• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đây là làm gì nha, Vinh Thịnh, Tình Tình mau đứng lên đi”.

Lão gia tử Vân Bá Nhân mang giày, đứng dậy đỡ hai đứa nhỏ, lập tức cả kinh khi nhìn thấy miếng vải bố đã thấm máu trên đầu Vân Tình Tình.

“Nha đầu Tình Tình bị làm sao? Hài tử ngoan mau đứng lên mau đứng lên.

Có chuyện gì từ từ nói cùng đại gia gia, đại gia gia không thể mặc kệ các ngươi”.Vân Bá Nhân đối với một nhà của nhi tử này tình cảm cũng thực phức tạp.

Một mặt hắn cảm thấy đứa nhỏ này cùng là cốt nhục của bọn họ, là con trai ruột của hắn.

Một mặt khác, hắn vẫn là đại phòng Vân gia, luôn muốn cố kỵ với mọi người, nếu nhi tử đã ra ngoài làm con thừa tự, liền không nên cùng đại phòng bọn họ có nhiều liên hệ.


Bởi vậy, đối đãi với cháu của mình cũng nhiều phần khách khí, nhưng phần khách khí này có chút xa cách.Nhưng lúc này cũng không ai để ý đến điều đó.Vân Vinh Thịnh cũng ý thức được, người trước mắt này mới là gia gia ruột thịt của hắn, có lẽ nhà mình phải nhờ đến ông tới cứu.

Tiểu hài tử trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt, liền Bang Bang dập đầu.“Gia gia, cầu xin người cứu cha ta, nếu ngài mà mặc kệ, nhà ta liền tan cửa nát nhà”.

Vân Vinh Thịnh khóc lóc kể lể: “ Tiểu thúc cùng tiểu cô muốn trộm bán đi Tình Tình để lấy tiền cho cha chữa bệnh, Tình Tình bị đánh vỡ đầu , bằng không đã bị bán đi, Nãi nãi…”.

Tiểu hài tử không nhịn được nhìn qua giường đất liền thấy Cao thị không cầm được nước mắt, liền dừng lại một chút.Cao thị vội nói: “Vinh Thịnh ngươi mau nói, nãi nãi ngươi còn muốn làm gì?” Cao thị ngược lại không quan tâm đến xưng hô, liền tiếp đón bọn họ, “Mau đứng lên mau đứng lên, đứa nhỏ Tình Tình này cũng thật là quật cường, đây là đụng đến chỗ nào rồi hả? Lão thái thái lại lau mặt một phen, liền nói: “ Ta đi lấy một chút nhọ nồi bôi lên cho con, cũng không thể để chảy máu như vậy”.

Nông gia bình thường, nhà ai cũng không có sẵn dược vật, cũng không có cái điều kiện đó, Cao thị liền theo thói quen đi tìm nhọ nồi.Vân Tình Tình vội xua tay, “Nãi nãi, ta không có việc gì” Nàng cũng không đứng dậy, chỉ cầu xin nói: “Trong nhà muốn đem chúng ta đều bán đi lấy tiền trị chân cho cha, nương ta không đồng ý, liền phải tự bán thân”.

Nàng rốt cuộc là người trưởng thành, dù sao tình cảm so ra cũng kém hơn Vinh Thịnh, lúc này nói rõ ràng: “Trong nhà, cha đã bị ngã bệnh, giờ còn bán đi nương, mấy hài tử chúng ta biết phải làm sao bây giờ? Ô ô, gia gia, nãi nãi, nhà chúng ta liền phải tan, con cầu xin hai người giúp đỡ”.Vân Bá Nhân là chủ sự, chuyện này chỉ cần hắn chịu đứng ra, thì sẽ luôn có biện pháp.Vân Thành Sơn ôm cánh tay lắc lư vào nhà, nhăn mũi.

“Đây là làm trò gì a? Bất quá tuổi còn nhỏ sao lại quỳ trên đất?” Tròng mắt hắn chuyển động, liền nói: “Sao ta lại nghe hài tử các ngươi gọi gia gia, nãi nãi, theo lý thuyết, kia là nhị ca ta, các ngươi gọi như vậy cũng không sai.

Thế nhưng ca ca đã ra ngoài nhận làm con thừa tự nhà nhị phòng, các ngươi đừng kêu loạn”.

Ngày thường không gọi gia gia, nãi nãi, lúc này ca ca lên núi bị ngã gãy chân thì bọn họ lại để hài tử các ngươi tới đây nhận thân nhân, khẳng định là nhị phòng sợ hắn không thể lên núi săn bắn.Ha, sao lúc trước hắn không nghĩ tới sẽ về lại đại phòng, lúc này chân gãy rồi lại nghĩ trở về?Đại phòng bọn họ cũng không phải là sống quá tốt, cũng không có dư tiền để cho người ngoài.Đây là tâm tư của Vân Thành Sơn, sợ Vân Đại Sơn bị gãy chân lại bám vào nhà họ nuôi sống.Đối với tiểu thúc đại phòng này, Vân Tình Tình không có ấn tượng lắm, chỉ nhớ rõ tiểu thẩm không còn nữa, trong nhà còn có hai cô nương, tiểu thúc cũng là người cả ngày chơi bời lêu lổng.Vân Bá Nhân ngày thường sợ nhất là người ngoài nói hắn bất công, hắn sợ nhị phòng nói xấu, liền cố ý xa cách đứa con trai này.

Hiện giờ tiểu nhi tử nói như vậy, hắn vội nói: “Ta là gia gia của hài tử, bọn chúng kêu ta là gia gia nãi nãi cũng không có gì sai, Thành Sơn ngươi đừng đứng đây lải nhải.

Trong vườn cỏ đều đã cao, ngươi nhanh đi nhổ cỏ đi”.


Đối với tiểu nhi tử này, Vân Bá Nhân cũng rất bất đắc dĩ.Cao thị liền lau nước mắt: “Hài tử ngoan, đừng nghe thúc thúc ngươi nói, có chuyện gì mau đứng lên rồi nói.

Làm sao đều bán các ngươi đi?”.

“Đây chính là tôn tử của ta, nói thế nào cũng không thể bán đi”.

“Lão đầu tử, Đại Sơn chỉ mới ba mươi hai tuổi a, chúng ta là nhìn hắn lớn lên, hiện giờ lại thế này….” Rốt cuộc đều là thân sinh, lão thái thái khóc sưng cả mắt.Vân Vinh Thịnh biết cha mình là nhi tử thừa tự do đại phòng cấp cho nhị phòng, hai bên mấy năm nay cũng không qua lại, nhưng hắn thực sự là không có biện pháp.

“Gia gia….

không phải, Đại gia gia” Tiểu hài tử vội vàng đổi giọng, khuôn mặt đỏ lên.Vân Thành Sơn liền “A” một tiếng, mặt mũi trào phúng.

Mặt Vân Vinh Thịnh càng đỏ hơn, Vân Tình Tình lại thở dài.Qủa nhiên vẫn là tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, bên kia, trong nhà đã gấp thành như vậy, làm sao còn để ý đến chuyện này được.“Lời này của tiểu thúc, chúng ta không dám nhận” Vân Tình Tình mở miệng, Cao thị bên kia không ngừng gật đầu.


Nhi tử là do nàng thân sinh, đến lúc này càng không thể bỏ.Đại gia gia Vân Bá Nhân có chút bất đắc dĩ liếc tức phụ mình một cái, vốn dĩ hắn cũng đang phiền lòng, lúc này nghe nàng khóc tâm liền loạn.

“Được rồi, ngươi đừng khóc, nghe bọn nhỏ nói một chút đi”.

Hắn muốn nghe Vân Tình Tình nói, nhưng nghĩ đến nhi tử Đại Sơn kia, là đứa có tiền đồ nhất, mười tuổi đã đưa ra ngoài làm con thừa tự, hiện giờ lại….

Lão gia tử liền thở dài.Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng a!Vân Tình Tình đến cùng là lớn tuổi chút, năm đó ở Côn Luân làm linh thực sư, cũng không phải không có tranh đấu.

Nàng vốn đã nhìn rõ hơn so với Vân Vinh Thịnh.Đại phòng so với nhị phòng càng đau lòng hơn, lại sợ người khác nói xấu.“Liền không tính đề cập đến đại gia gia và nãi nãi là cha mẹ thân sinh.

Nhà chúng ta bây giờ nháo ra chuyện này, biết nhị phòng không muốn ra bạc để cứu con mình mà còn bán cả tức phụ nhi tử, không biết còn tưởng rằng gia phong Vân gia chính là như vậy, xảy ra chuyện không có thân thích giúp đỡ không nói, còn muốn bán đi tức phụ, nếu mà truyền ra ngoài, đừng nói làm hỏng thanh danh Vân gia, chính là thanh danh Vân thôn cũng hỏng theo, về sau ai còn dám đem cô nương gả đến Vân gia, ai còn nguyện ý kết thân cùng Vân gia?”Thanh danh này một khi đã hỏng rồi, liền không thể sống yên ổn.Một câu làm người bừng tỉnh, Cao thị bắt lấy cánh tay Vân Bá Nhân, “Lão nhân”, nàng cái gì cũng chưa nói nhưng ý đều viết ở trên mặt.Vân Bá Nhân thở dài, đột nhiên đứng dậy, “Vinh Thịnh, Tình Tình mau dẫn đường, ta thật muốn nhìn, ai dám bán hài tử Vân gia cùng tức phụ?”Kỳ thật, lão gia tử ra mặt, chỉ cần một cái tên hợp lý thôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK