Tháng 8 trôi qua rất nhanh.
Cả tháng Godric tự giam mình ở trong phòng giằng co với ma dược, Salazar đem nghiên cứu thấu triệt, lý giải đầy đủ thực lực của phù thủy hiện nay yếu đến mức nào (cách nhìn của Salazar), cùng với hiện trạng Slytherin không được hoan nghênh.
Về phần Harry, tháng này cậu cũng đàng hoàng đợi ở nhà dì, đúng rồi, Harry còn dùng con cú mèo tên Hedwig mới mua gửi thư cho Salazar, kể rõ dì dượng cậu tức giận cỡ nào, thế nên Harry không dám rời khỏi cửa.
Ngày mùng 1 tháng 9 cuối cùng đã tới, Harry rất hưng phấn nên đã dậy từ sớm, kiểm tra tất cả hành lý một lượt, xác minh mình không quên thứ gì, hôm nay, cậu rốt cục có thể thoát khỏi nhà người dì này, hơn nữa, cậu thậm chí không cần mở miệng nhờ dượng đưa mình tới Luân Đôn, bởi vì cậu có thể đi nhờ xe ông Jean, đây quả thực là mỹ mãn.
"Harry, đã lâu không gặp." Godric nhiệt tình ôm Harry, suốt 30 ngày không gặp a.
"Gorril, cậu bị cảm?" Harry phát hiện cánh tay ôm lấy mình có chút lạnh.
"Không a." Godric nhìn Salazar sắc mặt không tốt bên cạnh, lúng túng cười, buông Harry ra, thuận tay ném hành lý của Harry vào thùng xe.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là Godric mải mê chế ma dược không nghe thấy Salazar gọi anh lên đường, kết quả bị Salazar tặng cho lời chú làm lạnh cấp tốc.
Dọc đường đi, Godric hưng phấn nói với Harry đủ loại niềm vui khi chế tạo ma dược, Salazar dựa đầu vào cửa kính xe nghỉ ngơi.
Bà Jean thì ân cần hỏi thăm cuộc sống gần đây của Harry, mà ông Jean nha, không nói một lời chuyên tâm lái xe.
Đại khái 10 giờ 45, đoàn người thuận lợi tới nhà ga King Cross, Harry móc ra vé xe lửa: "Chúng ta ngồi xe lửa khởi hành lúc 11 giờ ở sân ga 93/4."
"Hả?" Ông Jean cho rằng mình nghe lầm.
"Con nghĩ hẳn là đó." Salazar chỉ chỉ khoảng giửa sân ga số 9 và sân ga số 10: chỗ vừa nãy có mấy đứa trẻ đẩy hành lý – 3 người hơi lớn một chút, 2 người cùng bọn họ không khác biệt lắm, 5 đứa bé tóc đỏ, khuôn mặt tàn nhang.
Cả nhà nghe được tầm mắt liền rời đến sân ga, đột nhiên bọn họ nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ cao nhất đẩy hành lý vào bức tường giữa hai sân ga, sau đó biến mất?! Bà Jean dụi dụi mắt, chăm chú nhìn, kế tiếp 3 đứa nhỏ kia cũng liên tiếp đi qua.
Harry cũng há to miệng, lầm bầm nói: "Bọn họ làm sao qua được vậy."
"Cái này đơn giản, xông đại qua không phải được sao." Biểu diễn đầy đủ bản tính lỗ mãng, Godric bắt đầu đẩy hành lý, nhanh chóng phóng tới sân ga.
"Gorril..." Không đợi tiếng kinh hô của Bà Jean thốt ra, bà đã thấy con trai bảo bối đột ngột biến mất: "Trời ạ..."
"Xem ra Gorril đã qua." Salazar trấn an mẹ: "Con với Harry cũng phải đi rồi, mẹ với cha về trước đi." Cái lối đi này Muggle không qua được, Salazar ưu nhã đẩy hành lý đi tới, Harry bám sát anh, ngay sau đó, hai người xuyên qua bức tường, thuận lợi tiến vào sân ga 93/4.
Một chiếc tàu đỏ thẫm chạy bằng hơi nước ngừng ở cạnh sân ga chật kín người, hơi nước dày đặc lượn lờ, các loại mèo đủ màu sắc chạy tới chạy lui dưới chân.
Bên trong là đám người ồn ào với đống hành lý cồng kềnh huyên náo, cú mèo cũng kêu to đến chói tai, ngươi hò ta hét.
Mấy khoang đầu xe lửa đã chật ních học sinh, bọn họ có người với ra ngoài cửa sổ nói chuyện với người thân, có người ngồi tại chỗ đùa giỡn.
Salazar, Godric và Harry đẩy hành lý đi về phía trước, trực tiếp tới đuôi xe, tìm một khoang trống rồi ngồi xuống.
Harry ngồi vào chỗ của mình xong còn thò đầu ra ngoài cửa sổ không ngừng nhìn quanh, đây là một thế giới mới hoàn toàn bất đồng.
"A, nơi này đã có người." Cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai khuôn mặt giống nhau như đúc xông vào, chính là mấy người mà Harry nhìn thấy lúc trước ở trạm xe – là cặp sinh đôi.
"Đây là cái gì?" Anh em sinh đôi liếc mắt một cái liền thấy được vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry, "Ai nha, ông trời của ta," Hai anh em sinh đôi nói: "Chẳng nhẽ cậu là....?"
"Cậu là..." Một người trong hai anh em mở miệng.
"Cậu có phải hay không?" Hắn lại hỏi Harry.
"Cái gì?" Harry hỏi.
"Harry Potter!" Hai anh em trăm miệng một lời nói.
"Đúng, là tôi." Harry gật đầu.
Hai anh em ngơ ngác nhìn cậu.
Harry cảm thấy mặt mình đỏ rần.
Cũng may giờ phút này Godric mở miệng giúp cậu giải trừ lúng túng: "Bọn này năm nay mới nhập học, các anh là?"
Anh em sinh đôi phục hồi tinh thần, lại đồng thanh đáp: "Bọn này là Fred và George Weasley, là học sinh năm ba."
"Em là Gorril Jean, đây là anh trai em Sal Jean, chúng em là bạn tốt của Harry, năm nay bọn em mới nhập học, đàn anh kể một chút chuyện lý thú ở Hogworts đi." Godric mở ra một đề tài.
Chuyện lý thú? Cái đề tài này quả thực hợp khẩu vị của anh em nhà Weasley rồi, cho nên cặp song sinh ngồi xuống bên cạnh Godric, bắt đầu kể những trò đùa dai đầy huy hoàng của hai người ở Hogwarts.
Thời điểm Godric nghe đến chuyện dùng ma dược chỉnh người liền hưng phấn, nói ra một đống ý tưởng quỷ quái, cái gì bột phấn khiến cho người ta ăn vào liền không ngừng nhảy nhót, thuốc nhuộm tóc bảy màu, pháo thối...!kết quả, ba người này có thể nói là nhất kiến như cố, chỉ hận gặp nhau quá muộn, anh em Weasley thậm chí muốn mời Godric gia nhập nhóm bọn họ cùng hành nghề đùa dai.
Harry và Salazar căn bản không chen nổi một câu, dĩ nhiên Salazar cũng không muốn nói chuyện.
Không lâu sau, cậu nhỏ nhà Weasley – Ron Weasley cũng tiến vào, cậu bé nhìn thấy Harry thì cũng cả kinh một trận, sau đó Ron cùng Harry nói chuyện phiếm, Salazar thì yên lặng đọc sách, về phần ba người kia, đã nói chuyện tới quên mình.
"Tớ là người thứ sáu trong gia đình đi học ở Hogwarts." Ron nhìn Harry: "Cả nhà tớ đều ở Gryfffindor, tớ nghĩ tớ cũng vào Gryffindor, còn cậu, Harry."
"Tớ không quá rõ ràng." Harry hồi tưởng lại cậu bé cậu gặp ở Hẻm Xéo, tại sao bọn họ đều biết mình sẽ được phân vào viện nào "Tớ đối với các viện và vân vân không quá rõ ràng."
"A, Hogwarts có bốn học viện: Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff và Slytherin, dĩ nhiên Gryffindor là tốt nhất, những viện khác cũng không tệ, bất quá ngàn vạn lần đừng vào Slytherin." Weasley lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Tất cả hắc phù thủy, phù thủy đồi bại đều xuất thân từ Slytherin, người kia cũng thế."
Một bên Salazar nhíu nhíu mày, xem ra danh tiếng Slytherin thật đúng là xuống dốc không phanh a.
Harry còn chưa kịp đáp lời, cửa lại bị đẩy ra, một cô bé xông vào, cô có mái tóc dày màu nâu thật hợp đôi với cái cửa nha: "Các cậu có thấy một con cóc không? Neville làm mất một con cóc." Giọng nói lộ ra vẻ tự cao tự đại, trong mắt không có người.
"Chủ nhân và thú cưng có khế ước liên lạc, nó có thể tự mình trở về." Salazar vừa lật sách vừa nói, cũng không ngẩng đầu lên.
Cô bé đỏ mặt, đối việc này không biết khiến cô cảm thấy mất thể diện: "A, cám ơn nhiều, tôi đi nói cho Navy biết."
Cô bé tóc nâu chân trước vừa mới rời đi, chân sau lại có 3 vị khách bước vào – Draco Malfoy cùng hai người hầu của cậu ta: "Mọi người trên xe lửa đều rối rít nghị luận, nói Harry Potter ở phòng bên cạnh." Draco hướng Harry gật nhẹ đầu, chỉ vào hai đứa to con bên cạnh: "Đây là Crabbe, đây là Gaul.
Tớ là Draco Malfoy, nếu cậu nhớ ra, tớ và cậu đã gặp mặt ở Hẻm Xéo." Ron ho nhẹ một tiếng, tránh cười thành tiếng.
Draco nhìn cậu nhỏ, "Mày cảm thấy tên của tao quá buồn cười phải không? Không cần hỏi mày là ai.
