• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thật đúng như lời Nhan Khuynh nói, khi Chúc Dương và những người khác tới, bố của Chúc Dương đã tỉnh lại rồi, nhưng chỉ có y tá được thuê tới đang đứng bên cạnh cho ông ấy uống nước, còn mẹ của Chúc Dương vốn dĩ luôn trông chừng bên cạnh thì lại không có mặt trong phòng bệnh.“Mẹ tôi đâu?” Chúc Dương hỏi y tá nam bên cạnh, lại phát hiện biểu cảm của người này hơi kỳ lạ.

Hỏi ra mới biết, thì ra mẹ cậu được viện trưởng mời tới nói chuyện.“Anh phải cẩn thận một chút, viện trưởng kia…” Dù sao người ta vẫn cần phải kiếm sống ở bệnh viện, y tá nam cũng không dám nói quá nhiều, chỉ có thể nhịn xuống.Nhưng trong lòng Chúc Dương và Nhan Khuynh đểu hiểu rất rõ.

Đến khi hai người tới phòng của viện trưởng, quả nhiên phát hiện y tá trưởng lần trước ăn nói thô lỗ cũng ở đó.

Chỉ là lần này không có kiêu căng ngạo mạn như lúc đó nữa mà vẫn luôn cúi đầu lau nước mắt, dáng vẻ cực kỳ oan ức.Còn viện trưởng thì lại đang rất nhiệt tình đứng cạnh mẹ cậu nói nói cái gì đó, nhưng thấy biểu cảm trên mặt mẹ cậu lại không được tốt cho lắm.“Tôi sẽ không đồng ý đâu!” Thái độ của mẹ Chúc Dương cực kỳ kiên quyết.“Bà nên bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại đi đã.” Viện trưởng nở một nụ cười thật tươi, không hề sợ hãi.Nhan Khuynh và Chúc Dương đứng nghe một lúc, nội dung đại khái là nói về chuyện phòng bệnh được bố trí một cách kỳ lạ.“Hai người cũng là người nhà bệnh nhân sao? Vào đây cùng nhau nghe đi.” Viện trưởng khuyên mẹ Chúc Dương không được, lại vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chúc Dương và Nhan Khuynh đang đứng ngoài cửa, ông ta liền nhanh chóng mời hai người vào văn phòng.“Cậu là con trai của bệnh nhân đúng không? Tôi là viện trưởng ở đây.


Vừa rồi tôi đã trao đổi với mẹ cậu rồi.

Bệnh viện chúng tôi đồng ý bồi thường, hai vạn tệ có đủ hay không?”“Hai vạn tệ ư?”“Đúng vậy, cũng không nhiều lắm.

Dù sao chúng tôi chỉ phạm phải một số sai lầm nhỏ ở kính và giường bệnh thôi.

Tuy rằng đây là lỗi của bệnh viện chúng tôi, nhưng việc sa thải y tá trưởng, để cô ta đích thân tới xin lỗi mọi người và cả khoản tiền bồi thường này cũng đã là sự nhượng bộ lớn nhất của bệnh viện chúng tôi rồi.

Huống hồ, sáng nay mọi người làm náo loạn cả bệnh viện của chúng tôi, chúng tôi cũng không hề truy cứu.”“Nhưng rõ ràng ông biết đó không phải sai lầm mà là đồ để hại người!” Chúc Dương một bước cũng không chịu nhường ông ta.“Thế thì đã sao?” Thấy người nhà họ Chúc rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, viện trưởng cuối cùng cũng tháo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia xuống: “Những thứ phong thủy này đem đến tòa án người ta cũng không công nhận.

Cầm tiền chạy lấy thân không phải là tốt hơn sao?”Hai câu này đã khiến mẹ Chúc Dương tức đến tím người.

Bây giờ nhà bọn họ đúng là đang rất túng thiếu, nhưng hai vạn tệ trong mắt bọn họ cũng không phải là một con số lớn gì.Một mạng người mà ngay cả tiền cũng mua được sao, đây là đang sỉ nhục ai chứ?Thế nhưng Nhan Khuynh lại cười.Khó trách y tá trưởng lại có thể ngầm cho phép người khác làm loại chuyện này trong bệnh viện, thì ra là do tên viện trưởng này thích nói bậy.“Cô cười cái gì?” Viện trưởng từng nghe chuyện của Nhan Khuynh, thấy cô nhìn chằm chằm vào mình cũng có chút e ngại.Nhưng Nhan Khuynh lại ra hiệu cho Chúc Dương thuyết phục mẹ cậu trước rồi trực tiếp nói chuyện với viện trưởng: “Khoản tiền hai vạn tệ chúng tôi sẽ không nhận, gia đình em trai tôi hôm nay cũng không truy cứu các người nữa.”“Chị Nhan?” Chúc Dương thật sự bất ngờ, ngay cả mẹ của Chúc Dương cũng phải kinh ngạc nhìn cô.“Nghe tôi nói, bố của cậu không bị bệnh, ngày mai là có thể xuất viện được rồi.” Nhan Khuynh gật đầu khẳng định.Trong lòng Chúc Dương rất bồn chồn.


Không phải là cậu không tin Nhan Khuynh mà là tất cả các báo cáo xét nghiệm trước đó cũng cho thấy rằng bố cậu đã bị ung thư, trước mắt, đây chính là bệnh viện tốt nhất thành phố A.

Nếu thật sự rời đi thì…Nhưng Nhan Khuynh thật sự có bản lĩnh, có lẽ lời cô nói mới là sự thật! Nghĩ tới nguyên nhân bố cậu sinh bệnh, Chúc Dương cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Nhan Khuynh.

Nghĩ như vậy, cậu thuyết phục mẹ cậu đừng nên nóng nảy, sau đó đưa bà rời khỏi văn phòng của viện trưởng.Tuy nhiên, viện trưởng trong văn phòng lại cho rằng ông ta thắng rồi.Những người này có thể làm gì nếu như không bằng lòng hòa giải chứ? Bệnh hay không bệnh không phải đều là tự tìm cho mình nước xuống sao, gia đình Chúc Dương sớm muộn gì cũng phải quay lại đây thôi.Nghĩ như vậy, viện trưởng càng cảm thấy đám người này nhất định là đầu óc có vấn đề.

Một nữ lưu manh giả thần giả quỷ thế mà lại còn coi thường khoa học.Thấy bóng lưng Chúc Dương rời đi, ông ta cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Cô gái này tuổi cũng không lớn lắm vậy mà nói dối lại rất lưu loát đấy chứ.

Đó là ung thư, ăn bùa thì không khá lên được đâu.


Huống chi nhà bọn họ không phải là dính phải bùa nên mới tìm tới cô hay sao?”Nhan Khuynh không hề tức giận, ngược lại còn đột nhiên tới gần viện trưởng, vỗ bả vai ông ta một chút, nói mấy câu vụn vặt: “Viện trưởng, có phải ông cảm thấy chân rất hay mỏi không?”Rõ ràng chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng lại làm người ta có một cảm giác lạnh sống lưng khó tả.“Cô nói bậy cái gì đó?” Viện trưởng theo bản năng mà né tránh Nhan Khuynh.Nhưng ngay lúc này đây, Nhan Khuynh không tiếp tục nữa mà trực tiếp rời đi.Trong phòng bệnh của bố Chúc Dương, lúc Nhan Khuynh quay trở lại, y tá nam đã đi rồi, trong phòng bây giờ cũng chỉ có gia đình của Chúc Dương.Nhan Khuynh thấy thế, nhân cơ hội giải thích với nhà Chúc Dương: “Bố của cậu không bị ung thư, là do tà ma nhập thể, tôi có cách để giải quyết.

Còn về phần tên viện trưởng kia, tôi đã nói rồi, đừng lo lắng về chuyện đó, bởi vì nhiều nhất trong vòng một ngày nữa báo ứng của ông ta tới rồi.”“Chị còn biết xem mặt sao?” Chúc Dương tò mò.“Không.” Nhan Khuynh lắc đầu: “Là trên đùi phải của ông ta bị một cô gái chỉ có nửa thân trên quấn lấy.

Lệ quỷ quấn thân, cậu nghĩ xem ông ta còn có thể thấy ánh mặt trời được bao lâu nữa?”“...” Cả nhà Chúc Dương á khẩu không nói lên lời, một câu này của Nhan Khuynh làm cho không khí của cả phòng bệnh đều trở nên lạnh băng.Cho đến một lúc lâu sau, Chúc Dương mới lấy lại được tinh thần hỏi thêm một câu: “Vậy tại sao chị trước khi đi chị lại vỗ ông ta một cái?”“Giúp lệ quỷ kia một tay thôi.” Nhan Khuynh tỏ ra rất chính trực: “Trên người ông ta có ba ngọn lửa, lệ quỷ không thể nào lại gần được.

Vậy nên tôi mới dập thay cho cô ta một ngọn, tránh cho báo ứng tới quá muộn.Tác giả có lời muốn nói:Nhan Khuynh: Tôi cảm giác bản thân mình cực kì lợi hại, he he he.Chúc Dương:……Mẹ Chúc Dương:……Bố Chúc Dương:……Viện trưởng: Ahuhuhuhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK