươi hãy nhớ lại đám khoai lang đáng thương bị phanh thây lần trước đi a.
Lúc trước, mỗi lần y vừa nhớ tới đám khoai lang bị phanh thành thành vụn nhỏ. Thì, ở trong lòng y đều sẽ nảy sinh ra một tia oán hận với Giang Bách Xuyên. Nhưng mà bây giờ, đại khái là y thật sự không cứu nổi mình nữa đi. Bởi vì khi y nhớ đến đám khoai lang đó, cư nhiên, y cũng không thể nào nhấc lên nổi một tia oán giận đối với Giang Bách Xuyên cả a.
Thợ xây liền sốt sắng đi tới:
– Đại Hải, thân thể gần như hoàn toàn khôi phục đi? Đang chờ Giang công tử tới đưa cơm cho ngươi sao a? Được rồi, bọn ta trở lại nghỉ trưa. Phòng bếp này lại làm thêm một buổi trưa nữa, đại khái liền có thể hoàn công rồi đi. Chạng vạng, bọn ta lại đến kết toán tiền công a.
– Ân. Quá tốt rồi. Các ngươi trở về đi thôi, nghỉ ngơi ngủ trưa rồi hãy trở lại.
Trương Đại Hải cười ngây ngô phất tay chào mọi người, mãi đến tận khi mọi người thợ đều đã đi khuất, đến không thấy bóng dáng nữa. Thì ở ngoài cửa, Giang Bách Xuyên vẫn còn chưa có quay về. Y thực sự phát chán đến vô cùng, vươn tay, mò ở trong cái rổ bên cạnh, mà lấy ra một quả táo cắn ra từng miếng lớn.
Bởi vì muốn cố gắng bồi bổ lại thân thể của Trương Đại Hải, cho nên, hôm nay Giang Bách Xuyên ngày cố ý quay trở về long hổ sơn một chuyến, càn quét một phen mang mấy thứ đồ bổ tổ yến, hùng chưởng, vây cá cùng với một ít sơn trân ở trên núi về đây, liền cao hứng, vui sướng mà xuống núi, đi về thôn của Trương Đại Hải.
Dọc theo đường đi, hắn vừa nghĩ đến thân thể của ái nhân đã gần như hoàn toàn hồi phục. Những ngày qua, y luôn hiện ra vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng, ngoan ngoãn chưa từng có đối với hắn a. Cho nên, trong lòng của Giang Bách Xuyên liền ngọt ngào đến mức không khác nào uống vào cả hũ mật ong cả, hạnh phúc đến mức đều không cách nào miêu tả nổi đi.
Hắn chuẩn bị mang mấy thứ đồ bổ này xuống đây, sau khi nấu cho ái nhân ăn xong, liền dẫn theo y cùng đi lên trên bích thanh sơn, cùng tụ hợp với ba tên bạn tốt kia a. Đến lúc đó, hắn cùng với Đại Hải liền thành thân dưới sự chứng giám của thiên địa và đám bạn tốt của hắn. Từ đó về sau, cả hai sẽ đời đời kiếp kiếp mà song túc song phi. Nghĩ đến đây, quả thực, hắn đã hạnh phúc đến mức muốn cười ra tiếng a.
– Ai nha, muội nói, đại tỷ tỷ, tỷ có nghe thấy lời đồn dạo này không a. Nghe đâu, cái tên Trương Đại Hải ở trong thôn, thật là, giống như đã tìm được một nam nhân làm chỗ dựa nha. Mấy ngày nay, lời đồn này đã truyền xa đến mười dặm tám phương rồi đi. Mọi người đều đồn ầm lên rồi đây. Họ đều nói cái vị công tử họ Giang, có quyền có thế đến cỡ nào a, có tiền đến cỡ nào a, khuôn mặt anh tuấn dáng người xuất sắc ra sao nha…..
Từ trong rừng nhỏ đi ra, hắn vừa nhìn thấy hai nữ nhân trung niên đang đi trên đường nhỏ, đi về phía thôn, chỉ là hai nữ nhân này đi trước hắn, khiến cho Giang Bách Xuyên chú ý đến. Cho nên, hắn cố ý thả chậm bước chân không phát ra tiếng động nào đi ở phía sau. Hắn muốn nghe một chút xem, hai kẻ tam cô lục bà này, đến cùng là đang nói về cái gì.
Một nữ nhân còn lại, chính là bà mối, lúc trước đã làm mai cho Trương Đại Hải, nghe thấy lời lẽ vừa rồi của nữ nhân kia, không khỏi trề môi lên, “hừ” một tiếng nói:
– Cái gì. Ngươi không biết à. Cái tên Giang công tử kia là kẻ giết người không chớp mắt đó a. Mấy ngày trước, Phương Huống từ trong thành Lạc Dương m trở về đã nói, cái tên Giang công tử kia, chính là thủ lĩnh của đám thổ phỉ trên Long Hổ sơn đó a. Cho nên, nếu như, Đại Hải không đồng ý lấy hắn, thì hắn liền giận dữ mà có thể mù quáng sát hại hết toàn bộ thôn dân chúng ta thì làm sao đây. Đại Hải cũng không còn cách nào khác cho nên đành phải chấp nhận a. Bằng không, rõ ràng là một nam nhân, ai lại không muốn cưới lão bà sinh con, nhưng lại cam chịu đi gả cho một nam nhân khác, làm những chuyện mà chỉ có nữ nhân mới làm kia, thì có ai lại muốn a?
Nữ nhân vừa nãy, lại kinh hãi thốt lên:
– Cái gì? Tỷ nói là đám thổ phỉ ở trên Long Hổ sơn kia ư? Ôi, a di đà Phật. Đó là một đám ma vương luôn coi trời bằng vung a. Ôi trời ạ. Đại Hải a, liền nhẫn nhịn mà chịu oan ức một chút một chút đi thôi. Nào còn cách gì khác đâu a. Lẽ nào lại bắt toàn bộ thôn dân chúng ta đều chôn cùng y à?
Nàng lo lắng, hai tay không nhịn được chắp lại bái lạy thần Phật. Cả hai nữ nhân này đều hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt đã trắng bệch ra của Giang Bách Xuyên đang đi ở phía sau.
– Cái kia, đám hôn sự lần trước ngươi từng tới cửa, nói với y liền cứ như thế là bị hủy rồi sao?
Nữ nhân kia vừa bái lạy xong thần Phật, lại không nhịn được lòng hiếu kỳ liền mở miệng hỏi, mà điều này, cũng là vấn đề mà Giang Bách Xuyên đang quan tâm nhất.
– Cái kia, y không định bàn tiếp sao?
Bà mối làm ra động tác buông xuôi tay, nói:
– Ai dám, đi dây vào đám thổ phỉ kia a. Đại Hải nhà ta thật đúng là đáng thương mà. Ai, vốn là đã có một mối hôn sự tốt đẹp rồi đi. Cha vợ cũng đã tới cửa gặp mặt, tuy là y đi vắng, nhưng cô nương nhà người ta cũng không trách y a. Nhà bên đó, vốn cũng đã hoàn toàn đồng ý hôn sự này rồi. Bây giờ, lại bị cái tên Giang công tử kia nhảy ra giữa đường phá hoại a. Đại Hải cũng chỉ đành trơ mắt tiếc nuối, ngậm ngùi chỉ có thể ôm ước mong có lão bà đến hết suốt đời này mà thôi a. Bây giờ, đến lão bà cũng không cưới được, mà còn tự quăng mình vào hố lửa luôn rồi đi.
Nữ nhân còn lại cười nói:
– Đại tỷ tỷ a, uy tín trong cả nửa đời làm mai của tỷ, vốn chưa từng có sợi tơ hồng nào lại không buộc được nha. Nhưng, đến cùng, vào lúc này, cũng phải lật thuyền ……
Còn chưa kịp nói xong, cái ả bà mối liền hét to:
– Nói gì vậy hả? Làm sao lại có thể nói, ta lật thuyền hả. Đây là người tính không bằng trời tính đi. Đây là chuyện không có cách nào khác để giải quyết được cả. Hôm trước, ta đi ngang qua trước cửa nhà của y. Đại Hải, còn thừa dịp cái tên Giang công tử kia đi vắng, mà vừa khóc vừa kể khổ với ta rằng, lòng của y luôn dâng trào mong muốn thành thân với cô nương lão Hà gia, chỉ là bây giờ bản thân y không thể làm chủ được nữa. Hừ hừ. Ngươi nói xem, nếu không có cái tên Giang công tử, thì Đại Hải còn không phải đã mau chóng thành đôi với khuê nữ Hà gia rồi sao. Bao lì xì đỏ cho bà mai ta, cũng đã thu vào tay chắc rồi đi.
Cái ả bà mối vì muốn nhấn mạnh việc không phải bản thân ả làm mai thất bại, mà ả cư nhiên dám bịa chuyện này nói ra. Điều này cũng khó trách ả, bởi mọi lời lẽ được thốt ra từ trong miệng của loại nữ nhân chuyên làm mai mối này, vốn là không có mấy câu là nói thật. Nếu bàn về bản lĩnh đổi trắng thay đen nói dối lừa người khác, trong thiên hạ còn không có mấy người có thể có miệng lưỡi giảo hoạt hơn các ả này a.
Bất quá, Giang Bách Xuyên nào có biết những thứ này đều là do ả bà mối nhanh miệng bịa chuyện nói lung tung. Hắn ngơ ngác đứng chôn chân ở nơi đó, đến cả đám tổ yến, vây cá này nọ đang cầm trong tay, đều bị rơi xuống đất, cũng không biết. Một cơn gió cuối mùa thu, thổi đến, cuốn mấy chiếc lá vàng rụng xơ xác bên đường lên, bay tới, rơi lên trên người hắn. Nhưng, dường như, hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Là, bởi vì quá hạnh phúc sao?
Là, do mấy ngày nay, bản thân mình đã chìm trong bể hạnh phúc, ngọt ngào, cho nên, mình đã quá đắc ý, quá tự kiêu đi?
Vì vậy, ông trời đã ngay lúc mà ta đang hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất đã giáng xuống một đạo sấm sét giữa trời quang để khiến ta đau đớn mà thức tỉnh đi.
Vui quá hóa buồn, hóa ra chính là tư vị này đi, dường như toàn bộ tâm can đều bị moi móc ra, khó chịu đến mức cả hít thở thôi, cũng đều nặng nhọc giống như là đang làm một việc rất tốn công phí sức.
– Không, sẽ không phải như vậy đâu. Đại Hải sẽ không chỉ vì đã biết thân phận của ta rồi, mới khom lưng cúi đầu trước ta đâu. Y …… y cũng là chân tâm yêu ta a…… Không sai. Là y yêu ta a, không liên quan gì đến việc y sợ hãi, cảm kích, hay lo sợ thân phận ta cả a. Đều không hề có liên quan đến a. Y …… chính là, y thật lòng yêu thích ta a, sâu sắc như là ta yêu y vậy đó. Y cũng yêu ta, rất sâu đậm, rất sâu đậm…..
Giang Bách Xuyên tự mình hoảng hốt lẩm bẩm. Bàn tay lại run rẩy chậm chạp nhặt lên mọi đồ vật đang rơi xuống, rải rác khắp mặt đất, hắn vừa nhặt đồ lên cất vào tay nải, vừa tự liều mạng lặp đi lặp lại mấy lời này.
Nhưng mà đến cuối cùng, hắn tuyệt vọng phát hiện ra, những lời tự nói này, chỉ là do hắn bịa ra lí do để tự thuyết phục bản thân mình mà thôi. Kỳ thực, tất cả moi lời lẽ này, đều chỉ là ý nghĩ mong muốn đơn phương của hắn mà thôi. Chứ thật sự ra,từ khi gặp mặt đến nay, mọi ý muốn, suy nghĩ chân chính, lẫn khát vọng ở trong lòng của y, hắn chưa từng hiểu rõ.
Giang Bách Xuyên lê lết từng bước từng bước chân trở về. Dần dần, ánh mặt trời chói chang giữa trưa, rọi xuống, khiến cho làn da ở trên người của hắn bắt đầu rát lên, nóng đến mức mồ hôi của hắn tuôn ra đến ướt đẫm cả nửa mảng vạt áo. Nhưng, hắn vẫn không có cảm thấy nóng nực chút nào cả, lại không phải chỉ là không cảm thấy nóng, mà vì hiện tại, hắn hầu như đến mọi giác quan cơ bản nhất cũng đã đều mất đi cảm nhận rồi.
Hắn muốn chạy vội quay vào trong thôn, ôm lấy Trương Đại Hải, cố sức mà hỏi y một câu thôi. Hắn chỉ muốn hỏi một câu rằng, đến cùng thì, vì sao y lại đồng ý hứa gả cho hắn. Hắn muốn hỏi một câu rằng, trong lòng của y, vốn có tự nguyện muốn làm ái nhân của hắn hay không mà thôi.
Nếu đúng như lời ả bà mối kia nói, thì hắn sẽ tự mình buông tay. Hắn sẽ không ép buộc Đại Hải nữa. Cho dù, hắn vốn đã bá đạo quen rồi, nhưng hắn cũng sẽ không thể nào đi ép buộc người khác phải một lòng yêu lấy hắn. Hơn nữa, Giang Bách Xuyên – hắn cũng sẽ tuyệt đối sẽ không đi cưỡng cầu một phần tình cảm mà căn bản là không thuộc về chính hắn đi.
Nhưng, càng lúc càng tiến lại gần đến ngôi nhà tranh quen thuộc, thì hắn lại lùi bước. Hắn tự nói với mình rằng, mấy lời của ả bà mối vừa nãy, khẳng định chỉ là giả mà thôi. Đại Hải, nhất định là chân tâm yêu thích mình.
Nhưng có thể, đến mấy lời này tự nói đến chính hắn cũng không tin được nữa mà.
Hắn vẫn còn chưa quên, vào mấy ngày trước đây, không phải Đại Hải vẫn còn luôn tâm tâm niệm niệm, mơ ước đến chuyện cưới vợ sinh con nữa hay sao, thậm chí bởi vì cha vợ đến nhà xem mắt, vui mừng đến mức tùy ý để cho hắn dẫn y đi suốt cả đêm đó sao.
Có câu gọi là gần hương tình khiếp(*). Mà lúc này đây, ở trong lòng của Giang Bách Xuyên chính là mang theo loại tâm tình này đi, chỉ là con đường nào dù xa xôi đến mấy cũng sẽ đi đến cuối đường. Bất luận, là hắn đã dùng tốc độ chậm chạp đến mức nào, cuối cùng, hắn vẫn đã đứng ở trước cửa sân của nhà Trương Đại Hải.
Trương Đại Hải đã bắt đầu gặm đến quả táo thứ hai. Táo mới vừa hái xuống, nên vừa giòn lại ngọt, khiến y ăn đến yêu thích không buông tay. Sau khi, y đè răng lên trên phần thịt của trái táo, liền “hự” một tiếng, lại cắn xuống một tảng thịt táo lớn. Y cũng vừa nhìn thấy Giang Bách Xuyên đang bày ra sắc mặt trắng bệch đứng ở trước cửa sân.
– Đại Hải, ta hỏi ngươi. Ngay từ đầu, ngươi vốn không hề muốn gả cho ta. Ngươi chỉ là khiếp sợ quyền thế của ta. Chỉ lo, ta sẽ ra tay tàn nhẫn gây bất lợi cho thân dân ở đây của ngươi. Cho nên, ngươi mới không thể nào từ chối ta được đi. Kỳ thực, trong lòng của ngươi, trước sau gì, cũng vẫn là muốn kết hôn cái cô nương Hà gia kia, đúng không?
Giang Bách Xuyên liên tục hỏi ra một đống các nghi vấn ở trong lòng, giống như là pháo bắn liên thanh vậy. Hắn chờ mong Đại Hải có thể bày ra thái độ hung dữ nhảy bật đến, chỉ vào mũi của hắn, mở miệng chửi hắn là “đầu óc của ngươi bị hư rồi hả”, chờ mong y hỏi hắn là “từ đâu mà ngươi lại nghe được cái lời đồn bậy bạ này hả”. Chỉ có điều, rất nhanh, hắn liền thất vọng rồi.
Sau khi Trương Đại Hải nghe xong mấy câu nói này, cư nhiên lại liều mạng ho khan lên, cả gương mặt cũng dần dần biến thành hồng thấu như tôm luộc. Sau một lát, y tựa hồ như cũng cảm thấy cứ lấy tay che kín miệng lại mà ho khan vốn không hề tốt lắm. Vừa buông tay, ở trong miệng của y phát ra hai, ba tiếng “Ừ a a”, nhưng mà, muốn nói cái gì đó, cũng không thể nói ra được, chỉ có cả gương mặt kiềm nén lại càng đỏ.
Cả thân thể của Giang Bách Xuyên dường như đang giữa tiết trời lạnh tháng chín, lại bị rơi sâu vào trong hầm băng lạnh lẽo. Hắn không cần nhìn, cũng biết sắc mặt lúc này của mình, nhất định là đã trắng bệch rồi đi. Thân thể của hắn lung lay, loạng choạng. Hắn miễn cưỡng ổn định thân thể mình, đã thấy Trương Đại Hải tựa hồ như muốn chạy đến đây.
– Đại Hải, ta đã hiểu rồi.
Hắn cười thảm một tiếng. Lại cảm thấy trái tim của hắn nhất thời bị đau đớn đến mức, giống như là sắp phải nổ tung ra vậy. Nhưng, hắn lại gian nan đè nén xuống, tự ép chính hắn tự mở miệng ra nói lời từ bỏ.
– Ngươi yên tâm đi…… Ta …… Ta sẽ không ép buộc ngươi. Ta …… cũng không nỡ ép buộc ngươi …… Ngươi làm sao sẽ …… Ta làm sao lại có thể bắt các hương thân phụ lão ở đây để uy hiếp, bắt ngươi gả cho ta đây? Ngươi ……căn bản, ngươi không hiểu được, ta yêu ngươi đến mức nào đi…… Ta …… Ta đã yêu ngươi đến rất sâu đậm, ngươi có biết không?
Hắn không nhịn được, lui về phía sau. Tuy rằng ở trên mặt là đang cười, nhưng mà nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
– Mấy thứ đồ bổ này…… là do ta lấy về cho ngươi bồi bổ thân thể …… Cũng coi như là lễ vật cuối mà…… Ta đưa cho ngươi đi.
Hắn để đống đồ bổ xuống trước sân, từng bước một lui về phía sau:
– Từ đây về sau, ta sẽ không đến đây dây dưa ngươi nữa. Ngươi …… cứ an tâm mà sống cuộc đời mà ngươi luôn mong muốn tha thiết đi. Ngươi cứ cưới vợ sinh con đi thôi…… Ta chúc ngươi …… Phu thê bách niên giai lão, cử án tề mi ……
Hắn thật muốn gào lên là không được để y sống một cuộc đời như vậy. Hắn chỉ lo sợ, nếu bản thân còn chần chờ hơn một khắc, hắn sẽ tiến lên điểm huyệt đạo của Đại Hải, mà mạnh mẽ ôm y mang đi.
Nhưng đến cuối cùng, hắn lại chỉ liếc mắt nhìn ái nhân của mình đang bày ra vẻ sửng sốt. Ở trong lòng của Giang Bách Xuyên bay lên một luồng tư vị khôn kể:
Đây có thể đã là kết quả tốt nhất mà cả hai đã đạt đi. Tuy rằng, mình không thể nắm giữ lấy nam nhân này. Nhưng tên của mình sẽ có thể được khắc ghi trong suốt cả đời này của y, muốn xóa cũng xóa không nổi đi.
– Ta sẽ mãi mãi rời đi…… Ta sẽ luôn nhớ đến ngươi. Không hẹn ngày gặp lại.
Nói xong câu đó, Giang Bách Xuyên cũng không quay đầu lại mà đã chạy như bay. Hắn đã sử dụng toàn bộ nội lực, đây là lần dùng khinh công nhanh nhất từ lúc hắn sinh ra tới nay, cho tới khi bóng lưng của hắn từ thấp thoáng đến biến mất ngay lập tức ở trong tầm mắt của Trương Đại Hải.
Trương Đại Hải không dám tin nổi, mà sửng sốt nhìn theo phương hướng mà thân ảnh vừa biến mất kia. Y vẫn còn đang không ngừng ho sù sụ, ho đến mức cong eo cúi người, ho đến nước mắt đều chảy ra. Đến cuối cùng, y rốt cục mới phát ra một tiếng rống to đầy tuyệt vọng lẫn phẫn nộ:
– Giang Bách Xuyên ……
– CHÚ THÍCH:
(*) Gần hương tình khiếp: Đại khái là càng quay về, gần đến nơi mà bản thân vốn đã từng quen thuộc thì ở trong lòng lại càng thấp thỏm, hồi hộp, lo âu.