Cha đã nói cho tao biết, nhà Weasley đều là tóc đỏ, khuôn mặt đầy tàn nhang, hơn nữa con cái nhiều tới mức không nuôi nổi."
Cậu ta xoay người nói với Harry: "Cậu rất nhanh sẽ phát hiện, có nhiều gia đình phù thủy so với gia đình nó tốt hơn nhiều, Potter.
Cậu không nghĩ tới việc kết giao với loại người khác sao.
Về điểm này tớ có thể giúp cậu."
"Cậu chính là Malfoy?" Giọng nói hoàn toàn khẳng định, một thân ảnh chạy đến trước mặt Draco, một vòng cung màu vàng kim kèm theo nụ cười tươi rói - là Godric, Godric trên dưới đánh giá cậu nhóc một chút: "Tôi đã nghe Sal nói về cậu, tôi là em trai Sal Jean." Ở thế giới pháp thuật tóc vàng thuần khiết không nhiều, một loại là quý tộc máu trong, cho nên khi Godric đột ngột lao ra, Draco chỉ cảm thấy đầu tóc người này thực rực rỡ, làm bạn cũng không tồi, nhưng nghe thấy Godric là em trai của tên máu bùn kia cậu liền mang lên vẻ mặt xin chớ lại gần.
Mà Godric là ai, ánh mắt tử vong của Snape anh còn chẳng sợ, chẳng nhẽ lại sợ con rắn nhỏ?
Godric cười hì hì sáp lại, Draco đột nhiên có loại dự cảm bất thường, xong, không đợi Draco lùi về phía sau.
Móng vuốt của Godric với tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bịt tai duỗi tới đây, mục đích – đầu Draco.
Godric hai ba cái vò rối tóc Draco, giày xéo xong, Godric còn dương dương tự đắc cho kết luận: "Quả nhiên màu tóc của tôi còn dễ nhìn, màu tóc cậu quá nhạt màu."
"Mày...Mày...!" Draco đáng thương nói không thành lời, chưa từng có người nào dám đối xử với cậu như vậy.
Hai người hầu bên cạnh cũng u mê, đoán chừng chưa từng thấy qua người lớn gan như thế, dám động thủ trên đầu thái tuế.
"Tôi đề nghị cậu sửa sang lại dáng vẻ một chút." Salazar khép sách lại, nhìn về phía Draco: "Hay là cậu muốn dùng hình tượng mới để tiến vào Hogwarts?"
"Bọn mày chờ đó!" Draco bỏ lại những lời này, cuống quít mang theo Crabbe và Gaul rời đi, cậu nhanh chóng trở lại toa của mình chỉnh sửa cẩn thận, một Malfoy quyết không thể lôi thôi lếch thếch như thế, máu bùn chết tiệt, coi như xong.
"Ha ha ha ha ha Hmm." Ba anh em nhà Weasley cười nghiêng ngả.
Harry cảm thấy chuyện vừa rồi có chút thú vị, kéo khóe miệng lên cười cười, Salazar cũng cười khẽ, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Godric còn thò đầu ra, lớn tiếng gọi: "Hoan nghênh lần sau trở lại a."
Xe lửa cuối cùng dừng lại, mọi người đổi lại y phục xong xuôi liền xuống xe.
Người dẫn đường cho học sinh mới là Hagrid.
Harry, Ron, Salazar và Godric đi theo Hagrid trên một con đường nhỏ trơn trượt, gập ghềnh, tựa hồ đang men theo sườn núi.
Cuối đường nhỏ hẹp tự nhiên hiện ra mặt hồ rộng lớn màu đen.
Trên sườn núi cao cao bên kia hồ là một tòa thành nguy nga sừng sững, ngọn tháp nhọn hoắt san sát, ánh sáng lấp lánh hắt ra từ cửa sổ dưới bầu trời đầy sao.
"Mỗi thuyền không quá bốn người!" Hagrid chỉ vào một đội thuyền đỗ bên bờ hồ.
Harry và Ron lên thuyền nhỏ, Salazar và Godric cũng theo lên.
Một đội thuyền nhỏ lập tức lướt qua mặt hồ đi tới.
Thuyền nhỏ chở bọn họ xuyên qua đám dây trường xuân, đi tới cánh cửa bí ẩn trống trải.
Bọn họ dọc theo đường hầm đen kịt, đi tới toà thành ngầm, cuối cùng cũng tới một nơi tương tự như bến tàu, sau đó leo lên một khoảng đất toàn đá vụn và đá cuội nhỏ.
Sau đó, bọn họ theo lời Hagrid nói và ánh đèn leo lên một đường hầm, cuối cùng bước vào bóng của tòa thành - một sân cỏ ươn ướt bằng phẳng.
Mọi người leo lên một đoạn thềm đá, tụ lại một chỗ trước cái cửa gỗ thật lớn.
Một nữ phù thủy mặc áo choàng xanh biếc đứng trước cửa chờ bọn họ..
Danh Sách Chương: