“Ha ha ha.
”“Đại ca mới không phải là sao chổi.
”Nếu đại ca là sao chổi thì làm sao có thể dẫn bọn họ mở bếp nhỏ nấu thịt ăn được?Chu Tiểu Bảo bị chọc vào vô số chỗ đau, ông ta hận không thể nhảy lên đánh đứa con gái vớ vẩn này một trận.
“Mày mày mày, mày nói nhảm!”Du Hà chắn trước mặt Thịnh Kiêu, ánh mắt lạnh lùng: “Nói chuyện lịch sự, nhà họ Chu đã chia nhà ra rồi, không đến lượt chú quản.
”Thịnh Kiêu ở sau cười gật đầu: “Chú không thể quản chúng tôi.
”“Nhà họ Chu đã chia ra rồi, không quản được mày à.
” Mẹ Thịnh ở đó muốn qua kéo cô: “Nhưng tao là u mày đấy.
”Thịnh Kiêu quay lại, cười khẩy một tiếng, nói: “Nếu con theo u về, có phải u sẽ nôn ra tiền cưới của Chu Đại Quý không.
”Mẹ Thịnh kinh hãi, mặt tái nhợt: “Nôn cái gì nôn? Cho tao rồi thì đó là của nhà tao.
”Thủ đoạn trêu chọc người khác của Thịnh Kiêu đúng là quá đỉnh, mấy dạng người “cực phẩm” này thứ họ nghĩ tới chỉ là lợi ích của bản thân.
Du Hà thuận thế mở miệng: “Thím này, nhà cháu đưa cho thím sinh lễ năm mươi tệ, thêm tủ trang điểm còn có một cái giường, nhưng thím chưa đưa của hồi môn cho cháu đâu.
”“Nếu cô ấy trở về thì số tiền đó phải đưa lại cho chúng cháu.
”Bọn họ dường như cũng nhớ ra rằng Thịnh Nghênh Đệ đã bị bán vào nhà họ Chu từ lâu.
Chu Tiểu Bảo quay đầu lại: “Đúng đấy, đó là tiền của anh tôi, mau trả lại hết đây.
”Thịnh Kiêu nhìn Du Hà một cái, hợp tác cũng khá vui vẻ.
Cô hơi nhướng mày , rồi quay đầu nhìn về phía đại đội trưởng, hướng về ông ta gọi: “Đại đội trưởng, chú nhìn xem, bọn họ không cho chúng cháu một con đường sống.
”“Khi thầy cháu còn sống họ đã thèm thuồng tài sản nhỏ nhoi của nhà cháu, khi thầy mất rồi bọn họ càng đỏ mắt.
Bọn họ chỉ mong chúng cháu chết sớm, rồi như bầy chó hoang lao vào ăn hết những gì cha chồng cháu để lại.
”“Chúng cháu thật sự không thể sống nổi qua ngày hôm nay rồi.
”Thịnh Kiêu nhổ ra một ngụm máu mà cô luôn giữ trong miệng, cả người trông vừa thê thảm vừa đau khổ.
Lúc mới tỉnh dậy cắn đứt lưỡi, bây giờ đầu lưỡi vẫn còn đau, trong miệng còn chứa máu và nước miếng, hiện tại lại thành một hiệu ứng tốt.
Đại đội trưởng cùng mọi người đều coi thường hành động của Chu Tiểu Bảo và mẹ Thịnh, lại nhìn Thịnh Nghênh Đệ và Du Hà, một người ốm đau một người bị thương, bọn họ càng thấy rất đồng cảm.
Bây giờ Thịnh Nghênh Đệ nôn ra máu, gương mặt tái nhợt, máu trên khóe miệng nhỏ giọt, nhìn thế nào cũng thấy thê lương.
Thím Triệu vỗ bờ vai cô: “Không sao đâu em gái, chỉ cần các người còn sống, thì càng ngày càng sống tốt hơn.
”“Chúng ta đều đã qua được những ngày ăn không đủ no ruộng không có lương thực, sẽ không thiếu của các người miếng ăn.
”Hầu hết người trong thôn đều thật thà, nước thế nào nuôi người thế đó, thôn của bọn họ là chung một họ, tất cả mọi người chung sống còn khá hòa thuận.
Vả lại thôn cũng không phải là quá nghèo, nếu nghèo đến cơm cũng không được ăn, thì dù muốn hòa thuận cũng không hòa thuận được.
.
Danh Sách Chương: